Chương 18: Diệp Oánh gặp chuyện
Lyly Nguyễn
24/05/2018
Từ sau lần nói chuyện đó Thiên Nguyệt và Diệp Oánh thân nhau hơn, Diệp
Oánh cũng rất nhiều lần " vô tình " bắt gặp Thiên Nguyệt lúc ở trong
trường. Mỗi lần như vậy, Thiên Nguyệt đều gọi to, vẫy tay chào Diệp
Oánh. Diệp Oánh thấy vậy cũng cười, vẫy tay chào lại cậu. Khi thấy nụ
cười của Diệp Oánh thì cậu lại ngơ ngẩn, trái tim như tan chảy. Tin tức
Thiên Nguyệt chơi thân với Diệp Oánh cũng đến tai Bạch Tiểu Dung. Khi
nghe Lý Tú Thanh báo cáo lại, Bạch Tiểu Dung nheo mắt lại:
- Diệp Oánh? Học sinh lớp Sao1?
Lý Tú Thanh đứng bên cạnh nghe vậy liền trả lời:
- Đúng vậy. Trước đây được Đình Thần tỏ tình nhưng từ chối. Sau đó bị Mộc Linh hỏi tội nhưng lại được Mộ Dung Thiên Nguyệt cứu. Từ đó thân nhau.
- Đình Thần? Mộc Linh?
Mắt Bạch Tiểu Dung khẽ sáng lên sau đó cười thâm độc:
- Mộ Dung Thiên Nguyệt, tôi sẽ khiến những người bên cạnh cô sống ko bằng chết. Có trách thì trách cô vì đã phá hỏng kế hoạch của tôi.
Mấy ngày gần đây Thiên Nguyệt và Diệp Oánh luôn đến trường và đi về cùng nhau. Thiên Nguyệt luôn cho xe đến tận phòng trọ của Diệp Oánh để đón cô. Diệp Oánh đã nhiều lần từ chối vì sợ làm phiền Thiên Nguyệt nhưng cậu luôn tìm cớ để lảng tránh. Vậy là chuyện đi về của Diệp Oánh đều nhờ cả vào Thiên Nguyệt. Bỗng một buổi trưa, Tử Phong chờ Diệp Oánh ở cổng trường hơn 5' mà ko thấy cô đâu nên gọi cho Diệp Oánh. Diệp Oánh vừa bắt máy, Tử Phong đã hỏi ngay:
- Diệp Oánh, cậu đang ở đâu vậy? Tớ chờ cậu ở cổng hơn 5' rồi mà ko thấy cậu đến.
Giọng Diệp Oánh có vẻ ngạc nhiên hỏi lại:
- Ơ? Ko phải cậu hẹn tớ ra sau nhà kho của trường sao? Tớ đang trên đường đến đây.
Tử Phong nghe vậy kinh ngạc hỏi lại:
- Tớ hẹn cậu đến đó lúc nào?
- Ko phải cậu để tờ giấy nhắn vào tủ đồ của tớ sao?
Trong lòng độp 1 tiếng, Tử Phong hoảng hốt:
- Đó ko phải là tớ nhắn đâu. Cậu mau quay lại đi. Tớ sẽ đến chỗ cậu ngay.
Nói xong Tử Phong liền cúp máy, chạy nhanh ra phía nhà kho trường. Diệp Oánh vừa bước vào nhà kho nghe Thiên Nguyệt nói vậy thì hơi khó hiểu nhưng vẫn làm theo. Nhưng cô vừa xoay người lại định đi ra khỏi nhà kho thì 1 giọng nói chua ngoa vang lên:
- Mày muốn quay lại là quay lại à? Ko dễ vậy đâu.
Một đâm người xuất hiện đứng chắn cửa nhà kho lại. Diệp Oánh nhìn đám người, lùi ra phía sau, đề phòng:
- Mộc Linh? Các người muốn gì?
Mộc Linh đi trước cười khẩy:
- Cũng ko có gì to tát, chỉ là 1 chút chuyện nhỏ thôi.
Trên đường chạy đến nhà kho, tay Tử Phong nắm chặt thành quyền, nghiến răng:” Hi vọng mình đến kịp. Diệp Oánh, cậu ko được phép xảy ra chuyện gì.” Vì chạy nhanh lại ko chú ý nên đến khúc rẽ Tử Phong đâm trúng 1 người. Cậu mất thăng bằng ngã về phía sau nhưng ngay lúc đó người kia kịp cầm tay cậu kéo lại:
- Thiên Nguyệt? Cậu đi đâu mà vội vậy?
Tử Phong ngẩng lên thì thấy Nam Cung Thiếu Quân đứng đó. Ko có thời gian, cậu liền vừa chạy tiếp vừa nói:
- Diệp Oánh gặp chuyện, tớ phải đi giúp cậu ấy.
Thiếu Quân:” Diệp Oánh? Cô bạn mới của Thiên Nguyệt? Gặp chuyện? ” Nghĩ đến đây Thiếu Quân bỗng nhớ ra Tử Phong đã chạy đi nên vội vàng đuổi theo.
Trong nhà kho, Diệp Oánh bị dồn đến góc tường, bao vây xung quanh cô là những học sinh nam cặn bã nhất của khối lớp chữ. Mấy tên này bình thường toàn ỷ vào nhà mình có tiền nên chuyện gì cũng dám làm, đã sớm ko còn là người nữa. Mộc Linh đứng ở xa, mở máy quay video:
- Diệp Oánh, có trách cũng đừng trách chúng tôi mà hãy trách người bạn của cô đã chọc trúng người ko nên chọc. Chẳng phải cô được Mộ Dung Thiên Nguyệt chống ưng hay sao? Để xem sau khi video quay cảnh cô bị cưỡng hiếp tập thể được đăng lên tranh trường thì cô còn dám học ở đây nữa ko?
Diệp Oánh run rẩy lùi vào trong góc, cố tránh những bàn tay bẩn thỉu đang muốn chạm vào người mình sợ hãi nói:
- Các... các người ko được làm vậy... Các người ko sợ nhà trường sẽ phạt sao?
Mộc Linh cười khẩy:
- Cô nghĩ nhà trường sẽ chỉ vì 1 đứa học sinh nhận học bổng để vào trường mà làm to vụ này, đắc tội với 1 gia tộc lớn hay sao? Đừng quên tôi là người của Mộc gia, trường này cũng là do nhà tôi xây nên, nhà trường dám làm gì tôi chứ? Ko phải cô còn Mộ Dung Thiên Nguyệt sao? Sao ko gọi cô ta đến cứu đi? Haha...
Những tên học sinh vây xung quanh Diệp Oánh nở nụ cười kinh tởm, đưa tay ra muốn chạm vào người cô:
- Nhìn bên ngoài cũng “ ngon “ đấy chứ, ko biết bên trong thì thế nào?
- Lại đây nào mĩ nữ, chúng ta sẽ cùng nhau vui vẻ.
- Lâu rồi chưa động vào con gái, hôm nay phải chơi cho thỏa thích mới được.
Diệp Oánh nghe vậy thì hoảng sợ, 2 tay ôm lấy người khóc:” Thiên Nguyệt... cứu tớ...”
- Diệp Oánh? Học sinh lớp Sao1?
Lý Tú Thanh đứng bên cạnh nghe vậy liền trả lời:
- Đúng vậy. Trước đây được Đình Thần tỏ tình nhưng từ chối. Sau đó bị Mộc Linh hỏi tội nhưng lại được Mộ Dung Thiên Nguyệt cứu. Từ đó thân nhau.
- Đình Thần? Mộc Linh?
Mắt Bạch Tiểu Dung khẽ sáng lên sau đó cười thâm độc:
- Mộ Dung Thiên Nguyệt, tôi sẽ khiến những người bên cạnh cô sống ko bằng chết. Có trách thì trách cô vì đã phá hỏng kế hoạch của tôi.
Mấy ngày gần đây Thiên Nguyệt và Diệp Oánh luôn đến trường và đi về cùng nhau. Thiên Nguyệt luôn cho xe đến tận phòng trọ của Diệp Oánh để đón cô. Diệp Oánh đã nhiều lần từ chối vì sợ làm phiền Thiên Nguyệt nhưng cậu luôn tìm cớ để lảng tránh. Vậy là chuyện đi về của Diệp Oánh đều nhờ cả vào Thiên Nguyệt. Bỗng một buổi trưa, Tử Phong chờ Diệp Oánh ở cổng trường hơn 5' mà ko thấy cô đâu nên gọi cho Diệp Oánh. Diệp Oánh vừa bắt máy, Tử Phong đã hỏi ngay:
- Diệp Oánh, cậu đang ở đâu vậy? Tớ chờ cậu ở cổng hơn 5' rồi mà ko thấy cậu đến.
Giọng Diệp Oánh có vẻ ngạc nhiên hỏi lại:
- Ơ? Ko phải cậu hẹn tớ ra sau nhà kho của trường sao? Tớ đang trên đường đến đây.
Tử Phong nghe vậy kinh ngạc hỏi lại:
- Tớ hẹn cậu đến đó lúc nào?
- Ko phải cậu để tờ giấy nhắn vào tủ đồ của tớ sao?
Trong lòng độp 1 tiếng, Tử Phong hoảng hốt:
- Đó ko phải là tớ nhắn đâu. Cậu mau quay lại đi. Tớ sẽ đến chỗ cậu ngay.
Nói xong Tử Phong liền cúp máy, chạy nhanh ra phía nhà kho trường. Diệp Oánh vừa bước vào nhà kho nghe Thiên Nguyệt nói vậy thì hơi khó hiểu nhưng vẫn làm theo. Nhưng cô vừa xoay người lại định đi ra khỏi nhà kho thì 1 giọng nói chua ngoa vang lên:
- Mày muốn quay lại là quay lại à? Ko dễ vậy đâu.
Một đâm người xuất hiện đứng chắn cửa nhà kho lại. Diệp Oánh nhìn đám người, lùi ra phía sau, đề phòng:
- Mộc Linh? Các người muốn gì?
Mộc Linh đi trước cười khẩy:
- Cũng ko có gì to tát, chỉ là 1 chút chuyện nhỏ thôi.
Trên đường chạy đến nhà kho, tay Tử Phong nắm chặt thành quyền, nghiến răng:” Hi vọng mình đến kịp. Diệp Oánh, cậu ko được phép xảy ra chuyện gì.” Vì chạy nhanh lại ko chú ý nên đến khúc rẽ Tử Phong đâm trúng 1 người. Cậu mất thăng bằng ngã về phía sau nhưng ngay lúc đó người kia kịp cầm tay cậu kéo lại:
- Thiên Nguyệt? Cậu đi đâu mà vội vậy?
Tử Phong ngẩng lên thì thấy Nam Cung Thiếu Quân đứng đó. Ko có thời gian, cậu liền vừa chạy tiếp vừa nói:
- Diệp Oánh gặp chuyện, tớ phải đi giúp cậu ấy.
Thiếu Quân:” Diệp Oánh? Cô bạn mới của Thiên Nguyệt? Gặp chuyện? ” Nghĩ đến đây Thiếu Quân bỗng nhớ ra Tử Phong đã chạy đi nên vội vàng đuổi theo.
Trong nhà kho, Diệp Oánh bị dồn đến góc tường, bao vây xung quanh cô là những học sinh nam cặn bã nhất của khối lớp chữ. Mấy tên này bình thường toàn ỷ vào nhà mình có tiền nên chuyện gì cũng dám làm, đã sớm ko còn là người nữa. Mộc Linh đứng ở xa, mở máy quay video:
- Diệp Oánh, có trách cũng đừng trách chúng tôi mà hãy trách người bạn của cô đã chọc trúng người ko nên chọc. Chẳng phải cô được Mộ Dung Thiên Nguyệt chống ưng hay sao? Để xem sau khi video quay cảnh cô bị cưỡng hiếp tập thể được đăng lên tranh trường thì cô còn dám học ở đây nữa ko?
Diệp Oánh run rẩy lùi vào trong góc, cố tránh những bàn tay bẩn thỉu đang muốn chạm vào người mình sợ hãi nói:
- Các... các người ko được làm vậy... Các người ko sợ nhà trường sẽ phạt sao?
Mộc Linh cười khẩy:
- Cô nghĩ nhà trường sẽ chỉ vì 1 đứa học sinh nhận học bổng để vào trường mà làm to vụ này, đắc tội với 1 gia tộc lớn hay sao? Đừng quên tôi là người của Mộc gia, trường này cũng là do nhà tôi xây nên, nhà trường dám làm gì tôi chứ? Ko phải cô còn Mộ Dung Thiên Nguyệt sao? Sao ko gọi cô ta đến cứu đi? Haha...
Những tên học sinh vây xung quanh Diệp Oánh nở nụ cười kinh tởm, đưa tay ra muốn chạm vào người cô:
- Nhìn bên ngoài cũng “ ngon “ đấy chứ, ko biết bên trong thì thế nào?
- Lại đây nào mĩ nữ, chúng ta sẽ cùng nhau vui vẻ.
- Lâu rồi chưa động vào con gái, hôm nay phải chơi cho thỏa thích mới được.
Diệp Oánh nghe vậy thì hoảng sợ, 2 tay ôm lấy người khóc:” Thiên Nguyệt... cứu tớ...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.