Chương 25
Tứ Hoạ V
21/08/2022
Trương Diễm Lệ đã thấy thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô ấy cảm thấy chiếc váy này còn đẹp hơn nhiều so với những bộ quần áo được bán ở bên Thâm Thị kia.
“Vậy cô đưa những kiểu dáng quần áo đó cho tôi xem qua một chút với nhé, tôi sẽ chọn ra một cái.” Trương Diễm Lệ vừa nói vừa khoác tay Tần Thi, kéo cô tiếp tục đi thêm một đoạn nữa.
Tần Thi nghe cô ấy nói vậy, trong lòng thầm nghĩ quả thật đây vốn là đang tám dóc nhiều chuyện mà.
Ra khỏi trường sơ trung, Trương Diễm Lệ tạm biệt Tần Thi trong lưu luyến, tự mình đi đến văn phòng lấy đồ, còn Tần Thi vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Trường sơ trung nằm ở đằng sau trường Tiểu học, có một cửa riêng có thể ra vào, nhưng không nằm cùng hướng với nhà cô, có hơi vòng vèo một chút, Tần Thi định là sẽ đi ngang qua trường Tiểu học rồi sau đó đi trở về nhà.
Lúc Tần Thi đang nghĩ đến việc sẽ không thể nào tình cờ gặp được Lý Thiên Thiên, đúng ngay lúc này cô ta lại đang ôm một chồng sách từ trên lầu xuống. Cô nhẹ giọng cảm thán một tiếng, thầm nghĩ trong đầu là không thể nhắc mãi một cách tuỳ tiện như thế được, nghĩ cái gì thì cái đó liền tới mà….
Nếu vậy thì cô nghĩ đến tiền, liền sẽ nhặt được tiền hay sao?
Tần Thi coi như không nhìn thấy Lý Thiên Thiên, vẻ mặt không cảm xúc, bước chân tránh né đi thật nhanh, trong đầu suy nghĩ miên man về cái khác.
Ngược lại, Lý Thiên Thiên nhìn thấy Tần Thi, thấy cô mặc một chiếc váy dài, bộ dạng hớt hải, mái tóc dài mềm mượt bay trong gió, trong lòng lập tức toát ra một luồng tà khí.
Cô ta tiến lên ngăn cản Tần Thi, cười cười chào hỏi: “Ái chà, là cô giáo Tần đây sao? Thật là trùng hợp đó.”
Tần Thi không muốn ở lại đây dây dưa với cô ta, nhưng bây giờ bị cô ta ngăn lại như vậy rồi, cô chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo, bắt đầu nghĩ kế ứng phó: “Trùng hợp thật đấy!”
Lý Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào Tần Thi mà cười: “Không có lớp dạy hay sao mà cô lại ở đây? Cô giáo dạy Âm Nhạc nhàn rỗi đến vậy à?”
Tần Thi cũng giả bộ cười theo: “Đúng vậy đó, công việc của tôi rất nhẹ nhàng chứ không được giống như cô.”
Tần Thi nhìn thoáng qua một chồng tài liệu giảng dạy mà cô ta đang ôm trong lòng, nói tiếp: “Lớp Tiếng Anh mới mở, trường học đang rất coi trọng môn này, chọn vác gánh nặng trên vai vậy thật sự là vất vả cho cô rồi…”
“À phải rồi, cô dạy năm 3 đúng chứ? Bọn trẻ có vẻ ồn ào và quậy phá lắm nhỉ?”
“Vậy cô đưa những kiểu dáng quần áo đó cho tôi xem qua một chút với nhé, tôi sẽ chọn ra một cái.” Trương Diễm Lệ vừa nói vừa khoác tay Tần Thi, kéo cô tiếp tục đi thêm một đoạn nữa.
Tần Thi nghe cô ấy nói vậy, trong lòng thầm nghĩ quả thật đây vốn là đang tám dóc nhiều chuyện mà.
Ra khỏi trường sơ trung, Trương Diễm Lệ tạm biệt Tần Thi trong lưu luyến, tự mình đi đến văn phòng lấy đồ, còn Tần Thi vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Trường sơ trung nằm ở đằng sau trường Tiểu học, có một cửa riêng có thể ra vào, nhưng không nằm cùng hướng với nhà cô, có hơi vòng vèo một chút, Tần Thi định là sẽ đi ngang qua trường Tiểu học rồi sau đó đi trở về nhà.
Lúc Tần Thi đang nghĩ đến việc sẽ không thể nào tình cờ gặp được Lý Thiên Thiên, đúng ngay lúc này cô ta lại đang ôm một chồng sách từ trên lầu xuống. Cô nhẹ giọng cảm thán một tiếng, thầm nghĩ trong đầu là không thể nhắc mãi một cách tuỳ tiện như thế được, nghĩ cái gì thì cái đó liền tới mà….
Nếu vậy thì cô nghĩ đến tiền, liền sẽ nhặt được tiền hay sao?
Tần Thi coi như không nhìn thấy Lý Thiên Thiên, vẻ mặt không cảm xúc, bước chân tránh né đi thật nhanh, trong đầu suy nghĩ miên man về cái khác.
Ngược lại, Lý Thiên Thiên nhìn thấy Tần Thi, thấy cô mặc một chiếc váy dài, bộ dạng hớt hải, mái tóc dài mềm mượt bay trong gió, trong lòng lập tức toát ra một luồng tà khí.
Cô ta tiến lên ngăn cản Tần Thi, cười cười chào hỏi: “Ái chà, là cô giáo Tần đây sao? Thật là trùng hợp đó.”
Tần Thi không muốn ở lại đây dây dưa với cô ta, nhưng bây giờ bị cô ta ngăn lại như vậy rồi, cô chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo, bắt đầu nghĩ kế ứng phó: “Trùng hợp thật đấy!”
Lý Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào Tần Thi mà cười: “Không có lớp dạy hay sao mà cô lại ở đây? Cô giáo dạy Âm Nhạc nhàn rỗi đến vậy à?”
Tần Thi cũng giả bộ cười theo: “Đúng vậy đó, công việc của tôi rất nhẹ nhàng chứ không được giống như cô.”
Tần Thi nhìn thoáng qua một chồng tài liệu giảng dạy mà cô ta đang ôm trong lòng, nói tiếp: “Lớp Tiếng Anh mới mở, trường học đang rất coi trọng môn này, chọn vác gánh nặng trên vai vậy thật sự là vất vả cho cô rồi…”
“À phải rồi, cô dạy năm 3 đúng chứ? Bọn trẻ có vẻ ồn ào và quậy phá lắm nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.