Chương 14
Tứ Hoạ V
30/12/2021
“Ba đứa nó mỗi tháng đều có trợ cấp bộ đội phát xuống, mãi cho đến khi
18 tuổi thành niên,” Lục Trạch Thiên đặt chén đĩa đã rửa xong vào trong
ngăn tủ, quay đầu nhìn Tần Thi: “Ăn uống tiêu dùng không cần quá tiết
kiệm, thân thể đứa nhỏ quan trọng nhất.”
Tần Thi cười khẽ một tiếng, “Tôi hiểu rồi.”
Nếu anh đã nói như thế, vậy cô nhất định không tiền tiết kiệm cho anh, cô dính quang hoàn, bọn nhỏ nên ăn nên uống nên mặc, cô chắc chắn đều sắp xếp thỏa đáng.
“Một tháng cụ thể bao nhiêu?” Tần Thi hỏi.
“5 nguyên, thêm một ít phiếu lương thực,” Lục Trạch Thiên rửa xong chén, cầm lấy giẻ lau bắt đầu lau bếp, sau đó vừa nói: “ Phí trợ cấp của cha bọn nó tôi đều để dành, chờ bọn nó lớn lên thì tôi sẽ đưa cho bọn nó.”
Tần Thi gật đầu, cô khẳng định sẽ không đánh chủ ý lên số tiền này.
“Tôi một tháng tiền lương 80 nguyên, mỗi tháng gửi về nhà 10 nguyên, dư lại một nửa tồn, một nửa giữ lại tiêu dùng trong nhà.” Lục Trạch Thiên quay đầu nhìn Tần Thi: “Đủ sao?”
Tần Thi nhún vai: “Đủ, vậy tháng sau trước hết dùng 35 nguyên để sinh hoạt, về sau anh lại xem.”
Lục Trạch Thiên nhướng mày, nhìn thoáng qua Tần Thi không nói gì, tiếp tục cúi đầu lau bệ bếp.
Tần Thi nhìn anh lau bếp bóng loáng, tủ chén, đồ đạc trên mặt bàn đều bày biện chỉnh tề, nghĩ thầm tham gia quân ngũ có phải là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế và khiết phích (*) hay không?
(*): Nghiện sạch sẽ, sợ bẩn, rối loạn lo âu.
Chờ đến lúc Lục Trạch Thiên dọn dẹp xong phòng bếp, rồi cùng Tần Thi vào phòng ngủ, anh do dự trong nháy mắt, hỏi: “Nếu không về sau chúng ta đổi phòng một chút? Phòng kia của em quá nhỏ.”
Tần Thi từ chối: “Không cần thiết, qua một thời gian ngắn nữa tôi đưa cho anh bản thiết kế.”
Lục Trạch Thiên có chút vui cười, “Tự tin như vậy?”
Tần Thi cười, “Chờ xem.”
Lục Trạch Thiên: “Vậy rửa mắt mong chờ.”
Buổi tối, bọn nhỏ chơi đùa trở về tự mình đi rửa mặt, Cố Thanh Hải mang theo em gái em trai lên giường.
Bình Bình, An An ngã đầu thì ngủ rồi, Cố Thanh Hải lại là nửa ngày không có ngủ ý. Nó mở to hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà phát ngốc, vẫn luôn nghĩ về lời Tần Thi nói, với bữa tối cô làm kia.
Nửa ngày qua đi, nó nhẹ giọng hừ một tiếng, trở mình nằm nghiêng, nhắm hai mắt lại.
Dì ấy muốn dùng mềm mỏng để bọn nó buông lỏng cảnh giác, nó mới không mắc lừa đâu!
……
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, tiếng chuông báo thức vang lên, Tần Thi đột nhiên mở to mắt, ánh mắt có chút mê mang.
Nghe được phòng Lục Trạch Thiên bên cạnh có động tĩnh, Tần Thi mới phản ứng lại, Lục Trạch Thiên từ hôm nay trở đi phải về đơn vị.
Tần Thi nằm trên giường không nhúc nhích, bởi vì không cần cô làm bữa sáng, Lục Trạch Thiên tự đi nhà ăn ăn.
Nhưng chờ đến lúc Lục Trạch Thiên đi rồi, Tần Thi cũng không nằm bao lâu thì dậy. Thân thể này sớm quen ngủ sớm dậy sớm, chênh lệch thời gian quy luật lại khỏe mạnh, vậy cô nhất định phải tiếp tục bảo trì.
Sau khi dậy, Tần Thi phát hiện bên ngoài trời còn chưa sáng, vừa thấy thời gian mới 6 giờ, trầm mặc chốc lát, đi vào phòng bếp bật bếp, chuẩn bị nấu nước.
Tần Thi sửa sang phòng bếp lại một chút, dịch ngăn tủ, bàn một chút, sửa lại vị trí bày biện một tí, làm nhà ăn trở nên lớn hơn, càng sáng sủa hơn nữa.
Qua nửa giờ, bọn nhỏ còn chưa tỉnh dậy, Tần Thi tự mình đập trứng làm bát canh uống, sau đó tiếp tục dọn dẹp phòng.
Hơn 8 giờ, Cố Thanh Hải bưng bồn nướƈ ŧıểυ ra, sau khi nó thu dọn cất bồn nướƈ ŧıểυ xong, lúc chuẩn bị về phòng lại ngửi thấy mùi thơm của trứng, lập tức ngừng bước chân lại.
Tần Thi đã sớm nhìn thấy nó, hô với nó: “Tiểu Hải, cơm sáng ở trong nồi, cậu mang Bình Bình An An thức dậy rửa mặt xong, tự mình ăn cơm, tớ muốn cùng Triệu thẩm nhà bên đến Cung Tiêu Xã một chuyến.”
Cố Thanh Hải có chút không quen trong nhà nhiều người, càng không quen cô không khách khí như vậy, nhưng rối rắm thì rối rắm, nó vẫn là lên tiếng.
Tần Thi thấy nó đáp ứng cũng an tâm rồi, vừa rồi lúc Triệu thẩm kêu cô cùng đi Cung Tiêu Xã, chính là nói cho cô biết Cố Thanh Hải rất có năng lực, dẫn dắt em gái em trai hoàn toàn không thành vấn đề.
Tần Thi dọn dẹp một chút, cầm giỏ ra cửa.
Tiếng đóng cửa vang lên, Cố Thanh Hải ló đầu ra nhìn, nhanh như chớp từ trong phòng chạy ra, thẳng đến phòng bếp.
Nó mở nồi hấp trên bếp, thấy bên trong đặt ba chén nhỏ trứng gà chưng dầu mè, rải hành thái, theo bản năng nuốt nước miếng một ngụm.
Lục gia có tiền, Cố Thanh Hải cũng biết mình có tiền trợ cấp, nhưng mẹ Lục tiết kiệm đã quen, ngày thường cũng không nỡ ăn bữa trứng gà.
Đêm qua ăn canh trứng gà, sáng hôm nay chưng trứng gà, Cố Thanh Hải nhìn trứng chưng bóng loáng trong chén không chớp mắt, hừ một tiếng.
“Ăn xài phung phí, tiêu cũng không phải tiền của dì!”
Nói xong, Cố Thanh Hải đậy nắp nồi lại, cúi đầu nhìn nhìn bếp lò, sau khi xác định bên trong là tia lửa, trứng chưng sẽ không cháy, lúc này mới đứng dậy chạy về phòng ngủ.
Cố Thanh Hải đánh thức long phượng thai, An An không ngủ đủ, theo bản năng liền bẹp miệng, Cố Thanh Hải vừa thấy, lập tức mở miệng: “Đừng khóc, dậy ăn trứng gà chưng.”
An An thanh tỉnh lại một chút, cũng không bẹp miệng nữa, kéo tay áo Cố Thanh Hải hỏi: “Tần Thi làm?”
Cố Thanh Hải gật đầu, giúp Bình Bình ngồi dậy nhưng còn mơ hồ mặc quần áo.
An An nghe vậy, cầm lấy quần áo bên cạnh khoác lên đầu, kết quả bởi vì không thấy, đỉnh đầu đến ống tay áo rồi, sống chết không ra được.
Cố Thanh Hải nhìn con bé liên tục kéo quần áo, sợ con bé kéo rách, nhanh chóng giúp nó tìm được đúng cổ áo.
Đứng dậy rửa mặt xong, ba đứa nhỏ gấp không chờ nổi đi vào phòng bếp, Cố Thanh Hải lót giẻ lau cẩn thận bưng chén ra, đặt ở trước mặt long phượng thai.
An An ngửi hương vị dầu mè cảm thán: “Thơm quá!”
Bình Bình chỉ vào chén kinh ngạc cảm thán: “Thật lớn.”
Lấy lượng cơm long phượng thai ăn mà nói, cái chén này quá mức lớn, Cố Thanh Hải nhìn thoáng qua, nghĩ thầm Tần Thi sao ngay cả chút chuyện này cũng tính toán không tốt, ăn không hết thật lãng phí.
Nhưng nó lúc này không rảnh lo nghĩ quá nhiều, cầm lấy thìa xúc một miếng bỏ vào trong miệng.
Hương vị tinh tế mượt mà làm nó nhịn không được nheo đôi mắt lại, hơn nữa dầu mè, không có hương vị gì nhưng làm dậy mùi trứng gà, ăn càng thêm ngon hơn.
Ba đứa nhỏ ăn cũng không ngẩng đầu lên, ai cũng không rảnh lo nói chuyện.
Một lát sau, long phượng thai ăn hơn phân nửa thì ăn không vô, hai đứa nó liếm liếm miệng, sờ sờ cái bụng tròn vo, cầm chén đẩy cho Cố Thanh Hải.
“Đại ca, anh ăn đi.”
Cố Thanh Hải vừa lúc không no, nó bưng hai cái chén trước mặt mình, miệng lớn bắt đầu ăn, hai đứa nhỏ mắt trông mong nhìn, phảng phất nhìn thằng bé ăn giống như là mình đang ăn.
Vét hết sạch trứng gà trong 3 chén, Cố Thanh Hải lúc này mới buông thìa ra, đánh một cái nấc.
Bình Bình, An An trượt xuống ghế, chuẩn bị tới đây giúp Cố Thanh Hải cầm chén, nhưng lại bị nó phất tay cản lại.
Dì ấy không phải mẹ mới chúng ta sao? Không phải muốn chăm sóc chúng ta sao? Vậy chúng ta tại sao phải làm? Cố Thanh Hải ngăn long phượng thai lại, không cho tụi nó giống như thường ngày giúp mình cầm chén đưa đến quầy.
“Chúng ta……”
Cố Thanh Hải vừa mới chuẩn bị nói cái gì, nhưng đột nhiên bị An An sờ bụng một cái.
“Đại ca bụng cũng tròn vo!” An An cười hì hì.
Cố Thanh Hải đột nhiên sửng sốt, nhìn ba chén lớn như nhau trước mặt, đột nhiên phản ứng lại cái gì.
Tần Thi không phải không cân nhắc được lượng cơm của long phượng thai, cố ý làm nhiều, mà là bởi vì hiểu quá rõ, mới làm nhiều như vậy.
Long phượng thai ăn không hết, Cố Thanh Hải ăn xong chén mình lại ăn luôn chén tụi nó dư lại, vừa mới no.
Ba chén lớn như nhau, trứng chưng cũng nhiều như nhau, không thiên vị, Tần Thi làm vô cùng công chính, cũng có thể khiến Cố Thanh Hải cũng ăn no.
Dì ấy là cố ý? Hay là trùng hợp? Tự mình suy nghĩ nhiều?
Cố Thanh Hải sững sờ tại chỗ, tâm tình mười phần phức tạp.
“Đại ca?” Bình Bình ngẩng đầu, nghi hoặc kêu Cố Thanh Hải, không biết thằng anh đưa tay ngẩn người làm gì.
Cố Thanh Hải hoàn hồn, sờ sờ đầu nhỏ của Bình Bình, để nó với An An đi ra ngoài chơi, không cần giúp mình làm việc.
Long phượng thai vừa mới ăn rất no, rất vui vẻ, lúc này nghe Cố Thanh Hải nói như vậy, tiện thể nắm tay nhau chạy ra ngoài chơi.
Cố Thanh Hải nhìn ba cái chén trên bàn, trầm mặc nửa ngày, đứng lên cầm chúng nó đi rửa sạch.
“Nói không chừng chính là trùng hợp…… Hừ, mình ngược lại muốn nhìn dì ấy về sau……”
*
Lúc này Tần Thi đi theo Triệu thẩm mới xuống xe buýt, vừa đến cửa Cung Tiêu Xã.
Triệu thẩm rất nhiệt tình, lôi kéo Tần Thi giới thiệu cẩn thận nơi này cho cô, “Trong Cung Tiêu Xã có nhiều đồ, cái gì cũng có.”
Tần Thi nhìn một vòng, phát hiện chủng loại đồ vật các thật không ít, sinh hoạt hằng ngày cần thiết nơi này đều có, trên lầu thậm chí còn có máy giặt, TV, tủ đông loại “Hàng xa xỉ” này.
Cũng cần phiếu, hơn nữa giá cả cao hù chết người.
Tần Thi nhìn thoáng qua thì không chú ý nữa cùng Triệu thẩm ở lầu một mua một đống lớn đồ. Cô lại hỏi Triệu thẩm lúc này trồng rau quả gì, muốn mua chút hạt giống.
Triệu thẩm thấy cô trong lòng có tính toán, cao hứng giống như cái gì, tỉ mỉ nói với cô, Tần Thi nghiêm túc nghe xong, lựa chọn cải thìa, rau chân vịt, hành, tỏi, rau hẹ cùng củ cải, những thứ này dễ trồng cũng ứng với mùa này.
Mua xong đồ trở về, Tần Thi thấy người đưa sữa bò, đôi mắt lập tức sáng ngời, vội vàng đi qua hỏi, sau phát hiện một ngày một phần cũng không đắt, trực tiếp đặt nửa năm cho ba đứa nhỏ.
Bọn nhỏ uống sữa bò rất tốt với cơ thể, mình ngẫu nhiên còn có thể lấy ra làm chút điểm tâm ngọt, chốt!
Triệu thẩm thấy Tần Thi dứt khoát lưu loát bỏ tiền, trong mắt hiện lên vui mừng, chịu tiêu tiền cho bọn nhỏ là tốt.
Mua xong đồ, Tần Thi cùng Triệu thẩm xách theo một đống lớn đồ lên xe, ngồi trên xe buýt khởi hành.
Một giờ sau, Tần Thi xuống xe.
Cô và Triệu thẩm chưa đi được hai bước, thì chạm mặt mấy nữ binh trẻ tuổi mặc đồng phục.
Các cô ấy cười chào hỏi Triệu thẩm, sau đó tò mò nhìn về phía Tần Thi, chờ Triệu thẩm giới thiệu với các cô.
Triệu thẩm nhìn thoáng qua một người trong đó, lại nhìn nhìn Tần Thi, sau ho khan một tiếng, mới nói: “Đây là vợ mới của Trạch Thiên, Tần Thi.”
Nhóm nữ binh nghe vậy, tập thể nhìn về phía người nọ xinh đẹp nhất trong đó.
Tần Thi ở trong lòng “Chậc” một tiếng, cũng nhìn về phía nữ binh kia.
Nữ binh kia mắt trợn trắng với những nữ binh khác, “Nhìn tôi làm gì, tôi và Lục đoàn trưởng ly hôn hoà bình có được không?”
Tần Thi thầm nghĩ quả nhiên.
“Xin chào, tôi tên là Mạc Linh,vợ trước Lục đoàn trưởng,” Mạc Linh thoải mái hào phóng vươn tay ra với Tần Thi.
Tần Thi cười bắt tay với cô ấy, “Xin chào.”
Hai người chào hỏi qua thì không nói thêm cái gì nữa, từng người rời đi.
Trên xe buýt, mấy nữ binh mới bắt đầu thảo luận Tần Thi.
“Đây là vợ mới cưới của Lục đoàn trưởng à?”
“Không phải nói cô ta người nhà quê sao? Khí chất không giống lắm.”
“Tuổi còn trẻ, lớn lên cũng không kém, sao lại làm mẹ kế cho người ta chứ.”
“Tiền trợ cấp ba đứa nhỏ không ít, tiền lương của Lục đoàn trưởng càng đừng nói chi là, người vội vàng làm mẹ kế nhiều lắm đấy.”
Một nữ binh trong đó nhìn về phía Mạc Linh, thở dài: “Thật không biết Lục đoàn trưởng có vận khí gì, hai người vợ đều đẹp như vậy.”
Mạc Linh khẽ hừ một tiếng, ánh mắt có chút khinh thường: “Cũng không phải sao, cái vận cứt chó gì.”
Tần Thi cười khẽ một tiếng, “Tôi hiểu rồi.”
Nếu anh đã nói như thế, vậy cô nhất định không tiền tiết kiệm cho anh, cô dính quang hoàn, bọn nhỏ nên ăn nên uống nên mặc, cô chắc chắn đều sắp xếp thỏa đáng.
“Một tháng cụ thể bao nhiêu?” Tần Thi hỏi.
“5 nguyên, thêm một ít phiếu lương thực,” Lục Trạch Thiên rửa xong chén, cầm lấy giẻ lau bắt đầu lau bếp, sau đó vừa nói: “ Phí trợ cấp của cha bọn nó tôi đều để dành, chờ bọn nó lớn lên thì tôi sẽ đưa cho bọn nó.”
Tần Thi gật đầu, cô khẳng định sẽ không đánh chủ ý lên số tiền này.
“Tôi một tháng tiền lương 80 nguyên, mỗi tháng gửi về nhà 10 nguyên, dư lại một nửa tồn, một nửa giữ lại tiêu dùng trong nhà.” Lục Trạch Thiên quay đầu nhìn Tần Thi: “Đủ sao?”
Tần Thi nhún vai: “Đủ, vậy tháng sau trước hết dùng 35 nguyên để sinh hoạt, về sau anh lại xem.”
Lục Trạch Thiên nhướng mày, nhìn thoáng qua Tần Thi không nói gì, tiếp tục cúi đầu lau bệ bếp.
Tần Thi nhìn anh lau bếp bóng loáng, tủ chén, đồ đạc trên mặt bàn đều bày biện chỉnh tề, nghĩ thầm tham gia quân ngũ có phải là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế và khiết phích (*) hay không?
(*): Nghiện sạch sẽ, sợ bẩn, rối loạn lo âu.
Chờ đến lúc Lục Trạch Thiên dọn dẹp xong phòng bếp, rồi cùng Tần Thi vào phòng ngủ, anh do dự trong nháy mắt, hỏi: “Nếu không về sau chúng ta đổi phòng một chút? Phòng kia của em quá nhỏ.”
Tần Thi từ chối: “Không cần thiết, qua một thời gian ngắn nữa tôi đưa cho anh bản thiết kế.”
Lục Trạch Thiên có chút vui cười, “Tự tin như vậy?”
Tần Thi cười, “Chờ xem.”
Lục Trạch Thiên: “Vậy rửa mắt mong chờ.”
Buổi tối, bọn nhỏ chơi đùa trở về tự mình đi rửa mặt, Cố Thanh Hải mang theo em gái em trai lên giường.
Bình Bình, An An ngã đầu thì ngủ rồi, Cố Thanh Hải lại là nửa ngày không có ngủ ý. Nó mở to hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà phát ngốc, vẫn luôn nghĩ về lời Tần Thi nói, với bữa tối cô làm kia.
Nửa ngày qua đi, nó nhẹ giọng hừ một tiếng, trở mình nằm nghiêng, nhắm hai mắt lại.
Dì ấy muốn dùng mềm mỏng để bọn nó buông lỏng cảnh giác, nó mới không mắc lừa đâu!
……
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, tiếng chuông báo thức vang lên, Tần Thi đột nhiên mở to mắt, ánh mắt có chút mê mang.
Nghe được phòng Lục Trạch Thiên bên cạnh có động tĩnh, Tần Thi mới phản ứng lại, Lục Trạch Thiên từ hôm nay trở đi phải về đơn vị.
Tần Thi nằm trên giường không nhúc nhích, bởi vì không cần cô làm bữa sáng, Lục Trạch Thiên tự đi nhà ăn ăn.
Nhưng chờ đến lúc Lục Trạch Thiên đi rồi, Tần Thi cũng không nằm bao lâu thì dậy. Thân thể này sớm quen ngủ sớm dậy sớm, chênh lệch thời gian quy luật lại khỏe mạnh, vậy cô nhất định phải tiếp tục bảo trì.
Sau khi dậy, Tần Thi phát hiện bên ngoài trời còn chưa sáng, vừa thấy thời gian mới 6 giờ, trầm mặc chốc lát, đi vào phòng bếp bật bếp, chuẩn bị nấu nước.
Tần Thi sửa sang phòng bếp lại một chút, dịch ngăn tủ, bàn một chút, sửa lại vị trí bày biện một tí, làm nhà ăn trở nên lớn hơn, càng sáng sủa hơn nữa.
Qua nửa giờ, bọn nhỏ còn chưa tỉnh dậy, Tần Thi tự mình đập trứng làm bát canh uống, sau đó tiếp tục dọn dẹp phòng.
Hơn 8 giờ, Cố Thanh Hải bưng bồn nướƈ ŧıểυ ra, sau khi nó thu dọn cất bồn nướƈ ŧıểυ xong, lúc chuẩn bị về phòng lại ngửi thấy mùi thơm của trứng, lập tức ngừng bước chân lại.
Tần Thi đã sớm nhìn thấy nó, hô với nó: “Tiểu Hải, cơm sáng ở trong nồi, cậu mang Bình Bình An An thức dậy rửa mặt xong, tự mình ăn cơm, tớ muốn cùng Triệu thẩm nhà bên đến Cung Tiêu Xã một chuyến.”
Cố Thanh Hải có chút không quen trong nhà nhiều người, càng không quen cô không khách khí như vậy, nhưng rối rắm thì rối rắm, nó vẫn là lên tiếng.
Tần Thi thấy nó đáp ứng cũng an tâm rồi, vừa rồi lúc Triệu thẩm kêu cô cùng đi Cung Tiêu Xã, chính là nói cho cô biết Cố Thanh Hải rất có năng lực, dẫn dắt em gái em trai hoàn toàn không thành vấn đề.
Tần Thi dọn dẹp một chút, cầm giỏ ra cửa.
Tiếng đóng cửa vang lên, Cố Thanh Hải ló đầu ra nhìn, nhanh như chớp từ trong phòng chạy ra, thẳng đến phòng bếp.
Nó mở nồi hấp trên bếp, thấy bên trong đặt ba chén nhỏ trứng gà chưng dầu mè, rải hành thái, theo bản năng nuốt nước miếng một ngụm.
Lục gia có tiền, Cố Thanh Hải cũng biết mình có tiền trợ cấp, nhưng mẹ Lục tiết kiệm đã quen, ngày thường cũng không nỡ ăn bữa trứng gà.
Đêm qua ăn canh trứng gà, sáng hôm nay chưng trứng gà, Cố Thanh Hải nhìn trứng chưng bóng loáng trong chén không chớp mắt, hừ một tiếng.
“Ăn xài phung phí, tiêu cũng không phải tiền của dì!”
Nói xong, Cố Thanh Hải đậy nắp nồi lại, cúi đầu nhìn nhìn bếp lò, sau khi xác định bên trong là tia lửa, trứng chưng sẽ không cháy, lúc này mới đứng dậy chạy về phòng ngủ.
Cố Thanh Hải đánh thức long phượng thai, An An không ngủ đủ, theo bản năng liền bẹp miệng, Cố Thanh Hải vừa thấy, lập tức mở miệng: “Đừng khóc, dậy ăn trứng gà chưng.”
An An thanh tỉnh lại một chút, cũng không bẹp miệng nữa, kéo tay áo Cố Thanh Hải hỏi: “Tần Thi làm?”
Cố Thanh Hải gật đầu, giúp Bình Bình ngồi dậy nhưng còn mơ hồ mặc quần áo.
An An nghe vậy, cầm lấy quần áo bên cạnh khoác lên đầu, kết quả bởi vì không thấy, đỉnh đầu đến ống tay áo rồi, sống chết không ra được.
Cố Thanh Hải nhìn con bé liên tục kéo quần áo, sợ con bé kéo rách, nhanh chóng giúp nó tìm được đúng cổ áo.
Đứng dậy rửa mặt xong, ba đứa nhỏ gấp không chờ nổi đi vào phòng bếp, Cố Thanh Hải lót giẻ lau cẩn thận bưng chén ra, đặt ở trước mặt long phượng thai.
An An ngửi hương vị dầu mè cảm thán: “Thơm quá!”
Bình Bình chỉ vào chén kinh ngạc cảm thán: “Thật lớn.”
Lấy lượng cơm long phượng thai ăn mà nói, cái chén này quá mức lớn, Cố Thanh Hải nhìn thoáng qua, nghĩ thầm Tần Thi sao ngay cả chút chuyện này cũng tính toán không tốt, ăn không hết thật lãng phí.
Nhưng nó lúc này không rảnh lo nghĩ quá nhiều, cầm lấy thìa xúc một miếng bỏ vào trong miệng.
Hương vị tinh tế mượt mà làm nó nhịn không được nheo đôi mắt lại, hơn nữa dầu mè, không có hương vị gì nhưng làm dậy mùi trứng gà, ăn càng thêm ngon hơn.
Ba đứa nhỏ ăn cũng không ngẩng đầu lên, ai cũng không rảnh lo nói chuyện.
Một lát sau, long phượng thai ăn hơn phân nửa thì ăn không vô, hai đứa nó liếm liếm miệng, sờ sờ cái bụng tròn vo, cầm chén đẩy cho Cố Thanh Hải.
“Đại ca, anh ăn đi.”
Cố Thanh Hải vừa lúc không no, nó bưng hai cái chén trước mặt mình, miệng lớn bắt đầu ăn, hai đứa nhỏ mắt trông mong nhìn, phảng phất nhìn thằng bé ăn giống như là mình đang ăn.
Vét hết sạch trứng gà trong 3 chén, Cố Thanh Hải lúc này mới buông thìa ra, đánh một cái nấc.
Bình Bình, An An trượt xuống ghế, chuẩn bị tới đây giúp Cố Thanh Hải cầm chén, nhưng lại bị nó phất tay cản lại.
Dì ấy không phải mẹ mới chúng ta sao? Không phải muốn chăm sóc chúng ta sao? Vậy chúng ta tại sao phải làm? Cố Thanh Hải ngăn long phượng thai lại, không cho tụi nó giống như thường ngày giúp mình cầm chén đưa đến quầy.
“Chúng ta……”
Cố Thanh Hải vừa mới chuẩn bị nói cái gì, nhưng đột nhiên bị An An sờ bụng một cái.
“Đại ca bụng cũng tròn vo!” An An cười hì hì.
Cố Thanh Hải đột nhiên sửng sốt, nhìn ba chén lớn như nhau trước mặt, đột nhiên phản ứng lại cái gì.
Tần Thi không phải không cân nhắc được lượng cơm của long phượng thai, cố ý làm nhiều, mà là bởi vì hiểu quá rõ, mới làm nhiều như vậy.
Long phượng thai ăn không hết, Cố Thanh Hải ăn xong chén mình lại ăn luôn chén tụi nó dư lại, vừa mới no.
Ba chén lớn như nhau, trứng chưng cũng nhiều như nhau, không thiên vị, Tần Thi làm vô cùng công chính, cũng có thể khiến Cố Thanh Hải cũng ăn no.
Dì ấy là cố ý? Hay là trùng hợp? Tự mình suy nghĩ nhiều?
Cố Thanh Hải sững sờ tại chỗ, tâm tình mười phần phức tạp.
“Đại ca?” Bình Bình ngẩng đầu, nghi hoặc kêu Cố Thanh Hải, không biết thằng anh đưa tay ngẩn người làm gì.
Cố Thanh Hải hoàn hồn, sờ sờ đầu nhỏ của Bình Bình, để nó với An An đi ra ngoài chơi, không cần giúp mình làm việc.
Long phượng thai vừa mới ăn rất no, rất vui vẻ, lúc này nghe Cố Thanh Hải nói như vậy, tiện thể nắm tay nhau chạy ra ngoài chơi.
Cố Thanh Hải nhìn ba cái chén trên bàn, trầm mặc nửa ngày, đứng lên cầm chúng nó đi rửa sạch.
“Nói không chừng chính là trùng hợp…… Hừ, mình ngược lại muốn nhìn dì ấy về sau……”
*
Lúc này Tần Thi đi theo Triệu thẩm mới xuống xe buýt, vừa đến cửa Cung Tiêu Xã.
Triệu thẩm rất nhiệt tình, lôi kéo Tần Thi giới thiệu cẩn thận nơi này cho cô, “Trong Cung Tiêu Xã có nhiều đồ, cái gì cũng có.”
Tần Thi nhìn một vòng, phát hiện chủng loại đồ vật các thật không ít, sinh hoạt hằng ngày cần thiết nơi này đều có, trên lầu thậm chí còn có máy giặt, TV, tủ đông loại “Hàng xa xỉ” này.
Cũng cần phiếu, hơn nữa giá cả cao hù chết người.
Tần Thi nhìn thoáng qua thì không chú ý nữa cùng Triệu thẩm ở lầu một mua một đống lớn đồ. Cô lại hỏi Triệu thẩm lúc này trồng rau quả gì, muốn mua chút hạt giống.
Triệu thẩm thấy cô trong lòng có tính toán, cao hứng giống như cái gì, tỉ mỉ nói với cô, Tần Thi nghiêm túc nghe xong, lựa chọn cải thìa, rau chân vịt, hành, tỏi, rau hẹ cùng củ cải, những thứ này dễ trồng cũng ứng với mùa này.
Mua xong đồ trở về, Tần Thi thấy người đưa sữa bò, đôi mắt lập tức sáng ngời, vội vàng đi qua hỏi, sau phát hiện một ngày một phần cũng không đắt, trực tiếp đặt nửa năm cho ba đứa nhỏ.
Bọn nhỏ uống sữa bò rất tốt với cơ thể, mình ngẫu nhiên còn có thể lấy ra làm chút điểm tâm ngọt, chốt!
Triệu thẩm thấy Tần Thi dứt khoát lưu loát bỏ tiền, trong mắt hiện lên vui mừng, chịu tiêu tiền cho bọn nhỏ là tốt.
Mua xong đồ, Tần Thi cùng Triệu thẩm xách theo một đống lớn đồ lên xe, ngồi trên xe buýt khởi hành.
Một giờ sau, Tần Thi xuống xe.
Cô và Triệu thẩm chưa đi được hai bước, thì chạm mặt mấy nữ binh trẻ tuổi mặc đồng phục.
Các cô ấy cười chào hỏi Triệu thẩm, sau đó tò mò nhìn về phía Tần Thi, chờ Triệu thẩm giới thiệu với các cô.
Triệu thẩm nhìn thoáng qua một người trong đó, lại nhìn nhìn Tần Thi, sau ho khan một tiếng, mới nói: “Đây là vợ mới của Trạch Thiên, Tần Thi.”
Nhóm nữ binh nghe vậy, tập thể nhìn về phía người nọ xinh đẹp nhất trong đó.
Tần Thi ở trong lòng “Chậc” một tiếng, cũng nhìn về phía nữ binh kia.
Nữ binh kia mắt trợn trắng với những nữ binh khác, “Nhìn tôi làm gì, tôi và Lục đoàn trưởng ly hôn hoà bình có được không?”
Tần Thi thầm nghĩ quả nhiên.
“Xin chào, tôi tên là Mạc Linh,vợ trước Lục đoàn trưởng,” Mạc Linh thoải mái hào phóng vươn tay ra với Tần Thi.
Tần Thi cười bắt tay với cô ấy, “Xin chào.”
Hai người chào hỏi qua thì không nói thêm cái gì nữa, từng người rời đi.
Trên xe buýt, mấy nữ binh mới bắt đầu thảo luận Tần Thi.
“Đây là vợ mới cưới của Lục đoàn trưởng à?”
“Không phải nói cô ta người nhà quê sao? Khí chất không giống lắm.”
“Tuổi còn trẻ, lớn lên cũng không kém, sao lại làm mẹ kế cho người ta chứ.”
“Tiền trợ cấp ba đứa nhỏ không ít, tiền lương của Lục đoàn trưởng càng đừng nói chi là, người vội vàng làm mẹ kế nhiều lắm đấy.”
Một nữ binh trong đó nhìn về phía Mạc Linh, thở dài: “Thật không biết Lục đoàn trưởng có vận khí gì, hai người vợ đều đẹp như vậy.”
Mạc Linh khẽ hừ một tiếng, ánh mắt có chút khinh thường: “Cũng không phải sao, cái vận cứt chó gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.