Xuyên Đến 70: Đoạt Lấy Không Gian, Vợ Nhỏ Thần Y Cực Hung Dữ
Chương 6:
Ngọc Lạc Phồn Cẩm
15/11/2024
Ông nội rất kính trọng tổ tiên, tất nhiên là tin tưởng những lời người nói, và đã chuẩn bị sẵn sàng cho cô.
Nhớ lại người đã đồng hành cùng cô trưởng thành, rồi lại ở vào lúc cô vào đại học, ông nội đi đến một thế giới khác, Minh Nhạc Dao không khỏi cảm thấy đôi mắt mình cay cay.
Cô nhẹ nhàng cất phong thư lại, sau đó đóng cửa phòng bên tay trái. Phòng này có một chiếc giường lớn, tủ quần áo, bàn trang điểm, và trên sàn là tấm thảm lông xù. Tất cả đều giống như trong căn nhà của cô ở hiện đại.
Mở tủ quần áo, bên trong không phải quần áo, mà là những món đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da, giấy vệ sinh, cùng với tất cả những vật dụng mà một cô gái có thể sử dụng.
Cô cẩn thận đặt thư vào ngăn kéo của bàn trang điểm rồi đi ra ngoài, phát hiện đó là một thư phòng. Trong thư phòng này chứa rất nhiều sách vở, đủ thứ tài liệu mà có lẽ không ai có thời gian đọc hết.
Ngay sau đó, cô xuống lầu kiểm tra kho hàng, nơi ông nội cô gửi lương thực như gạo và mì, cùng với những món đồ dùng hằng ngày trong thời đại này, và cả những món ăn vặt mà cô yêu thích.
Cô mở một gói bánh mì, lấy ra một hộp sữa, lót đầy bụng, nhìn những vật phẩm trong kho hàng, cô cảm thấy mình có thể sống an ổn ở đây, thậm chí nếu cần mua đồ gì, chỉ cần có phiếu là đủ.
**Bất quá muốn nằm yên, phải trước thay đổi hạ hiện trạng, bằng không có như vậy một đám cực phẩm ở...**
Ha ha, quả nhiên nàng chính là cái lao lực mệnh.
Ăn no uống đủ, lại không có gì để giải trí, Minh Nhạc Dao quay lại phòng, nằm trên chiếc giường gỗ, không lâu sau liền ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi tỉnh lại, nàng bị lão thái thái Vương Hoa Quế gọi dậy.
Bà mắng là Minh Tiểu Giang, con gái lớn của tứ thúc.
Nếu mà nói, gia đình Minh gia mấy bậc cha chú, huynh muội, tính cách của họ không ai giống ai cả. Đại bá thì hay tính toán, nhị bá thích những món lợi nhỏ, lão tam – cha của nàng – thì thành thật quá mức, tứ thúc thì thẳng thắn, tuy người không xấu nhưng tính tình hơi cứng nhắc, đại cô thì yếu đuối, còn nhị cô lại cường thế. Còn Minh Nhạc Dao cũng chẳng biết có nên nói với lão thái thái rằng bà có bản lĩnh dạy bảo con cái hay không...
“Ngươi còn đứng đó làm gì? Mau chạy đi nấu cơm sáng đi! Cứ tưởng mình là cái gì, giống như cái người chỉ biết nằm trên giường giả chết? Không biết mẹ ngươi dạy ngươi thế nào mà lại có tính tình như vậy!”
“Mẹ, sáng sớm rồi, mẹ làm gì vậy? Không biết ngày hôm qua đại đội mở họp, tôi phải đến khuya mới về sao?”
“Ừ, ừ, không nói nữa, không nói nữa. Ai da, con trai của ta giỏi quá, có thể cùng đại đội trưởng họp chung, thật là tài giỏi! Thôi, con về ngủ đi, mẹ sẽ làm trứng gà cho Minh Nhạc Dao kia làm cho con ăn, con không phải rất thích ăn trứng gà của cô ấy sao?”
Minh gia đại bá đã định đồng ý thì đột nhiên nhớ lại điều gì đó, lời nói của con gái lớn tối qua lại khiến ông phải thay đổi ý định.
“Mẹ, nếu Minh Nhạc Dao bị thương, mẹ để cô ấy nghỉ ngơi đi, trứng gà gì ăn vào lúc nào chẳng được.”
“Á?”
Lão thái thái không hiểu tại sao con trai lại thay đổi tính tình, nhưng với bản tính là một người mẹ già hiền hậu, bà liền vứt hết những nghi ngờ đó qua một bên và tiếp tục "thẩm vấn" Minh Tiểu Giang – đứa con gái ngoan của bà.
Nhớ lại người đã đồng hành cùng cô trưởng thành, rồi lại ở vào lúc cô vào đại học, ông nội đi đến một thế giới khác, Minh Nhạc Dao không khỏi cảm thấy đôi mắt mình cay cay.
Cô nhẹ nhàng cất phong thư lại, sau đó đóng cửa phòng bên tay trái. Phòng này có một chiếc giường lớn, tủ quần áo, bàn trang điểm, và trên sàn là tấm thảm lông xù. Tất cả đều giống như trong căn nhà của cô ở hiện đại.
Mở tủ quần áo, bên trong không phải quần áo, mà là những món đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da, giấy vệ sinh, cùng với tất cả những vật dụng mà một cô gái có thể sử dụng.
Cô cẩn thận đặt thư vào ngăn kéo của bàn trang điểm rồi đi ra ngoài, phát hiện đó là một thư phòng. Trong thư phòng này chứa rất nhiều sách vở, đủ thứ tài liệu mà có lẽ không ai có thời gian đọc hết.
Ngay sau đó, cô xuống lầu kiểm tra kho hàng, nơi ông nội cô gửi lương thực như gạo và mì, cùng với những món đồ dùng hằng ngày trong thời đại này, và cả những món ăn vặt mà cô yêu thích.
Cô mở một gói bánh mì, lấy ra một hộp sữa, lót đầy bụng, nhìn những vật phẩm trong kho hàng, cô cảm thấy mình có thể sống an ổn ở đây, thậm chí nếu cần mua đồ gì, chỉ cần có phiếu là đủ.
**Bất quá muốn nằm yên, phải trước thay đổi hạ hiện trạng, bằng không có như vậy một đám cực phẩm ở...**
Ha ha, quả nhiên nàng chính là cái lao lực mệnh.
Ăn no uống đủ, lại không có gì để giải trí, Minh Nhạc Dao quay lại phòng, nằm trên chiếc giường gỗ, không lâu sau liền ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi tỉnh lại, nàng bị lão thái thái Vương Hoa Quế gọi dậy.
Bà mắng là Minh Tiểu Giang, con gái lớn của tứ thúc.
Nếu mà nói, gia đình Minh gia mấy bậc cha chú, huynh muội, tính cách của họ không ai giống ai cả. Đại bá thì hay tính toán, nhị bá thích những món lợi nhỏ, lão tam – cha của nàng – thì thành thật quá mức, tứ thúc thì thẳng thắn, tuy người không xấu nhưng tính tình hơi cứng nhắc, đại cô thì yếu đuối, còn nhị cô lại cường thế. Còn Minh Nhạc Dao cũng chẳng biết có nên nói với lão thái thái rằng bà có bản lĩnh dạy bảo con cái hay không...
“Ngươi còn đứng đó làm gì? Mau chạy đi nấu cơm sáng đi! Cứ tưởng mình là cái gì, giống như cái người chỉ biết nằm trên giường giả chết? Không biết mẹ ngươi dạy ngươi thế nào mà lại có tính tình như vậy!”
“Mẹ, sáng sớm rồi, mẹ làm gì vậy? Không biết ngày hôm qua đại đội mở họp, tôi phải đến khuya mới về sao?”
“Ừ, ừ, không nói nữa, không nói nữa. Ai da, con trai của ta giỏi quá, có thể cùng đại đội trưởng họp chung, thật là tài giỏi! Thôi, con về ngủ đi, mẹ sẽ làm trứng gà cho Minh Nhạc Dao kia làm cho con ăn, con không phải rất thích ăn trứng gà của cô ấy sao?”
Minh gia đại bá đã định đồng ý thì đột nhiên nhớ lại điều gì đó, lời nói của con gái lớn tối qua lại khiến ông phải thay đổi ý định.
“Mẹ, nếu Minh Nhạc Dao bị thương, mẹ để cô ấy nghỉ ngơi đi, trứng gà gì ăn vào lúc nào chẳng được.”
“Á?”
Lão thái thái không hiểu tại sao con trai lại thay đổi tính tình, nhưng với bản tính là một người mẹ già hiền hậu, bà liền vứt hết những nghi ngờ đó qua một bên và tiếp tục "thẩm vấn" Minh Tiểu Giang – đứa con gái ngoan của bà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.