Xuyên Đến 70: Nữ Phụ Kiều Tiếu Vả Mặt Cực Đỉnh
Chương 29:
Hạ Đoan
20/11/2024
Tô Mộc Tuyết gần như phát điên:
"Khoan đã! Cần bao nhiêu máu? Nếu chỉ vài giọt thì còn được, chứ lỡ rút cạn máu tôi mới khôi phục được suối linh thì sao? Chẳng phải tôi sẽ... chết tại chỗ à?"
Vẻ mặt chờ đợi của La Nghị lập tức biến mất, thay vào đó là sự nghiêm nghị và lạnh lùng quen thuộc.
Anh trầm ngâm một lát, rồi đáp:
"Cô nói cũng có lý."
Tô Mộc Tuyết hơi bất ngờ. Anh dễ dàng bị cô thuyết phục thế sao? Không định thử trước à?
La Nghị nghiêm túc nói tiếp:
"Trời đã tối rồi. Em nên trở về sớm đi."
"Nhưng... anh không định chữa trị suối nước à?"
Anh gật đầu, giọng trầm và chắc nịch:
"Nếu phải hy sinh mạng sống của một người để chữa trị, vậy thì không cần chữa."
Câu trả lời này khiến hình tượng của anh trong mắt Tô Mộc Tuyết bất ngờ trở nên vĩ đại hơn hẳn.
"Nhưng nếu anh không sử dụng suối nước nóng, cơ thể anh sẽ đau đớn không chịu nổi mà, đúng không?" Cô khẽ nhắc, nhớ đến những người bị đau do hoại tử xương từng phải điều trị trong suối nước nóng.
La Nghị ngập ngừng một lúc rồi đáp:
"Đau thì chịu. Không phải không chịu được."
"Nhưng nếu anh không dùng lâu dài, có khi còn nguy hiểm đến tính mạng đấy!"
Anh nghiến răng, giọng lạnh lẽo:
"Đến lúc đó rồi tính. Bây giờ muộn rồi, tôi phải về đơn vị."
Nói xong, anh không chờ thêm, lập tức nắm lấy tay Tô Mộc Tuyết, kéo cô ra khỏi không gian.
Bên ngoài, trời đã tối đen, may mắn không có ai qua lại. Nếu không, việc hai người bất ngờ xuất hiện có khi khiến người khác hoảng sợ.
La Nghị với vẻ mặt trầm tư, đi thẳng về phía xe.
Tô Mộc Tuyết nhanh chóng chạy theo, bước dài chặn trước mặt anh:
"Này, tôi vừa rồi chỉ nói đùa thôi. Nếu là lỗi của tôi, tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm. Hay là thử trước đi, có khi chỉ cần vài giọt máu là được mà!"
Cô nhớ đến những câu chuyện trong sách và phim, nhân vật chính chỉ cần nhỏ vài giọt máu thần kỳ là mọi thứ được giải quyết. Cô cũng nghĩ mình sẽ may mắn như thế.
La Nghị khựng lại, nhìn cô một lúc rồi nói:
"Cảm ơn. Nhưng cô cứ suy nghĩ thêm hai ngày đi. Trong thời gian đó, tôi sẽ cố tìm cách khác. Giao diện này tôi cũng chưa quen, biết đâu còn có cách nào khác."
Nói rồi, anh mở cửa xe, ngồi vào trong.
Tô Mộc Tuyết đứng ngẩn ngơ một lúc, cảm giác như vừa xảy ra là một giấc mơ kỳ lạ. Cô lững thững trở về ký túc xá.
Vừa bước vào, cô đã thấy không khí ở nông trường náo nhiệt hơn hẳn. Tin tức "Tô Tiểu Tuyết có người đến mai mối" đã lan khắp nơi, tất cả là nhờ ơn Lưu Quế Hương.
"Khoan đã! Cần bao nhiêu máu? Nếu chỉ vài giọt thì còn được, chứ lỡ rút cạn máu tôi mới khôi phục được suối linh thì sao? Chẳng phải tôi sẽ... chết tại chỗ à?"
Vẻ mặt chờ đợi của La Nghị lập tức biến mất, thay vào đó là sự nghiêm nghị và lạnh lùng quen thuộc.
Anh trầm ngâm một lát, rồi đáp:
"Cô nói cũng có lý."
Tô Mộc Tuyết hơi bất ngờ. Anh dễ dàng bị cô thuyết phục thế sao? Không định thử trước à?
La Nghị nghiêm túc nói tiếp:
"Trời đã tối rồi. Em nên trở về sớm đi."
"Nhưng... anh không định chữa trị suối nước à?"
Anh gật đầu, giọng trầm và chắc nịch:
"Nếu phải hy sinh mạng sống của một người để chữa trị, vậy thì không cần chữa."
Câu trả lời này khiến hình tượng của anh trong mắt Tô Mộc Tuyết bất ngờ trở nên vĩ đại hơn hẳn.
"Nhưng nếu anh không sử dụng suối nước nóng, cơ thể anh sẽ đau đớn không chịu nổi mà, đúng không?" Cô khẽ nhắc, nhớ đến những người bị đau do hoại tử xương từng phải điều trị trong suối nước nóng.
La Nghị ngập ngừng một lúc rồi đáp:
"Đau thì chịu. Không phải không chịu được."
"Nhưng nếu anh không dùng lâu dài, có khi còn nguy hiểm đến tính mạng đấy!"
Anh nghiến răng, giọng lạnh lẽo:
"Đến lúc đó rồi tính. Bây giờ muộn rồi, tôi phải về đơn vị."
Nói xong, anh không chờ thêm, lập tức nắm lấy tay Tô Mộc Tuyết, kéo cô ra khỏi không gian.
Bên ngoài, trời đã tối đen, may mắn không có ai qua lại. Nếu không, việc hai người bất ngờ xuất hiện có khi khiến người khác hoảng sợ.
La Nghị với vẻ mặt trầm tư, đi thẳng về phía xe.
Tô Mộc Tuyết nhanh chóng chạy theo, bước dài chặn trước mặt anh:
"Này, tôi vừa rồi chỉ nói đùa thôi. Nếu là lỗi của tôi, tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm. Hay là thử trước đi, có khi chỉ cần vài giọt máu là được mà!"
Cô nhớ đến những câu chuyện trong sách và phim, nhân vật chính chỉ cần nhỏ vài giọt máu thần kỳ là mọi thứ được giải quyết. Cô cũng nghĩ mình sẽ may mắn như thế.
La Nghị khựng lại, nhìn cô một lúc rồi nói:
"Cảm ơn. Nhưng cô cứ suy nghĩ thêm hai ngày đi. Trong thời gian đó, tôi sẽ cố tìm cách khác. Giao diện này tôi cũng chưa quen, biết đâu còn có cách nào khác."
Nói rồi, anh mở cửa xe, ngồi vào trong.
Tô Mộc Tuyết đứng ngẩn ngơ một lúc, cảm giác như vừa xảy ra là một giấc mơ kỳ lạ. Cô lững thững trở về ký túc xá.
Vừa bước vào, cô đã thấy không khí ở nông trường náo nhiệt hơn hẳn. Tin tức "Tô Tiểu Tuyết có người đến mai mối" đã lan khắp nơi, tất cả là nhờ ơn Lưu Quế Hương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.