Chương 10: Nam Cung Thiếu Quân. Mẹ?!!!
Lyly Nguyễn
27/01/2018
Sau khi ra khỏi lớp, Tử Phong quyết định đi dạo quanh trường để mở rộng tầm mắt. Dù sao ko phải lúc nào cũng được học trong trường quý tộc mà. Đang vừa đi vừa cảm thán cảnh đẹp thì cậu bỗng nghe thấy 1 giọng con trai gọi tên ( ko phải của ) mình:
- Thiên Nguyệt?
Tử Phong ngoảnh lại nhìn theo hướng tiếng nói và nhìn thấy 1 người con trai rất đẹp. Nếu Âu Dương Vũ Phi khiến cho người nhìn cảm thấy lạnh lẽo như ở hầm băng thì vẻ đẹp của người con trai này lại làm cho đối phương cảm thấy ấm áp. Lục lại trí nhớ, cậu à 1 tiếng: Nam Cung Thiếu Quân - Thiếu gia của gia tộc Nam Cung, 1 trong Tam đại gia tộc cũng là bạn từ nhỏ của Thiên Nguyệt. Để chắc chắn, cậu mở miệng:
- Nam Cung... Thiếu Quân?
Người con trai đó nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, bình thường ko phải toàn gọi tên là Quân hoặc Thiếu Quân sao? Sao hôm nay lại gọi cả họ lẫn tên nghe xa cách thế? Rồi Thiếu Quân cũng bỏ qua những suy nghĩ linh tinh, trở lại bình thường rồi đi về phía Thiên Nguyệt. Thiếu Quân đứng lại lúc cách cậu khoảng 2m, nhìn cậu với ánh mắt áy náy, nói:
- Lúc nãy... Vũ Phi ko nói gì quá đáng với cậu chứ?... Mình xin lỗi,... mình như vậy mà lại ko giúp gì được cho cậu...
Vừa nói Thiếu Quân càng cúi xuống như ko dám nhìn thẳng vào Thiên Nguyệt. Nhắc đến Âu Dương Vũ Phi, cậu lại nhớ lại cái bản mặt khó chịu như bị táo bón của tên đó, hắn cứ nhìn cậu giống như cậu nợ tiền hắn ko bằng. Qua trí nhớ của nguyên chủ, cậu cũng biết Nam Cung Thiếu Quân này là thật lòng quan tâm Thiên Nguyệt. Về việc Thiếu Quân ko bảo vệ Thiên Nguyệt trước Âu Dương Vũ Phi cũng là vì muốn tốt cho Thiên Nguyệt. Chứ nếu Thiếu Quân công khai bảo vệ Thiên Nguyệt mà đối đầu với Âu Dương Vũ Phi thì chuyện xé ra to hơn, Thiên Nguyệt càng mang tiếng xấu nhiều hơn. Tử Phong cũng đã nghĩ qua, việc Thiếu Quân gián tiếp hại chết Thiên Nguyệt chỉ là vô tình, Thiếu Quân cũng đâu có muốn hại Thiên Nguyệt nên ác cảm với vị Nam Cung thiếu gia này cậu sẽ bỏ qua. Còn về tính tình của Thiếu Quân thì Tử Phong thích, người giống như Thiếu Quân cũng rất tốt. Tính con trai rất phóng khoáng, chỉ cần tính tình hợp nhau, chơi hợp nhau thì từ lần đầu gặp cũng trở thành bạn. Vì thế Tử Phong đã chấp nhận và coi Thiếu Quân là bạn mình. Tử Phong đi đến vỗ vai Thiếu Quân, cười, nói:
- Ko có gì, tên đó nói thì sao chứ, ko nghe là được mà. Dù sao cũng cảm ơn.
Thiếu Quân hơi ngạc nhiên trước hành động của Thiên Nguyệt nhưng rồi cũng cười lại. Nói chuyện vài câu thì cậu kiếm cớ chuồn trước tránh nói lâu lại để lộ sơ hở. Tử Phong chơi đến khi có chuông vào học mới về lớp. Tuy lúc đi vào lớp ko tránh nổi những tiếng bàn tán nhưng cậu cũng mặc kệ, cứ xem như bọn chúng đang hâm mộ mình. Trong tiết học, ngồi nghe lại những kiến thức cũ rích đã học cách đây 5 năm cậu cũng ko có hứng. Buổi chiều được nghỉ học, tất nhiên Tử Phong sẽ đi tận hưởng cuộc sống xa hoa rồi.
Ăn tối xong, lúc Tử Phong đang nằm trên giường chơi điện thoại thì bỗng có 1 cuộc gọi đến. Khi nhìn thấy tên người gọi thì cậu giật mình, làm rớt cả điện thoại, trên màn hình chỉ hiện 1 chữ Mẹ . Tử Phong ngời bật dậy, hoảng loạn nhìn cái điện thoại đang đổ chuông trên giường mà lòng rối rắm: Mẹ gọi, mẹ gọi, có nên nghe ko? À nhầm, là mẹ thân chủ gọi, có nên nghe ko? Có nghe ko? Nghe ko? Lỡ nghe rồi bị phát hiện thì sao? Mà nếu ko nghe lại bị nghi thì sao? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?... Tử Phong cứ lưỡng lự mãi nên điện thoại hết chuông. Cậu thở phào nhẹ nhõm đang định cầm điện thoại lên thì chuông đổ tiếp, cánh tay đang giơ ra của cậu cứng đờ lại, cậu thở dài, dở khóc dở cười: Có lẽ... ko nghe ko được rồi. Tử Phong từ từ cầm chiếc điện thoại lên, chấp nhận cuộc gọi rồi cẩn thận đưa điện thoại lên tai:
- A... Alo?
Sau đó Tử Phong phải chém gió để trả lời các câu hỏi phụ huynh đưa ra, may là thái độ của phụ huynh ko có gì bất thường. Kết thúc cuộc gọi, Tử Phong thả người xuống giường, nhìn lên trần nhà, khuôn mặt phờ phạc, miệng lẩm bẩm: Mộ Dung Thiên Nguyệt, cô thấy tôi đóng giả cô khổ chưa? Cho nên cô ko được trách tôi chuyện tôi làm mất hình tượng của cô đấy! Đăng bởi: admin
- Thiên Nguyệt?
Tử Phong ngoảnh lại nhìn theo hướng tiếng nói và nhìn thấy 1 người con trai rất đẹp. Nếu Âu Dương Vũ Phi khiến cho người nhìn cảm thấy lạnh lẽo như ở hầm băng thì vẻ đẹp của người con trai này lại làm cho đối phương cảm thấy ấm áp. Lục lại trí nhớ, cậu à 1 tiếng: Nam Cung Thiếu Quân - Thiếu gia của gia tộc Nam Cung, 1 trong Tam đại gia tộc cũng là bạn từ nhỏ của Thiên Nguyệt. Để chắc chắn, cậu mở miệng:
- Nam Cung... Thiếu Quân?
Người con trai đó nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, bình thường ko phải toàn gọi tên là Quân hoặc Thiếu Quân sao? Sao hôm nay lại gọi cả họ lẫn tên nghe xa cách thế? Rồi Thiếu Quân cũng bỏ qua những suy nghĩ linh tinh, trở lại bình thường rồi đi về phía Thiên Nguyệt. Thiếu Quân đứng lại lúc cách cậu khoảng 2m, nhìn cậu với ánh mắt áy náy, nói:
- Lúc nãy... Vũ Phi ko nói gì quá đáng với cậu chứ?... Mình xin lỗi,... mình như vậy mà lại ko giúp gì được cho cậu...
Vừa nói Thiếu Quân càng cúi xuống như ko dám nhìn thẳng vào Thiên Nguyệt. Nhắc đến Âu Dương Vũ Phi, cậu lại nhớ lại cái bản mặt khó chịu như bị táo bón của tên đó, hắn cứ nhìn cậu giống như cậu nợ tiền hắn ko bằng. Qua trí nhớ của nguyên chủ, cậu cũng biết Nam Cung Thiếu Quân này là thật lòng quan tâm Thiên Nguyệt. Về việc Thiếu Quân ko bảo vệ Thiên Nguyệt trước Âu Dương Vũ Phi cũng là vì muốn tốt cho Thiên Nguyệt. Chứ nếu Thiếu Quân công khai bảo vệ Thiên Nguyệt mà đối đầu với Âu Dương Vũ Phi thì chuyện xé ra to hơn, Thiên Nguyệt càng mang tiếng xấu nhiều hơn. Tử Phong cũng đã nghĩ qua, việc Thiếu Quân gián tiếp hại chết Thiên Nguyệt chỉ là vô tình, Thiếu Quân cũng đâu có muốn hại Thiên Nguyệt nên ác cảm với vị Nam Cung thiếu gia này cậu sẽ bỏ qua. Còn về tính tình của Thiếu Quân thì Tử Phong thích, người giống như Thiếu Quân cũng rất tốt. Tính con trai rất phóng khoáng, chỉ cần tính tình hợp nhau, chơi hợp nhau thì từ lần đầu gặp cũng trở thành bạn. Vì thế Tử Phong đã chấp nhận và coi Thiếu Quân là bạn mình. Tử Phong đi đến vỗ vai Thiếu Quân, cười, nói:
- Ko có gì, tên đó nói thì sao chứ, ko nghe là được mà. Dù sao cũng cảm ơn.
Thiếu Quân hơi ngạc nhiên trước hành động của Thiên Nguyệt nhưng rồi cũng cười lại. Nói chuyện vài câu thì cậu kiếm cớ chuồn trước tránh nói lâu lại để lộ sơ hở. Tử Phong chơi đến khi có chuông vào học mới về lớp. Tuy lúc đi vào lớp ko tránh nổi những tiếng bàn tán nhưng cậu cũng mặc kệ, cứ xem như bọn chúng đang hâm mộ mình. Trong tiết học, ngồi nghe lại những kiến thức cũ rích đã học cách đây 5 năm cậu cũng ko có hứng. Buổi chiều được nghỉ học, tất nhiên Tử Phong sẽ đi tận hưởng cuộc sống xa hoa rồi.
Ăn tối xong, lúc Tử Phong đang nằm trên giường chơi điện thoại thì bỗng có 1 cuộc gọi đến. Khi nhìn thấy tên người gọi thì cậu giật mình, làm rớt cả điện thoại, trên màn hình chỉ hiện 1 chữ Mẹ . Tử Phong ngời bật dậy, hoảng loạn nhìn cái điện thoại đang đổ chuông trên giường mà lòng rối rắm: Mẹ gọi, mẹ gọi, có nên nghe ko? À nhầm, là mẹ thân chủ gọi, có nên nghe ko? Có nghe ko? Nghe ko? Lỡ nghe rồi bị phát hiện thì sao? Mà nếu ko nghe lại bị nghi thì sao? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?... Tử Phong cứ lưỡng lự mãi nên điện thoại hết chuông. Cậu thở phào nhẹ nhõm đang định cầm điện thoại lên thì chuông đổ tiếp, cánh tay đang giơ ra của cậu cứng đờ lại, cậu thở dài, dở khóc dở cười: Có lẽ... ko nghe ko được rồi. Tử Phong từ từ cầm chiếc điện thoại lên, chấp nhận cuộc gọi rồi cẩn thận đưa điện thoại lên tai:
- A... Alo?
Sau đó Tử Phong phải chém gió để trả lời các câu hỏi phụ huynh đưa ra, may là thái độ của phụ huynh ko có gì bất thường. Kết thúc cuộc gọi, Tử Phong thả người xuống giường, nhìn lên trần nhà, khuôn mặt phờ phạc, miệng lẩm bẩm: Mộ Dung Thiên Nguyệt, cô thấy tôi đóng giả cô khổ chưa? Cho nên cô ko được trách tôi chuyện tôi làm mất hình tượng của cô đấy! Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.