Xuyên Đến 70: Ta Được Cả Nhà Bạo Sủng
Chương 34:
Giản Hoài Châu
18/11/2023
----
Nhưng hiện tại bà không có gì cả, xung quanh chỉ có phân đã đông cứng lại!
"Thả tôi ra, nhanh thả tôi ra ngoài, tôi muốn ăn thịt khô!"
Kêu một lúc lâu vẫn không thấy ai, thay vào đó là một cơn gió bắc thổi qua, nước mũi và nước mắt của bà đông lạnh lại.
Thái Tiểu Liên cầm lấy cửa nhà vệ sinh từ từ trượt xuống:
"Hu hu... Trên đời này sao lại có người phụ nữ đáng thương như tôi, tôi trả giá nhiều cho cái nhà này, sao bọn họ phải đối xử với tôi như vậy? Chỉ có nhà mẹ đẻ tốt, chỉ có người nhà mẹ đẻ mới là chỗ dựa của tôi."
Khi bữa ăn kết thúc cũng không ai để ý đến Thái Tiểu Liên.
Thời gian ăn cơm không còn sớm, nên về phòng để sưởi ấm.
Thẩm Ngọc Kinh mặc quần áo bọn nhỏ vào, đeo khăn quàng cổ, ôm từng đứa một.
Anh uống hơn một cân rượu cao lương, ngoài khuôn mặt hơi đỏ, anh không hề say, đôi mắt vẫn bình tĩnh và sắc bén.
"Đi thôi."
Điền Hương Quả nói tạm biệt với mọi người, đi theo sau Thẩm Ngọc Kinh rời đi.
Về đến nhà, Đường Đường như dâng bảo vật đưa cho Điền Hương Quả hơn mười đồng tiền lẻ.
Điền Hương Quả lập tức ngồi không yên: "Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Đóa Đóa cởi tất: "Bà ngoại cho, để mẹ mua đồ ăn ngon, cho năm mới."
Mũi Điền Hương Quả lập tức hơi xót.
Cô cất tiền đi, thấy Thẩm Ngọc Kinh muốn đi nhặt củi vội túm lấy cánh tay anh: "Anh ngồi trên giường cởi quần ra, em xem vết thương trên đùi anh có nghiêm trọng không."
Thẩm Ngọc Kinh thoát khỏi tay Điền Hương Quả.
"Không nghiêm trọng, tôi có thể tự xử lý."
Để cô xem còn ra thể thống gì nữa?
Anh đứng trước cửa, mím chặt môi, tư thế đề phòng.
Điền Hương Quả cảm thấy buồn cười, cô là sói sao? Hay là kẻ xấu trêu đùa con gái nhà lành!
"Anh tự xử lý được gì, yên tĩnh ngồi trên giường, em nhặt củi đốt làm nóng giường, lát nữa em đun ít nước nóng xử lý vết thương cho anh."
Cô muốn đi ra ngoài, lúc này đến lượt Thẩm Ngọc Kinh túm lấy cô.
"Cô nấu nước, tôi làm nóng giường."
Thẩm Ngọc Kinh ra lệnh.
Điền Hương Quả nhìn chằm chằm chân anh nói: "Chân anh có thể đi được không?"
"Được."
Thẩm Ngọc Kinh chưa bao giờ cảm thấy vết thương nhỏ này là bị thương, cho dù bị thương nặng, anh cũng không thể để cho một người phụ nữ như cô bận rộn.
Điền Hương Quả còn muốn nói thêm, Thẩm Ngọc Kinh đè bả vai cô lại, lướt qua cô đi ra ngoài.
Sức mạnh của người đàn ông rất lớn, Điền Hương Quả không thể thoát ra được, khi cô đuổi theo Thẩm Ngọc Kinh, anh đã cầm cào kéo củi từ đống củi xuống.
Cô vào phòng bếp đun nước nóng, chờ nước sôi, cô nhìn thoáng qua nắp thùng đựng thức ăn trong nhà hơi hở ra.
Điền Hương Quả mở nắp nhựa ra, thùng rỗng đã được đổ đầy, bên trong có thỏ, gà rừng, còn có mấy chục con chim sẻ.
Quá nhiều đồ ăn ngon!
Cô xắn tay áo lên, nhổ sạch lông, chặt thịt chia thành nhiều phần rồi gói lại.
Khi nào muốn ăn chỉ cần rã đông một túi, thuận tiện và nhanh chóng.
Nhưng hiện tại bà không có gì cả, xung quanh chỉ có phân đã đông cứng lại!
"Thả tôi ra, nhanh thả tôi ra ngoài, tôi muốn ăn thịt khô!"
Kêu một lúc lâu vẫn không thấy ai, thay vào đó là một cơn gió bắc thổi qua, nước mũi và nước mắt của bà đông lạnh lại.
Thái Tiểu Liên cầm lấy cửa nhà vệ sinh từ từ trượt xuống:
"Hu hu... Trên đời này sao lại có người phụ nữ đáng thương như tôi, tôi trả giá nhiều cho cái nhà này, sao bọn họ phải đối xử với tôi như vậy? Chỉ có nhà mẹ đẻ tốt, chỉ có người nhà mẹ đẻ mới là chỗ dựa của tôi."
Khi bữa ăn kết thúc cũng không ai để ý đến Thái Tiểu Liên.
Thời gian ăn cơm không còn sớm, nên về phòng để sưởi ấm.
Thẩm Ngọc Kinh mặc quần áo bọn nhỏ vào, đeo khăn quàng cổ, ôm từng đứa một.
Anh uống hơn một cân rượu cao lương, ngoài khuôn mặt hơi đỏ, anh không hề say, đôi mắt vẫn bình tĩnh và sắc bén.
"Đi thôi."
Điền Hương Quả nói tạm biệt với mọi người, đi theo sau Thẩm Ngọc Kinh rời đi.
Về đến nhà, Đường Đường như dâng bảo vật đưa cho Điền Hương Quả hơn mười đồng tiền lẻ.
Điền Hương Quả lập tức ngồi không yên: "Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Đóa Đóa cởi tất: "Bà ngoại cho, để mẹ mua đồ ăn ngon, cho năm mới."
Mũi Điền Hương Quả lập tức hơi xót.
Cô cất tiền đi, thấy Thẩm Ngọc Kinh muốn đi nhặt củi vội túm lấy cánh tay anh: "Anh ngồi trên giường cởi quần ra, em xem vết thương trên đùi anh có nghiêm trọng không."
Thẩm Ngọc Kinh thoát khỏi tay Điền Hương Quả.
"Không nghiêm trọng, tôi có thể tự xử lý."
Để cô xem còn ra thể thống gì nữa?
Anh đứng trước cửa, mím chặt môi, tư thế đề phòng.
Điền Hương Quả cảm thấy buồn cười, cô là sói sao? Hay là kẻ xấu trêu đùa con gái nhà lành!
"Anh tự xử lý được gì, yên tĩnh ngồi trên giường, em nhặt củi đốt làm nóng giường, lát nữa em đun ít nước nóng xử lý vết thương cho anh."
Cô muốn đi ra ngoài, lúc này đến lượt Thẩm Ngọc Kinh túm lấy cô.
"Cô nấu nước, tôi làm nóng giường."
Thẩm Ngọc Kinh ra lệnh.
Điền Hương Quả nhìn chằm chằm chân anh nói: "Chân anh có thể đi được không?"
"Được."
Thẩm Ngọc Kinh chưa bao giờ cảm thấy vết thương nhỏ này là bị thương, cho dù bị thương nặng, anh cũng không thể để cho một người phụ nữ như cô bận rộn.
Điền Hương Quả còn muốn nói thêm, Thẩm Ngọc Kinh đè bả vai cô lại, lướt qua cô đi ra ngoài.
Sức mạnh của người đàn ông rất lớn, Điền Hương Quả không thể thoát ra được, khi cô đuổi theo Thẩm Ngọc Kinh, anh đã cầm cào kéo củi từ đống củi xuống.
Cô vào phòng bếp đun nước nóng, chờ nước sôi, cô nhìn thoáng qua nắp thùng đựng thức ăn trong nhà hơi hở ra.
Điền Hương Quả mở nắp nhựa ra, thùng rỗng đã được đổ đầy, bên trong có thỏ, gà rừng, còn có mấy chục con chim sẻ.
Quá nhiều đồ ăn ngon!
Cô xắn tay áo lên, nhổ sạch lông, chặt thịt chia thành nhiều phần rồi gói lại.
Khi nào muốn ăn chỉ cần rã đông một túi, thuận tiện và nhanh chóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.