Xuyên Đến 70: Nữ Phụ Kiều Tiếu Vả Mặt Cực Đỉnh
Chương 25:
Hạ Đoan
20/11/2024
"Có lẽ... tôi đã gặp anh... ở đâu đó?"
Nghe câu trả lời ấy, La Nghị nhíu mày. Với cách cô trả lời, anh không tin đây là hai người khác nhau.
"Rốt cuộc cô là Tô Mộc Tuyết, hay Tô Tiểu Tuyết?" Anh hỏi, giọng lạnh như băng.
"Đều là..." Tô Mộc Tuyết lắp bắp, cảm thấy không thể chống lại áp lực mà anh mang đến.
La Nghị dừng lại, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào cô. Trong lòng cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay lúc này, Lưu Quế Hương và chủ nhiệm Vương từ xa chạy tới.
"À, thì ra là đồng chí La Nghị!" Lưu Quế Hương mỉm cười chào hỏi.
"Đừng đứng ngoài này nữa, vào trong ngồi đi." Chủ nhiệm Vương cũng niềm nở mời.
Tô Mộc Tuyết còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị Lưu Quế Hương đẩy vào sân. Chủ nhiệm vừa dẫn La Nghị vào vừa nói:
"Chúng tôi vừa nhận được thông báo qua điện thoại rằng đồng chí La Nghị sẽ đến gặp đối tượng mai mối. Thật xin lỗi vì chưa tiếp đón chu đáo."
Nghe đến đây, Tô Mộc Tuyết tròn mắt kinh ngạc:
"Mai... mai mối? Là sao?"
Mai cái gì? Đối tượng cái gì?
Lưu Quế Hương mỉm cười nhìn cô:
"Tiểu Tuyết, sao em ngơ ngác vậy? Đây chính là đồng chí quân nhân mà lần trước chị đã nói với em đấy!"
"Khoan đã, từ từ đã..." Tô Mộc Tuyết cảm thấy ký ức của mình bị lộn xộn. Rõ ràng lần trước cô đã từ chối gửi ảnh rồi mà. Cô quay sang nhìn Lưu Quế Hương với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Lưu Quế Hương khẽ cười, ghé sát tai cô nói nhỏ:
"Chị gửi ảnh thay em rồi. Đấy, chẳng phải chị đã bảo đây là một người rất tốt sao?"
"Chị Quế Hương..." Tô Mộc Tuyết tức đến mức không thốt nên lời.
Nhưng Lưu Quế Hương chỉ cười, còn rất tự hào với quyết định của mình. Tô Mộc Tuyết có cảm giác mình như bị bán đứng.
Tuy nhiên, cô nghĩ lại, có lẽ La Nghị không thực sự đến để gặp đối tượng mai mối. Có thể anh chỉ thấy khuôn mặt quen thuộc trong bức ảnh nên mới đến tìm hiểu.
Khi cả nhóm chuẩn bị bước vào sân, La Nghị bỗng dừng lại. Anh quay sang chủ nhiệm Vương, nói:
"Tôi phải quay về gấp. Tôi có vài lời muốn nói riêng với đồng chí Tô, không cần vào trong đâu."
Chủ nhiệm và Lưu Quế Hương lập tức hiểu ý, gật đầu rồi rời đi.
Trước khi đi, Lưu Quế Hương còn khẽ vỗ nhẹ vào tay Tô Mộc Tuyết, dặn dò:
"Tiểu Tuyết, nhớ trò chuyện với đồng chí La Nghị thật vui nhé." Nói xong tiện tay lấy luôn chiếc cuốc trong tay cô.
Tô Mộc Tuyết đứng ngơ ngác, chẳng biết phải làm gì tiếp theo.
Bọn họ vừa rời đi, Tô Mộc Tuyết không kìm được mà len lén liếc La Nghị một cái. Nhưng ngay lập tức, cô lại dịch bước sang bên cạnh, như thể muốn giữ khoảng cách an toàn.
Nghe câu trả lời ấy, La Nghị nhíu mày. Với cách cô trả lời, anh không tin đây là hai người khác nhau.
"Rốt cuộc cô là Tô Mộc Tuyết, hay Tô Tiểu Tuyết?" Anh hỏi, giọng lạnh như băng.
"Đều là..." Tô Mộc Tuyết lắp bắp, cảm thấy không thể chống lại áp lực mà anh mang đến.
La Nghị dừng lại, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào cô. Trong lòng cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay lúc này, Lưu Quế Hương và chủ nhiệm Vương từ xa chạy tới.
"À, thì ra là đồng chí La Nghị!" Lưu Quế Hương mỉm cười chào hỏi.
"Đừng đứng ngoài này nữa, vào trong ngồi đi." Chủ nhiệm Vương cũng niềm nở mời.
Tô Mộc Tuyết còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị Lưu Quế Hương đẩy vào sân. Chủ nhiệm vừa dẫn La Nghị vào vừa nói:
"Chúng tôi vừa nhận được thông báo qua điện thoại rằng đồng chí La Nghị sẽ đến gặp đối tượng mai mối. Thật xin lỗi vì chưa tiếp đón chu đáo."
Nghe đến đây, Tô Mộc Tuyết tròn mắt kinh ngạc:
"Mai... mai mối? Là sao?"
Mai cái gì? Đối tượng cái gì?
Lưu Quế Hương mỉm cười nhìn cô:
"Tiểu Tuyết, sao em ngơ ngác vậy? Đây chính là đồng chí quân nhân mà lần trước chị đã nói với em đấy!"
"Khoan đã, từ từ đã..." Tô Mộc Tuyết cảm thấy ký ức của mình bị lộn xộn. Rõ ràng lần trước cô đã từ chối gửi ảnh rồi mà. Cô quay sang nhìn Lưu Quế Hương với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Lưu Quế Hương khẽ cười, ghé sát tai cô nói nhỏ:
"Chị gửi ảnh thay em rồi. Đấy, chẳng phải chị đã bảo đây là một người rất tốt sao?"
"Chị Quế Hương..." Tô Mộc Tuyết tức đến mức không thốt nên lời.
Nhưng Lưu Quế Hương chỉ cười, còn rất tự hào với quyết định của mình. Tô Mộc Tuyết có cảm giác mình như bị bán đứng.
Tuy nhiên, cô nghĩ lại, có lẽ La Nghị không thực sự đến để gặp đối tượng mai mối. Có thể anh chỉ thấy khuôn mặt quen thuộc trong bức ảnh nên mới đến tìm hiểu.
Khi cả nhóm chuẩn bị bước vào sân, La Nghị bỗng dừng lại. Anh quay sang chủ nhiệm Vương, nói:
"Tôi phải quay về gấp. Tôi có vài lời muốn nói riêng với đồng chí Tô, không cần vào trong đâu."
Chủ nhiệm và Lưu Quế Hương lập tức hiểu ý, gật đầu rồi rời đi.
Trước khi đi, Lưu Quế Hương còn khẽ vỗ nhẹ vào tay Tô Mộc Tuyết, dặn dò:
"Tiểu Tuyết, nhớ trò chuyện với đồng chí La Nghị thật vui nhé." Nói xong tiện tay lấy luôn chiếc cuốc trong tay cô.
Tô Mộc Tuyết đứng ngơ ngác, chẳng biết phải làm gì tiếp theo.
Bọn họ vừa rời đi, Tô Mộc Tuyết không kìm được mà len lén liếc La Nghị một cái. Nhưng ngay lập tức, cô lại dịch bước sang bên cạnh, như thể muốn giữ khoảng cách an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.