Xuyên Đến 60: Ta Chỉ Muốn An Nhàn Sinh Hoạt
Chương 29:
Tiểu Thuyết Mê Tả Tiểu Thuyết
07/10/2024
Chỉ cần nấu nước sôi, thả hai cân thịt ba chỉ vào, năm phút sau là ta sẽ có một bữa thịt thịnh soạn rồi!
Mấy ngày tới mình không cần lo nữa, không bao giờ phải chịu đói vì chỉ có canh suông với nước lọc.
Khương Thư Thư vừa động tai, tâm trạng tốt đẹp biến mất ngay lập tức. Cô vội vàng cất miếng thịt ba chỉ đã cắt vào không gian. Sau đó làm như không có gì xảy ra, tiếp tục nhóm lửa.
Khương Hà với vợ ngủ rồi mà? Mình đã để ý kỹ suốt hai ngày nay, họ luôn ngủ đến khi chuông báo giờ làm việc vang mới dậy, sao hôm nay lại dậy sớm thế? Mình đã làm rất nhẹ nhàng, không thể nào tiếng động nhỏ như vậy lại đánh thức họ được chứ?
Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay. Khương Thư Thư thấy dì Hứa đứng ở cửa bếp. "Thư Thư, sao con không ngủ trưa? Đang nấu nước à? Trong nhà chính có nước sôi để nguội rồi mà."
“Mẹ, sao mẹ lại dậy sớm vậy?" Những ngày trước ngủ say lắm mà, sao hôm nay lại dậy sớm thế. Khương Thư Thư khó chịu trong lòng. Sao dì Hứa cứ phá hỏng kế hoạch của mình thế này? Mình chỉ muốn ăn chút thịt thôi mà, khó đến thế sao?
"Mẹ mắc tiểu nên dậy đi vệ sinh." Dì Hứa nghe Khương Thư Thư hỏi, không suy nghĩ gì mà trả lời ngay.
Khương Thư Thư: “...” Đúng là người tính không bằng trời tính, bị phá hỏng chỉ vì chuyện đi vệ sinh, tức thật! Trong lòng mình khổ sở quá!
Cô nhanh trí nói cái cớ đã chuẩn bị sẵn từ trước, "Vừa nãy con thấy khát nên định rót một chén nước uống. Ai dè vô tình va vào ấm nước, ấm không bị hư nhưng nước sôi đổ hết rồi. Con đang đun lại, để chút nữa có nước uống khi đi làm."
"Thư Thư, lát nữa con còn phải đi làm, về ngủ một chút đi. Để đó mẹ đi vệ sinh xong sẽ đun tiếp." Nói xong, dì Hứa vội vã đi.
Ai, hôm nay chắc không ăn được thịt rồi. Nhà xây chung với bác cách đây có 30 mét, dì Hứa đi vệ sinh chỉ mất khoảng năm phút, thời gian này không đủ để mình hoàn thành việc nấu nướng.
Khương Thư Thư bất đắc dĩ múc ba gáo nước từ lu đổ vào nồi. Lúc nãy lượng nước quá ít, trông chẳng ra nấu nước uống.
Chỉ một lát sau, dì Hứa đã quay lại, thấy Khương Thư Thư vẫn nhóm lửa thì kéo cô dậy, “Nhanh về nghỉ ngơi đi, để mẹ đun nước là được.”
“Mẹ, con tỉnh rồi, ngủ cũng không được nữa. Để con đun nước cho, mẹ vẫn chưa hoàn toàn khỏe, về nằm ngủ thêm một lát đi.” Khương Thư Thư không muốn từ bỏ, cô muốn dì Hứa ra khỏi bếp, dù dì không ngủ được thì chỉ cần ở trong phòng là được. Cùng lắm mình sẽ không nấu nhiều thịt, chỉ vài miếng ăn đỡ thèm cũng được.
Tiếc là trời không chiều lòng người, dì Hứa chẳng hiểu chút nào tấm lòng của Khương Thư Thư.
Dì Hứa cười ha hả, gương mặt đầy vẻ ôn hòa: “Mau về phòng nằm nghỉ đi. Con còn nhỏ, không hiểu đâu, dù không ngủ được cũng nên nằm, như vậy buổi chiều mới có tinh thần, không cảm thấy mệt mỏi. Mẹ khỏe hơn nhiều rồi, không sao đâu. Nếu không phải con với ba con cứ ép mẹ nghỉ ngơi bảy ngày, mẹ đã đi làm rồi.”
Khương Thư Thư nhìn dì Hứa ngồi phịch xuống ghế nhóm lửa, biết rằng hôm nay kế hoạch nấu nướng của mình coi như tan vỡ. Cô đành bất lực xoay người.
Chưa kịp bước ra khỏi bếp, tiếng dì Hứa đã vang lên sau lưng: “Ủa? Hôm nay mẹ đâu có dùng thớt, sao thớt lại ướt thế này?”
Khương Thư Thư: “...” Không biết dì Hứa có phải khắc tuổi với mình không mà sao cứ chọc đúng chỗ đau thế này? Làm mình tức muốn chết.
Cô quay lại giải thích: “Vừa rồi tay con dính chút bụi, lỡ làm bẩn cái thớt nên con rửa. Sau đó thấy dao phay cũng hơi dơ nên tiện tay rửa luôn.” Như vậy chắc không sao chứ?
“Lần sau để mẹ rửa là được. Mau về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Bị làm cho bực hết cả mình, nghỉ ngơi sao được nữa?
Khương Thư Thư về phòng, khoá trái cửa lại, từ trong không gian lấy ra một cái bánh bao trân quý của mình, rồi bắt đầu nhai từng miếng lớn.
Mấy ngày tới mình không cần lo nữa, không bao giờ phải chịu đói vì chỉ có canh suông với nước lọc.
Khương Thư Thư vừa động tai, tâm trạng tốt đẹp biến mất ngay lập tức. Cô vội vàng cất miếng thịt ba chỉ đã cắt vào không gian. Sau đó làm như không có gì xảy ra, tiếp tục nhóm lửa.
Khương Hà với vợ ngủ rồi mà? Mình đã để ý kỹ suốt hai ngày nay, họ luôn ngủ đến khi chuông báo giờ làm việc vang mới dậy, sao hôm nay lại dậy sớm thế? Mình đã làm rất nhẹ nhàng, không thể nào tiếng động nhỏ như vậy lại đánh thức họ được chứ?
Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay. Khương Thư Thư thấy dì Hứa đứng ở cửa bếp. "Thư Thư, sao con không ngủ trưa? Đang nấu nước à? Trong nhà chính có nước sôi để nguội rồi mà."
“Mẹ, sao mẹ lại dậy sớm vậy?" Những ngày trước ngủ say lắm mà, sao hôm nay lại dậy sớm thế. Khương Thư Thư khó chịu trong lòng. Sao dì Hứa cứ phá hỏng kế hoạch của mình thế này? Mình chỉ muốn ăn chút thịt thôi mà, khó đến thế sao?
"Mẹ mắc tiểu nên dậy đi vệ sinh." Dì Hứa nghe Khương Thư Thư hỏi, không suy nghĩ gì mà trả lời ngay.
Khương Thư Thư: “...” Đúng là người tính không bằng trời tính, bị phá hỏng chỉ vì chuyện đi vệ sinh, tức thật! Trong lòng mình khổ sở quá!
Cô nhanh trí nói cái cớ đã chuẩn bị sẵn từ trước, "Vừa nãy con thấy khát nên định rót một chén nước uống. Ai dè vô tình va vào ấm nước, ấm không bị hư nhưng nước sôi đổ hết rồi. Con đang đun lại, để chút nữa có nước uống khi đi làm."
"Thư Thư, lát nữa con còn phải đi làm, về ngủ một chút đi. Để đó mẹ đi vệ sinh xong sẽ đun tiếp." Nói xong, dì Hứa vội vã đi.
Ai, hôm nay chắc không ăn được thịt rồi. Nhà xây chung với bác cách đây có 30 mét, dì Hứa đi vệ sinh chỉ mất khoảng năm phút, thời gian này không đủ để mình hoàn thành việc nấu nướng.
Khương Thư Thư bất đắc dĩ múc ba gáo nước từ lu đổ vào nồi. Lúc nãy lượng nước quá ít, trông chẳng ra nấu nước uống.
Chỉ một lát sau, dì Hứa đã quay lại, thấy Khương Thư Thư vẫn nhóm lửa thì kéo cô dậy, “Nhanh về nghỉ ngơi đi, để mẹ đun nước là được.”
“Mẹ, con tỉnh rồi, ngủ cũng không được nữa. Để con đun nước cho, mẹ vẫn chưa hoàn toàn khỏe, về nằm ngủ thêm một lát đi.” Khương Thư Thư không muốn từ bỏ, cô muốn dì Hứa ra khỏi bếp, dù dì không ngủ được thì chỉ cần ở trong phòng là được. Cùng lắm mình sẽ không nấu nhiều thịt, chỉ vài miếng ăn đỡ thèm cũng được.
Tiếc là trời không chiều lòng người, dì Hứa chẳng hiểu chút nào tấm lòng của Khương Thư Thư.
Dì Hứa cười ha hả, gương mặt đầy vẻ ôn hòa: “Mau về phòng nằm nghỉ đi. Con còn nhỏ, không hiểu đâu, dù không ngủ được cũng nên nằm, như vậy buổi chiều mới có tinh thần, không cảm thấy mệt mỏi. Mẹ khỏe hơn nhiều rồi, không sao đâu. Nếu không phải con với ba con cứ ép mẹ nghỉ ngơi bảy ngày, mẹ đã đi làm rồi.”
Khương Thư Thư nhìn dì Hứa ngồi phịch xuống ghế nhóm lửa, biết rằng hôm nay kế hoạch nấu nướng của mình coi như tan vỡ. Cô đành bất lực xoay người.
Chưa kịp bước ra khỏi bếp, tiếng dì Hứa đã vang lên sau lưng: “Ủa? Hôm nay mẹ đâu có dùng thớt, sao thớt lại ướt thế này?”
Khương Thư Thư: “...” Không biết dì Hứa có phải khắc tuổi với mình không mà sao cứ chọc đúng chỗ đau thế này? Làm mình tức muốn chết.
Cô quay lại giải thích: “Vừa rồi tay con dính chút bụi, lỡ làm bẩn cái thớt nên con rửa. Sau đó thấy dao phay cũng hơi dơ nên tiện tay rửa luôn.” Như vậy chắc không sao chứ?
“Lần sau để mẹ rửa là được. Mau về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Bị làm cho bực hết cả mình, nghỉ ngơi sao được nữa?
Khương Thư Thư về phòng, khoá trái cửa lại, từ trong không gian lấy ra một cái bánh bao trân quý của mình, rồi bắt đầu nhai từng miếng lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.