Xuyên Đến 80, Mỹ Nhân Tỉnh Lại Trong Quan Tài, Bật Dậy Đánh Cực Phẩm
Chương 41:
Tha Tòng Hải Thượng Lai
09/06/2024
"Đội trưởng Ngụy..." Biểu cảm phấn khích của Trương Mỹ Tịnh cứng đờ trên mặt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Ngụy Mặc nắm tay Trình An Nhiên, đôi đũa trong tay cô ta suýt nữa bị bẻ gãy.
Anh Lý đi theo vào nhà, thấy Trương Mỹ Tịnh ở đây, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, ngây ngô hỏi: "Y tá Trương, sao cô lại ở đây?"
"Đúng vậy! Y tá Trương, sao cô lại ở đây?" Trình An Nhiên nhìn Trương Mỹ Tịnh với vẻ buồn cười.
Người phụ nữ này chắc là nghe nói cô bỏ trốn, liền nhân cơ hội đến đây để lấy lòng, đúng là không thể chờ thêm một phút nào.
Cho dù có thích Ngụy Mặc thì cũng phải đợi cô dọn đi rồi mới ra tay chứ?
"Tôi... tôi..." Trương Mỹ Tịnh cắn môi, sắc mặt đỏ bừng vì xấu hổ, nửa ngày cũng không giải thích được một câu trọn vẹn.
Cô ta rõ ràng nghe nói Trình An Nhiên bỏ trốn, Ngụy Mặc tìm cả ngày cũng không thấy, Trình An Nhiên không phải lần đầu bỏ trốn, trước đây đã từng có tiền lệ, đều chạy đến nhà ga rồi bị bắt về.
Lần này chạy cả buổi trời mà không tìm thấy, chắc là không tìm được nữa, Trương Mỹ Tịnh muốn nhân cơ hội Ngụy Mặc buồn bã thất vọng để tạo ấn tượng tốt trước mặt anh.
Hãy thử tưởng tượng xem, một người đàn ông sau một ngày bôn ba không ăn uống gì, đói meo trở về nhà, nhìn thấy trên bàn có đồ ăn nóng hổi, sẽ không cảm động sao?
Nào ngờ Ngụy Mặc lại tìm được Trình An Nhiên về, hai người còn tay trong tay...
Trước mặt anh Lý, Trương Mỹ Tịnh chỉ cảm thấy bị sỉ nhục, giống như bị người ta lột sạch quần áo, xấu hổ vô cùng, không nhịn được nữa, tháo tạp dề, ném đũa, mắt đỏ hoe chạy ra ngoài.
Anh Lý ngơ ngác chỉ tay về phía Trương Mỹ Tịnh chạy ra ngoài, hỏi Ngụy Mặc: "Chuyện này... chuyện này là sao vậy? Y tá Trương sao lại chạy đến nhà cậu nấu cơm, nhà cô ta hết than rồi à?"
Trình An Nhiên không nhịn được bật cười trước lời nói ngây ngô của anh Lý: "Anh Lý, cô ta nghe nói em bỏ trốn, đến nấu cơm cho Ngụy Mặc ăn đấy."
Anh Lý có thật thà đến mấy thì lúc này cũng nghe ra chuyện gì xảy ra rồi, biết rằng hai vợ chồng trẻ có chuyện muốn nói, anh ấy ở đây làm bóng đèn cũng không thích hợp, liền chào Ngụy Mặc một tiếng rồi về nhà.
Trong nhà chỉ còn lại Ngụy Mặc và Trình An Nhiên, nhận ra mình vẫn nắm tay Trình An Nhiên, Ngụy Mặc như bị điện giật, vội buông tay, anh mím môi, không nói một lời đi đến trước bếp nấu cơm.
Không nhắc đến chuyện đi tìm Trình An Nhiên.
Trình An Nhiên thấy Ngụy Mặc vất vả lắm mới được nghỉ một ngày, lại phải đi khắp nơi tìm cô, có chút áy náy, chủ động xin lỗi: "Lúc đó anh chạy nhanh quá, em đuổi theo không kịp. Cái bánh rán đường kia hình như không vệ sinh lắm, em ăn xong thì đau bụng, đi vệ sinh về không thấy anh, em liền về nhà, em tưởng anh không tìm thấy em sẽ về, không biết anh lại tìm em lâu như vậy."
Anh Lý đi theo vào nhà, thấy Trương Mỹ Tịnh ở đây, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, ngây ngô hỏi: "Y tá Trương, sao cô lại ở đây?"
"Đúng vậy! Y tá Trương, sao cô lại ở đây?" Trình An Nhiên nhìn Trương Mỹ Tịnh với vẻ buồn cười.
Người phụ nữ này chắc là nghe nói cô bỏ trốn, liền nhân cơ hội đến đây để lấy lòng, đúng là không thể chờ thêm một phút nào.
Cho dù có thích Ngụy Mặc thì cũng phải đợi cô dọn đi rồi mới ra tay chứ?
"Tôi... tôi..." Trương Mỹ Tịnh cắn môi, sắc mặt đỏ bừng vì xấu hổ, nửa ngày cũng không giải thích được một câu trọn vẹn.
Cô ta rõ ràng nghe nói Trình An Nhiên bỏ trốn, Ngụy Mặc tìm cả ngày cũng không thấy, Trình An Nhiên không phải lần đầu bỏ trốn, trước đây đã từng có tiền lệ, đều chạy đến nhà ga rồi bị bắt về.
Lần này chạy cả buổi trời mà không tìm thấy, chắc là không tìm được nữa, Trương Mỹ Tịnh muốn nhân cơ hội Ngụy Mặc buồn bã thất vọng để tạo ấn tượng tốt trước mặt anh.
Hãy thử tưởng tượng xem, một người đàn ông sau một ngày bôn ba không ăn uống gì, đói meo trở về nhà, nhìn thấy trên bàn có đồ ăn nóng hổi, sẽ không cảm động sao?
Nào ngờ Ngụy Mặc lại tìm được Trình An Nhiên về, hai người còn tay trong tay...
Trước mặt anh Lý, Trương Mỹ Tịnh chỉ cảm thấy bị sỉ nhục, giống như bị người ta lột sạch quần áo, xấu hổ vô cùng, không nhịn được nữa, tháo tạp dề, ném đũa, mắt đỏ hoe chạy ra ngoài.
Anh Lý ngơ ngác chỉ tay về phía Trương Mỹ Tịnh chạy ra ngoài, hỏi Ngụy Mặc: "Chuyện này... chuyện này là sao vậy? Y tá Trương sao lại chạy đến nhà cậu nấu cơm, nhà cô ta hết than rồi à?"
Trình An Nhiên không nhịn được bật cười trước lời nói ngây ngô của anh Lý: "Anh Lý, cô ta nghe nói em bỏ trốn, đến nấu cơm cho Ngụy Mặc ăn đấy."
Anh Lý có thật thà đến mấy thì lúc này cũng nghe ra chuyện gì xảy ra rồi, biết rằng hai vợ chồng trẻ có chuyện muốn nói, anh ấy ở đây làm bóng đèn cũng không thích hợp, liền chào Ngụy Mặc một tiếng rồi về nhà.
Trong nhà chỉ còn lại Ngụy Mặc và Trình An Nhiên, nhận ra mình vẫn nắm tay Trình An Nhiên, Ngụy Mặc như bị điện giật, vội buông tay, anh mím môi, không nói một lời đi đến trước bếp nấu cơm.
Không nhắc đến chuyện đi tìm Trình An Nhiên.
Trình An Nhiên thấy Ngụy Mặc vất vả lắm mới được nghỉ một ngày, lại phải đi khắp nơi tìm cô, có chút áy náy, chủ động xin lỗi: "Lúc đó anh chạy nhanh quá, em đuổi theo không kịp. Cái bánh rán đường kia hình như không vệ sinh lắm, em ăn xong thì đau bụng, đi vệ sinh về không thấy anh, em liền về nhà, em tưởng anh không tìm thấy em sẽ về, không biết anh lại tìm em lâu như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.