Xuyên Đến 70: Mỹ Nhân Mẹ Ruột Bận Rộn Làm Giàu Nuôi Con, Bỏ Quên Anh Chồng Nam Thần
Chương 24:
Tây Lương Miêu
08/06/2024
Vương Kiến Nghiệp tức giận: "Anh nói muốn ly hôn với em bao giờ? Em đừng mơ, không thể, tuyệt đối không thể ly hôn!"
Vương Kiến Nghiệp nói xong liền quay người bỏ đi, người phụ nữ này càng ngày càng biết chọc tức người khác.
Sau khi nói ra tâm trạng của Sở Vận khá tốt, dù là duyên phận tiền kiếp - kiếp này, hay là xuyên không ngoài ý muốn thì Sở Vận cô đây không có lỗi với ai.
Sở Vận nhẹ nhàng đi lên núi sau nhà đào măng, tranh thủ lúc thời tiết đẹp, phơi thật nhiều măng khô cất vào trong không gian, đợi về huyện Lăng Sơn thì ăn.
Đào được một gùi đầy măng, đang chuẩn bị về nhà thì Vương Kiến Nghiệp đi tới, đón lấy không nói không rằng đeo gùi măng của cô về nhà, cô cầm cuốc đi theo sau, khi cô về đến nhà, gùi măng đã được bóc hết một nửa.
Hai người ăn ý không nói gì, buổi tối nghỉ ngơi, Lý Quế Phương tìm cớ gọi hai đứa trẻ sang phòng họ ngủ, trong phòng của Sở Vận chỉ còn cô và Vương Kiến Nghiệp.
Vương Kiến Nghiệp ngủ ở trong, Sở Vận thổi đèn lên giường, tự giác ngủ ở ngoài, giữa hai người, có một khoảng trống rất rộng, có thể nhét vừa hai đứa trẻ.
Sở Vận không để bụng, dù trên giường có thêm một người, thì gáy vừa chạm gối là cô đã buồn ngủ rồi.
Đột nhiên, người đàn ông bên trong nghiêng người ra ngoài, cánh tay rắn chắc kéo cô vào lòng.
Sở Vận giãy giụa, Vương Kiến Nghiệp giữ chặt eo cô: "Đừng động đậy."
Cơn buồn ngủ vừa mới đến chợt tan biến, Sở Vận đánh vào vai anh: "Anh làm loạn gì vậy?"
"Những lời anh nói với em ban ngày, em vẫn chưa trả lời anh."
"Lời gì cơ? Anh nói nhiều như vậy, em làm sao nhớ hết được." Sở Vận tức giận.
"Chúng ta chuyển cả nhà đến huyện Giang Đông đi."
"Không đi! Buông em ra!"
Vương Kiến Nghiệp không buông: "Tại sao không đi?"
"Hừ, dù sao thì em cũng không đi. Em đang làm việc ở huyện Lăng Sơn, được mọi người kính trọng, tự dưng đi đến huyện Giang Đông làm gì?"
"Đến đó em cũng có thể làm giáo viên, tiền lương nhiều hơn, nhà ở cũng rộng hơn, có cả sân." Vương Kiến Nghiệp dụ dỗ cô.
Được thăng chức tăng lương lại còn có nhà rộng để ở, Sở Vận là người theo chủ nghĩa hưởng thụ, khẽ dao động.
Vương Kiến Nghiệp nói xong liền quay người bỏ đi, người phụ nữ này càng ngày càng biết chọc tức người khác.
Sau khi nói ra tâm trạng của Sở Vận khá tốt, dù là duyên phận tiền kiếp - kiếp này, hay là xuyên không ngoài ý muốn thì Sở Vận cô đây không có lỗi với ai.
Sở Vận nhẹ nhàng đi lên núi sau nhà đào măng, tranh thủ lúc thời tiết đẹp, phơi thật nhiều măng khô cất vào trong không gian, đợi về huyện Lăng Sơn thì ăn.
Đào được một gùi đầy măng, đang chuẩn bị về nhà thì Vương Kiến Nghiệp đi tới, đón lấy không nói không rằng đeo gùi măng của cô về nhà, cô cầm cuốc đi theo sau, khi cô về đến nhà, gùi măng đã được bóc hết một nửa.
Hai người ăn ý không nói gì, buổi tối nghỉ ngơi, Lý Quế Phương tìm cớ gọi hai đứa trẻ sang phòng họ ngủ, trong phòng của Sở Vận chỉ còn cô và Vương Kiến Nghiệp.
Vương Kiến Nghiệp ngủ ở trong, Sở Vận thổi đèn lên giường, tự giác ngủ ở ngoài, giữa hai người, có một khoảng trống rất rộng, có thể nhét vừa hai đứa trẻ.
Sở Vận không để bụng, dù trên giường có thêm một người, thì gáy vừa chạm gối là cô đã buồn ngủ rồi.
Đột nhiên, người đàn ông bên trong nghiêng người ra ngoài, cánh tay rắn chắc kéo cô vào lòng.
Sở Vận giãy giụa, Vương Kiến Nghiệp giữ chặt eo cô: "Đừng động đậy."
Cơn buồn ngủ vừa mới đến chợt tan biến, Sở Vận đánh vào vai anh: "Anh làm loạn gì vậy?"
"Những lời anh nói với em ban ngày, em vẫn chưa trả lời anh."
"Lời gì cơ? Anh nói nhiều như vậy, em làm sao nhớ hết được." Sở Vận tức giận.
"Chúng ta chuyển cả nhà đến huyện Giang Đông đi."
"Không đi! Buông em ra!"
Vương Kiến Nghiệp không buông: "Tại sao không đi?"
"Hừ, dù sao thì em cũng không đi. Em đang làm việc ở huyện Lăng Sơn, được mọi người kính trọng, tự dưng đi đến huyện Giang Đông làm gì?"
"Đến đó em cũng có thể làm giáo viên, tiền lương nhiều hơn, nhà ở cũng rộng hơn, có cả sân." Vương Kiến Nghiệp dụ dỗ cô.
Được thăng chức tăng lương lại còn có nhà rộng để ở, Sở Vận là người theo chủ nghĩa hưởng thụ, khẽ dao động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.