Xuyên Đến 40 Năm Sau, Ông Xã Đã Già!
Chương 4: Đi Chơi
Phù Hoa
21/02/2024
Cửa hàng trò chơi này rất lớn, chia làm nhiều khu vực khác nhau, người qua lại trong đây phần lớn là các bạn trẻ. Tuy là trò chơi của bốn mươi năm sau Du Dao chưa quen thuộc, nhưng dựa vào trực giác nhạy bén của cô thì đã tìm ra được khu trò chơi kinh điển. So với khu trò chơi nổi tiếng chật kín người kia, cô càng muốn thử chơi trò chơi kinh điển hơn.
Khu này tương đối ít người, chỉ có hai nam sinh trên dưới hai mươi tuổi đứng trước bức tường trải nghiệm mà thôi, hai người họ đang vô cùng hào hứng thảo luận về trò chơi trước mặt. Trò chơi ở đây có giới thiệu đơn giản, cảm thấy hứng thú thì có thể chơi thử miễn phí mười lăm phút, Du Dao nghe một hồi, cảm thấy hơi tò mò về trò chơi trong tay bọn họ, thế nên đứng bên cạnh họ nghe, chờ hai người ngừng nói thì xen miệng vào hỏi: “Trò chơi này nghe vui ghê, tên nó là gì vậy?”
Hai nam sinh nghe thấy giọng nói, quay đầu lại thì thấy Du Dao, một trong hai cậu thuận miệng trả lời: “Là hành tinh hoang vu.” Nói xong cậu ta bỗng mở to mắt nhìn, vẻ mặt sợ đến ngây người nhìn Giang Trọng Lâm đứng phía sau Du Dao, lắp ba lắp bắp kêu: “Thầy, thầy Giang…”
Một tiếng này, làm cho người bạn bên cạnh không nhận ra Giang Trọng Lâm càng hoảng sợ hơn, nhanh chóng nhìn Giang Trọng Lâm với vẻ mặt như gặp quỷ, lúng tung hô thầy Giang.
Mới vừa rồi hai nam sinh còn rất hăng hái thảo luận về trò chơi, chỉ trong chốc lát thì đã biến thành hai con gà con, xáp vô một chỗ xoa xoa tay. Đi mua trò chơi gặp thầy giáo, dù gặp được Giang Trọng Lâm một thầy giáo có tính tình không mắng la ai, cũng đã khiến cho nhiều người choáng váng.
Đây cũng là lần đầu tiên Du Dau nghe người ta gọi Giang Trọng Lâm là thầy Giang, lúc cô gả cho anh, anh vẫn còn đang học cao lên, học xong rồi, chuẩn bị học lên Tiến sĩ. Không giống với loại người bình thường như cô, Giang Trọng Lâm là một người từ trước đến này đều là học sinh giỏi. Anh sẽ trở thành thầy giáo, Du Dao một chút cũng không thấy kỳ lạ.
Giang Trọng Lâm cảm thấy hai người bạn học nhỏ đang căng thẳng, vậy nên anh mỉm cười ấm áp với họ, lên tiếng chào hỏi và không nói gì thêm, tự giác rời đi để tránh hai người mất tự nhiên, dừng lại đứng ở một góc cách đó không xa, chắp tay sau lưng đẩy đẩy kính mắt, nhìn tấm áp phích trò chơi treo ở bên cạnh, chờ Du Dao chọn trò chơi xong.
Thấy Giang Trọng Lâm rời đi, hai cậu nam sinh lúc này mới duỗi cái cổ đã rụt lại trong vô thức. Thấy họ như thế, Du Dao buồn cười nói: “Thầy Giang các cậu tính tình tốt như vậy, các cậu sao lại sợ ông ấy vậy?”
Hai cậu nhóc không ngượng ngùng, “Thầy Giang quả thật rất dễ nói chuyện ạ, không nóng nảy chút nào, nhưng học trò của thầy ấy chưa bao giờ dám nói lớn tiếng trước mặt thầy, đây là phản ứng tự nhiên, khi đối mặt với bề trên đức cao vọng trọng đó ạ.”
Du Dao:”…” Cách nói này khoa trương ghê.
Cậu nhóc nhìn Giang Trọng Lâm bên kia, có chút ngượng ngùng,” Thật ra thì em không phải là học trò của thầy Giang, em từng cùng bạn gái đến dự thính khóa công khai của thầy Giang vài lần, bạn gái của em đã từng là học trò của thầy ấy, cô ấy rất kính trọng thầy ạ.”
Cậu nhóc tò mò hỏi Du Dao,” Chị ơi, chị có phải là cháu gái của thầy Giang không ạ? thầy Giang chắc hẳn rất thương chị, còn cùng chị đi mua trò chơi, thầy ấy và trò chơi nhìn là biết không hợp, gặp thầy ấy ở chỗ này cảm thấy thật kỳ lạ, nên vừa rồi khi gặp thầy ở đây em giật hết cả mình.”
Du Dao nhìn ông chồng già của mình, anh đang quan sát tấm áp phích trò chơi máy móc treo trên tường, vẻ mặt anh như đang nghiên cứu lĩnh vực xa lạ nào đó một cách thận trọng. Không biết vì sao, có chút buồn cười, thuận miệng nói:” Không phải cháu gái đâu, là vợ thầy ấy cơ.”
Hai cậu nhóc này chắc chắn không tin.
Quả nhiên, hai cậu nhóc đã cười hi hi ha ha,” Chị ơi, chị vui tính quá.”
” Chị muốn mua trò chơi này phải không? Để em giới thiệu cho chị ~”
Du Dao không nhắc đến mối quan hệ với thầy Giang nữa, chăm chú nghe hai cậu bé giới thiệu một chút về lựa chọn trò chơi, sau khi chọn xong hai người thêm phương thức liên lạc, là thêm vào Wechat.
Vậy, vì sao Wechat đã qua bốn mươi năm vẫn còn tồn tại? không chỉ còn tồn tại, nó thậm chí còn tập hợp các nền tảng nhắn tin và liên lạc kết bạn như QQ, Weibo,…. thành một.
Sau khi chọn trò chơi xong thì đi ra ngoài, đôi vợ chồng một già một trẻ đi mua vật dụng hàng ngày và quần áo. Những thứ này Du Dao đều tùy tiện mua, cô đẩy một chiếc xe đẩy phía trước ném đồ vào trong xe, Giang Trọng Lâm thì đi theo phía sau, thi thoảng thấy cô ném vào đồ ăn vặt gì đó, anh sẽ cầm lên xem danh sách thành phần chẳng hạn. Du Dao chọn không ít thức ăn vớ vẩn*,
dù sao thì thực phẩm vớ vẩn chính là nguồn hạnh phúc trong cuộc sống, lúc không vui nên ăn chút thức ăn vớ vẩn để an ủi tâm hồn.
Đối với chuyện này, Giang Trọng Lâm không phản đối, anh từ đâu đến cuối chỉ nói một câu, chỉ vào cái túi khoai chiên đóng gói màu đó đó: “Món này chứa nhiều dầu mỡ và gia vị tổng hợp lắm, không tốt đâu, đổi sang loại kế bên đi em, thành phần cũng tương tự nhau.”
Du Dao: “Được rồi, dù sao cũng là anh trả tiền mà.” Thay đổi thành loại anh nói.
Mua quần áo là nhanh nhất, Du Dao lấy kích thước của mình, chọn vài bộ thoải mái thì tốt rồi. Cuối cùng, Giang Trọng Lâm dẫn cô đến một cửa tiệm nói:” Em đi vào mua đi, anh đứng ở cửa chờ em.”
Du Dao không hiểu tại sao, “Cửa hàng gì vậy, sao anh không cùng em vào?”
Cô đi vào trong tiệm thấy một kiểu nội y thì mới hiểu được, quay đầu nhìn lại nhìn ra phía sau, thấy ông lão ngửa đầu nhìn mái vòm của quảng trường. Ông lão sáu mươi lăm tuổi dẫn theo một cô vợ hai mươi tám tuổi đi tiệm bán nội y mua đồ.
Chuyến đi này mua không ít đồ, khá tốt là giao hàng tận nơi, hai người dễ dàng trở về nhà, ký nhận một đống hàng hóa ở cửa nhà.
Lại một chuyến chuyển và mang đồ vào phòng, dọn dẹp đến nửa ngày.
Tối hôm đó, Du Dao nằm trong phòng khách một mình như trước nghĩ, chỉ đơn giản vậy đã qua một ngày. Tuy đã có một chuyện khủng khiếp xảy ra với mình, nhưng cuộc sống thật ra cũng không có gì khó chấp nhận — kể cả chuyển chồng mình biến thành ông già, có vẻ cũng không khó tiếp nhận lắm. Cuộc sống mới của cô Thiên đầu vạn tự* loạn tùng phèo hết cả lên, được Giang Trọng Lâm gỡ ra từng chút một, cảm giác bất an của cô cũng đã bớt đi rất nhiều.
[*] Thiên đầu vạn tự có thể hiểu là đủ thứ chuyện ập đến.
Du Dao nằm lì trên giường sử dụng thiết bị đầu cuối chơi trò chơi mới mua ngày hôm nay, không thể không nói, trò chơi của bốn mươi năm sau so với trước đây vui hơn trước nhiều, rất có cảm giác nhập vai, khẩu hiệu của tự trải nghiệm nhập vai quả nhiên không điêu. Cô chơi đến quên mất thời gian, đến tận khi bị đánh thức bởi nhiều tiếng gõ cửa thì mới phát hiện đã không còn sớm.
Giang Trọng Lâm ở bên ngoài gõ cửa, “Ngủ sớm đi em, không nên chơi trò chơi nữa, ngày mai chơi tiếp.”
Du Dao quay đầu nhìn cánh cửa đang đóng, cô chợt nhớ đến Giang Trọng Lâm lúc trẻ, bài vở và bài tập của anh thật sự rất nặng nhọc, nhưng chỉ cần có thời gian, anh sẽ ở với cô khi anh ở nhà.
Anh là một con mọt sách, không chơi trò chơi, cuộc sống ngoài chuyện liên quan đến chuyên ngành ra thì hình như không có thú vui gì hết, thỉnh thoảng được nghỉ một hôm không cần đi làm, cô sẽ làm ổ ở nhà chơi game, Giang Trọng Lâm thì ở kế bên đôi mắt trong mong nhìn, gương mặt muốn cô để ý đến anh, nhưng không nói thành lời, cuối cùng muốn làm những gì cô thích, nên đã nhờ cô dạy anh chơi game. Kết quả thì, vị học sinh giỏi này chơi game siêu thật sự siêu cấp dở, cô chẳng dạy nổi nữa, đem tài khoản Vương Giả của cô rớt xuống hai cấp, anh còn bị đồng đội mắng là ngu nữa.
Sau đó anh ở một bên nhìn cô đánh hai người kia hoa rơi đá chảy, đuổi đánh đến đường cùng.
Du Dao nở nụ cười, nhưng ngay tức đã khắc ngừng cười, đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt vô vị, ném trò chơi trong tay xuống, ngã người xuống giường hét lớn: “Em ngủ đây.”
Ngoài cửa không có tiếng động, không biết anh đã rời đi chưa. Du Dao nằm một hồi, rón rén xuống giường, lặng lẽ mở cửa. Ngoài cửa không một bóng người.
Thầy Giang ở dưới đang nói chuyện điện thoại.
“Trễ thế này rồi, làm phiền em rồi, không biết bây giờ em rảnh, tiện nói chuyện không.”
Người đàn ông bên đầu dây bên kia cười nói: “Thầy đừng khách sáo với em như thế, có chuyện gì thầy cứ nói đi ạ!”
Giang Trọng Lâm nói: “Di chúc thầy đã lập một năm trước, thầy muốn sửa lại nội dung.”
“À, ra vậy, thầy muốn sửa nội dung nào ạ?” Người đàn ông bên kia có chút hiếu kỳ.
Giang Trọng Lâm: “Là về người thừa kế tài sản của thầy.”
. . .
Du Dao đến tận khuya mới chợp mắt, sáng sớm đã bị người nào ở trên giường lay tỉnh, gân trên trán cô giật giật, đau đầu. Cau mày mở mắt, Du Dao thấy trước giường mình có một bà lão ăn mặc thời thượng, vẻ mặt hưng phấn còn có cả nước mắt dùng sức lay cô.
Nói là bà lão, thật ra bởi vì chăm sóc tốt, hơn nữa tóc còn được nhuộm đen, nên nhìn không già lắm, nhưng dù sao cũng đã có tuổi, nhìn qua cũng đã khiến cho người ta nghĩ đến từ bà lão.
Du Dao trong nháy mắt ngẩn người, không biết bà lão ấy là ai, nhưng rất nhanh, cô đã tìm ra được cảm giác quen thuộc qua những đường nét trên khuôn mặt bà ấy.
Bà lão kính động nhìn cô, gọi cô, “Dao Dao!”
Du Dao mở to mắt, “A Quân?”
Bà lão gật đầu lia lịa, nước mắt rơi tí tách, nghẹn ngào nói: “Là tui, là tui nè!”
Người mới sáng sớm xuất hiện trên giường cô lay lay cô dậy là Dương Quân, bạn tốt nhất của cô, hai người cùng lớp từ nhà trẻ đến tận cấp ba, hai người có mối quan hệ tốt đến mức khi đối phương kết hôn thì nhất định phải làm phù dâu cho người đó.
Du Dao hô xong, ôm lấy bà cụ đang khóc lóc không ngừng, “Đờ mờ, tui còn tưởng bà chết rồi chứ!”
Dương Quân: “Đậu mé, tui mới sáu mươi tám chứ nhiêu, còn rất trẻ đấy! Làm sao có thể chết sớm như vậy!”
So với đối mặt với người chồng không thể thả lỏng được, Du Dao đối mặt với người bạn Dương Quân này, gần như trong nháy mắt đã tìm được cảm giác quen thuộc: “A quân à, bà cũng đã già rồi…”
Dương Quân vừa cười vừa khóc, tranh thủ trả lời cô: “Bà bây giờ đang nói nhảm à, hơn bốn mươi năm rồi tui có thể không già sao, nhưng bà, dáng vẻ vẫn như vậy, cùng với hôm đột nhiên biến mất, giống y như đúc.”
Du Dao có chút lo lắng bạn tốt đã có tuổi sẽ khóc đến xỉu, hỏi cô: “Bà có bệnh gì không, đừng khóc nhiều như thế sẽ ngất đó.”
Dương Quân: “… Tui bị tiểu đường nhẹ…”
Du Dao vội vàng nói: “Vậy bà đừng khóc nữa.”
Dương Quân cùng với người bạn tốt trẻ tuổi đến mức quá đáng liếc nhìn nhau, bỗng nhiên cười khúc khích chảy cả nước mắt, thấp thoáng vẫn là năm đó của người bạn thích chưng diện lại thích khóc này.
Khóc đến ở mũi có cái bong bóng.
Du Dao xé tấm khăn giấy đưa cho cô, Dương Quân không chút khách sáo, nắm lấy tay Du Dao, “Sáng hôm qua tui nhận được tin tức từ Giang Trọng Lâm, liền từ nước ngoài bay về, chồng tui cũng đi với tui nữa, vốn dĩ tui tính cùng hai đứa con trai với cháu gái đi, nhưng hai đứa nó công việc bận rộn không đi được, tui thì không đợi được, nên đi trước á.”
“Bà biết không, lúc Giang Trọng Lâm nói với tui là bà đã trở về, tui ngớ người ra, tui còn tưởng là ông ấy gạt tui á.” Dương Quân nói, rồi khóc òa lên, đến nỗi trôi cả lớp trang điểm.
Du Dao: “… Chết tiệt, bà có phải là, vội vã đến gặp tui còn trang điểm không?”
Khu này tương đối ít người, chỉ có hai nam sinh trên dưới hai mươi tuổi đứng trước bức tường trải nghiệm mà thôi, hai người họ đang vô cùng hào hứng thảo luận về trò chơi trước mặt. Trò chơi ở đây có giới thiệu đơn giản, cảm thấy hứng thú thì có thể chơi thử miễn phí mười lăm phút, Du Dao nghe một hồi, cảm thấy hơi tò mò về trò chơi trong tay bọn họ, thế nên đứng bên cạnh họ nghe, chờ hai người ngừng nói thì xen miệng vào hỏi: “Trò chơi này nghe vui ghê, tên nó là gì vậy?”
Hai nam sinh nghe thấy giọng nói, quay đầu lại thì thấy Du Dao, một trong hai cậu thuận miệng trả lời: “Là hành tinh hoang vu.” Nói xong cậu ta bỗng mở to mắt nhìn, vẻ mặt sợ đến ngây người nhìn Giang Trọng Lâm đứng phía sau Du Dao, lắp ba lắp bắp kêu: “Thầy, thầy Giang…”
Một tiếng này, làm cho người bạn bên cạnh không nhận ra Giang Trọng Lâm càng hoảng sợ hơn, nhanh chóng nhìn Giang Trọng Lâm với vẻ mặt như gặp quỷ, lúng tung hô thầy Giang.
Mới vừa rồi hai nam sinh còn rất hăng hái thảo luận về trò chơi, chỉ trong chốc lát thì đã biến thành hai con gà con, xáp vô một chỗ xoa xoa tay. Đi mua trò chơi gặp thầy giáo, dù gặp được Giang Trọng Lâm một thầy giáo có tính tình không mắng la ai, cũng đã khiến cho nhiều người choáng váng.
Đây cũng là lần đầu tiên Du Dau nghe người ta gọi Giang Trọng Lâm là thầy Giang, lúc cô gả cho anh, anh vẫn còn đang học cao lên, học xong rồi, chuẩn bị học lên Tiến sĩ. Không giống với loại người bình thường như cô, Giang Trọng Lâm là một người từ trước đến này đều là học sinh giỏi. Anh sẽ trở thành thầy giáo, Du Dao một chút cũng không thấy kỳ lạ.
Giang Trọng Lâm cảm thấy hai người bạn học nhỏ đang căng thẳng, vậy nên anh mỉm cười ấm áp với họ, lên tiếng chào hỏi và không nói gì thêm, tự giác rời đi để tránh hai người mất tự nhiên, dừng lại đứng ở một góc cách đó không xa, chắp tay sau lưng đẩy đẩy kính mắt, nhìn tấm áp phích trò chơi treo ở bên cạnh, chờ Du Dao chọn trò chơi xong.
Thấy Giang Trọng Lâm rời đi, hai cậu nam sinh lúc này mới duỗi cái cổ đã rụt lại trong vô thức. Thấy họ như thế, Du Dao buồn cười nói: “Thầy Giang các cậu tính tình tốt như vậy, các cậu sao lại sợ ông ấy vậy?”
Hai cậu nhóc không ngượng ngùng, “Thầy Giang quả thật rất dễ nói chuyện ạ, không nóng nảy chút nào, nhưng học trò của thầy ấy chưa bao giờ dám nói lớn tiếng trước mặt thầy, đây là phản ứng tự nhiên, khi đối mặt với bề trên đức cao vọng trọng đó ạ.”
Du Dao:”…” Cách nói này khoa trương ghê.
Cậu nhóc nhìn Giang Trọng Lâm bên kia, có chút ngượng ngùng,” Thật ra thì em không phải là học trò của thầy Giang, em từng cùng bạn gái đến dự thính khóa công khai của thầy Giang vài lần, bạn gái của em đã từng là học trò của thầy ấy, cô ấy rất kính trọng thầy ạ.”
Cậu nhóc tò mò hỏi Du Dao,” Chị ơi, chị có phải là cháu gái của thầy Giang không ạ? thầy Giang chắc hẳn rất thương chị, còn cùng chị đi mua trò chơi, thầy ấy và trò chơi nhìn là biết không hợp, gặp thầy ấy ở chỗ này cảm thấy thật kỳ lạ, nên vừa rồi khi gặp thầy ở đây em giật hết cả mình.”
Du Dao nhìn ông chồng già của mình, anh đang quan sát tấm áp phích trò chơi máy móc treo trên tường, vẻ mặt anh như đang nghiên cứu lĩnh vực xa lạ nào đó một cách thận trọng. Không biết vì sao, có chút buồn cười, thuận miệng nói:” Không phải cháu gái đâu, là vợ thầy ấy cơ.”
Hai cậu nhóc này chắc chắn không tin.
Quả nhiên, hai cậu nhóc đã cười hi hi ha ha,” Chị ơi, chị vui tính quá.”
” Chị muốn mua trò chơi này phải không? Để em giới thiệu cho chị ~”
Du Dao không nhắc đến mối quan hệ với thầy Giang nữa, chăm chú nghe hai cậu bé giới thiệu một chút về lựa chọn trò chơi, sau khi chọn xong hai người thêm phương thức liên lạc, là thêm vào Wechat.
Vậy, vì sao Wechat đã qua bốn mươi năm vẫn còn tồn tại? không chỉ còn tồn tại, nó thậm chí còn tập hợp các nền tảng nhắn tin và liên lạc kết bạn như QQ, Weibo,…. thành một.
Sau khi chọn trò chơi xong thì đi ra ngoài, đôi vợ chồng một già một trẻ đi mua vật dụng hàng ngày và quần áo. Những thứ này Du Dao đều tùy tiện mua, cô đẩy một chiếc xe đẩy phía trước ném đồ vào trong xe, Giang Trọng Lâm thì đi theo phía sau, thi thoảng thấy cô ném vào đồ ăn vặt gì đó, anh sẽ cầm lên xem danh sách thành phần chẳng hạn. Du Dao chọn không ít thức ăn vớ vẩn*,
dù sao thì thực phẩm vớ vẩn chính là nguồn hạnh phúc trong cuộc sống, lúc không vui nên ăn chút thức ăn vớ vẩn để an ủi tâm hồn.
Đối với chuyện này, Giang Trọng Lâm không phản đối, anh từ đâu đến cuối chỉ nói một câu, chỉ vào cái túi khoai chiên đóng gói màu đó đó: “Món này chứa nhiều dầu mỡ và gia vị tổng hợp lắm, không tốt đâu, đổi sang loại kế bên đi em, thành phần cũng tương tự nhau.”
Du Dao: “Được rồi, dù sao cũng là anh trả tiền mà.” Thay đổi thành loại anh nói.
Mua quần áo là nhanh nhất, Du Dao lấy kích thước của mình, chọn vài bộ thoải mái thì tốt rồi. Cuối cùng, Giang Trọng Lâm dẫn cô đến một cửa tiệm nói:” Em đi vào mua đi, anh đứng ở cửa chờ em.”
Du Dao không hiểu tại sao, “Cửa hàng gì vậy, sao anh không cùng em vào?”
Cô đi vào trong tiệm thấy một kiểu nội y thì mới hiểu được, quay đầu nhìn lại nhìn ra phía sau, thấy ông lão ngửa đầu nhìn mái vòm của quảng trường. Ông lão sáu mươi lăm tuổi dẫn theo một cô vợ hai mươi tám tuổi đi tiệm bán nội y mua đồ.
Chuyến đi này mua không ít đồ, khá tốt là giao hàng tận nơi, hai người dễ dàng trở về nhà, ký nhận một đống hàng hóa ở cửa nhà.
Lại một chuyến chuyển và mang đồ vào phòng, dọn dẹp đến nửa ngày.
Tối hôm đó, Du Dao nằm trong phòng khách một mình như trước nghĩ, chỉ đơn giản vậy đã qua một ngày. Tuy đã có một chuyện khủng khiếp xảy ra với mình, nhưng cuộc sống thật ra cũng không có gì khó chấp nhận — kể cả chuyển chồng mình biến thành ông già, có vẻ cũng không khó tiếp nhận lắm. Cuộc sống mới của cô Thiên đầu vạn tự* loạn tùng phèo hết cả lên, được Giang Trọng Lâm gỡ ra từng chút một, cảm giác bất an của cô cũng đã bớt đi rất nhiều.
[*] Thiên đầu vạn tự có thể hiểu là đủ thứ chuyện ập đến.
Du Dao nằm lì trên giường sử dụng thiết bị đầu cuối chơi trò chơi mới mua ngày hôm nay, không thể không nói, trò chơi của bốn mươi năm sau so với trước đây vui hơn trước nhiều, rất có cảm giác nhập vai, khẩu hiệu của tự trải nghiệm nhập vai quả nhiên không điêu. Cô chơi đến quên mất thời gian, đến tận khi bị đánh thức bởi nhiều tiếng gõ cửa thì mới phát hiện đã không còn sớm.
Giang Trọng Lâm ở bên ngoài gõ cửa, “Ngủ sớm đi em, không nên chơi trò chơi nữa, ngày mai chơi tiếp.”
Du Dao quay đầu nhìn cánh cửa đang đóng, cô chợt nhớ đến Giang Trọng Lâm lúc trẻ, bài vở và bài tập của anh thật sự rất nặng nhọc, nhưng chỉ cần có thời gian, anh sẽ ở với cô khi anh ở nhà.
Anh là một con mọt sách, không chơi trò chơi, cuộc sống ngoài chuyện liên quan đến chuyên ngành ra thì hình như không có thú vui gì hết, thỉnh thoảng được nghỉ một hôm không cần đi làm, cô sẽ làm ổ ở nhà chơi game, Giang Trọng Lâm thì ở kế bên đôi mắt trong mong nhìn, gương mặt muốn cô để ý đến anh, nhưng không nói thành lời, cuối cùng muốn làm những gì cô thích, nên đã nhờ cô dạy anh chơi game. Kết quả thì, vị học sinh giỏi này chơi game siêu thật sự siêu cấp dở, cô chẳng dạy nổi nữa, đem tài khoản Vương Giả của cô rớt xuống hai cấp, anh còn bị đồng đội mắng là ngu nữa.
Sau đó anh ở một bên nhìn cô đánh hai người kia hoa rơi đá chảy, đuổi đánh đến đường cùng.
Du Dao nở nụ cười, nhưng ngay tức đã khắc ngừng cười, đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt vô vị, ném trò chơi trong tay xuống, ngã người xuống giường hét lớn: “Em ngủ đây.”
Ngoài cửa không có tiếng động, không biết anh đã rời đi chưa. Du Dao nằm một hồi, rón rén xuống giường, lặng lẽ mở cửa. Ngoài cửa không một bóng người.
Thầy Giang ở dưới đang nói chuyện điện thoại.
“Trễ thế này rồi, làm phiền em rồi, không biết bây giờ em rảnh, tiện nói chuyện không.”
Người đàn ông bên đầu dây bên kia cười nói: “Thầy đừng khách sáo với em như thế, có chuyện gì thầy cứ nói đi ạ!”
Giang Trọng Lâm nói: “Di chúc thầy đã lập một năm trước, thầy muốn sửa lại nội dung.”
“À, ra vậy, thầy muốn sửa nội dung nào ạ?” Người đàn ông bên kia có chút hiếu kỳ.
Giang Trọng Lâm: “Là về người thừa kế tài sản của thầy.”
. . .
Du Dao đến tận khuya mới chợp mắt, sáng sớm đã bị người nào ở trên giường lay tỉnh, gân trên trán cô giật giật, đau đầu. Cau mày mở mắt, Du Dao thấy trước giường mình có một bà lão ăn mặc thời thượng, vẻ mặt hưng phấn còn có cả nước mắt dùng sức lay cô.
Nói là bà lão, thật ra bởi vì chăm sóc tốt, hơn nữa tóc còn được nhuộm đen, nên nhìn không già lắm, nhưng dù sao cũng đã có tuổi, nhìn qua cũng đã khiến cho người ta nghĩ đến từ bà lão.
Du Dao trong nháy mắt ngẩn người, không biết bà lão ấy là ai, nhưng rất nhanh, cô đã tìm ra được cảm giác quen thuộc qua những đường nét trên khuôn mặt bà ấy.
Bà lão kính động nhìn cô, gọi cô, “Dao Dao!”
Du Dao mở to mắt, “A Quân?”
Bà lão gật đầu lia lịa, nước mắt rơi tí tách, nghẹn ngào nói: “Là tui, là tui nè!”
Người mới sáng sớm xuất hiện trên giường cô lay lay cô dậy là Dương Quân, bạn tốt nhất của cô, hai người cùng lớp từ nhà trẻ đến tận cấp ba, hai người có mối quan hệ tốt đến mức khi đối phương kết hôn thì nhất định phải làm phù dâu cho người đó.
Du Dao hô xong, ôm lấy bà cụ đang khóc lóc không ngừng, “Đờ mờ, tui còn tưởng bà chết rồi chứ!”
Dương Quân: “Đậu mé, tui mới sáu mươi tám chứ nhiêu, còn rất trẻ đấy! Làm sao có thể chết sớm như vậy!”
So với đối mặt với người chồng không thể thả lỏng được, Du Dao đối mặt với người bạn Dương Quân này, gần như trong nháy mắt đã tìm được cảm giác quen thuộc: “A quân à, bà cũng đã già rồi…”
Dương Quân vừa cười vừa khóc, tranh thủ trả lời cô: “Bà bây giờ đang nói nhảm à, hơn bốn mươi năm rồi tui có thể không già sao, nhưng bà, dáng vẻ vẫn như vậy, cùng với hôm đột nhiên biến mất, giống y như đúc.”
Du Dao có chút lo lắng bạn tốt đã có tuổi sẽ khóc đến xỉu, hỏi cô: “Bà có bệnh gì không, đừng khóc nhiều như thế sẽ ngất đó.”
Dương Quân: “… Tui bị tiểu đường nhẹ…”
Du Dao vội vàng nói: “Vậy bà đừng khóc nữa.”
Dương Quân cùng với người bạn tốt trẻ tuổi đến mức quá đáng liếc nhìn nhau, bỗng nhiên cười khúc khích chảy cả nước mắt, thấp thoáng vẫn là năm đó của người bạn thích chưng diện lại thích khóc này.
Khóc đến ở mũi có cái bong bóng.
Du Dao xé tấm khăn giấy đưa cho cô, Dương Quân không chút khách sáo, nắm lấy tay Du Dao, “Sáng hôm qua tui nhận được tin tức từ Giang Trọng Lâm, liền từ nước ngoài bay về, chồng tui cũng đi với tui nữa, vốn dĩ tui tính cùng hai đứa con trai với cháu gái đi, nhưng hai đứa nó công việc bận rộn không đi được, tui thì không đợi được, nên đi trước á.”
“Bà biết không, lúc Giang Trọng Lâm nói với tui là bà đã trở về, tui ngớ người ra, tui còn tưởng là ông ấy gạt tui á.” Dương Quân nói, rồi khóc òa lên, đến nỗi trôi cả lớp trang điểm.
Du Dao: “… Chết tiệt, bà có phải là, vội vã đến gặp tui còn trang điểm không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.