Chương 131: Đặc sản
Trần Hướng Bắc
22/06/2018
Tắm mình dưới ánh nắng chiều rực rỡ, Đạt Nhĩ sẽ nắm tay Laura đi một
vòng ở trong bộ lạc, mà ven đường tộc nhân trong bộ lạc đều sắp hàng hai bên đường chúc mừng, liên tục đi đến quảng trường bộ lạc. Nơi đó sớm đã đốt một đống lửa trại lên, trên lửa mạnh cũng đang nướng một con mồi
vàng ươm thơm ngát, mà ở bên kia quảng trường còn có một tòa tế đàn.
Liễu Thư đã không phải là lần đầu tiên nhìn thấy loại hình ảnh này, cô nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên đến là vì ướp chế thức ăn mà được tộc trưởng và Vu y coi trọng cao độ, lại mở ra lửa trại tụ hội. Hiện tại lại là vì nghi thức buổi hôn lễ khế ước này, thời gian qua trôi nhanh, ngược lại làm cho người ta không hay biết.
Hai vị cô dâu chú rể đi đến khiến cho oanh động, tất cả mọi người đứng lên vây lại, có người đã sớm chuẩn bị tốt cánh hoa nhỏ vung lên đầu, hình thành một loại đẹp đẽ. Rốt cuộc Đạt Nhĩ và Laura đã đứng trước mặt tế đàn, mà nghi thức khế ước cũng coi như bắt đầu. Bởi vì ngẫm lại qua không lâu nữa thì sắp đến chính mình, cho nên Liễu Thư nhìn phá lệ cẩn thận, đến lúc đó cũng đừng phạm sai lầm.
"Đông lộc cộc, đông lộc cộc"
Một loại tiếng trống va chạm kỳ dị giống như truyền từ xa đến gần, cẩn thận nghe lại không biết từ đâu mà đến, lúc này Vu y xuất hiện. Vu y xuất hiện làm cho Liễu Thư kinh ngạc một chút, không vì gì khác, mà là vì Vu y thế nhưng lại mặc một bộ trường bào. Đó thật sự là một bộ trường bào. Tuy rằng hình thức rất đơn giản thô ráp, nếu không phải nó có hai cái ống tay áo rộng thùng thình, Liễu Thư cũng có thể coi nó như một khối vải dệt, cũng không thể phủ nhận là nó thật là một cái trường bào.
Không có phát hiện sợi đay bông vải tơ tằm và nhiều loại cây nông nghiệp ở đây, bằng không Liễu Thư chắc đã sớm suy nghĩ biện pháp làm chút quần áo khác. Vào mùa đông da thú không giữ ấm bên người, mùa hạ lại kín không kẽ hở rất nóng, thật sự một năm bốn mùa mặc lên người mà không bị nổi bệnh sởi cũng một loại may mắn. Không nghĩ tới lại có thể nhìn được một kinh hỉ như vậy ở chỗ Vu y.
"Vu y mặc quần áo trên người là cái gì làm ra?" Phía dưới, Liễu Thư chọc chọc Eva hỏi. Vốn muốn tìm Kathy, nhưng mà con hàng đó không chịu nổi hưng phấn lôi kéo Alice rồi chạy đi phía trước mặt, Liễu Thư không thích chen chúc lên phía trước, Allen còn đang chuẩn bị con mồi, may mắn có Eva ở bên cạnh, bằng không thật đúng không chỗ tìm người.
"Hả, cái kia à?" Eva nhìn nhìn, vẻ mặt bừng tỉnh nói: "Đó là tơ tằm bảy màu đan lại, nếu mỗi một bộ lạc có Vu y mà nói, bọn họ đều sẽ có tơ tằm bảy màu đan thành quần áo. Kỳ thực thời điểm lúc cậu tới, nhìn cậu mặc quần áo chúng ta còn tưởng rằng là tơ tằm bảy màu nữa, nếu là như vậy, thì cậu chẳng phải là Vu y bộ lạc các cậu sao. Cuối cùng phát hiện không phải, nhưng mà quần áo đó thực sự tốt." Eva nói xong thì bắt đầu nói blah blah.
"Tơ tằm bảy màu rất ít, bộ dạng chúng nó rất phổ thông, nhưng mà đối với chỗ ở và ăn rất soi mói, ở thì còn dễ, bình thường đều ở gần cây dâu. Nhưng mà ăn thì kén chọn, chúng nó chỉ ăn lá non mới mọc ra, quan trọng nhất lại phải là lá non dính giọt sương sáng sớm, cho nên để cho chúng nó ăn no là rất khó. nhưng mà đợi chúng nó ăn no một lần thì sẽ ngủ, đến lúc đó sẽ phun tơ. Tằm bảy màu ăn no một lần thì phun tơ một lần, một lần phun tơ chính là một loại màu sắc, mà cả đời chúng nó cũng chỉ sẽ phun tơ bảy lần, đợi cho một lần phun tơ cuối cùng hoàn thành, thì chúng nó cũng sẽ chết."
Cái gì gọi là tằm bảy màu, Liễu Thư nghe được mà khóe mắt đều co rút, tằm bảy màu khi còn sống chỉ biết trôi qua trong ăn no ngủ phun tơ. Hơn nữa cả đời chỉ ăn no bảy lần, cũng thật khó cho nó. Thật không ngờ tơ tằm bảy màu này hiếm có như vậy, cô cũng đình chỉ ý tưởng muốn tìm thứ này, cho dù có thể tìm được chẳng qua cũng làm một hai tấm vải mà thôi, quá uổng phí.
"Cậu nói quần áo Vu y là dệt, chẳng lẽ trong bộ lạc có người biết?" Sớm như vậy thì nắm giữ kỹ thuật đan dệt, nhân tài nha, tìm được nhất định phải thỉnh giáo một chút.
"Không phải người trong bộ lạc dệt." Không nghĩ tới Eva lắc đầu: "Quần áo tơ tằm bảy màu của Vu y là của vài vị Vu y trước lưu truyền xuống tới. Hơn nữa trong bộ lạc chúng ta không ai biết loại kỹ thuật đan dệt này, là người của bộ lạc Dực Xà tộc biết. Bọn họ sẽ nuôi tằm, là cái loại phổ thông, tằm cũng khó dưỡng, nhưng mà bọn họ lại biết, hàng năm đều có thể thu hoạch rất nhiều tơ tằm, sau đó thì bọn họ dệt tơ tằm thành vải, lại làm thành quần áo. Cũng thật may mắn là cậu đến đây, chúng ta vẫn nghĩ đến chỉ có vải tơ tằm mới có thể làm tốt quần áo, ngược lại xem nhẹ da thú."
Eva nói nhiều như vậy, lúc này Liễu Thư mới hiểu biết được, trước kia Vu y giới thiệu qua hướng đông bộ lạc cho cô, dọc theo Xích Hà đi phía Đông là một bộ lạc Dực Xà. Thì ra bọn họ đã sớm học xong nuôi tằm dệt vải như vậy. Đột nhiên Liễu Thư rất muốn đi tới đó nhìn xem một chút, rốt cuộc nơi đó có thể có càng nhiều thứ cô không tưởng tượng được hay không.
Giống như là mở ra câu chuyện, Eva cũng không quản phía trên là nghi thức khế ước của Đạt Nhĩ và Laura, dù sao cô đã kết qua nên cũng không quá hưng phấn. Mà hiện tại có tin tức quan trọng như vậy, Liễu Thư cảm thấy dù sao mình lập tức cũng sắp rồi, quên đi, đến lúc đó lại nói là được. Bây giờ vẫn nghe cái khác một chút, vì thế hai người rất ăn ý tiếp tục ngồi ở phía dưới nhỏ giọng nói chuyện.
"Cậu hẳn là biết rồi, trừ bỏ bộ lạc Dực Hổ chúng ta còn có mấy bộ lạc lớn khác, phía Đông là bộ lạc Dực Xà, bọn họ giỏi nhất sinh sản những tơ tằm này." Nói xong Eva lộ ra ánh mắt hâm mộ: "Giống cái chúng ta đều thích cái loại vải này, nhất là mặc ở mùa hè, thật mát mẻ." Nói xong lại uể oải.
"Nhưng mà phải bắt rất nhiều thứ mới có thể đổi được về đây, trong nhà của mình chỉ có một khối, còn là lần trước thời điểm ngày trao đổi Oman dùng mấy tấm da thú tốt nhất đổi được, mình còn không nỡ lấy ra nữa, nghĩ chờ thêm vài ngày, thời tiết nóng sẽ làm bộ quần áo lót cho Lỗ Cách mặc."
"Thì ra là thế." Thở dài, tuy rằng thú nhân tùy tiện, nhưng mà đối với từng người bộ lạc mà nói, vẫn rất cảnh giác đối với bộ lạc ở bên cạnh.
"Ai, may mắn." Eva tỉnh tinh thần lại, ánh mắt lóe sáng: "Trước kia chỉ có bộ lạc Dực Hổ chúng ta là yếu nhất, bộ lạc Dực Xà có lấy ra vải tơ tằm, phía Tây bộ lạc Dực Báo thân thể nhẹ nhàng mạnh mẽ, bọn họ sinh hoạt ở trên cây, bọn họ biết chế tác một loại vũ khí rất lợi hại, giống như... giống như đao của cậu."
Hiện tại Liễu Thư kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới tùy tiện tâm sự lại biết được nhiều như vậy, bộ lạc Dực Xà biết dệt, mà bộ lạc Dực Báo nếu như không có đoán sai mà nói, hẳn là nắm giữ rèn, nói đi nói lại, văn minh gì đó quả nhiên không cần rất sắc bén có được hay không.
"Phương Bắc còn có bộ lạc gấu ngựa, tộc nhân gấu ngựa đều không có hai cánh, nhưng bọn họ khí lực rất lớn, lại rất biết nuôi ong mật, sau đó thu thập mật. Mỗi lần mùa đông bọn họ đều không đói, mật ăn rất ngon, mình đã từng ăn qua một lần, hương vị đó, ăn thật là ngon." Eva nói ăn, vẻ mặt biểu tình thèm nhỏ dãi đều làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.
"Trước kia chỉ có bộ lạc chúng ta không có gì đặc biệt lấy ra, nhưng mà chúng ta phát hiện muối, thế mới biết thức ăn không có muối, quả thực không có cách nào ăn được. Ngay từ đầu chúng ta còn rất cao hứng, nhưng mà sau đó phát hiện, kỳ thực muối cũng không phải chỉ có chúng ta nơi này có, còn có hồ nước mặn nữa. Nơi đó lấy được muối tuy rằng không có tốt như chúng ta, còn có rất nhiều bùn đất, nhưng có đôi khi bộ lạc khác vẫn nguyện ý đi hồ nước mặn lấy muối." Eva nói không phải không có uể oải, đây cũng là không thể tránh khỏi, đương nhiên, ở đây cuộc sống của mọi người cũng không phải là rất tốt, có thể tiết kiệm chút thì tiết kiệm một chút, ăn chút muối hỏng thì ăn một chút. Dù sao so với lấy thứ gì đó ra đổi thì vẫn tốt hơn, Liễu Thư tỏ vẻ so với ai khác thì cô đều có thể hiều loại tâm lý này.
"Hiện tại thì tốt rồi, chúng ta có nhà ở, bọn họ cũng không có." Mang theo điểm kiêu ngạo như đứa nhỏ khoe khoang, Eva cười hì hì nói: "Lần sau đi trao đổi mình muốn đi, Tiểu Thư đi cùng đi."
Ngày trao đổi theo Liễu Thư hiểu biết hẳn chính là lấy thứ gì đó mình có đi bộ lạc khác trao đổi, đối với loại tác động lẫn nhau này, cô không động tâm thì cũng khó. Cô đang lo không có cơ hội đi nhìn xem bộ lạc khác phát triển đây, vì thế nhân tiện nói: "Ngày trao đổi là khi nào thì tiến hành, mọi người trong bộ lạc có thể đi sao?"
"Mới không phải đâu, không phải mọi người, người đi là có hạn định, năm ngoái đi thì qua năm nay sẽ không thể đi, bởi vì đường xá xa xôi, rất nhiều người mà nói sẽ rất nguy hiểm, thú nhân cũng không bảo hộ được." Nghĩ nghĩ lại nói: "Năm ngoái là ở bộ lạc gấu ngựa, năm nay thì đến bộ lạc Dực Xà, tất cả mọi người đều là thay phiên đến, sang năm thì đến bộ lạc chúng ta. Ngày trao đổi là ở thời điểm mùa hè, khi đó thời tiết nóng dã thú hung mãnh cũng không dễ đi ra, hơn nữa cũng không có khẩu vị gì, lúc này người đi đường kỳ thực rất an toàn."
Ghi nhớ những thứ này, Liễu Thư bắt đầu xem kỹ phiến đại lục thú nhân này một lần nữa. Mỗi lần đều ở thời điểm cô nghĩ đến thì cho cô một cái kinh hỉ kích thích, thật làm cho cô không biết nói gì cho tốt. Nhưng mà nững thứ này đối với cô mà nói thật đúng là tin tức tốt, cơ hội để cho sinh hoạt của mình rất tốt đã có thể ở ngay trước mắt.
Sau khi nói xong với Eva, lúc này Liễu Thư mới tập trung lực chú ý đến trong trận nghi thức khế ước, thời gian đều đã qua thật lâu. Vu y mang lên dàn tế một đoạn tế thiên, hoặc là nói là đoạn ngắn tế bái thần thú đại nhân đã xong, hiện tại chỉ còn lại có cuối cùng. Vu y tay trái cầm một cái bát, bên trong là máu thú đỏ đen, chỉ thấy bà vươn tay phải cũng dùng ngón trỏ ngón giữa, dính vào một chút, kiên định mà thong thả điểm lên chỗ mi tâm của Đạt Nhĩ và Laura, cuối cùng hai tay giơ lên trời, đọc ra một câu thú ngữ, toàn bộ nghi thức chính thức hoàn thành.
Tựa như Thiên triều kết hôn, nghi thức hôn lễ hoàn thành, chính là kính rượu cho các tân khách, nơi này cũng không có rượu, nhưng có hạng mục giải trí khác, đánh nhau. Đương nhiên đều không phải là quyết đấu. Liễu Thư cảm thấy cũng giống như nháo động phòng, nhưng mà không phải nháo cô dâu, mà là nháo chú rể.
Thoáng cái Laura đã bị mấy người bạn gả Liễu Thư kéo đến một bên, nên ăn thì ăn nên uống thì uống. Mà thú nhân bên kia thực ăn ý dọn ra một vòng tròn trống, Đạt Nhĩ hét lớn một tiếng đứng ở trung tâm, ha ha cười nói: "Hôm nay mọi người cứ thả sức đến, Đạt Nhĩ chịu rồi." Nói xong còn mạnh mẽ vỗ vỗ lồng ngực của mình, để bày tỏ uy vũ của hắn.
Lời này còn có mang theo điểm khiêu khích, giống cái vốn là ít đi, thú nhân cung không đủ cầu, người theo đuổi Laura cũng không thiếu bị con hàng Đạt Nhĩ này đuổi đi rồi. Tuy rằng dựa vào bản lĩnh cũng chẳng trách cái gì, nhưng hiện tại bị Đạt Nhĩ một kích thì cái gì cũng không quan tâm. Vì thế ôm cái tâm lý "Xem con hàng này, đắc ý như vậy, thì cùng khó chịu", một thú nhân liền hổ gầm một tiếng chạy lên rồi.
Hình thức thì hai người cũng không có đánh nhau gì đáng nói, đi lên thì dây dưa với nhau, nhưng mà đều thực tự giác không hề động tới thực lực thật sự, hoàn toàn dựa vào kỹ thuật, lại còn lấy ra hết chuyên môn săn bắn ngày thường nữa. Cứ như vậy đánh vẫn rất kịch liệt, người chung quanh vây xem đều người người đỏ mặt tía tai lớn tiếng u a, cho dù là giống cái cũng không ngoại lệ.
"Không cần lo lắng, bọn họ có chừng mực, cậu ấy, hiện tại cũng nhanh ăn nhiều một chút, nếu không, đợi lát nữa có thể chỉ mình cậu phải chịu." Eva rất tâm đắc nói ra kinh nghiệm, nói xong bưng lên một chén canh xương thịt hầm kỹ. Bên trong có bỏ hành tỏi và gia vị, hương vị thực ngon, bên cạnh còn có thịt nướng, bên trên đều có quét tương muối, chẳng những màu ánh sáng vàng óng ánh, hương vị lại xông vào mũi. Làm cho thú nhân giống cái chung quanh đều ngửi thấy muốn ngừng mà không được, đều có vài ba người tiến lên hỏi đây là làm như thế nào. Mà Kathy lại nhất nhất giới thiệu tác dụng gia vị cho từng người, lại còn làm không biết mệt, Liễu Thư vừa lòng cực kỳ.
Laura vẫn thực khẩn trương nhìn chằm chằm tràng diện đánh nhau, trong lòng vẫn rất là lo lắng cho bạn lữ mới ra lò của mình, nhưng mà cũng hiểu được. Sau đó cô lại nghe được Eva trêu chọc, khuôn mặt hồng không thôi, yên lặng gật gật đầu, xấu hổ tiếp nhận thức ăn ăn từng ngụm nhỏ.
Các thú nhân thật đúng không làm khó Đạt Nhĩ cái gì, thú nhân thứ nhất đi lên đọ sức hai cái, tìm thời cơ đi xuống, nhưng mà tiếp theo người thứ hai lại lên. Hình như đều là muốn cho thú nhân tìm được bạn lữ thành gia trước này biết một chút lợi hại, ai kêu hắn cưới đi một giống cái, lại làm cho bọn họ cạnh tranh càng kịch liệt, không tìm hắn thì tìm ai. Nhìn bộ dạng đắc ý này, phát hiện Đạt Nhĩ cho dù bị đánh vẫn cao hứng cười toét miệng, các thú nhân khác lên sân khấu liền càng tức giận, phía dưới cũng kêu la ồn ào.
Nhìn trình độ lửa nóng trên sân đó, Liễu Thư yên lặng nhìn xem Allen, lại ngẫm đến hắn vào tình hình đặc biệt lúc ấy sẽ thế nào, cảm thấy nhân khí của mình hẳn là không có tốt như Laura là dân bản xứ, thì lập tức không lo lắng gì nữa. Nhưng mà thật sự sẽ là như vậy sao.
Liễu Thư đã không phải là lần đầu tiên nhìn thấy loại hình ảnh này, cô nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên đến là vì ướp chế thức ăn mà được tộc trưởng và Vu y coi trọng cao độ, lại mở ra lửa trại tụ hội. Hiện tại lại là vì nghi thức buổi hôn lễ khế ước này, thời gian qua trôi nhanh, ngược lại làm cho người ta không hay biết.
Hai vị cô dâu chú rể đi đến khiến cho oanh động, tất cả mọi người đứng lên vây lại, có người đã sớm chuẩn bị tốt cánh hoa nhỏ vung lên đầu, hình thành một loại đẹp đẽ. Rốt cuộc Đạt Nhĩ và Laura đã đứng trước mặt tế đàn, mà nghi thức khế ước cũng coi như bắt đầu. Bởi vì ngẫm lại qua không lâu nữa thì sắp đến chính mình, cho nên Liễu Thư nhìn phá lệ cẩn thận, đến lúc đó cũng đừng phạm sai lầm.
"Đông lộc cộc, đông lộc cộc"
Một loại tiếng trống va chạm kỳ dị giống như truyền từ xa đến gần, cẩn thận nghe lại không biết từ đâu mà đến, lúc này Vu y xuất hiện. Vu y xuất hiện làm cho Liễu Thư kinh ngạc một chút, không vì gì khác, mà là vì Vu y thế nhưng lại mặc một bộ trường bào. Đó thật sự là một bộ trường bào. Tuy rằng hình thức rất đơn giản thô ráp, nếu không phải nó có hai cái ống tay áo rộng thùng thình, Liễu Thư cũng có thể coi nó như một khối vải dệt, cũng không thể phủ nhận là nó thật là một cái trường bào.
Không có phát hiện sợi đay bông vải tơ tằm và nhiều loại cây nông nghiệp ở đây, bằng không Liễu Thư chắc đã sớm suy nghĩ biện pháp làm chút quần áo khác. Vào mùa đông da thú không giữ ấm bên người, mùa hạ lại kín không kẽ hở rất nóng, thật sự một năm bốn mùa mặc lên người mà không bị nổi bệnh sởi cũng một loại may mắn. Không nghĩ tới lại có thể nhìn được một kinh hỉ như vậy ở chỗ Vu y.
"Vu y mặc quần áo trên người là cái gì làm ra?" Phía dưới, Liễu Thư chọc chọc Eva hỏi. Vốn muốn tìm Kathy, nhưng mà con hàng đó không chịu nổi hưng phấn lôi kéo Alice rồi chạy đi phía trước mặt, Liễu Thư không thích chen chúc lên phía trước, Allen còn đang chuẩn bị con mồi, may mắn có Eva ở bên cạnh, bằng không thật đúng không chỗ tìm người.
"Hả, cái kia à?" Eva nhìn nhìn, vẻ mặt bừng tỉnh nói: "Đó là tơ tằm bảy màu đan lại, nếu mỗi một bộ lạc có Vu y mà nói, bọn họ đều sẽ có tơ tằm bảy màu đan thành quần áo. Kỳ thực thời điểm lúc cậu tới, nhìn cậu mặc quần áo chúng ta còn tưởng rằng là tơ tằm bảy màu nữa, nếu là như vậy, thì cậu chẳng phải là Vu y bộ lạc các cậu sao. Cuối cùng phát hiện không phải, nhưng mà quần áo đó thực sự tốt." Eva nói xong thì bắt đầu nói blah blah.
"Tơ tằm bảy màu rất ít, bộ dạng chúng nó rất phổ thông, nhưng mà đối với chỗ ở và ăn rất soi mói, ở thì còn dễ, bình thường đều ở gần cây dâu. Nhưng mà ăn thì kén chọn, chúng nó chỉ ăn lá non mới mọc ra, quan trọng nhất lại phải là lá non dính giọt sương sáng sớm, cho nên để cho chúng nó ăn no là rất khó. nhưng mà đợi chúng nó ăn no một lần thì sẽ ngủ, đến lúc đó sẽ phun tơ. Tằm bảy màu ăn no một lần thì phun tơ một lần, một lần phun tơ chính là một loại màu sắc, mà cả đời chúng nó cũng chỉ sẽ phun tơ bảy lần, đợi cho một lần phun tơ cuối cùng hoàn thành, thì chúng nó cũng sẽ chết."
Cái gì gọi là tằm bảy màu, Liễu Thư nghe được mà khóe mắt đều co rút, tằm bảy màu khi còn sống chỉ biết trôi qua trong ăn no ngủ phun tơ. Hơn nữa cả đời chỉ ăn no bảy lần, cũng thật khó cho nó. Thật không ngờ tơ tằm bảy màu này hiếm có như vậy, cô cũng đình chỉ ý tưởng muốn tìm thứ này, cho dù có thể tìm được chẳng qua cũng làm một hai tấm vải mà thôi, quá uổng phí.
"Cậu nói quần áo Vu y là dệt, chẳng lẽ trong bộ lạc có người biết?" Sớm như vậy thì nắm giữ kỹ thuật đan dệt, nhân tài nha, tìm được nhất định phải thỉnh giáo một chút.
"Không phải người trong bộ lạc dệt." Không nghĩ tới Eva lắc đầu: "Quần áo tơ tằm bảy màu của Vu y là của vài vị Vu y trước lưu truyền xuống tới. Hơn nữa trong bộ lạc chúng ta không ai biết loại kỹ thuật đan dệt này, là người của bộ lạc Dực Xà tộc biết. Bọn họ sẽ nuôi tằm, là cái loại phổ thông, tằm cũng khó dưỡng, nhưng mà bọn họ lại biết, hàng năm đều có thể thu hoạch rất nhiều tơ tằm, sau đó thì bọn họ dệt tơ tằm thành vải, lại làm thành quần áo. Cũng thật may mắn là cậu đến đây, chúng ta vẫn nghĩ đến chỉ có vải tơ tằm mới có thể làm tốt quần áo, ngược lại xem nhẹ da thú."
Eva nói nhiều như vậy, lúc này Liễu Thư mới hiểu biết được, trước kia Vu y giới thiệu qua hướng đông bộ lạc cho cô, dọc theo Xích Hà đi phía Đông là một bộ lạc Dực Xà. Thì ra bọn họ đã sớm học xong nuôi tằm dệt vải như vậy. Đột nhiên Liễu Thư rất muốn đi tới đó nhìn xem một chút, rốt cuộc nơi đó có thể có càng nhiều thứ cô không tưởng tượng được hay không.
Giống như là mở ra câu chuyện, Eva cũng không quản phía trên là nghi thức khế ước của Đạt Nhĩ và Laura, dù sao cô đã kết qua nên cũng không quá hưng phấn. Mà hiện tại có tin tức quan trọng như vậy, Liễu Thư cảm thấy dù sao mình lập tức cũng sắp rồi, quên đi, đến lúc đó lại nói là được. Bây giờ vẫn nghe cái khác một chút, vì thế hai người rất ăn ý tiếp tục ngồi ở phía dưới nhỏ giọng nói chuyện.
"Cậu hẳn là biết rồi, trừ bỏ bộ lạc Dực Hổ chúng ta còn có mấy bộ lạc lớn khác, phía Đông là bộ lạc Dực Xà, bọn họ giỏi nhất sinh sản những tơ tằm này." Nói xong Eva lộ ra ánh mắt hâm mộ: "Giống cái chúng ta đều thích cái loại vải này, nhất là mặc ở mùa hè, thật mát mẻ." Nói xong lại uể oải.
"Nhưng mà phải bắt rất nhiều thứ mới có thể đổi được về đây, trong nhà của mình chỉ có một khối, còn là lần trước thời điểm ngày trao đổi Oman dùng mấy tấm da thú tốt nhất đổi được, mình còn không nỡ lấy ra nữa, nghĩ chờ thêm vài ngày, thời tiết nóng sẽ làm bộ quần áo lót cho Lỗ Cách mặc."
"Thì ra là thế." Thở dài, tuy rằng thú nhân tùy tiện, nhưng mà đối với từng người bộ lạc mà nói, vẫn rất cảnh giác đối với bộ lạc ở bên cạnh.
"Ai, may mắn." Eva tỉnh tinh thần lại, ánh mắt lóe sáng: "Trước kia chỉ có bộ lạc Dực Hổ chúng ta là yếu nhất, bộ lạc Dực Xà có lấy ra vải tơ tằm, phía Tây bộ lạc Dực Báo thân thể nhẹ nhàng mạnh mẽ, bọn họ sinh hoạt ở trên cây, bọn họ biết chế tác một loại vũ khí rất lợi hại, giống như... giống như đao của cậu."
Hiện tại Liễu Thư kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới tùy tiện tâm sự lại biết được nhiều như vậy, bộ lạc Dực Xà biết dệt, mà bộ lạc Dực Báo nếu như không có đoán sai mà nói, hẳn là nắm giữ rèn, nói đi nói lại, văn minh gì đó quả nhiên không cần rất sắc bén có được hay không.
"Phương Bắc còn có bộ lạc gấu ngựa, tộc nhân gấu ngựa đều không có hai cánh, nhưng bọn họ khí lực rất lớn, lại rất biết nuôi ong mật, sau đó thu thập mật. Mỗi lần mùa đông bọn họ đều không đói, mật ăn rất ngon, mình đã từng ăn qua một lần, hương vị đó, ăn thật là ngon." Eva nói ăn, vẻ mặt biểu tình thèm nhỏ dãi đều làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.
"Trước kia chỉ có bộ lạc chúng ta không có gì đặc biệt lấy ra, nhưng mà chúng ta phát hiện muối, thế mới biết thức ăn không có muối, quả thực không có cách nào ăn được. Ngay từ đầu chúng ta còn rất cao hứng, nhưng mà sau đó phát hiện, kỳ thực muối cũng không phải chỉ có chúng ta nơi này có, còn có hồ nước mặn nữa. Nơi đó lấy được muối tuy rằng không có tốt như chúng ta, còn có rất nhiều bùn đất, nhưng có đôi khi bộ lạc khác vẫn nguyện ý đi hồ nước mặn lấy muối." Eva nói không phải không có uể oải, đây cũng là không thể tránh khỏi, đương nhiên, ở đây cuộc sống của mọi người cũng không phải là rất tốt, có thể tiết kiệm chút thì tiết kiệm một chút, ăn chút muối hỏng thì ăn một chút. Dù sao so với lấy thứ gì đó ra đổi thì vẫn tốt hơn, Liễu Thư tỏ vẻ so với ai khác thì cô đều có thể hiều loại tâm lý này.
"Hiện tại thì tốt rồi, chúng ta có nhà ở, bọn họ cũng không có." Mang theo điểm kiêu ngạo như đứa nhỏ khoe khoang, Eva cười hì hì nói: "Lần sau đi trao đổi mình muốn đi, Tiểu Thư đi cùng đi."
Ngày trao đổi theo Liễu Thư hiểu biết hẳn chính là lấy thứ gì đó mình có đi bộ lạc khác trao đổi, đối với loại tác động lẫn nhau này, cô không động tâm thì cũng khó. Cô đang lo không có cơ hội đi nhìn xem bộ lạc khác phát triển đây, vì thế nhân tiện nói: "Ngày trao đổi là khi nào thì tiến hành, mọi người trong bộ lạc có thể đi sao?"
"Mới không phải đâu, không phải mọi người, người đi là có hạn định, năm ngoái đi thì qua năm nay sẽ không thể đi, bởi vì đường xá xa xôi, rất nhiều người mà nói sẽ rất nguy hiểm, thú nhân cũng không bảo hộ được." Nghĩ nghĩ lại nói: "Năm ngoái là ở bộ lạc gấu ngựa, năm nay thì đến bộ lạc Dực Xà, tất cả mọi người đều là thay phiên đến, sang năm thì đến bộ lạc chúng ta. Ngày trao đổi là ở thời điểm mùa hè, khi đó thời tiết nóng dã thú hung mãnh cũng không dễ đi ra, hơn nữa cũng không có khẩu vị gì, lúc này người đi đường kỳ thực rất an toàn."
Ghi nhớ những thứ này, Liễu Thư bắt đầu xem kỹ phiến đại lục thú nhân này một lần nữa. Mỗi lần đều ở thời điểm cô nghĩ đến thì cho cô một cái kinh hỉ kích thích, thật làm cho cô không biết nói gì cho tốt. Nhưng mà nững thứ này đối với cô mà nói thật đúng là tin tức tốt, cơ hội để cho sinh hoạt của mình rất tốt đã có thể ở ngay trước mắt.
Sau khi nói xong với Eva, lúc này Liễu Thư mới tập trung lực chú ý đến trong trận nghi thức khế ước, thời gian đều đã qua thật lâu. Vu y mang lên dàn tế một đoạn tế thiên, hoặc là nói là đoạn ngắn tế bái thần thú đại nhân đã xong, hiện tại chỉ còn lại có cuối cùng. Vu y tay trái cầm một cái bát, bên trong là máu thú đỏ đen, chỉ thấy bà vươn tay phải cũng dùng ngón trỏ ngón giữa, dính vào một chút, kiên định mà thong thả điểm lên chỗ mi tâm của Đạt Nhĩ và Laura, cuối cùng hai tay giơ lên trời, đọc ra một câu thú ngữ, toàn bộ nghi thức chính thức hoàn thành.
Tựa như Thiên triều kết hôn, nghi thức hôn lễ hoàn thành, chính là kính rượu cho các tân khách, nơi này cũng không có rượu, nhưng có hạng mục giải trí khác, đánh nhau. Đương nhiên đều không phải là quyết đấu. Liễu Thư cảm thấy cũng giống như nháo động phòng, nhưng mà không phải nháo cô dâu, mà là nháo chú rể.
Thoáng cái Laura đã bị mấy người bạn gả Liễu Thư kéo đến một bên, nên ăn thì ăn nên uống thì uống. Mà thú nhân bên kia thực ăn ý dọn ra một vòng tròn trống, Đạt Nhĩ hét lớn một tiếng đứng ở trung tâm, ha ha cười nói: "Hôm nay mọi người cứ thả sức đến, Đạt Nhĩ chịu rồi." Nói xong còn mạnh mẽ vỗ vỗ lồng ngực của mình, để bày tỏ uy vũ của hắn.
Lời này còn có mang theo điểm khiêu khích, giống cái vốn là ít đi, thú nhân cung không đủ cầu, người theo đuổi Laura cũng không thiếu bị con hàng Đạt Nhĩ này đuổi đi rồi. Tuy rằng dựa vào bản lĩnh cũng chẳng trách cái gì, nhưng hiện tại bị Đạt Nhĩ một kích thì cái gì cũng không quan tâm. Vì thế ôm cái tâm lý "Xem con hàng này, đắc ý như vậy, thì cùng khó chịu", một thú nhân liền hổ gầm một tiếng chạy lên rồi.
Hình thức thì hai người cũng không có đánh nhau gì đáng nói, đi lên thì dây dưa với nhau, nhưng mà đều thực tự giác không hề động tới thực lực thật sự, hoàn toàn dựa vào kỹ thuật, lại còn lấy ra hết chuyên môn săn bắn ngày thường nữa. Cứ như vậy đánh vẫn rất kịch liệt, người chung quanh vây xem đều người người đỏ mặt tía tai lớn tiếng u a, cho dù là giống cái cũng không ngoại lệ.
"Không cần lo lắng, bọn họ có chừng mực, cậu ấy, hiện tại cũng nhanh ăn nhiều một chút, nếu không, đợi lát nữa có thể chỉ mình cậu phải chịu." Eva rất tâm đắc nói ra kinh nghiệm, nói xong bưng lên một chén canh xương thịt hầm kỹ. Bên trong có bỏ hành tỏi và gia vị, hương vị thực ngon, bên cạnh còn có thịt nướng, bên trên đều có quét tương muối, chẳng những màu ánh sáng vàng óng ánh, hương vị lại xông vào mũi. Làm cho thú nhân giống cái chung quanh đều ngửi thấy muốn ngừng mà không được, đều có vài ba người tiến lên hỏi đây là làm như thế nào. Mà Kathy lại nhất nhất giới thiệu tác dụng gia vị cho từng người, lại còn làm không biết mệt, Liễu Thư vừa lòng cực kỳ.
Laura vẫn thực khẩn trương nhìn chằm chằm tràng diện đánh nhau, trong lòng vẫn rất là lo lắng cho bạn lữ mới ra lò của mình, nhưng mà cũng hiểu được. Sau đó cô lại nghe được Eva trêu chọc, khuôn mặt hồng không thôi, yên lặng gật gật đầu, xấu hổ tiếp nhận thức ăn ăn từng ngụm nhỏ.
Các thú nhân thật đúng không làm khó Đạt Nhĩ cái gì, thú nhân thứ nhất đi lên đọ sức hai cái, tìm thời cơ đi xuống, nhưng mà tiếp theo người thứ hai lại lên. Hình như đều là muốn cho thú nhân tìm được bạn lữ thành gia trước này biết một chút lợi hại, ai kêu hắn cưới đi một giống cái, lại làm cho bọn họ cạnh tranh càng kịch liệt, không tìm hắn thì tìm ai. Nhìn bộ dạng đắc ý này, phát hiện Đạt Nhĩ cho dù bị đánh vẫn cao hứng cười toét miệng, các thú nhân khác lên sân khấu liền càng tức giận, phía dưới cũng kêu la ồn ào.
Nhìn trình độ lửa nóng trên sân đó, Liễu Thư yên lặng nhìn xem Allen, lại ngẫm đến hắn vào tình hình đặc biệt lúc ấy sẽ thế nào, cảm thấy nhân khí của mình hẳn là không có tốt như Laura là dân bản xứ, thì lập tức không lo lắng gì nữa. Nhưng mà thật sự sẽ là như vậy sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.