Xùy Xùy, Các Nam Chính Mau Tránh Ra
Chương 52: Không có vô sỉ nhất, chỉ có vô sỉ hơn!
yennhien98
02/02/2017
Mạc Nhiên trợn to hai mắt nhìn bạn nhỏ đang đứng chắn trước lối ra vào duy nhất của
hang động kia. Cho dù có dùng từ "tả tơi" để miêu tả cũng không có gì
sai lầm a.
Quần áo trên người của người nọ bẩn tới mức cô không thể nhìn ra nó vốn có màu gì, thậm chí còn có không ít chỗ rách tươm. Tay hắn được buộc bằng một mảnh vải dài, treo tòn ten trên cổ chứng tỏ cái tay kia đang bị gãy, trên người hắn cũng loan lỗ máu, vết thương nặng nhẹ có đủ rải rác khắp nơi, chân hắn thậm chí còn không còn sức chèo chống thân thể không thể coi là vạm vỡ của mình mà tựa cả thân người vào tường.
Mạc Nhiên âm thầm cảm thán trong lòng, có phải quá thảm rồi hay không a!
Dường như nhận thấy ánh mắt dò xét như tia laze quét tới quét lui trên người mình, người nọ ngẩng đầu lên.
Không biết có phải là do cô tưởng tượng hay không nhưng mà.... ánh mắt của hắn nhìn cô sáng lóa giống như là... chó nhìn thấy xương!?
Nén một tia bất đắc dĩ vào trong lòng, lại đưa mắt nhìn về phía Dạ Tích Dương, nhận thấy hắn đã cất dao tự lúc nào, cô mới nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ giọng.
"Thật ngại quá, xin hỏi... khụ, chúng ta từng gặp nhau rồi sao?"
Cô có thể thấy rõ ràng vai của người nọ cứng lại trong giây lát, khóe môi của Dạ Tích Dương ngồi bên kia cũng không ngừng co giật, không khí nháy mắt cứng ngắt. Cô có nói gì sai à?
Cũng không thể trách cô được, khuôn mặt của người "lạ" kia bị che khuất bởi bùn đất và râu ria, hơn nữa hắn còn nhìn cô với ánh mắt kì quái như vậy nữa, không đặt nghi vấn mới là lạ đó nha, chỉ là cái quả đầu bạch kim kia có chút quen mắt, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui cô cũng không nghĩ ra có quen người nào giống kẻ trước mắt.
Sau một hồi yên lặng "ngắm" nhau, một tiếng ho khan của Dạ Tích Dương cũng phá vỡ không khí quái lạ bao quanh ba người, hắn cười như không cười nhìn Mạc Nhiên, lại rất thong dong đứng dậy đi về phía "người lạ" trước ánh mắt ngỡ ngàng của cô.
"Bị thương nặng như thế mà vẫn còn sống sót mấy ngày trong nơi nguy hiểm thế này, không biết là tôi nên cảm thán anh quá may mắn hay khen ngợi bản lĩnh của anh đây."
Người nọ cười khẽ một tiếng, mắt phượng tà mị híp lại phong tình hoàn toàn khác xa với hình tượng tả tơi từ nãy tới giờ, giọng hắn rất trầm tựa như âm thanh đến từ địa ngục.
"Không nên nha, tôi không nhận nổi lời khen ngợi từ Dạ nhị thiếu gia nổi tiếng hắc đạo đâu nga, kẻ bạc mệnh này chỉ muốn gặp lại mĩ nhân trong lòng thôi."
Bất chấp ánh nhìn tràn đầy tia khó chịu kín đáo của bạn học Dạ Tích Dương, bạn học lạ mặt hướng ánh mắt khiêu khích rù quyến lộ liễu về phía Mạc đại tiểu thư đang ngồi ngẩng tò te một góc không hiểu chuyện gì đang xảy ra kia.
Mạc Nhiên nheo mắt nhìn người nọ như có điều gì suy tư, sau một hồi lâu thật lâu, dường như nhớ tới điều gì đó, bỗng nhiên cô đứng phắt dậy, miệng há thật to, chỉ tay về bạn nhỏ đang cười vô lại bên kia hét lớn.
"Anh là Tà Phong?"
Nghe thấy câu hỏi của cô, người nọ chỉ thở dài một hơi, ra vẻ bi thương cùng cực, không ngừng phóng mị nhãn bất chấp hình tượng hiện tại của hắn có hơi... khụ, không được tiêu sái cho lắm.
"Ai nha, cuối cùng thì mĩ nhân cũng chịu nhớ ra tôi rồi sao? Không biết là nên vui hay nên buồn đây."
Tà Phong vừa nói vừa nháy mắt với Mạc Nhiên, chỉ là bạn nhỏ nào đó bây giờ đã hoàn toàn hóa đá rồi. Đừng đùa với cô như vậy chứ, không vui đâu.
Hắn là Tà Phong, hắn ta là sát thủ Tà Phong nổi tiếng giết người không chớp mắt à, hắn là Tà Phong chỉ mới hôm trước thôi còn lạnh lùng thị huyết trêu đùa mạng sống của cô sao, ai đó cho cô biết con yêu nghiệt trước mắt này đang ngộ nhận Tà Phong đi a!
"Anh... anh..."
Tà Phong thú vị chống cằm nhìn bộ dạng không thể thốt thành lời của cô, mặc dù bộ dạng vẫn lôi thôi bẩn thỉu như cũ nhưng phong thái lười biếng mị hoặc kia thì không thể che giấu được.
"Mạc Nhiên a, em làm tôi thật đau lòng quá, tôi chỉ vừa mới tháo mặt nạ, để nhiều râu một tí, bẩn đi một tí, bị thương đôi ba chỗ là em đã nhận không ra rồi, uổng công tôi chơi rượt bắt với em cả một buổi tối."
Hắn vô lại nói, tay không biết từ bao giờ đã móc ra cái mặt nạ bạc quen thuộc, không ngừng chơi đùa, trên môi là nụ cười trêu chọc, khơi gợi cho cô về kí ức hôm đó.
Hắn không nói thì thôi, một khi đã nhắc thì khí lạnh lập tức bao trùm cả không gian, vâng, bây giờ không chỉ có một, mà có những hai người tỏa hơi lạnh, dùng ánh mắt như dao găm bắn về phía bạn nhỏ Tà Phong, chỉ là nội công của người nào đó quá thâm hậu, vẫn ngồi chễm chệ giữa hang, không chút mảy may chột dạ.
"Này, hai người có gì ăn không, tôi đói quá đi." sau một hồi hít khí lạnh, bạn nhỏ nào đó càng thêm tự nhiên tìm một chỗ tương đối bằng phẳng ấm áp mà nằm xuống, cái bụng còn không khách khí kêu ra vài tiếng.
Vô sỉ, quả nhiên rất vô sỉ! Mạc Nhiên thầm mắng một tiếng, tên này không ý thức được hắn không được hoan nghênh ở đây à.
Ở một góc độ Mạc Nhiên không nhìn thấy, khóe môi của Tà Phong kéo lên thành đường cong thỏa mãn, hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Dạ Tích Dương từ đầu tới cuối vẫn chưa nói gì, ánh mắt hắn thâm ý liếc người đang nằm dài kia một cái, sau đó tiến tới một góc hang động, xách cái ba lô đã rách nát của mình quăng về phía Tà Phong, hờ hững như không có chuyện gì xảy ra.
"Quần áo của tôi chắc anh mặc vừa, tắm gội trước đi rồi tính tiếp, tôi không thích nói chuyện với mấy kẻ lôi thôi."
Nói rồi hắn yên lặng ngồi vào chỗ của mình. Không phải hắn tốt bụng gì cho cam, chỉ là hắn biết cô không muốn nhìn thấy có người vô tội chết trước mặt mình, hơn nữa hắn cũng chẳng muốn tên kia khai ra khi rơi xuống vực hắn đã vất tên kia ra rìa để có cơ hội với cô đâu.
Đưa tay bắt lấy cái ba lô đang bay vút theo đường Parabol về phía mình, Tà Phong mở đôi mắt phượng mê hồn của mình ta, chậm rãi đứng dậy, trước khi bước ra khỏi hang còn thâm ý liếc Dạ Tích Dương một cái.
Đừng tưởng hắn không biết trong cái đầu đen tối của tên họ Dạ kia có gì, muốn bịt miệng hắn sao, cũng đâu có đơn giản như thế chứ. Nghĩ tới đây, nụ cười trên môi Tà Phong càng thêm vô lại.
Vừa đi tới cửa động, hắn đột nhiên quay đầu về phía Mạc Nhiên, vẻ mặt cực kì nghiêm túc, "Tiểu Nhiên, tôi có rất nhiều chuyện muốn tâm sự với em, hay là mình cùng tắm đi, tiện thể bồi dưỡng tình cảm luôn."
Một câu của hắn chẳng khác nào quả bom nổ tan đại não của Dạ Tích Dương, cắn răng một cái, trong lòng mắng tên chết tiệt nào đó vô sỉ, hắn miễn cưỡng đứng dậy, vội tới quàng tay qua vai của Tà Phong mà kéo đi, miệng cười ha hả.
"Anh đùa vui quá, có gì thì nói với tôi đi, dù sao đàn ông với nhau cũng dễ nói chuyện hơn mà, đúng không?"
Nói xong lại quay đầu nháy mắt với bạn nhỏ Mạc Nhiên đang ngồi đực mặt ra.
"Mạc Nhiên, tôi đi tâm sự 'bồi dưỡng tình cảm' với Tà Phong một tí, lát nữa sẽ quay lại."
Bạn nhỏ nào đó chỉ biết câm nín nhìn hai cái bóng lưng thon dài kia đi khuất, trong lòng không ngừng cảm thán, cái thời đại gì vậy a, trai đẹp đã ít mà chúng nó còn yêu nhau!
P/s: mị nhấn mạnh là mị chỉ viết ngôn tình nhá, ahihi :)
Ôi dạo này cuồng Haikyuu!! a, thế nhưng lại thích mấy bạn trẻ Tokyo ghoul, thiệt là khó xử quá đi đó mà.
Quần áo trên người của người nọ bẩn tới mức cô không thể nhìn ra nó vốn có màu gì, thậm chí còn có không ít chỗ rách tươm. Tay hắn được buộc bằng một mảnh vải dài, treo tòn ten trên cổ chứng tỏ cái tay kia đang bị gãy, trên người hắn cũng loan lỗ máu, vết thương nặng nhẹ có đủ rải rác khắp nơi, chân hắn thậm chí còn không còn sức chèo chống thân thể không thể coi là vạm vỡ của mình mà tựa cả thân người vào tường.
Mạc Nhiên âm thầm cảm thán trong lòng, có phải quá thảm rồi hay không a!
Dường như nhận thấy ánh mắt dò xét như tia laze quét tới quét lui trên người mình, người nọ ngẩng đầu lên.
Không biết có phải là do cô tưởng tượng hay không nhưng mà.... ánh mắt của hắn nhìn cô sáng lóa giống như là... chó nhìn thấy xương!?
Nén một tia bất đắc dĩ vào trong lòng, lại đưa mắt nhìn về phía Dạ Tích Dương, nhận thấy hắn đã cất dao tự lúc nào, cô mới nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ giọng.
"Thật ngại quá, xin hỏi... khụ, chúng ta từng gặp nhau rồi sao?"
Cô có thể thấy rõ ràng vai của người nọ cứng lại trong giây lát, khóe môi của Dạ Tích Dương ngồi bên kia cũng không ngừng co giật, không khí nháy mắt cứng ngắt. Cô có nói gì sai à?
Cũng không thể trách cô được, khuôn mặt của người "lạ" kia bị che khuất bởi bùn đất và râu ria, hơn nữa hắn còn nhìn cô với ánh mắt kì quái như vậy nữa, không đặt nghi vấn mới là lạ đó nha, chỉ là cái quả đầu bạch kim kia có chút quen mắt, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui cô cũng không nghĩ ra có quen người nào giống kẻ trước mắt.
Sau một hồi yên lặng "ngắm" nhau, một tiếng ho khan của Dạ Tích Dương cũng phá vỡ không khí quái lạ bao quanh ba người, hắn cười như không cười nhìn Mạc Nhiên, lại rất thong dong đứng dậy đi về phía "người lạ" trước ánh mắt ngỡ ngàng của cô.
"Bị thương nặng như thế mà vẫn còn sống sót mấy ngày trong nơi nguy hiểm thế này, không biết là tôi nên cảm thán anh quá may mắn hay khen ngợi bản lĩnh của anh đây."
Người nọ cười khẽ một tiếng, mắt phượng tà mị híp lại phong tình hoàn toàn khác xa với hình tượng tả tơi từ nãy tới giờ, giọng hắn rất trầm tựa như âm thanh đến từ địa ngục.
"Không nên nha, tôi không nhận nổi lời khen ngợi từ Dạ nhị thiếu gia nổi tiếng hắc đạo đâu nga, kẻ bạc mệnh này chỉ muốn gặp lại mĩ nhân trong lòng thôi."
Bất chấp ánh nhìn tràn đầy tia khó chịu kín đáo của bạn học Dạ Tích Dương, bạn học lạ mặt hướng ánh mắt khiêu khích rù quyến lộ liễu về phía Mạc đại tiểu thư đang ngồi ngẩng tò te một góc không hiểu chuyện gì đang xảy ra kia.
Mạc Nhiên nheo mắt nhìn người nọ như có điều gì suy tư, sau một hồi lâu thật lâu, dường như nhớ tới điều gì đó, bỗng nhiên cô đứng phắt dậy, miệng há thật to, chỉ tay về bạn nhỏ đang cười vô lại bên kia hét lớn.
"Anh là Tà Phong?"
Nghe thấy câu hỏi của cô, người nọ chỉ thở dài một hơi, ra vẻ bi thương cùng cực, không ngừng phóng mị nhãn bất chấp hình tượng hiện tại của hắn có hơi... khụ, không được tiêu sái cho lắm.
"Ai nha, cuối cùng thì mĩ nhân cũng chịu nhớ ra tôi rồi sao? Không biết là nên vui hay nên buồn đây."
Tà Phong vừa nói vừa nháy mắt với Mạc Nhiên, chỉ là bạn nhỏ nào đó bây giờ đã hoàn toàn hóa đá rồi. Đừng đùa với cô như vậy chứ, không vui đâu.
Hắn là Tà Phong, hắn ta là sát thủ Tà Phong nổi tiếng giết người không chớp mắt à, hắn là Tà Phong chỉ mới hôm trước thôi còn lạnh lùng thị huyết trêu đùa mạng sống của cô sao, ai đó cho cô biết con yêu nghiệt trước mắt này đang ngộ nhận Tà Phong đi a!
"Anh... anh..."
Tà Phong thú vị chống cằm nhìn bộ dạng không thể thốt thành lời của cô, mặc dù bộ dạng vẫn lôi thôi bẩn thỉu như cũ nhưng phong thái lười biếng mị hoặc kia thì không thể che giấu được.
"Mạc Nhiên a, em làm tôi thật đau lòng quá, tôi chỉ vừa mới tháo mặt nạ, để nhiều râu một tí, bẩn đi một tí, bị thương đôi ba chỗ là em đã nhận không ra rồi, uổng công tôi chơi rượt bắt với em cả một buổi tối."
Hắn vô lại nói, tay không biết từ bao giờ đã móc ra cái mặt nạ bạc quen thuộc, không ngừng chơi đùa, trên môi là nụ cười trêu chọc, khơi gợi cho cô về kí ức hôm đó.
Hắn không nói thì thôi, một khi đã nhắc thì khí lạnh lập tức bao trùm cả không gian, vâng, bây giờ không chỉ có một, mà có những hai người tỏa hơi lạnh, dùng ánh mắt như dao găm bắn về phía bạn nhỏ Tà Phong, chỉ là nội công của người nào đó quá thâm hậu, vẫn ngồi chễm chệ giữa hang, không chút mảy may chột dạ.
"Này, hai người có gì ăn không, tôi đói quá đi." sau một hồi hít khí lạnh, bạn nhỏ nào đó càng thêm tự nhiên tìm một chỗ tương đối bằng phẳng ấm áp mà nằm xuống, cái bụng còn không khách khí kêu ra vài tiếng.
Vô sỉ, quả nhiên rất vô sỉ! Mạc Nhiên thầm mắng một tiếng, tên này không ý thức được hắn không được hoan nghênh ở đây à.
Ở một góc độ Mạc Nhiên không nhìn thấy, khóe môi của Tà Phong kéo lên thành đường cong thỏa mãn, hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Dạ Tích Dương từ đầu tới cuối vẫn chưa nói gì, ánh mắt hắn thâm ý liếc người đang nằm dài kia một cái, sau đó tiến tới một góc hang động, xách cái ba lô đã rách nát của mình quăng về phía Tà Phong, hờ hững như không có chuyện gì xảy ra.
"Quần áo của tôi chắc anh mặc vừa, tắm gội trước đi rồi tính tiếp, tôi không thích nói chuyện với mấy kẻ lôi thôi."
Nói rồi hắn yên lặng ngồi vào chỗ của mình. Không phải hắn tốt bụng gì cho cam, chỉ là hắn biết cô không muốn nhìn thấy có người vô tội chết trước mặt mình, hơn nữa hắn cũng chẳng muốn tên kia khai ra khi rơi xuống vực hắn đã vất tên kia ra rìa để có cơ hội với cô đâu.
Đưa tay bắt lấy cái ba lô đang bay vút theo đường Parabol về phía mình, Tà Phong mở đôi mắt phượng mê hồn của mình ta, chậm rãi đứng dậy, trước khi bước ra khỏi hang còn thâm ý liếc Dạ Tích Dương một cái.
Đừng tưởng hắn không biết trong cái đầu đen tối của tên họ Dạ kia có gì, muốn bịt miệng hắn sao, cũng đâu có đơn giản như thế chứ. Nghĩ tới đây, nụ cười trên môi Tà Phong càng thêm vô lại.
Vừa đi tới cửa động, hắn đột nhiên quay đầu về phía Mạc Nhiên, vẻ mặt cực kì nghiêm túc, "Tiểu Nhiên, tôi có rất nhiều chuyện muốn tâm sự với em, hay là mình cùng tắm đi, tiện thể bồi dưỡng tình cảm luôn."
Một câu của hắn chẳng khác nào quả bom nổ tan đại não của Dạ Tích Dương, cắn răng một cái, trong lòng mắng tên chết tiệt nào đó vô sỉ, hắn miễn cưỡng đứng dậy, vội tới quàng tay qua vai của Tà Phong mà kéo đi, miệng cười ha hả.
"Anh đùa vui quá, có gì thì nói với tôi đi, dù sao đàn ông với nhau cũng dễ nói chuyện hơn mà, đúng không?"
Nói xong lại quay đầu nháy mắt với bạn nhỏ Mạc Nhiên đang ngồi đực mặt ra.
"Mạc Nhiên, tôi đi tâm sự 'bồi dưỡng tình cảm' với Tà Phong một tí, lát nữa sẽ quay lại."
Bạn nhỏ nào đó chỉ biết câm nín nhìn hai cái bóng lưng thon dài kia đi khuất, trong lòng không ngừng cảm thán, cái thời đại gì vậy a, trai đẹp đã ít mà chúng nó còn yêu nhau!
P/s: mị nhấn mạnh là mị chỉ viết ngôn tình nhá, ahihi :)
Ôi dạo này cuồng Haikyuu!! a, thế nhưng lại thích mấy bạn trẻ Tokyo ghoul, thiệt là khó xử quá đi đó mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.