Xuyên Đến 70, Quân Tẩu Siêu Hung Được Thủ Trưởng Mạnh Nhất Cưng Chiều
Chương 21:
Thanh Nhã Nam La
11/11/2024
Chợ đen thực ra là một ngôi nhà nhỏ bỏ hoang nằm trong một con hẻm khuất nẻo, có hai người mắt sáng rực đứng ở lối vào, luôn chú ý đến dòng người qua lại.
Thấy Đường Mộng ăn mặc bình thường, trên lưng còn vác hàng hóa, hai người tự nhiên phân loại cô vào nhóm không có gì khả nghi.
Đường Mộng đến trước cửa, vừa bước một chân vào thì từ sau cửa có một bóng người ló ra. Cô kìm lại cú đấm đang định vung lên, làm bộ như bị hù sợ: "Ôi, làm tôi hết hồn!"
"Bán hàng à?"
"Đúng vậy."
"Đóng phí bảo kê hai xu."
Lần đầu tiên phải trả phí bảo kê, vị thượng tướng từng chinh chiến khắp liên minh ngân hà lại cảm thấy chuyện này thật mới mẻ.
Nhưng cô cũng biết rằng buôn bán lén lút thời này là phạm pháp, giữ nguyên tắc càng ít phiền phức càng tốt, cô không biểu cảm gì mà lấy ra hai xu đưa cho người trước mặt.
Kẻ đó thấy Đường Mộng biết điều như vậy thì hất mũi, mắt đảo quanh rồi dừng lại ở bao hàng trên lưng cô, hỏi với vẻ không có ý tốt: "Trong đó có gì đấy?"
"Phí bảo kê tôi cũng đóng rồi, tôi bán gì, có liên quan gì đến anh không?"
"Này, không biết đây là địa bàn của anh Mạnh à? Dám nói thế, muốn sống lâu không?"
"Ồ, vậy ra anh chính là anh Mạnh?"
"Nói phét, bố mày làm sao là anh Mạnh được."
"Cũng chỉ là tay sai, tưởng mình là pháo à? Đốt lên mà bay lên trời hả?"
"Cái gì? Nhắc lại lần nữa xem nào?"
"Hừ, thứ đồ...!"
Đường Mộng chẳng muốn nói thêm, định giơ chân đá bay tên đó thì lúc này có một người đàn ông cao gầy, mí mắt trễ xuống bước ra kéo hắn đi.
Thấy có người kéo hắn đi, Đường Mộng không kịp đá, cảm thấy cực kỳ bực bội. Cô nhếch môi cười, đầu lưỡi chạm vào răng hàm.
Được, cứ để đó, xong việc cô sẽ xử lý hắn sau.
Không ai ngăn cản nữa, Đường Mộng nhanh chóng đi qua bức bình phong, vào trong sân. Ở đó, mọi người đều lặng lẽ đặt đồ của mình xuống, chỉ khi có ai hỏi, mới khẽ trao đổi đôi câu...
Đi một vòng hỏi giá xong, cô đã nắm rõ tình hình. Tìm một chỗ trống, cô đặt bao bột mì xuống, mở miệng bao ra rồi khoanh tay đứng đợi khách đến hỏi.
Bột mì của cô là từ siêu thị hệ thống, trắng như tuyết, mịn như tơ. Theo cô tìm hiểu, đây có thể coi là loại bột cao cấp, bán giá tốt.
Hàng tốt, đương nhiên sẽ có người chú ý, không bao lâu sau, một người đàn ông có vẻ thư sinh bước đến, mắt sáng lên khi thấy bột mì trắng mịn.
"Chào cô, bột mì này bán bao nhiêu vậy?"
"Anh có vàng không?"
"Cô lấy vàng? Cô chắc chứ?"
Không trách người đàn ông ngạc nhiên, thời này vàng không có mấy giá trị, ăn không ăn được, ngoài ngân hàng đổi lấy tiền thì chẳng dùng được vào đâu.
"Tôi chắc."
“Ở đây tôi có một đồng xu vàng nhỏ, có thể mua được bao bột mì này không nhỉ?”
Nói xong, người đàn ông trung niên lôi ra từ túi mình một đồng xu vàng cũ kỹ, đưa cho Đường Mộng. Đường Mộng ước lượng một chút, rồi dùng tính năng quét của hệ thống kiểm tra. Phát hiện có thể đổi lấy năm trăm đồng vàng, thế là cô không chút do dự mà chấp nhận.
Thấy Đường Mộng ăn mặc bình thường, trên lưng còn vác hàng hóa, hai người tự nhiên phân loại cô vào nhóm không có gì khả nghi.
Đường Mộng đến trước cửa, vừa bước một chân vào thì từ sau cửa có một bóng người ló ra. Cô kìm lại cú đấm đang định vung lên, làm bộ như bị hù sợ: "Ôi, làm tôi hết hồn!"
"Bán hàng à?"
"Đúng vậy."
"Đóng phí bảo kê hai xu."
Lần đầu tiên phải trả phí bảo kê, vị thượng tướng từng chinh chiến khắp liên minh ngân hà lại cảm thấy chuyện này thật mới mẻ.
Nhưng cô cũng biết rằng buôn bán lén lút thời này là phạm pháp, giữ nguyên tắc càng ít phiền phức càng tốt, cô không biểu cảm gì mà lấy ra hai xu đưa cho người trước mặt.
Kẻ đó thấy Đường Mộng biết điều như vậy thì hất mũi, mắt đảo quanh rồi dừng lại ở bao hàng trên lưng cô, hỏi với vẻ không có ý tốt: "Trong đó có gì đấy?"
"Phí bảo kê tôi cũng đóng rồi, tôi bán gì, có liên quan gì đến anh không?"
"Này, không biết đây là địa bàn của anh Mạnh à? Dám nói thế, muốn sống lâu không?"
"Ồ, vậy ra anh chính là anh Mạnh?"
"Nói phét, bố mày làm sao là anh Mạnh được."
"Cũng chỉ là tay sai, tưởng mình là pháo à? Đốt lên mà bay lên trời hả?"
"Cái gì? Nhắc lại lần nữa xem nào?"
"Hừ, thứ đồ...!"
Đường Mộng chẳng muốn nói thêm, định giơ chân đá bay tên đó thì lúc này có một người đàn ông cao gầy, mí mắt trễ xuống bước ra kéo hắn đi.
Thấy có người kéo hắn đi, Đường Mộng không kịp đá, cảm thấy cực kỳ bực bội. Cô nhếch môi cười, đầu lưỡi chạm vào răng hàm.
Được, cứ để đó, xong việc cô sẽ xử lý hắn sau.
Không ai ngăn cản nữa, Đường Mộng nhanh chóng đi qua bức bình phong, vào trong sân. Ở đó, mọi người đều lặng lẽ đặt đồ của mình xuống, chỉ khi có ai hỏi, mới khẽ trao đổi đôi câu...
Đi một vòng hỏi giá xong, cô đã nắm rõ tình hình. Tìm một chỗ trống, cô đặt bao bột mì xuống, mở miệng bao ra rồi khoanh tay đứng đợi khách đến hỏi.
Bột mì của cô là từ siêu thị hệ thống, trắng như tuyết, mịn như tơ. Theo cô tìm hiểu, đây có thể coi là loại bột cao cấp, bán giá tốt.
Hàng tốt, đương nhiên sẽ có người chú ý, không bao lâu sau, một người đàn ông có vẻ thư sinh bước đến, mắt sáng lên khi thấy bột mì trắng mịn.
"Chào cô, bột mì này bán bao nhiêu vậy?"
"Anh có vàng không?"
"Cô lấy vàng? Cô chắc chứ?"
Không trách người đàn ông ngạc nhiên, thời này vàng không có mấy giá trị, ăn không ăn được, ngoài ngân hàng đổi lấy tiền thì chẳng dùng được vào đâu.
"Tôi chắc."
“Ở đây tôi có một đồng xu vàng nhỏ, có thể mua được bao bột mì này không nhỉ?”
Nói xong, người đàn ông trung niên lôi ra từ túi mình một đồng xu vàng cũ kỹ, đưa cho Đường Mộng. Đường Mộng ước lượng một chút, rồi dùng tính năng quét của hệ thống kiểm tra. Phát hiện có thể đổi lấy năm trăm đồng vàng, thế là cô không chút do dự mà chấp nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.