Xuyên Đến 70 Trước Khi Cửa Nát Nhà Tan, Ta Bị Quân Nhân Xuất Ngũ Bạo Sủng
Chương 4: Tặng Mẹ Chồng Một Bãi Nước Tiểu Đồng Tử (1)
Nhạn Lai Ức Quân
24/06/2024
Tiếng cãi vã ở nhà phía tay vẫn tiếp tục vang lên, thỉnh thoảng lại có tiếng đập phá đồ đạc, Từ Văn Lệ nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Tiếng đóng sầm cửa vang lên, cô cong môi cười khẩy, trong lòng đã nghĩ ra cách đối phó.
Vương Chiêu Đệ đầu tóc bù xù, quấn chăn xông vào phòng.
"Con khốn, rõ ràng là mày quyến rũ Lưu Ma Tử lại còn đổ tội cho tao, Từ Văn Lệ mày giỏi lắm, hôm nay tao sẽ thay Kiến Quân, thay nhà họ Mục trừng trị tiện nhân mặt dày như mày."
Vương Chiêu Đệ nghiến răng nghiến lợi, trong mắt toàn là lửa giận.
Từ Văn Lệ nghiêng đầu né tránh Vương Chiêu Đệ như chó điên lao tới, thấy Mục Viễn Sơn đi vào thì trốn sau lưng ông.
"Mẹ chồng, mẹ đừng làm hỏng danh tiếng của con, tối nay lúc mẹ vào phòng không phải đuổi con ra ngoài như đuổi chó, còn bắt con trông cổng xem có đóng chặt không, con còn chưa tới cửa phòng nữa mà."
"Từ Văn Lệ, mày là đồ dối trá, sao ông trời không đánh chết mày đi!"
"Con nhịn không được nên đi vệ sinh, về nghe thấy trong phòng có tiếng động lớn, vội vàng chạy đến tìm bố chồng, không ngờ trong phòng lại có người khác, lần này con có kinh nghiệm rồi, lần sau sẽ không nói cho người khác biết nữa, con thề!"
Còn muốn có lần sau sao?
Mục Viễn Sơn không giữ được mặt mũi, giơ tay tát Vương Chiêu Đệ mấy cái.
Vương Chiêu Đệ tóe máu miệng nhìn người bạn đời đang thịnh nộ mà không dám cãi lại.
Hai đứa trẻ bốn, năm tuổi trên giường bị đánh thức, dựa vào nhau nhìn mọi người một cách vô hồn.
Cậu bé không hề hoảng loạn, mím môi liếc nhìn Mục Viễn Sơn và Vương Chiêu Đệ, nắm chặt nắm đấm nhỏ trong tay áo.
Cô bé mút ngón tay, từ sau lưng anh trai thò ra đôi mắt to hoảng sợ, thấy bà nội và ông nội hung dữ, sợ hãi khóc òa lên không ngừng gọi:
"Anh ơi, Xảo Xảo sợ!"
Mục Viễn Sơn bảo Từ Văn Lệ bế hai đứa trẻ về Tây viện, Vương Chiêu Đệ không cam tâm để Từ Văn Lệ đi dễ dàng như vậy, nhổ nước bọt vào cô, bảo cô chờ đấy, chuyện này chưa xong đâu!
Từ Văn Lệ từng bước tiến lại gần mép giường, hai đứa trẻ từng bước lùi lại.
Cô bé càng rúc vào sau lưng anh trai, lẩm bẩm: "Đừng đánh con!"
Hổ dữ không ăn thịt con, nguyên chủ đúng là không xứng làm mẹ, bản thân sống khổ sở nhưng lại trút nỗi đau lên người con, loại người như vậy chỉ xứng làm bia đỡ đạn!
"Lại đây, mẹ bế các con về phòng!"
Giọng Từ Văn Lệ nhẹ nhàng, nụ cười thân thiện, khác hẳn với khi đối mặt với Vương Chiêu Đệ.
Hai anh em từ trước đến nay chưa từng được đối xử như vậy, bối rối nhìn Từ Văn Lệ không biết phải làm sao.
Tiếng đóng sầm cửa vang lên, cô cong môi cười khẩy, trong lòng đã nghĩ ra cách đối phó.
Vương Chiêu Đệ đầu tóc bù xù, quấn chăn xông vào phòng.
"Con khốn, rõ ràng là mày quyến rũ Lưu Ma Tử lại còn đổ tội cho tao, Từ Văn Lệ mày giỏi lắm, hôm nay tao sẽ thay Kiến Quân, thay nhà họ Mục trừng trị tiện nhân mặt dày như mày."
Vương Chiêu Đệ nghiến răng nghiến lợi, trong mắt toàn là lửa giận.
Từ Văn Lệ nghiêng đầu né tránh Vương Chiêu Đệ như chó điên lao tới, thấy Mục Viễn Sơn đi vào thì trốn sau lưng ông.
"Mẹ chồng, mẹ đừng làm hỏng danh tiếng của con, tối nay lúc mẹ vào phòng không phải đuổi con ra ngoài như đuổi chó, còn bắt con trông cổng xem có đóng chặt không, con còn chưa tới cửa phòng nữa mà."
"Từ Văn Lệ, mày là đồ dối trá, sao ông trời không đánh chết mày đi!"
"Con nhịn không được nên đi vệ sinh, về nghe thấy trong phòng có tiếng động lớn, vội vàng chạy đến tìm bố chồng, không ngờ trong phòng lại có người khác, lần này con có kinh nghiệm rồi, lần sau sẽ không nói cho người khác biết nữa, con thề!"
Còn muốn có lần sau sao?
Mục Viễn Sơn không giữ được mặt mũi, giơ tay tát Vương Chiêu Đệ mấy cái.
Vương Chiêu Đệ tóe máu miệng nhìn người bạn đời đang thịnh nộ mà không dám cãi lại.
Hai đứa trẻ bốn, năm tuổi trên giường bị đánh thức, dựa vào nhau nhìn mọi người một cách vô hồn.
Cậu bé không hề hoảng loạn, mím môi liếc nhìn Mục Viễn Sơn và Vương Chiêu Đệ, nắm chặt nắm đấm nhỏ trong tay áo.
Cô bé mút ngón tay, từ sau lưng anh trai thò ra đôi mắt to hoảng sợ, thấy bà nội và ông nội hung dữ, sợ hãi khóc òa lên không ngừng gọi:
"Anh ơi, Xảo Xảo sợ!"
Mục Viễn Sơn bảo Từ Văn Lệ bế hai đứa trẻ về Tây viện, Vương Chiêu Đệ không cam tâm để Từ Văn Lệ đi dễ dàng như vậy, nhổ nước bọt vào cô, bảo cô chờ đấy, chuyện này chưa xong đâu!
Từ Văn Lệ từng bước tiến lại gần mép giường, hai đứa trẻ từng bước lùi lại.
Cô bé càng rúc vào sau lưng anh trai, lẩm bẩm: "Đừng đánh con!"
Hổ dữ không ăn thịt con, nguyên chủ đúng là không xứng làm mẹ, bản thân sống khổ sở nhưng lại trút nỗi đau lên người con, loại người như vậy chỉ xứng làm bia đỡ đạn!
"Lại đây, mẹ bế các con về phòng!"
Giọng Từ Văn Lệ nhẹ nhàng, nụ cười thân thiện, khác hẳn với khi đối mặt với Vương Chiêu Đệ.
Hai anh em từ trước đến nay chưa từng được đối xử như vậy, bối rối nhìn Từ Văn Lệ không biết phải làm sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.