Xuyên Đến 70: Nữ Phụ Trí Thức Làm Giàu, Tự Cứu Lấy Thân
Chương 14:
Cửu Duyệt
18/10/2024
Ban ngày, cô đi dạo khắp nơi, mua những đồ dùng cần thiết mà trước đây cô đã bỏ sót.
Trong vài ngày quan sát, Phương Ngữ Mặc nhận ra cô đã xuyên đến một thế giới song song, nơi mọi thứ rất giống với thế giới cũ của cô.
Tại trạm thu mua, cô may mắn tìm được một bộ sách Toán, Lý, Hóa, điều này ở thành phố còn có thể xảy ra, chứ ở nông thôn thì không dễ dàng như vậy.
Những cuốn sách giáo khoa trung học đó, cô đã cẩn thận cất vào không gian riêng.
Tối đó, cô ngủ lại tại khách sạn. Trên tay cô là một chiếc vali bằng mây tre, một ba lô vải bạt màu xanh quân đội. Đây là phần thưởng từ hệ thống sau khi cô cứu Hà Tự Hàn.
Ngoài ra, hệ thống còn thưởng cho cô 500 đồng, một chiếc áo khoác quân đội, một bộ quân trang và một chiếc bình nước quân dụng.
Phương Ngữ Mặc cảm thấy tất cả những vật phẩm này không chỉ liên quan đến việc cô đã cứu một quân nhân, mà còn hoàn toàn phù hợp với nhu cầu thiết thực của cô.
Chiếc vali mây tre có lớp vải chống cháy, chống thấm và chống trộm. Ngoài khóa chìa thông thường, nó còn cần dấu vân tay của cô mới mở được.
Phương Ngữ Mặc lên đường đến nơi tập trung của thanh niên trí thức, nơi đã có người tụ tập sẵn sàng đi xuống nông thôn. Khi xe khách đến, họ được đưa tới ga tàu.
Tại ga, hai dải băng khẩu hiệu đỏ đập vào mắt cô.
"Trời đất rộng lớn, nhiều đất dụng võ!"
"Vùi mình trong bùn, luyện rèn một tấm lòng son!"
Không khí xung quanh rất khác so với không khí đầy nhiệt huyết khi thanh niên xuống nông thôn mấy năm trước. Lúc này, mỗi người xuống xe đều ủ rũ như những quả cà tím héo.
So với họ, trạng thái của Phương Ngữ Mặc khá hơn nhiều.
Dù muốn hay không, nhóm thanh niên trí thức cũng bị dẫn tới khu vực tập trung.
Người nhà tiễn biệt phải tự tìm đường đến ga tàu. Ở sân ga, Phương Ngữ Mặc bất ngờ nhìn thấy mẹ của Trương Hiểu Linh.
Bà Trương tiến về phía cô, nụ cười hiền từ trên khuôn mặt: "Ngữ Mặc, đây là tấm lòng của dì, chỉ có chút đồ ăn thôi, cháu mang theo qua đó mà giữ sức khoẻ."
Phương Ngữ Mặc nhận ra người ngoài còn tốt với cô hơn người thân của cô. Cô không khách sáo, đón lấy túi đồ: "Cảm ơn dì. Dì nhắn với Hiểu Linh, đừng bỏ bê việc học. Còn nữa, dì giúp cháu cẩn thận với nhà bà cậu ấy, đừng để bị lừa gạt."
Trong vài ngày quan sát, Phương Ngữ Mặc nhận ra cô đã xuyên đến một thế giới song song, nơi mọi thứ rất giống với thế giới cũ của cô.
Tại trạm thu mua, cô may mắn tìm được một bộ sách Toán, Lý, Hóa, điều này ở thành phố còn có thể xảy ra, chứ ở nông thôn thì không dễ dàng như vậy.
Những cuốn sách giáo khoa trung học đó, cô đã cẩn thận cất vào không gian riêng.
Tối đó, cô ngủ lại tại khách sạn. Trên tay cô là một chiếc vali bằng mây tre, một ba lô vải bạt màu xanh quân đội. Đây là phần thưởng từ hệ thống sau khi cô cứu Hà Tự Hàn.
Ngoài ra, hệ thống còn thưởng cho cô 500 đồng, một chiếc áo khoác quân đội, một bộ quân trang và một chiếc bình nước quân dụng.
Phương Ngữ Mặc cảm thấy tất cả những vật phẩm này không chỉ liên quan đến việc cô đã cứu một quân nhân, mà còn hoàn toàn phù hợp với nhu cầu thiết thực của cô.
Chiếc vali mây tre có lớp vải chống cháy, chống thấm và chống trộm. Ngoài khóa chìa thông thường, nó còn cần dấu vân tay của cô mới mở được.
Phương Ngữ Mặc lên đường đến nơi tập trung của thanh niên trí thức, nơi đã có người tụ tập sẵn sàng đi xuống nông thôn. Khi xe khách đến, họ được đưa tới ga tàu.
Tại ga, hai dải băng khẩu hiệu đỏ đập vào mắt cô.
"Trời đất rộng lớn, nhiều đất dụng võ!"
"Vùi mình trong bùn, luyện rèn một tấm lòng son!"
Không khí xung quanh rất khác so với không khí đầy nhiệt huyết khi thanh niên xuống nông thôn mấy năm trước. Lúc này, mỗi người xuống xe đều ủ rũ như những quả cà tím héo.
So với họ, trạng thái của Phương Ngữ Mặc khá hơn nhiều.
Dù muốn hay không, nhóm thanh niên trí thức cũng bị dẫn tới khu vực tập trung.
Người nhà tiễn biệt phải tự tìm đường đến ga tàu. Ở sân ga, Phương Ngữ Mặc bất ngờ nhìn thấy mẹ của Trương Hiểu Linh.
Bà Trương tiến về phía cô, nụ cười hiền từ trên khuôn mặt: "Ngữ Mặc, đây là tấm lòng của dì, chỉ có chút đồ ăn thôi, cháu mang theo qua đó mà giữ sức khoẻ."
Phương Ngữ Mặc nhận ra người ngoài còn tốt với cô hơn người thân của cô. Cô không khách sáo, đón lấy túi đồ: "Cảm ơn dì. Dì nhắn với Hiểu Linh, đừng bỏ bê việc học. Còn nữa, dì giúp cháu cẩn thận với nhà bà cậu ấy, đừng để bị lừa gạt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.