Xuyên Đến 70: Mỹ Nhân Mẹ Ruột Bận Rộn Làm Giàu Nuôi Con, Bỏ Quên Anh Chồng Nam Thần
Chương 28:
Tây Lương Miêu
10/06/2024
"Chị Tạ, đây là vợ em, Sở Vận."
Chị Tạ to khỏe đặt cốc tráng men xuống, chưa nói gì đã cười trước: "Ồ, đây là vợ của kỹ sư Vương à, nghe nói em và kỹ sư Vương đều học đại học, hai vợ chồng đúng là xứng đôi, hai người chuẩn bị chuyển đến đây sao?"
Sở Vận mỉm cười: "Chào chị Tạ ạ, Vương Kiến Nghiệp được phân nhà, em đến xem thôi, em dạy học ở trường cấp ba huyện Lăng Sơn, sắp khai giảng rồi, không đi được."
Chị Tạ vỗ đùi: "Ôi, huyện Giang Đông bọn chị cũng có trường cấp ba, thiếu giáo viên lắm, sao em không chuyển đến đây dạy học nhỉ? Hai vợ chồng sao có thể xa cách hai nơi được."
Sở Vận cười: "Thôi tính sau ạ, dạy học ở đâu cũng như nhau mà chị."
Sở Vận càng nói như vậy, chị Tạ càng thấy nhất định phải nói với hiệu trưởng trường cấp ba huyện, một nhân tài tốt như vậy, không thể bỏ lỡ được.
Ra khỏi văn phòng công đoàn, có người gọi Vương Kiến Nghiệp lại nói chuyện.
Thấy anh còn phải bàn lâu, Sở Vận nói với anh cô qua cửa hàng bách hóa ở phố trước Nhà máy cơ khí một lát.
Sở Vận vừa đi, đợi Vương Kiến Nghiệp nói chuyện xong, chị Tạ vội kéo Vương Kiến Nghiệp lại: "Cậu nghĩ thế nào về chuyện công việc của vợ cậu? Hai cô cậu định mỗi người một nơi à?"
Vương Kiến Nghiệp cười khổ: "Chị Tạ, em cũng sốt ruột lắm. Em làm việc ở Đông Bắc nhiều năm, hai đứa con ở nhà đều do vợ em chăm sóc, khó lắm em mới được đều về huyện Giang Đông, muốn cả nhà ở cùng nhau. Mà vợ em thì nhiệt tình với công việc, bảo cô ấy nghỉ làm ở trường cấp ba đi theo em đến Giang Đông, cô ấy không mắng em là tốt lắm rồi."
Chị Tạ vỗ ngực đảm bảo: "Yên tâm, chuyện này để chị. Cô giáo Sở về trường cấp ba huyện dạy học thì còn gì bằng, trường huyện chị còn chưa có giáo viên nào là sinh viên đại học đâu.”
Vương Kiến Nghiệp cảm kích nói: "Chị Tạ, vậy thì cảm ơn chị."
"Ha ha, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ."
Vương Kiến Nghiệp tìm thấy Sở Vận ở cửa hàng bách hóa, Sở Vận đang chọn bát đĩa, tranh thủ nhìn anh một cái: "Xong rồi?"
"Yên tâm, chị Tạ là người nhiệt tình, đã hứa sẽ lo, chắc chắn không sai được."
"Thế thì em cũng chẳng cần vội, đợi có tin tức rồi hẵng đi."
Chị Tạ to khỏe đặt cốc tráng men xuống, chưa nói gì đã cười trước: "Ồ, đây là vợ của kỹ sư Vương à, nghe nói em và kỹ sư Vương đều học đại học, hai vợ chồng đúng là xứng đôi, hai người chuẩn bị chuyển đến đây sao?"
Sở Vận mỉm cười: "Chào chị Tạ ạ, Vương Kiến Nghiệp được phân nhà, em đến xem thôi, em dạy học ở trường cấp ba huyện Lăng Sơn, sắp khai giảng rồi, không đi được."
Chị Tạ vỗ đùi: "Ôi, huyện Giang Đông bọn chị cũng có trường cấp ba, thiếu giáo viên lắm, sao em không chuyển đến đây dạy học nhỉ? Hai vợ chồng sao có thể xa cách hai nơi được."
Sở Vận cười: "Thôi tính sau ạ, dạy học ở đâu cũng như nhau mà chị."
Sở Vận càng nói như vậy, chị Tạ càng thấy nhất định phải nói với hiệu trưởng trường cấp ba huyện, một nhân tài tốt như vậy, không thể bỏ lỡ được.
Ra khỏi văn phòng công đoàn, có người gọi Vương Kiến Nghiệp lại nói chuyện.
Thấy anh còn phải bàn lâu, Sở Vận nói với anh cô qua cửa hàng bách hóa ở phố trước Nhà máy cơ khí một lát.
Sở Vận vừa đi, đợi Vương Kiến Nghiệp nói chuyện xong, chị Tạ vội kéo Vương Kiến Nghiệp lại: "Cậu nghĩ thế nào về chuyện công việc của vợ cậu? Hai cô cậu định mỗi người một nơi à?"
Vương Kiến Nghiệp cười khổ: "Chị Tạ, em cũng sốt ruột lắm. Em làm việc ở Đông Bắc nhiều năm, hai đứa con ở nhà đều do vợ em chăm sóc, khó lắm em mới được đều về huyện Giang Đông, muốn cả nhà ở cùng nhau. Mà vợ em thì nhiệt tình với công việc, bảo cô ấy nghỉ làm ở trường cấp ba đi theo em đến Giang Đông, cô ấy không mắng em là tốt lắm rồi."
Chị Tạ vỗ ngực đảm bảo: "Yên tâm, chuyện này để chị. Cô giáo Sở về trường cấp ba huyện dạy học thì còn gì bằng, trường huyện chị còn chưa có giáo viên nào là sinh viên đại học đâu.”
Vương Kiến Nghiệp cảm kích nói: "Chị Tạ, vậy thì cảm ơn chị."
"Ha ha, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ."
Vương Kiến Nghiệp tìm thấy Sở Vận ở cửa hàng bách hóa, Sở Vận đang chọn bát đĩa, tranh thủ nhìn anh một cái: "Xong rồi?"
"Yên tâm, chị Tạ là người nhiệt tình, đã hứa sẽ lo, chắc chắn không sai được."
"Thế thì em cũng chẳng cần vội, đợi có tin tức rồi hẵng đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.