Xuyên Đến 70: Nữ Phụ Không Muốn Làm Cực Phẩm
Chương 38:
Đông Gia Thỏ Thỏ
18/03/2024
"Chú ơi, cháu lấy những thứ này, chú xem cháu cần đưa chú bao nhiêu tiền?"
Trương Nhị Ngưu từ tay công nhân và quân nhân mua tem phiếu giá rẻ, sau đó bán lại với giá cao hơn một chút cho những người cần, những thứ Nguyễn Thanh Thu chọn, tính theo giá vốn cũng phải mười mấy đồng, vì là ân nhân cứu mạng nên ông ta xua tay nói không lấy tiền.
"Chú ơi, cháu không biết giá những phiếu này trên thị trường là bao nhiêu, ông Lý nói các chú kiếm tiền không dễ, chú cứ nói giá đi."
Lời này khiến Trương Nhị Ngưu vô cùng thoải mái, trong lòng đánh giá cao cô gái nhỏ này hơn mấy phần, cười ha ha nói: "Được rồi, cháu đưa chú một tờ đại đoàn kết là được, sau này trong núi kiếm được đồ rừng gì thì nhớ ủng hộ việc làm ăn của chú."
Nguyễn Thanh Thu gật đầu, đặt tiền lên bàn, đạp xe dưới ánh trăng về làng, về đến chuồng bò nhìn đồng hồ mới thấy mới tám giờ rưỡi tối.
Thời điểm này ở thời hiện đại, những người cú đêm còn chưa ra ngoài, nhưng ở thời đại không có cuộc sống về đêm, đặc biệt là ở nông thôn, mọi người hầu như đã nghỉ ngơi, ông lão thấy Nguyễn Thanh Thu, hỏi thăm vài câu rồi bảo cô về nhà.
"Đứa nhỏ này, có chuyện gì thì mai nói, tuy con khỏe nhưng cũng là con gái, mau về nghỉ ngơi đi, kẻo người nhà lo lắng."
Lo lắng ư? Không thể nào, ước chừng nhà họ Nguyễn không ai phát hiện ra cô không ở nhà.
Điểm này, Nguyễn Thanh Thu quả thực không đoán sai, họ đều cho rằng cô sợ bà lão đánh, trốn bên ngoài không dám về nhà, đương nhiên không ai để ý, cũng không ai đi tìm cô.
Một đường bụi bặm mệt mỏi, tắm suối nước nóng ban ngày coi như uổng phí.
Áo quần ướt sũng được phơi trên đống củi, Nguyễn Thanh Thu nằm trên chiếu cỏ thở phào nhẹ nhõm, hôm nay mệt muốn chết, sờ đống tiền lớn bên người, trong lòng thấy an tâm và vững dạ.
Có tiền thì muốn làm gì chẳng được, có số tiền này, ít nhất không phải lo vấn đề đói bụng, cuối cùng cô cũng có được một số bảo đảm và sự tự tin nhất định trong thời đại xa lạ này.
Ngày hôm sau trời chưa sáng, gà trống đã gáy ba lần, Nguyễn Thanh Thu tỉnh táo vươn vai, mặc quần áo đã phơi khô, tranh thủ lúc mọi người chưa dậy, đi lấy nước rửa mặt.
Trương Nhị Ngưu từ tay công nhân và quân nhân mua tem phiếu giá rẻ, sau đó bán lại với giá cao hơn một chút cho những người cần, những thứ Nguyễn Thanh Thu chọn, tính theo giá vốn cũng phải mười mấy đồng, vì là ân nhân cứu mạng nên ông ta xua tay nói không lấy tiền.
"Chú ơi, cháu không biết giá những phiếu này trên thị trường là bao nhiêu, ông Lý nói các chú kiếm tiền không dễ, chú cứ nói giá đi."
Lời này khiến Trương Nhị Ngưu vô cùng thoải mái, trong lòng đánh giá cao cô gái nhỏ này hơn mấy phần, cười ha ha nói: "Được rồi, cháu đưa chú một tờ đại đoàn kết là được, sau này trong núi kiếm được đồ rừng gì thì nhớ ủng hộ việc làm ăn của chú."
Nguyễn Thanh Thu gật đầu, đặt tiền lên bàn, đạp xe dưới ánh trăng về làng, về đến chuồng bò nhìn đồng hồ mới thấy mới tám giờ rưỡi tối.
Thời điểm này ở thời hiện đại, những người cú đêm còn chưa ra ngoài, nhưng ở thời đại không có cuộc sống về đêm, đặc biệt là ở nông thôn, mọi người hầu như đã nghỉ ngơi, ông lão thấy Nguyễn Thanh Thu, hỏi thăm vài câu rồi bảo cô về nhà.
"Đứa nhỏ này, có chuyện gì thì mai nói, tuy con khỏe nhưng cũng là con gái, mau về nghỉ ngơi đi, kẻo người nhà lo lắng."
Lo lắng ư? Không thể nào, ước chừng nhà họ Nguyễn không ai phát hiện ra cô không ở nhà.
Điểm này, Nguyễn Thanh Thu quả thực không đoán sai, họ đều cho rằng cô sợ bà lão đánh, trốn bên ngoài không dám về nhà, đương nhiên không ai để ý, cũng không ai đi tìm cô.
Một đường bụi bặm mệt mỏi, tắm suối nước nóng ban ngày coi như uổng phí.
Áo quần ướt sũng được phơi trên đống củi, Nguyễn Thanh Thu nằm trên chiếu cỏ thở phào nhẹ nhõm, hôm nay mệt muốn chết, sờ đống tiền lớn bên người, trong lòng thấy an tâm và vững dạ.
Có tiền thì muốn làm gì chẳng được, có số tiền này, ít nhất không phải lo vấn đề đói bụng, cuối cùng cô cũng có được một số bảo đảm và sự tự tin nhất định trong thời đại xa lạ này.
Ngày hôm sau trời chưa sáng, gà trống đã gáy ba lần, Nguyễn Thanh Thu tỉnh táo vươn vai, mặc quần áo đã phơi khô, tranh thủ lúc mọi người chưa dậy, đi lấy nước rửa mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.