Xuyên Đến 70: Nữ Phụ Kiều Tiếu Vả Mặt Cực Đỉnh
Chương 50:
Hạ Đoan
22/11/2024
Những món như táo đỏ khô hay bánh quy, dù là loại đơn giản nhất thì cũng đã lâu rồi cô không được ăn. Đối với cô, lúc này chúng trở thành những món hiếm lạ đầy sức hấp dẫn.
Cô nhanh tay nhận lấy túi đồ, cười tươi:
"Vậy cảm ơn anh nhé. Để tôi mang lên ký túc xá cất trước, lát nữa sẽ quay lại."
Sau khi sắp xếp đĩa đồ ăn vặt và trái cây lên bàn, Tô Mộc Tuyết vui vẻ quay lại bếp. Trong gian bếp, Lý Quyên đang trò chuyện với chủ nhiệm:
“Chẳng hiểu sao, bốn người hợp sức lại mà không làm nổi một nồi sủi cảo. Đúng là bó tay!”
“Đâu phải thế đâu, ông không biết đấy thôi, ở đây chẳng ai biết cán bột làm vỏ sủi cảo. Tôi có biết chút ít nhưng chậm lắm, tôi chỉ quen làm hoành thôi.” Lý Quyên giải thích: “Còn Tiểu Tuyết bị thương tay, coi như chỉ làm được nửa công việc.”
“Vậy còn những người khác, chẳng lẽ chỉ ngồi chờ ăn?”
Hai người còn lại lúng túng, vội xua tay: “Thực sự chúng tôi chỉ quen ngồi ăn, chứ có làm bao giờ đâu. Giờ bắt tay vào làm thì mới biết không dễ chút nào.”
La Nghị liếc nhìn tình hình, khẽ cười rồi xắn tay áo: “Nếu thế thì để tôi giúp cán bột làm vỏ bánh.”
Người phụ trách vội vàng ngăn: “Ấy, sao lại phiền đến phó doanh trưởng như vậy? Bọn họ cũng nên học chứ.”
“Không sao đâu, việc này nhanh lắm. Để tôi rửa tay cái đã.”
Khi phó doanh trưởng ra tay, cả nhóm đều phấn khích hơn. Bột đã được nhào sẵn, chỉ cần cán ra từng miếng. La Nghị vừa rửa tay xong đã cầm cây cán bột, thao tác nhẹ nhàng và dứt khoát. Chẳng mấy chốc, những miếng vỏ sủi cảo tròn trịa đều tăm tắp đã được hoàn thành.
Tô Mộc Tuyết nhìn anh làm, ngơ ngác hỏi: “Sao anh làm cái nào cũng tròn đều thế?”
La Nghị đáp, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc: “Làm nhiều thành quen thôi.”
Anh cùng một chàng thanh niên khác phụ trách cán vỏ bánh, những người còn lại thì gói nhân. Với tốc độ này, vỏ bánh hoàn toàn đủ cho mọi người. Chủ nhiệm và kế toán không đành ngồi yên nên cũng xắn tay vào giúp. Căn bếp phút chốc rộn ràng tiếng nói cười. Đầu bếp Lý thấy vậy thì yên tâm quay về phòng thay đồ.
Tuy nhiên, Lý Quyên không chịu nổi những chiếc sủi cảo méo mó của Tô Mộc Tuyết, phải nhắc: “Trời ơi Tiểu Tuyết, làm đẹp hơn chút đi chứ!”
“Tôi có cố mà, nhưng không có năng khiếu!” Tiểu Tuyết đáp, giọng bất lực.
Những vỏ bánh mà La Nghị cán rất đều, Lý Quyên gói chiếc nào chiếc nấy đẹp như trăng non. Còn sủi cảo của Tiểu Tuyết thì không phân biệt nổi là bánh bao hay sủi cảo, khi luộc lại dễ bị rách.
Nhìn cảnh đó, La Nghị cau mày: “Đừng gói nữa. Đi nhóm bếp nấu nước đi.”
Tô Mộc Tuyết tiu nghỉu: “Ừ…”
Cô nhanh tay nhận lấy túi đồ, cười tươi:
"Vậy cảm ơn anh nhé. Để tôi mang lên ký túc xá cất trước, lát nữa sẽ quay lại."
Sau khi sắp xếp đĩa đồ ăn vặt và trái cây lên bàn, Tô Mộc Tuyết vui vẻ quay lại bếp. Trong gian bếp, Lý Quyên đang trò chuyện với chủ nhiệm:
“Chẳng hiểu sao, bốn người hợp sức lại mà không làm nổi một nồi sủi cảo. Đúng là bó tay!”
“Đâu phải thế đâu, ông không biết đấy thôi, ở đây chẳng ai biết cán bột làm vỏ sủi cảo. Tôi có biết chút ít nhưng chậm lắm, tôi chỉ quen làm hoành thôi.” Lý Quyên giải thích: “Còn Tiểu Tuyết bị thương tay, coi như chỉ làm được nửa công việc.”
“Vậy còn những người khác, chẳng lẽ chỉ ngồi chờ ăn?”
Hai người còn lại lúng túng, vội xua tay: “Thực sự chúng tôi chỉ quen ngồi ăn, chứ có làm bao giờ đâu. Giờ bắt tay vào làm thì mới biết không dễ chút nào.”
La Nghị liếc nhìn tình hình, khẽ cười rồi xắn tay áo: “Nếu thế thì để tôi giúp cán bột làm vỏ bánh.”
Người phụ trách vội vàng ngăn: “Ấy, sao lại phiền đến phó doanh trưởng như vậy? Bọn họ cũng nên học chứ.”
“Không sao đâu, việc này nhanh lắm. Để tôi rửa tay cái đã.”
Khi phó doanh trưởng ra tay, cả nhóm đều phấn khích hơn. Bột đã được nhào sẵn, chỉ cần cán ra từng miếng. La Nghị vừa rửa tay xong đã cầm cây cán bột, thao tác nhẹ nhàng và dứt khoát. Chẳng mấy chốc, những miếng vỏ sủi cảo tròn trịa đều tăm tắp đã được hoàn thành.
Tô Mộc Tuyết nhìn anh làm, ngơ ngác hỏi: “Sao anh làm cái nào cũng tròn đều thế?”
La Nghị đáp, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc: “Làm nhiều thành quen thôi.”
Anh cùng một chàng thanh niên khác phụ trách cán vỏ bánh, những người còn lại thì gói nhân. Với tốc độ này, vỏ bánh hoàn toàn đủ cho mọi người. Chủ nhiệm và kế toán không đành ngồi yên nên cũng xắn tay vào giúp. Căn bếp phút chốc rộn ràng tiếng nói cười. Đầu bếp Lý thấy vậy thì yên tâm quay về phòng thay đồ.
Tuy nhiên, Lý Quyên không chịu nổi những chiếc sủi cảo méo mó của Tô Mộc Tuyết, phải nhắc: “Trời ơi Tiểu Tuyết, làm đẹp hơn chút đi chứ!”
“Tôi có cố mà, nhưng không có năng khiếu!” Tiểu Tuyết đáp, giọng bất lực.
Những vỏ bánh mà La Nghị cán rất đều, Lý Quyên gói chiếc nào chiếc nấy đẹp như trăng non. Còn sủi cảo của Tiểu Tuyết thì không phân biệt nổi là bánh bao hay sủi cảo, khi luộc lại dễ bị rách.
Nhìn cảnh đó, La Nghị cau mày: “Đừng gói nữa. Đi nhóm bếp nấu nước đi.”
Tô Mộc Tuyết tiu nghỉu: “Ừ…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.