Chương 23
Tứ Hoạ V
21/08/2022
Ngay đúng lúc Tần Thi đang cảm thấy buồn bực, giáo viên Tiếng Anh sơ trung(*), tên là Trương Diễm Lệ đi ra từ văn phòng, cô ấy thở dài một tiếng, sau đó đi đến bên cạnh Tần Thi, cùng cô đi ra bên ngoài.
[Chú thích: (*) Sơ trung: bằng với cấp 2 bây giờ.]
“Đừng để ý đến lão ta làm gì, lão ta chẳng khác nào là một lão già cổ lỗ sĩ cả!” Trương Diễm Lệ vừa nói vừa bĩu môi, giải thích kĩ hơn với Tần Thi: “Lão ta tên là Ngô Hữu Minh, hiện đang dạy môn Chính Trị với Ngữ Văn, thường hay chướng mắt với những người trang điểm, không cần biết có trang điểm đậm hay nhẹ nhàng đi chăng nữa, bất kể cô giáo nào ăn mặc phong cách tây một chút là lão ta lại nhất định phải đồi phong bại tục(*), mắt không ra mắt, mũi miệng không ra mũi miệng….”
[Chú thích: (*) Đồi phong bại tục: Tránh bất cứ thứ gì thô tục, đồi bại, đầy bạo động hay hình ảnh sách báo khiêu dâm trong bất cứ hình thức nào.]
“Lão ta vừa nhìn thấy cô trang điểm xinh đẹp như vậy nên mới thế, dù sao cô cũng đừng bận tâm hay để ý đến lão ta nữa là được.”
Vừa dứt lời, Trương Diễm Lệ nhìn Tần Thi với vẻ hâm mộ, nói: “Tóc của cô rất là mượt đó nha, không hề khô rối chút nào, quần áo cô mặc trên người cũng đẹp mắt nữa, tôi đã sớm được nghe qua danh tiếng của cô rồi, vừa nấu ăn ngon lại còn biết làm đẹp nữa chứ, thật đúng là ghen tỵ quá mà!”
“Cám ơn cô đã nhắc nhở cũng như là dành lời khen ‘có cánh’ cho tôi…” Tần Thi cười tủm tỉm đáp lại cô ấy.
Trong mắt Trương Diễm Lệ từ trước đến nay chỉ có hai kiểu, một là hâm mộ, hai là yêu thích, không có định nghĩa nào khác có thể chen vào, Tần Thi có thể dễ dàng cảm nhận được điều này.
Trương Diễm Lệ nghe Tần Thi nói vậy thì thích thú nở nụ cười, cô tiến lại gần Tần Thi rồi nghiêng đầu, ghé vào tai cô mà nhỏ giọng nói: “Cô có thể giúp tôi may một chiếc váy đẹp như vậy được không?”
Dứt lời, cô ấy liền duỗi hai ngón tay ra, quơ quơ qua lại giữa không trung, sau đó lập tức rút tay lại.
Tần Thi lập tức hiểu rõ ý của cô ấy, cô cười nhạt rồi gật đầu, nói: “Cô thích kiểu dáng nào cứ nói, đến lúc đó đưa vải cho tôi may là được.”
Vốn dĩ Tần Thi đã có ý định may quần áo để kiếm thêm thu nhập, nhưng cô không ngờ rằng việc lại đến một cách đột ngột và nhanh chóng như vậy.
Tuy đã hai năm kể từ ngày cải cách mở cửa, nhưng người dân ở rất nhiều nơi vẫn chưa dám mạo hiểm để kinh doanh.
[Chú thích: (*) Sơ trung: bằng với cấp 2 bây giờ.]
“Đừng để ý đến lão ta làm gì, lão ta chẳng khác nào là một lão già cổ lỗ sĩ cả!” Trương Diễm Lệ vừa nói vừa bĩu môi, giải thích kĩ hơn với Tần Thi: “Lão ta tên là Ngô Hữu Minh, hiện đang dạy môn Chính Trị với Ngữ Văn, thường hay chướng mắt với những người trang điểm, không cần biết có trang điểm đậm hay nhẹ nhàng đi chăng nữa, bất kể cô giáo nào ăn mặc phong cách tây một chút là lão ta lại nhất định phải đồi phong bại tục(*), mắt không ra mắt, mũi miệng không ra mũi miệng….”
[Chú thích: (*) Đồi phong bại tục: Tránh bất cứ thứ gì thô tục, đồi bại, đầy bạo động hay hình ảnh sách báo khiêu dâm trong bất cứ hình thức nào.]
“Lão ta vừa nhìn thấy cô trang điểm xinh đẹp như vậy nên mới thế, dù sao cô cũng đừng bận tâm hay để ý đến lão ta nữa là được.”
Vừa dứt lời, Trương Diễm Lệ nhìn Tần Thi với vẻ hâm mộ, nói: “Tóc của cô rất là mượt đó nha, không hề khô rối chút nào, quần áo cô mặc trên người cũng đẹp mắt nữa, tôi đã sớm được nghe qua danh tiếng của cô rồi, vừa nấu ăn ngon lại còn biết làm đẹp nữa chứ, thật đúng là ghen tỵ quá mà!”
“Cám ơn cô đã nhắc nhở cũng như là dành lời khen ‘có cánh’ cho tôi…” Tần Thi cười tủm tỉm đáp lại cô ấy.
Trong mắt Trương Diễm Lệ từ trước đến nay chỉ có hai kiểu, một là hâm mộ, hai là yêu thích, không có định nghĩa nào khác có thể chen vào, Tần Thi có thể dễ dàng cảm nhận được điều này.
Trương Diễm Lệ nghe Tần Thi nói vậy thì thích thú nở nụ cười, cô tiến lại gần Tần Thi rồi nghiêng đầu, ghé vào tai cô mà nhỏ giọng nói: “Cô có thể giúp tôi may một chiếc váy đẹp như vậy được không?”
Dứt lời, cô ấy liền duỗi hai ngón tay ra, quơ quơ qua lại giữa không trung, sau đó lập tức rút tay lại.
Tần Thi lập tức hiểu rõ ý của cô ấy, cô cười nhạt rồi gật đầu, nói: “Cô thích kiểu dáng nào cứ nói, đến lúc đó đưa vải cho tôi may là được.”
Vốn dĩ Tần Thi đã có ý định may quần áo để kiếm thêm thu nhập, nhưng cô không ngờ rằng việc lại đến một cách đột ngột và nhanh chóng như vậy.
Tuy đã hai năm kể từ ngày cải cách mở cửa, nhưng người dân ở rất nhiều nơi vẫn chưa dám mạo hiểm để kinh doanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.