Chương 57: Ôi thật bất ngờ
WDR | Queen
12/08/2023
Đúng như nghi ngờ ngày hôm qua của mọi người, ở Mộc Hạ rất bí ẩn. Nhìn qua cũng thấy Mộc Hạ vô cùng có khí chất giống với HAJ, tân thiên tài mới của giới mỹ thuật thế giới.
Hôm nay là cuối tuần nên mọi người đều ở nhà để sinh hoạt và làm việc của mình, Mộc Hạ sau khi dùng bữa sáng xong thì đang làm biếng nằm trên ghế sô pha mà xem tivi. Lúc này Ba Hải thì đang đọc báo, mẹ Đường thì đang gọt trái cây trong bếp. Thảo Anh và Trí Khanh ngồi xung quanh đang dán mắt vào máy tính để làm việc.
Đúng là cái gai trong bọc cũng có ngày lòi ra mà, đột nhiên bên ngoài nhà vang lên tiếng chuông cửa. Một người đàn ông sang trọng đang mặc âu phục đắc đỏ đứng bên ngoài, Mẹ Đường nghe tiếng chuông cửa thì nhanh chóng để dĩa trái cây mới gọt xong đến bên bàn.
Sau đó lau tay mình rồi ra mở cửa, khi thấy mặt vị khách nọ bà đã đứng hình mất vài giây. Đó là Đại lão Diệt Hưu, một người vô cùng có tiếng trong giới nghệ thuật.
Mẹ Đường còn đang nghĩ trong đầu một cái lý do cho sự xuất hiện của vị đại lão này.
*Không lẽ Diệt Hưu lão sư thấy được tài năng của Mộc Hạ nên muốn đến đây gặp mặt rồi nhận con trai bà làm đồ đệ à*
Thấy Mẹ Đường cứng ngắt đứng ở đó nên Diệt Hưu bèn lên tiếng.
"Không biết Hạ Hạ có ở nhà không"
"Vâng, tôi thất lễ rồi. Mời ngài vào, Hạ Hạ con trai tôi đang ở nhà ạ"
Nghe thấy nhà có khách, ba Hải, Trí Khanh, Thảo Anh cũng nhanh chóng dừng mọi công việc lại. Bất ngờ đến với họ chính là sự xuất hiện của vị đại lão Diệt Hưu.
Mẹ Đường nhanh chóng đi pha trà, Diệt Hưu ngồi xuống ghế ngay vị trí Mộc Hạ đang lười biếng mà nằm đó.
"Hạ Hạ à, nhà đang có khách con ngồi dậy nghiêm chỉnh một chút được chứ?"-Bắc Hải
Mộc Hạ không nói gì chỉ gật đầu rồi sau đó ngồi dậy, dưới tầm mắt của Diệt Hưu lão sư Mộc Hạ không thèm lấy một tia ngỡ ngàng hay lo sợ gì
Mẹ Đường cũng pha xong trà, bây giờ cả gia đình bọn họ đang tiếp khách quý.
"Xin hỏi, không biết tại sao ngài lại đến nhà của chúng tôi vậy ạ?"-Trí Khanh
"Ngài đến để chiêu mộ nhân tài sao, cũng phải thôi nhỉ. Em trai cháu mới đạt giải nhất toàn quốc đấy ạ, em ấy rất giỏi"-Thảo Anh
"Đúng là rất giỏi"
Mọi người nghe thấy vậy thì cũng vui mừng thay, phải nói được một nhân vật tầm cỡ như Diệt Hưu ngắm chúng thì cho dù có là gà cũng sẽ một bước lên làm phương hoàng.
Mộc Hạ thấy sư phụ của mình đang trêu chọc người nhà của bản thân thì có chút bất lực, thôi vậy cậu phải giải quyết chuyện này thôi.
"Phải nói Mộc Hạ rất tài năng, các bức tranh của cậu bé rất có hồn. Nên ta mới đặc biệt đến đây, không biết Mộc Hạ có muốn nhận ta làm sư phụ không?"
"Sư phụ à, ngài lại dở chứng rồi. Nếu người thích đổi đồ đệ thì có thể nói với con một tiếng mà, đâu cần phải như vậy đâu ạ"
"Ta không đùa nữa, ai lại để học trò cưng của mình vụt mất vào tay người khác được chứ. Chỉ cần mình con là học trò duy nhất của ta là đủ rồi, ta khất từ nhận thêm đồ đệ"
Nghe cuộc trò chuyện của hai người mà khiến cả nhà cậu đi từ bàng hoàng đến bật ngửa, Mộc Hạ vẫn nhàn nhạt hỏi tiếp.
"Vậy hôm nay sư phụ đến tìm con là vì chuyện gì?"
"Hôm qua con để quên giấy chứng nhận ở chỗ ta, hôm nay ta tiện đường đi ngang nên ghé vào đưa cho con luôn."
"Không còn chuyện gì khác nữa phải không ạ?"
"À còn một chuyện, ta muốn nhờ con vẽ một bức tranh trưng bày. Lão già Sent bên đó muốn mua tranh của con để ở triễn lãm của lão, vì cũng là chỗ thân quen nên ta cũng không tiện từ chối"
"Con biết rồi ạ, con sẽ vẽ cho bên ngài ấy một bức"
"Được"
Diệt Hưu còn có việc nên ông không nán lại lâu, sau khi tiễn sư phụ mình rời đi. Thì Mộc Hạ cần phải giải quyết những ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình.
"Hạ Hạ chuyện này, chuyện này rốt cuộc là sao vậy con?"-Hải Đường
"Con quen Diệt Hưu lão sư?"-Bắc Hải
"Vâng, cũng không có chuyện gì to tát đâu ạ. Diệt Hưu lão sư là sư phụ của con và con là đồ đệ thân truyền duy nhất của ngài ấy"
"Vậy cuộc thi em tham gia và dành giải nhất là
..."-Thảo Anh
"Vâng, là cuộc thi vẽ thế giới. Con tưởng mọi người nhìn bức tranh và cúp liền nhận ra rồi chứ ạ"
"Bức tranh đáng giá hơn 500 triệu USD mà em không bán là bức đó đấy à"-Trí Khanh
"Vâng, dù gì em thấy tiếc nên đem về làm kỷ niệm "
Mọi người trợn tròn mắt cố tiếp nhận thông tin khủng trước mắt, HAJ người người ngưỡng mộ ấy vậy mà lại là người nhà của bọn họ. Thảo Anh giọng run run mà chỉ hết đống tranh do Mộc Hạ tự vẽ treo đầy trên tường kia mà nói.
"Vậy một bức tranh treo trên tường kia rốt cuộc bao nhiêu một bức vậy Hạ Hạ"
"Cũng không nhiều lắm đâu ạ, bức rẻ nhất có 50 triệu USD thôi à. Mọi người cũng đừng quá bận tâm"
Nghe xong cái mà bọn họ thở không thông luôn, hoá ra không chỉ đồ cổ mà Mộc Hạ rinh về mới có giá trị khủng. Mà các bức tranh do Mộc Hạ vẽ chơi để trang trí quanh nhà cũng không thua kém là bao.
Giờ trong nhà họ khác nào nhìn đâu cũng thấy cả bạc tỷ đâu cơ chứ, cần gì phải lo tiền nong. Chỉ cần lấy đại bức tranh có bút ký của HAJ-Mộc Hạ đi bán thì cả đời họ không lo thiếu thốn.
Đúng là hãi thật mà, vậy mà Mộc Hạ vẫn dửng dưng như không có chuyện gì mà tiếp tục xem tivi.
Hôm nay là cuối tuần nên mọi người đều ở nhà để sinh hoạt và làm việc của mình, Mộc Hạ sau khi dùng bữa sáng xong thì đang làm biếng nằm trên ghế sô pha mà xem tivi. Lúc này Ba Hải thì đang đọc báo, mẹ Đường thì đang gọt trái cây trong bếp. Thảo Anh và Trí Khanh ngồi xung quanh đang dán mắt vào máy tính để làm việc.
Đúng là cái gai trong bọc cũng có ngày lòi ra mà, đột nhiên bên ngoài nhà vang lên tiếng chuông cửa. Một người đàn ông sang trọng đang mặc âu phục đắc đỏ đứng bên ngoài, Mẹ Đường nghe tiếng chuông cửa thì nhanh chóng để dĩa trái cây mới gọt xong đến bên bàn.
Sau đó lau tay mình rồi ra mở cửa, khi thấy mặt vị khách nọ bà đã đứng hình mất vài giây. Đó là Đại lão Diệt Hưu, một người vô cùng có tiếng trong giới nghệ thuật.
Mẹ Đường còn đang nghĩ trong đầu một cái lý do cho sự xuất hiện của vị đại lão này.
*Không lẽ Diệt Hưu lão sư thấy được tài năng của Mộc Hạ nên muốn đến đây gặp mặt rồi nhận con trai bà làm đồ đệ à*
Thấy Mẹ Đường cứng ngắt đứng ở đó nên Diệt Hưu bèn lên tiếng.
"Không biết Hạ Hạ có ở nhà không"
"Vâng, tôi thất lễ rồi. Mời ngài vào, Hạ Hạ con trai tôi đang ở nhà ạ"
Nghe thấy nhà có khách, ba Hải, Trí Khanh, Thảo Anh cũng nhanh chóng dừng mọi công việc lại. Bất ngờ đến với họ chính là sự xuất hiện của vị đại lão Diệt Hưu.
Mẹ Đường nhanh chóng đi pha trà, Diệt Hưu ngồi xuống ghế ngay vị trí Mộc Hạ đang lười biếng mà nằm đó.
"Hạ Hạ à, nhà đang có khách con ngồi dậy nghiêm chỉnh một chút được chứ?"-Bắc Hải
Mộc Hạ không nói gì chỉ gật đầu rồi sau đó ngồi dậy, dưới tầm mắt của Diệt Hưu lão sư Mộc Hạ không thèm lấy một tia ngỡ ngàng hay lo sợ gì
Mẹ Đường cũng pha xong trà, bây giờ cả gia đình bọn họ đang tiếp khách quý.
"Xin hỏi, không biết tại sao ngài lại đến nhà của chúng tôi vậy ạ?"-Trí Khanh
"Ngài đến để chiêu mộ nhân tài sao, cũng phải thôi nhỉ. Em trai cháu mới đạt giải nhất toàn quốc đấy ạ, em ấy rất giỏi"-Thảo Anh
"Đúng là rất giỏi"
Mọi người nghe thấy vậy thì cũng vui mừng thay, phải nói được một nhân vật tầm cỡ như Diệt Hưu ngắm chúng thì cho dù có là gà cũng sẽ một bước lên làm phương hoàng.
Mộc Hạ thấy sư phụ của mình đang trêu chọc người nhà của bản thân thì có chút bất lực, thôi vậy cậu phải giải quyết chuyện này thôi.
"Phải nói Mộc Hạ rất tài năng, các bức tranh của cậu bé rất có hồn. Nên ta mới đặc biệt đến đây, không biết Mộc Hạ có muốn nhận ta làm sư phụ không?"
"Sư phụ à, ngài lại dở chứng rồi. Nếu người thích đổi đồ đệ thì có thể nói với con một tiếng mà, đâu cần phải như vậy đâu ạ"
"Ta không đùa nữa, ai lại để học trò cưng của mình vụt mất vào tay người khác được chứ. Chỉ cần mình con là học trò duy nhất của ta là đủ rồi, ta khất từ nhận thêm đồ đệ"
Nghe cuộc trò chuyện của hai người mà khiến cả nhà cậu đi từ bàng hoàng đến bật ngửa, Mộc Hạ vẫn nhàn nhạt hỏi tiếp.
"Vậy hôm nay sư phụ đến tìm con là vì chuyện gì?"
"Hôm qua con để quên giấy chứng nhận ở chỗ ta, hôm nay ta tiện đường đi ngang nên ghé vào đưa cho con luôn."
"Không còn chuyện gì khác nữa phải không ạ?"
"À còn một chuyện, ta muốn nhờ con vẽ một bức tranh trưng bày. Lão già Sent bên đó muốn mua tranh của con để ở triễn lãm của lão, vì cũng là chỗ thân quen nên ta cũng không tiện từ chối"
"Con biết rồi ạ, con sẽ vẽ cho bên ngài ấy một bức"
"Được"
Diệt Hưu còn có việc nên ông không nán lại lâu, sau khi tiễn sư phụ mình rời đi. Thì Mộc Hạ cần phải giải quyết những ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình.
"Hạ Hạ chuyện này, chuyện này rốt cuộc là sao vậy con?"-Hải Đường
"Con quen Diệt Hưu lão sư?"-Bắc Hải
"Vâng, cũng không có chuyện gì to tát đâu ạ. Diệt Hưu lão sư là sư phụ của con và con là đồ đệ thân truyền duy nhất của ngài ấy"
"Vậy cuộc thi em tham gia và dành giải nhất là
..."-Thảo Anh
"Vâng, là cuộc thi vẽ thế giới. Con tưởng mọi người nhìn bức tranh và cúp liền nhận ra rồi chứ ạ"
"Bức tranh đáng giá hơn 500 triệu USD mà em không bán là bức đó đấy à"-Trí Khanh
"Vâng, dù gì em thấy tiếc nên đem về làm kỷ niệm "
Mọi người trợn tròn mắt cố tiếp nhận thông tin khủng trước mắt, HAJ người người ngưỡng mộ ấy vậy mà lại là người nhà của bọn họ. Thảo Anh giọng run run mà chỉ hết đống tranh do Mộc Hạ tự vẽ treo đầy trên tường kia mà nói.
"Vậy một bức tranh treo trên tường kia rốt cuộc bao nhiêu một bức vậy Hạ Hạ"
"Cũng không nhiều lắm đâu ạ, bức rẻ nhất có 50 triệu USD thôi à. Mọi người cũng đừng quá bận tâm"
Nghe xong cái mà bọn họ thở không thông luôn, hoá ra không chỉ đồ cổ mà Mộc Hạ rinh về mới có giá trị khủng. Mà các bức tranh do Mộc Hạ vẽ chơi để trang trí quanh nhà cũng không thua kém là bao.
Giờ trong nhà họ khác nào nhìn đâu cũng thấy cả bạc tỷ đâu cơ chứ, cần gì phải lo tiền nong. Chỉ cần lấy đại bức tranh có bút ký của HAJ-Mộc Hạ đi bán thì cả đời họ không lo thiếu thốn.
Đúng là hãi thật mà, vậy mà Mộc Hạ vẫn dửng dưng như không có chuyện gì mà tiếp tục xem tivi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.