Xuyên Đến 70, Trở Thành Cô Em Chồng Cực Phẩm Của Nữ Chính
Chương 21:
Thượng Cửu Thiên Lãm Nguyệt
02/07/2024
Cô lười biếng chống cằm, ánh mắt mỉm cười nhìn nhóm trẻ con, khung cảnh quá đẹp, anh vô thức bấm máy, lưu giữ khoảnh khắc đó.
Ngay sau đó, cô gái quay đầu nhìn lại, trong mắt vẫn còn ý cười chưa tan, quyến rũ lòng người.
Lâm Vũ nuốt nước bọt, ngón tay lại bấm máy.
Làm xong mới phát hiện mình đã làm gì, Lâm Vũ cất máy ảnh, ngượng ngùng đi tới.
"Chào đồng chí, tôi là Lâm Vũ, phóng viên của báo Bắc Kinh, vừa rồi chưa được phép của cô, tôi đã chụp hai bức ảnh của cô, thật sự xin lỗi."
Hướng Vãn nhướng mày, phóng viên à, nhìn chiếc máy ảnh trên tay anh, đây không phải là hàng rẻ tiền.
Nhìn anh chàng cao cao to to, trắng trẻo sạch sẽ, trông có vẻ gia cảnh không tệ.
Cô cười nói: "Không sao."
Lâm Vũ ngượng ngùng nói: "Cái đó, tôi thấy chụp khá đẹp, lúc rửa ảnh xong tôi sẽ gửi cho cô nhé?"
Lâm Vũ rất tự tin vào kỹ thuật chụp ảnh của mình.
Hướng Vãn chớp mắt, có chút động lòng: "Có phiền anh không?"
"Không phiền không phiền." Lâm Vũ nói: "Cũng là duyên phận, việc tiện tay thôi mà."
Hướng Vãn cười: "Vậy thì cảm ơn phóng viên Lâm, tôi tên Hướng Vãn..."
Lời còn chưa dứt, đã bị Cẩu Đản cắt ngang.
"Cô ơi!" Cẩu Đản chơi mệt rồi, chạy đến đầy mồ hôi.
Hướng Vãn lấy khăn tay ra lau mặt cho cậu bé, Cẩu Đản ngẩng mặt, ánh mắt tò mò liếc sang Lâm Vũ bên cạnh.
"Cô ơi, anh ấy là ai vậy?"
Lâm Vũ khựng lại, có chút căng thẳng, chỉ nghe cô nói: "Anh ấy là bạn của cô, trẻ con phải biết lễ phép, phải gọi là anh Lâm."
Lâm Vũ vừa nghe thấy vui mừng, lại cảm thấy có vẻ không ổn lắm.
Anh Lâm? Mặc dù gọi như vậy khiến anh ấy trẻ hơn nhưng có vẻ như anh và đồng chí Hướng Vãn cách nhau một thế hệ.
Vì vậy vội vàng nói: "Gọi chú Lâm là được."
Cẩu Đản có chút mơ hồ, rốt cuộc là anh hay là chú?
Hướng Vãn cong môi: "Vậy thì gọi là chú Lâm đi."
Chỉ là một cách xưng hô thôi mà.
Cẩu Đản gọi một tiếng "Chú Lâm."
"Vâng." Lâm Vũ đáp lại, anh ấy khá thích đứa trẻ này, trông có vài phần giống đồng chí Hướng Vãn, đúng là cô cháu.
"Cháu bé, cháu tên gì?" Anh ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với Cẩu Đản.
Cẩu Đản Nhi nghe hỏi tên mình, thanh âm vang dội: "Cháu là Cẩu Đản”.
“Phốc! " Lâm Vũ không nhịn được nở nụ cười.
Cười xong thấy đứa nhỏ kia mất hứng nhíu mày, thầm nghĩ không tốt, vốn muốn cùng người ta có mối quan hệ tốt, thiếu chút nữa đắc tội người ta.
Cẩu Đản, tên thật đáng yêu. "Lâm Vũ vội vàng khen một câu.
Hướng Vãn nhịn cười nói: "Cẩu Đản là nhũ danh của nó. Cẩu Đản, tên thật của con là gì? Về sau có người hỏi tên con con nói đại danh là được rồi, Cẩu Đản là người trong nhà gọi.
Qua hai năm không cần nàng nhắc nhở, phỏng chừng Cẩu Đản cũng sẽ không đem nhũ danh của nó nói cho người khác.
Cẩu Đản cái hiểu cái không, sau đó nghiêm túc nói với Lâm Vũ: "Cháu tên Hướng Đông Minh, Cẩu Đản là người nhà gọi, chú không thể gọi.”
Ngay sau đó, cô gái quay đầu nhìn lại, trong mắt vẫn còn ý cười chưa tan, quyến rũ lòng người.
Lâm Vũ nuốt nước bọt, ngón tay lại bấm máy.
Làm xong mới phát hiện mình đã làm gì, Lâm Vũ cất máy ảnh, ngượng ngùng đi tới.
"Chào đồng chí, tôi là Lâm Vũ, phóng viên của báo Bắc Kinh, vừa rồi chưa được phép của cô, tôi đã chụp hai bức ảnh của cô, thật sự xin lỗi."
Hướng Vãn nhướng mày, phóng viên à, nhìn chiếc máy ảnh trên tay anh, đây không phải là hàng rẻ tiền.
Nhìn anh chàng cao cao to to, trắng trẻo sạch sẽ, trông có vẻ gia cảnh không tệ.
Cô cười nói: "Không sao."
Lâm Vũ ngượng ngùng nói: "Cái đó, tôi thấy chụp khá đẹp, lúc rửa ảnh xong tôi sẽ gửi cho cô nhé?"
Lâm Vũ rất tự tin vào kỹ thuật chụp ảnh của mình.
Hướng Vãn chớp mắt, có chút động lòng: "Có phiền anh không?"
"Không phiền không phiền." Lâm Vũ nói: "Cũng là duyên phận, việc tiện tay thôi mà."
Hướng Vãn cười: "Vậy thì cảm ơn phóng viên Lâm, tôi tên Hướng Vãn..."
Lời còn chưa dứt, đã bị Cẩu Đản cắt ngang.
"Cô ơi!" Cẩu Đản chơi mệt rồi, chạy đến đầy mồ hôi.
Hướng Vãn lấy khăn tay ra lau mặt cho cậu bé, Cẩu Đản ngẩng mặt, ánh mắt tò mò liếc sang Lâm Vũ bên cạnh.
"Cô ơi, anh ấy là ai vậy?"
Lâm Vũ khựng lại, có chút căng thẳng, chỉ nghe cô nói: "Anh ấy là bạn của cô, trẻ con phải biết lễ phép, phải gọi là anh Lâm."
Lâm Vũ vừa nghe thấy vui mừng, lại cảm thấy có vẻ không ổn lắm.
Anh Lâm? Mặc dù gọi như vậy khiến anh ấy trẻ hơn nhưng có vẻ như anh và đồng chí Hướng Vãn cách nhau một thế hệ.
Vì vậy vội vàng nói: "Gọi chú Lâm là được."
Cẩu Đản có chút mơ hồ, rốt cuộc là anh hay là chú?
Hướng Vãn cong môi: "Vậy thì gọi là chú Lâm đi."
Chỉ là một cách xưng hô thôi mà.
Cẩu Đản gọi một tiếng "Chú Lâm."
"Vâng." Lâm Vũ đáp lại, anh ấy khá thích đứa trẻ này, trông có vài phần giống đồng chí Hướng Vãn, đúng là cô cháu.
"Cháu bé, cháu tên gì?" Anh ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với Cẩu Đản.
Cẩu Đản Nhi nghe hỏi tên mình, thanh âm vang dội: "Cháu là Cẩu Đản”.
“Phốc! " Lâm Vũ không nhịn được nở nụ cười.
Cười xong thấy đứa nhỏ kia mất hứng nhíu mày, thầm nghĩ không tốt, vốn muốn cùng người ta có mối quan hệ tốt, thiếu chút nữa đắc tội người ta.
Cẩu Đản, tên thật đáng yêu. "Lâm Vũ vội vàng khen một câu.
Hướng Vãn nhịn cười nói: "Cẩu Đản là nhũ danh của nó. Cẩu Đản, tên thật của con là gì? Về sau có người hỏi tên con con nói đại danh là được rồi, Cẩu Đản là người trong nhà gọi.
Qua hai năm không cần nàng nhắc nhở, phỏng chừng Cẩu Đản cũng sẽ không đem nhũ danh của nó nói cho người khác.
Cẩu Đản cái hiểu cái không, sau đó nghiêm túc nói với Lâm Vũ: "Cháu tên Hướng Đông Minh, Cẩu Đản là người nhà gọi, chú không thể gọi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.