Xuyên Đến 70: Mỹ Nhân Mẹ Ruột Bận Rộn Làm Giàu Nuôi Con, Bỏ Quên Anh Chồng Nam Thần
Chương 10:
Tây Lương Miêu
08/06/2024
Lúc này trong lòng Hướng Hồng cũng nảy ra suy nghĩ giống mẹ chồng, tiêu hết hôm nay mặc kệ ngày mai à?
Sở Vận là một người từng lăn lộn trên thương trường, chỉ cần liếc mắt là biết suy nghĩ của chị dâu, chỉ cho chị dâu xem: "Ở đây còn hai cân thịt ba chỉ nữa, chị đừng tiếc, cứ ăn thoải mái, tối còn nữa."
Hướng Hồng nhìn thấy miếng thịt lớn ướp muối trong nồi: "Thịt này tối ăn à? Mẹ chắc chắn không đồng ý đâu."
"Đừng nói với mẹ, thịt mua bằng tiền của em, em mua gì kệ em. Bây giờ đang vào mùa vụ, không bồi bổ cơ thể thì chờ lúc nào? Đợi đến khi cơ thể kiệt quệ rồi mới bồi bổ à?"
Hướng Hồng không nói gì, thời gian này bận thu hoạch mùa hè, sau khi thu hoạch mùa hè còn phải xới đất để chuẩn bị vụ tiếp theo, sáng sớm sương còn chưa tan đã phải ra đồng, làm đến khi mặt trời lặn mới được ngồi nghỉ, cô ấy cầm bảy công đất mà mệt đến nỗi không nhấc nổi tay, chứ đừng nói đến ba chồng và chồng cô.
Sở Vận vỗ vai cô ấy: "Nấu xong thì ăn, đừng nghĩ linh tinh, em có nhiều phiếu mua hàng lắm."
Lý Quế Phương đi vào: "Con hoang phí quá, con không thể làm thế được, nếu để người ta biết, họ sẽ nói vợ chồng mẹ đào mỏ nhà họ Vương."
“Mọi người đã giúp con nuôi lớn hai anh em Vương Mộc và Vương Lâm, con đố nhà họ Vương dám nói vậy đấy."
Tên thật của Vương Đại Oa và Vương Nhị Oa là Vương Mộc và Vương Lâm, theo ý của Vương Kiến Nghiệp sau này mà có đứa thứ ba, nếu là con trai thì sẽ đặt tên là Vương Sâm, Sở Vận khinh thường.
"Con xem con này, lấy chồng bao nhiêu năm rồi mà vẫn như trẻ con, nói năng xấc xược, bao giờ mới sửa được cái tính này?"
Sở Vận cười hì hì: "Sửa cái gì mà sửa? Người tốt bị người ta bắt nạt, ngựa tốt bị người ta cưỡi, con thấy thế này cũng tốt."
Trong trí nhớ của Sở Vận, ba mẹ chồng cô đều là giáo viên, còn là giáo viên cũ của cô, đối xử với cô rất tốt. Nhưng chị dâu của Vương Kiến Nghiệp không ưa cô lắm, lúc nào cũng muốn đấu khẩu với cô nhưng lần nào cũng thua, không biết cô ta muốn gì.
"Ăn cơm, ăn cơm."
Sở Vận là một người từng lăn lộn trên thương trường, chỉ cần liếc mắt là biết suy nghĩ của chị dâu, chỉ cho chị dâu xem: "Ở đây còn hai cân thịt ba chỉ nữa, chị đừng tiếc, cứ ăn thoải mái, tối còn nữa."
Hướng Hồng nhìn thấy miếng thịt lớn ướp muối trong nồi: "Thịt này tối ăn à? Mẹ chắc chắn không đồng ý đâu."
"Đừng nói với mẹ, thịt mua bằng tiền của em, em mua gì kệ em. Bây giờ đang vào mùa vụ, không bồi bổ cơ thể thì chờ lúc nào? Đợi đến khi cơ thể kiệt quệ rồi mới bồi bổ à?"
Hướng Hồng không nói gì, thời gian này bận thu hoạch mùa hè, sau khi thu hoạch mùa hè còn phải xới đất để chuẩn bị vụ tiếp theo, sáng sớm sương còn chưa tan đã phải ra đồng, làm đến khi mặt trời lặn mới được ngồi nghỉ, cô ấy cầm bảy công đất mà mệt đến nỗi không nhấc nổi tay, chứ đừng nói đến ba chồng và chồng cô.
Sở Vận vỗ vai cô ấy: "Nấu xong thì ăn, đừng nghĩ linh tinh, em có nhiều phiếu mua hàng lắm."
Lý Quế Phương đi vào: "Con hoang phí quá, con không thể làm thế được, nếu để người ta biết, họ sẽ nói vợ chồng mẹ đào mỏ nhà họ Vương."
“Mọi người đã giúp con nuôi lớn hai anh em Vương Mộc và Vương Lâm, con đố nhà họ Vương dám nói vậy đấy."
Tên thật của Vương Đại Oa và Vương Nhị Oa là Vương Mộc và Vương Lâm, theo ý của Vương Kiến Nghiệp sau này mà có đứa thứ ba, nếu là con trai thì sẽ đặt tên là Vương Sâm, Sở Vận khinh thường.
"Con xem con này, lấy chồng bao nhiêu năm rồi mà vẫn như trẻ con, nói năng xấc xược, bao giờ mới sửa được cái tính này?"
Sở Vận cười hì hì: "Sửa cái gì mà sửa? Người tốt bị người ta bắt nạt, ngựa tốt bị người ta cưỡi, con thấy thế này cũng tốt."
Trong trí nhớ của Sở Vận, ba mẹ chồng cô đều là giáo viên, còn là giáo viên cũ của cô, đối xử với cô rất tốt. Nhưng chị dâu của Vương Kiến Nghiệp không ưa cô lắm, lúc nào cũng muốn đấu khẩu với cô nhưng lần nào cũng thua, không biết cô ta muốn gì.
"Ăn cơm, ăn cơm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.