Xuyên Đến 70: Nữ Phụ Trí Thức Làm Giàu, Tự Cứu Lấy Thân
Chương 7:
Cửu Duyệt
02/10/2024
Trương Hiểu Linh nháy mắt ra hiệu cho Phương Ngữ Mặc, "Mẹ mình làm ở Cung Tiêu Xã, nếu cậu muốn mua gì, mẹ mình có thể giúp."
Phương Ngữ Mặc đồng ý đổi chỗ, cũng không phải là vô điều kiện.
Nghĩ đến khí hậu khắc nghiệt của vùng Hắc, cô nói: "Dì, phiền dì chuẩn bị cho cháu áo bông và chăn, tiền thì cháu không cần. Cháu muốn đổi chỗ là để tránh xa nhà bác cả, coi như dì giúp cháu một việc."
Mẹ Hiểu Linh nghe ra sự bất đắc dĩ trong lời nói của cô, bà là người sảng khoái nên gật đầu: "Được, Hiểu Linh đã chuẩn bị rồi, vì con bé ở gần nên áo bông và chăn cũng không cần phải quá dày."
"Vậy có làm phiền không?" Phương Ngữ Mặc hơi ái ngại.
Nghe xong thì bà cười, tâm trạng rất tốt vì chuyện của con gái đã được giải quyết, "Không sao đâu, Hiểu Linh ở gần, dì chuẩn bị cũng kịp."
Bà nói rồi định đi lấy đồ.
Phương Ngữ Mặc vội ngăn lại, "Dì, cháu còn muốn nhờ dì một chuyện. Mang theo đồ trên đường không tiện, chờ cháu đến nơi rồi gửi sau cũng được."
"Được, ngày kia phải lên đường tới tỉnh Hắc, hôm nay dì sẽ lo liệu mọi chuyện xong xuôi, sáng mai cháu có thể đến văn phòng thanh niên trí thức để xem kết quả."
Sau khi rời khỏi nhà Hiểu Linh, Phương Ngữ Mặc dự định đi chợ đen mua ít đồ, vì xuống nông thôn cô không thể không chuẩn bị gì.
Cô đang đi trong con ngõ nhỏ, suy nghĩ về việc cần làm, thì bỗng có một đôi tay thô kệch bịt chặt miệng cô lại.
Một mùi hương độc đáo từ người đàn ông lan tỏa, mang theo chút hương cây cỏ khô khan, kèm thêm mùi máu nhàn nhạt, ngay lập tức bao vây lấy Phương Ngữ Mặc.
Phương Ngữ Mặc theo bản năng giẫm chân người đàn ông, một tay nắm chặt ngón giữa của hắn ta.
"Tôi không phải người xấu!"
Cảm giác được sự đề phòng của cô, một giọng nói trầm thấp, nghẹn ngào truyền vào tai Phương Ngữ Mặc.
Phương Ngữ Mặc nhận ra hơi thở của đối phương có chút yếu ớt.
Nhưng, giọng nói này thật sự rất dễ nghe.
Cô là người yêu âm nhạc, không thể kháng cự được.
Trong một khoảnh khắc phân tâm, Phương Ngữ Mặc không những không giẫm chân anh nữa mà còn buông lỏng ngón tay của đối phương.
Khi nhìn thấy rõ dung mạo người đàn ông ngay trước mắt, trái tim cô chợt đập mạnh.
Đó là một gương mặt đẹp đến nao lòng, đôi lông mày sắc nét, ánh mắt sáng, sống mũi cao thẳng, ngũ quan còn tinh xảo hơn cả cô. Không chỉ vẻ ngoài chính khí, anh còn mang theo một khí chất vô cùng đặc biệt.
Anh khiến Phương Ngữ Mặc cảm thấy thật khó để tiếp cận.
Phương Ngữ Mặc đồng ý đổi chỗ, cũng không phải là vô điều kiện.
Nghĩ đến khí hậu khắc nghiệt của vùng Hắc, cô nói: "Dì, phiền dì chuẩn bị cho cháu áo bông và chăn, tiền thì cháu không cần. Cháu muốn đổi chỗ là để tránh xa nhà bác cả, coi như dì giúp cháu một việc."
Mẹ Hiểu Linh nghe ra sự bất đắc dĩ trong lời nói của cô, bà là người sảng khoái nên gật đầu: "Được, Hiểu Linh đã chuẩn bị rồi, vì con bé ở gần nên áo bông và chăn cũng không cần phải quá dày."
"Vậy có làm phiền không?" Phương Ngữ Mặc hơi ái ngại.
Nghe xong thì bà cười, tâm trạng rất tốt vì chuyện của con gái đã được giải quyết, "Không sao đâu, Hiểu Linh ở gần, dì chuẩn bị cũng kịp."
Bà nói rồi định đi lấy đồ.
Phương Ngữ Mặc vội ngăn lại, "Dì, cháu còn muốn nhờ dì một chuyện. Mang theo đồ trên đường không tiện, chờ cháu đến nơi rồi gửi sau cũng được."
"Được, ngày kia phải lên đường tới tỉnh Hắc, hôm nay dì sẽ lo liệu mọi chuyện xong xuôi, sáng mai cháu có thể đến văn phòng thanh niên trí thức để xem kết quả."
Sau khi rời khỏi nhà Hiểu Linh, Phương Ngữ Mặc dự định đi chợ đen mua ít đồ, vì xuống nông thôn cô không thể không chuẩn bị gì.
Cô đang đi trong con ngõ nhỏ, suy nghĩ về việc cần làm, thì bỗng có một đôi tay thô kệch bịt chặt miệng cô lại.
Một mùi hương độc đáo từ người đàn ông lan tỏa, mang theo chút hương cây cỏ khô khan, kèm thêm mùi máu nhàn nhạt, ngay lập tức bao vây lấy Phương Ngữ Mặc.
Phương Ngữ Mặc theo bản năng giẫm chân người đàn ông, một tay nắm chặt ngón giữa của hắn ta.
"Tôi không phải người xấu!"
Cảm giác được sự đề phòng của cô, một giọng nói trầm thấp, nghẹn ngào truyền vào tai Phương Ngữ Mặc.
Phương Ngữ Mặc nhận ra hơi thở của đối phương có chút yếu ớt.
Nhưng, giọng nói này thật sự rất dễ nghe.
Cô là người yêu âm nhạc, không thể kháng cự được.
Trong một khoảnh khắc phân tâm, Phương Ngữ Mặc không những không giẫm chân anh nữa mà còn buông lỏng ngón tay của đối phương.
Khi nhìn thấy rõ dung mạo người đàn ông ngay trước mắt, trái tim cô chợt đập mạnh.
Đó là một gương mặt đẹp đến nao lòng, đôi lông mày sắc nét, ánh mắt sáng, sống mũi cao thẳng, ngũ quan còn tinh xảo hơn cả cô. Không chỉ vẻ ngoài chính khí, anh còn mang theo một khí chất vô cùng đặc biệt.
Anh khiến Phương Ngữ Mặc cảm thấy thật khó để tiếp cận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.