Chương 214: Đùa vui
Trần Hướng Bắc
22/11/2021
Allen làm trứng chưng bên trong còn thả rất nhiều thịt cái, xương đều
cạo sạch sẽ, thịt cá tươi mới trơn mềm ngon miệng, hiển nhiên là vừa bắt từ trong sông. Liễu Thư trong lúc nhất thời khẩu vị mở rộng, một hơi
liền ăn xong rồi, vuốt bụng ăn no, cảm thấy buổi tối có lẽ cũng ăn không vô.
Sự thật chứng minh bụng phụ nữ có thai là không thể theo lẽ thường tưởng tượng, chân chính đến buổi tối, Liễu Thư lại đói bụng, lẳng lặng ngồi ở trước đống lửa bọn họ, mỉm cười nhìn Allen cấp nướng này nọ cho cô, bên tai lại nghe mọi người tiếng hoan hô tiếu ngữ, mà cô lại chỉ vào cái này chỉ cái kia nói muốn ăn, mặc kệ bao nhiêu chủng loại bao nhiêu lần, thú nhân nhà cô làm không biết mệt nướng cái này tiế cái kia.
"Cái này không muốn ăn." Nướng xong một khối thịt non, Liễu Thư cầm ngửi ngửi, sau đó cảm thấy trong dạ dày có chút không thoải mái, hẳn là vừa rồi ăn đầy mỡ, bắt đầu buồn nôn, vì thế quyệt miệng, chuyển thịt trở về, giọng điệu mang theo chút yếu ớt: "Không muốn ăn, anh ăn đi."
Allen không ngại chút nào, lấy qua liền tự mình nhai ba hai cái nuốt vào, vừa lau miệng: "Còn muốn ăn cái gì, anh lại nướng con cá cho em đi." Nói xong liền muốn đi lấy.
"Không cần, em ăn no rồi, không muốn ăn, tự anh ăn đi." Có điểm trướng, thật là không thể ăn nữa, bằng không buổi tối không thể ngủ ngon, quét mắt đến bóng dáng đám người Kathy Gina, bởi vì vừa rồi không muốn động, cũng sẽ không đi vô giúp vui, hiện tại đi đi lại lại tiêu tiêu hóa thức ăn cũng tốt.
Vừa mới chuẩn bị đứng dậy, liền cảm giác được có cái gì đó nhéo vạt áo của mình, cúi đầu vừa thấy một tiểu thú lông xù trắng trắng không biết khi nào thì toát ra, lúc này chính cắn quần áo của cô, dùng một đôi mắt đen ướt sũng nhìn chằm chằm cô, còn phát ra thanh âm hừ hừ hừ, rõ ràng là tín hiệu yêu cầu cho ăn.
"Là Tiểu Bạch à, nhìn xem ngươi thèm ăn này." Vừa thấy là Tiểu Bạch Liễu Thư dừng không được, ôm vật nhỏ đến trong lòng mình, lại sờ sờ bụng nó, ra cái kết luận: "Xem ra ngươi cũng không phải rất đói bụng đi, bụng cũng phình lên."
"Đừng đút nó ăn, vừa rồi anh thấy nó ở chổ Đạt Nhĩ bọn họ cọ ăn không ít, ăn nữa, bụng cũng chịu không nổi, đừng để ý nó." Allen rất cứng rắn níu Tiểu Bạch xuống đầu gối Liễu Thư, b đưa một chén canh suông trong tay cho cô, ôn nhu nói: "Anh không ăn mỡ, uống chút canh."
"Ừ." Cả mặt ý cười tiếp nhận uống một ngụm, rất tốt, thực hợp khẩu vị của mình, cúi đầu xem Tiểu Bạch còn không ngừng ủy khuất cọ chân mình, chỉ thấy thèm nhỏ dãi trong hai con mắt của nó che cũng che không được, có thể thấy được là thật vô cùng muốn ăn, Liễu Thư mềm lòng, sau đó rất rộng rãi ... Đã cho nó khối xương cốt vừa gặm qua, vô cùng hòa ái dễ gần: "Ăn cái gì lớn cái đó, khung xương của ngươi nhỏ sẽ thật dài." Nói xong sẽ không lại để ý tới, ăn quá nhiều sẽ tiêu chảy, aiz, làm sao còn có chủ nhân tốt như cô nha.
Tiểu Bạch mắt thấy muốn ăn không được nữa, có lòng muốn chạy, nhìn xem có thể cọ ăn cọ uống ở người chung quanh bên cạnh hay không, nhưng mà Liễu Thư đã sớm liệu đến, bắt nó kẹp giữa hai chân, để cho nó tiến thối khó khăn, cuối cùng cũng chỉ có thể đáng thương hề hề ôm xương cốt lớn gặm, rầm rì kêu phá lệ chọc người yêu thích, chỉ tiếc hai người duy nhất bên cạnh đều lựa chọn không nhìn, quả nhiên thực vô lương.
Lần này hội lửa trại tụ tập đã khuya, đợi khi cho nửa đêm về sáng Liễu Thư đã buồn ngủ, Tiểu Bạch đã sớm ghé vào một bên ngủ vù vù, Allen nhìn một lớn một nhỏ, trong lòng mềm mại không dừng được, dưới tình huống khe khẽ lại không đánh thức người mà ôm lấy Liễu Thư, sau đó ôm đi về nhà. Đợi khi đi ngang qua Oman, đá hắn một cước, thành công khiến cho hắn chú ý, Allen cũng không nói gì, chỉ là cằm điểm điểm phương hướng Tiểu Bạch, ý tứ này vật nhỏ liền giao cho hắn.
Tiểu Bạch là huyết mạch Cách Điêu trên thảo nguyên Đông Bắc bộ đã không phải là bí mật, hôm nay nó có thể cọ được nhiều đồ ăn như vậy cũng là có nguyên nhân này, Oman không nói hai lời gật gật đầu liền đồng ý, Eva nhà hắn sớm trở về chiếu cố Lỗ Cách, mang chỉ tiểu thú trở về một chút vấn đề cũng không có.
Về nhà, vuốt hắc đặt Liễu Thư trên giường, Allen lại đi phòng bếp, thời điểm bọn họ rời đi liền bắt ấm nước ở trong nồi, hắn đánh một chậu nước, cầm khối tàm ti bố, đây là chuyên dụng rửa mặt hiện tại của Liễu Thư, có thứ tốt loại này thì cô không cần da thú thô ráp.
Vừa lau cái tay cho Liễu Thư, cô liền tỉnh, xoa mắt muốn ngồi xuống, miệng còn ồn ào: "Khi nào thì trở về?"
"Vừa trở về, anh lau thân mình cho em." Tuy rằng buổi tối đã tắm qua, nhưng mà vừa rồi đợi một đêm ở bên đống lửa, trên người khẳng định xuất mồ hôi, Allen thả thanh âm rất nhẹ: "Em ngủ đi, anh rửa xong liền ngủ."
Liễu Thư là thật mệt nhọc, gần đây là một đường bôn ba mệt nhọc, thứ hai mang thai thân mình cũng chịu không được, còn nữa ở nhà cảm giác thật là bên ngoài không thể so với, cô chỉ cảm thấy vô cùng an tâm, nghe nói như vậy cũng không cưỡng cầu nữa, lại dặn vài câu, liền ngủ mất, hô hấp cũng dần dần ổn định xuống.
Nhẹ tay nhẹ chân lau thân mình một lần cho Liễu Thư, bản thân Allen cũng hoả tốc tắm rửa một cái, nằm trên giường liền kéo Liễu Thư vào trong lòng, lại hạ xuống vài cái hôn trên đỉnh đầu cô, sau đó thực an tâm ngủ.
Một đêm vô mộng tới hừng đông.
Ngủ ngon một giấc, Liễu Thư dùng tinh thần sảng khoái mà nói tuyệt đối không đủ, thời điểm tỉnh lại trên giường còn dư hơi ấm, gấp chăn xong vừa ra gian phòng chợt nghe được ở phòng bếp thỉnh thoảng truyền đến tiếng vang, còn có hương vị, cũng liền biết đây là Allen đang nấu cơm.
"Dậy rồi à, pha nước xong, ở trong sân, đoán em cũng sắp thức dậy, vừa vặn ấm." Tai nhọn nghe được động tĩnh Liễu Thư phát ra, tiếng của Allen liền từ phòng bếp truyền đến, sau đó một cái đầu cũng chui ra, hướng về phía cô cười: "Rửa nhanh chút, điểm tâm lập tức là xong ngay."
Cảnh tượng giọng điệu quen thuộc như vậy, Liễu Thư cảm thán trong lòng, thật là đã trở lại rồi, mọi người bên ngoài hai tháng thật sự thật vất vả. Hoan hoan hỉ hỉ chạy tới rửa mặt, từ lúc bắt đầu có thai, Allen sẽ không để cô rửa nước lạnh, cho dù là có mệt đi nữa cũng muốn đun nước ấm cho cô, có thú nhân như thế, vợ lại cầu gì.
Allen làm điểm tâm cũng phong phú, đều là Liễu Thư thích ăn, người này cũng không có thói quen ăn không nói ngủ không nói, khi ăn Allen liền thương lượng cùng Liễu Thư: "Đợi lát nữa anh đi trong ruộng nhìn xem, khoai lang cũng sắp chín, anh xem xem còn cần cái gì."
Thật là, khoai lang trồng xuống cũng hơn ba tháng, là sắp chín, lập tức sẽ có rất nhiều gặt hái thu hoạch khoai lang ăn, Liễu Thư cười meo meo mắt nói: "Như vậy vừa vặn, là thời điểm lại ươm giống, khoai lang này còn có thể thục một quý, đúng rồi, Allen chúng ta lại làm thêm nửa mẫu ra, em muốn trồng đậu tương." Cô còn không quên mầm móng đậu tương đâu, cô thật sự rất muốn ăn.
"Được, đợi thu hồi khoai lang xong anh sẽ làm." Hiện tại Liễu Thư có thai, Allen chuẩn bị trước tiên ở nhà nghỉ ngơi một đoạn thời gian, đều chuẩn bị quản lý việc trong nhà cho tốt, còn săn bắn, đủ trong nhà ăn là được, không phải còn có Oman sao, anh em sẽ luôn chiếu cố một chút.
"Ngày hôm qua đồ chúng ta mang về cũng chia xong rồi, Eva để em trao đổi cái gì anh cũng không biết, đều mang trở về, tự em xem." Ngày trao đổi mang về đến rất nhiều thứ, trừ bỏ cá nhân mình ra, còn có thể mang giúp bằng hữu, cho nên cũng không phải của riêng mình.
"Được, dù sao em cũng không có việc gì." Nhìn bộ dạng Allen liền biết, mình trong khoảng thời gian ngắn là đừng nghĩ bận rộn cái gì.
Ăn cơm xong Liễu Thư ngay cả bát bàn cũng chưa chạm vào một chút, liền trơ mắt nhìn Allen hoả tốc cầm chén đều rửa sạch, phòng bếp sửa sang lại sạch sẽ, lưu lại câu nói liền vẫy vẫy tay chạy lấy người: "Tự mình ở nhà nghỉ ngơi cho tốt anh đi ra ngoài, đợi Eva sẽ đến cùng em, nga, đúng rồi, tiểu thú trong viện anh cũng cho ăn rồi."
"..." Trong nhà có một thú nhân vô cùng có khả năng, có đôi khi thật sự thực hao tổn tâm trí.
Tuy rằng Allen nói tiểu thú đều được cho ăn, nhưng mà Liễu Thư vẫn muốn nhìn một chút, đã thật lâu không thấy rồi.
Xem xong, Eva thật sự thực tận tâm chăm sóc tiểu thú nhà cô, bộ dạng năm con thú lắm lông trưởng thành đã rất lớn, là có thể đến tuổi thịt ——! , bộ dạng sáu con nhỏ cũng thực tráng, nhưng mà có đối lập mới có khác biệt, sáu con thú lắm lông nhỏ thân cao thể dài cùng so với Tiểu Bạch chính là hai loại. Nếu không chân chính nhìn Tiểu Bạch sinh ra, tuyệt đối sẽ không liên hệ hai bên là sinh ra cùng một ngày. Cho dù tiểu thú có thể lớn đi nữa, hai tháng cũng chỉ như vậy, ai giống Tiểu Bạch mới hai tháng đều chạy nhanh và trưởng thành hơn tiểu thú nhiều, thật là bộ dạng lớn rất nhanh.
Nhưng mà nhóm tiểu tử kia cũng chỉ là so với tiểu bạch mà thôi, nếu so với thú tể thú lắm lông bình thường, tuyệt đối là lớn đặc biệt tốt, trắng trắng mập mạp chọc người thích... ăn...
Liễu Thư vuốt cằm thực nghiêm túc tự hỏi, quyết định đợi cho thời điểm nhập thu liền giết hai con công thú lắm lông, nhiều công thú như vậy không tốt lắm, một con làm giống là đủ rồi, dù sao mùa thu cũng là thời điểm dồn lương, mang thịt đi ướp mới đúng, bằng không đến mùa đông, đám tiểu thú thịt đầy người khẳng định toàn không còn, quá lãng phí.
Xem xong thú lắm lông lại đi xem chim thầm thì cùng gà lông xanh bên kia, chim thầm thì vẫn là bốn con công đó, Liễu Thư có điểm phát sầu đều thời kì trưởng thành, hình như cũng sắp động dục, tìm không thấy mẫu chim thầm thì làm sao bây giờ, cũng không thể để cho bốn con bên trong giải quyết, tự công tự chịu đi, hoặc là tạp giao lai giống, ặc, cái này cũng quá nặng miệng rồi, thói quen không được nha.
"Nha, đây, đây đẻ trứng à." Liễu Thư dùng sức xoa xoa mắt, xác định mình không có nhìn lầm, vừa rồi một con gà lông xanh ngồi ngồi dưới đất, ban đầu cô không chú ý, nhưng mà đợi nhìn đến gà mái phì phì nhảy mông rời khỏi, tại chỗ để lại một cái trứng, cô cả người cũng không tốt lắm, đây là đẻ trứng sao?
"Đương nhiên rồi."
Quay đầu nhìn dĩ nhiên là Eva ôm Lỗ Cách lại đây, thấy cô nhìn qua, vô cùng tự hào giương mặt lên, đắc ý dào dạt nói: "Xem tớ dưỡng tiểu thú nhà cậu tốt không, gà lông xanh bắt đầu đẻ trứng từ nửa tháng trước, Noreen đưa cho cậu bốn con gà, một con công ba con gà mái, nửa tháng trước bắt đầu đẻ trứng, tớ lần đầu tiên gặp đây, cũng thật kinh ngạc y như cậu."
Eva nói mặt mày hớn hở, còn kém nước miếng bay tứ tung, hưng phấn nói: "Ba con gà lông xanh, mỗi ngày đều đẻ trứng, nhạ, con lớn một chút đó, màu sắc mao lông trên người tiên diễm là Đại Mao, nó lợi hại nhất, mỗi ngày có thể đẻ hai cái trứng, hai con nhỏ khác, mào gà lớn hơn một chút kêu Nhị Mao, nhỏ thì kêu Tam Mao, mỗi ngày chỉ một cái trứng, nhưng mà đều thực không dễ dàng."
"Một ngày thu bốn cái trứng, nửa tháng tớ tích góp từng tí một cho cậu được mấy chục quả trứng, vẫn chờ cậu trở về đây."
Liễu Thư là vẻ mặt hắc tuyến, không nói gì thêm 囧, không vì cái gì khác, đã nói Eva nhị hóa này thế nhưng sẽ đặt tên cho gà, được rồi, gọi tên cũng không phải là không thể được, nhưng ngươi có thể đừng áp tên như vậy được không hả. Đương nhiên đặt tên cho dễ nhớ, nhưng mà ngươi lại còn sắp xếp lớn nhỏ cho chúng nó, ngươi rốt cuộc là rất nhàm chán, vẫn là rất nhàm chán.
"Con gà lông xanh công đó đã kêu Chíp Bông." Đắc ý cười, mặt chờ được khích lệ, thật tình quá rõ ràng không cần nói.
Cái đứa nhị đùa vui này... trong lòng Liễu Thư đã không thể nói nên lời.
"Thế nào hả?" Không thuận theo không buông tha.
"... Rất tốt ——" rất cường đại.
"Tớ cũng thấy rằng như vậy." Hôn con trai một cái, thầm thấy mình thật vĩ đại.
Liễu Thư ngửa đầu nhìn trời, cũng hiểu được mình thật sự thật vĩ đại, xoa bụng, quyết định không có việc gì vẫn là cách người này xa một chút mới được, không có lợi với dưỡng thai.
"Đi thôi, hôm nay đều lấy đồ trao đổi cho cậu, nhìn xem." Không chuẩn bị bàn lại cái đề tài này, Liễu Thư lôi kéo Eva liền đi, nếu không đi cô sợ còn có thể nghe được chút lời nói 'Không thể tưởng tượng' gì đó.
Quả nhiên, lực chú ý của Eva bị 1s dời đi, hưng phấn hai mắt lóe sáng sáng: "Tớ vì đến cái này, thật không biết của tớ rốt cuộc có cái gì?"
"..." Không phải nói đến bồi cô sao? Thực trắng trợn.
"Tơ tằm, thật là." Vuốt vải tơ tằm tuyết trắng, Eva rất kích động không cần nói.
"Đương nhiên rồi." Vải tơ tằm vốn không có nhiều như vậy, nhưng mà tại bộ lạc Dực Xà đợi thời gian dài, lại kết giao mấy bằng hữu, thời điểm trước khi đi đưa tặng, đương nhiên cô cũng có đáp lễ.
Sự thật chứng minh bụng phụ nữ có thai là không thể theo lẽ thường tưởng tượng, chân chính đến buổi tối, Liễu Thư lại đói bụng, lẳng lặng ngồi ở trước đống lửa bọn họ, mỉm cười nhìn Allen cấp nướng này nọ cho cô, bên tai lại nghe mọi người tiếng hoan hô tiếu ngữ, mà cô lại chỉ vào cái này chỉ cái kia nói muốn ăn, mặc kệ bao nhiêu chủng loại bao nhiêu lần, thú nhân nhà cô làm không biết mệt nướng cái này tiế cái kia.
"Cái này không muốn ăn." Nướng xong một khối thịt non, Liễu Thư cầm ngửi ngửi, sau đó cảm thấy trong dạ dày có chút không thoải mái, hẳn là vừa rồi ăn đầy mỡ, bắt đầu buồn nôn, vì thế quyệt miệng, chuyển thịt trở về, giọng điệu mang theo chút yếu ớt: "Không muốn ăn, anh ăn đi."
Allen không ngại chút nào, lấy qua liền tự mình nhai ba hai cái nuốt vào, vừa lau miệng: "Còn muốn ăn cái gì, anh lại nướng con cá cho em đi." Nói xong liền muốn đi lấy.
"Không cần, em ăn no rồi, không muốn ăn, tự anh ăn đi." Có điểm trướng, thật là không thể ăn nữa, bằng không buổi tối không thể ngủ ngon, quét mắt đến bóng dáng đám người Kathy Gina, bởi vì vừa rồi không muốn động, cũng sẽ không đi vô giúp vui, hiện tại đi đi lại lại tiêu tiêu hóa thức ăn cũng tốt.
Vừa mới chuẩn bị đứng dậy, liền cảm giác được có cái gì đó nhéo vạt áo của mình, cúi đầu vừa thấy một tiểu thú lông xù trắng trắng không biết khi nào thì toát ra, lúc này chính cắn quần áo của cô, dùng một đôi mắt đen ướt sũng nhìn chằm chằm cô, còn phát ra thanh âm hừ hừ hừ, rõ ràng là tín hiệu yêu cầu cho ăn.
"Là Tiểu Bạch à, nhìn xem ngươi thèm ăn này." Vừa thấy là Tiểu Bạch Liễu Thư dừng không được, ôm vật nhỏ đến trong lòng mình, lại sờ sờ bụng nó, ra cái kết luận: "Xem ra ngươi cũng không phải rất đói bụng đi, bụng cũng phình lên."
"Đừng đút nó ăn, vừa rồi anh thấy nó ở chổ Đạt Nhĩ bọn họ cọ ăn không ít, ăn nữa, bụng cũng chịu không nổi, đừng để ý nó." Allen rất cứng rắn níu Tiểu Bạch xuống đầu gối Liễu Thư, b đưa một chén canh suông trong tay cho cô, ôn nhu nói: "Anh không ăn mỡ, uống chút canh."
"Ừ." Cả mặt ý cười tiếp nhận uống một ngụm, rất tốt, thực hợp khẩu vị của mình, cúi đầu xem Tiểu Bạch còn không ngừng ủy khuất cọ chân mình, chỉ thấy thèm nhỏ dãi trong hai con mắt của nó che cũng che không được, có thể thấy được là thật vô cùng muốn ăn, Liễu Thư mềm lòng, sau đó rất rộng rãi ... Đã cho nó khối xương cốt vừa gặm qua, vô cùng hòa ái dễ gần: "Ăn cái gì lớn cái đó, khung xương của ngươi nhỏ sẽ thật dài." Nói xong sẽ không lại để ý tới, ăn quá nhiều sẽ tiêu chảy, aiz, làm sao còn có chủ nhân tốt như cô nha.
Tiểu Bạch mắt thấy muốn ăn không được nữa, có lòng muốn chạy, nhìn xem có thể cọ ăn cọ uống ở người chung quanh bên cạnh hay không, nhưng mà Liễu Thư đã sớm liệu đến, bắt nó kẹp giữa hai chân, để cho nó tiến thối khó khăn, cuối cùng cũng chỉ có thể đáng thương hề hề ôm xương cốt lớn gặm, rầm rì kêu phá lệ chọc người yêu thích, chỉ tiếc hai người duy nhất bên cạnh đều lựa chọn không nhìn, quả nhiên thực vô lương.
Lần này hội lửa trại tụ tập đã khuya, đợi khi cho nửa đêm về sáng Liễu Thư đã buồn ngủ, Tiểu Bạch đã sớm ghé vào một bên ngủ vù vù, Allen nhìn một lớn một nhỏ, trong lòng mềm mại không dừng được, dưới tình huống khe khẽ lại không đánh thức người mà ôm lấy Liễu Thư, sau đó ôm đi về nhà. Đợi khi đi ngang qua Oman, đá hắn một cước, thành công khiến cho hắn chú ý, Allen cũng không nói gì, chỉ là cằm điểm điểm phương hướng Tiểu Bạch, ý tứ này vật nhỏ liền giao cho hắn.
Tiểu Bạch là huyết mạch Cách Điêu trên thảo nguyên Đông Bắc bộ đã không phải là bí mật, hôm nay nó có thể cọ được nhiều đồ ăn như vậy cũng là có nguyên nhân này, Oman không nói hai lời gật gật đầu liền đồng ý, Eva nhà hắn sớm trở về chiếu cố Lỗ Cách, mang chỉ tiểu thú trở về một chút vấn đề cũng không có.
Về nhà, vuốt hắc đặt Liễu Thư trên giường, Allen lại đi phòng bếp, thời điểm bọn họ rời đi liền bắt ấm nước ở trong nồi, hắn đánh một chậu nước, cầm khối tàm ti bố, đây là chuyên dụng rửa mặt hiện tại của Liễu Thư, có thứ tốt loại này thì cô không cần da thú thô ráp.
Vừa lau cái tay cho Liễu Thư, cô liền tỉnh, xoa mắt muốn ngồi xuống, miệng còn ồn ào: "Khi nào thì trở về?"
"Vừa trở về, anh lau thân mình cho em." Tuy rằng buổi tối đã tắm qua, nhưng mà vừa rồi đợi một đêm ở bên đống lửa, trên người khẳng định xuất mồ hôi, Allen thả thanh âm rất nhẹ: "Em ngủ đi, anh rửa xong liền ngủ."
Liễu Thư là thật mệt nhọc, gần đây là một đường bôn ba mệt nhọc, thứ hai mang thai thân mình cũng chịu không được, còn nữa ở nhà cảm giác thật là bên ngoài không thể so với, cô chỉ cảm thấy vô cùng an tâm, nghe nói như vậy cũng không cưỡng cầu nữa, lại dặn vài câu, liền ngủ mất, hô hấp cũng dần dần ổn định xuống.
Nhẹ tay nhẹ chân lau thân mình một lần cho Liễu Thư, bản thân Allen cũng hoả tốc tắm rửa một cái, nằm trên giường liền kéo Liễu Thư vào trong lòng, lại hạ xuống vài cái hôn trên đỉnh đầu cô, sau đó thực an tâm ngủ.
Một đêm vô mộng tới hừng đông.
Ngủ ngon một giấc, Liễu Thư dùng tinh thần sảng khoái mà nói tuyệt đối không đủ, thời điểm tỉnh lại trên giường còn dư hơi ấm, gấp chăn xong vừa ra gian phòng chợt nghe được ở phòng bếp thỉnh thoảng truyền đến tiếng vang, còn có hương vị, cũng liền biết đây là Allen đang nấu cơm.
"Dậy rồi à, pha nước xong, ở trong sân, đoán em cũng sắp thức dậy, vừa vặn ấm." Tai nhọn nghe được động tĩnh Liễu Thư phát ra, tiếng của Allen liền từ phòng bếp truyền đến, sau đó một cái đầu cũng chui ra, hướng về phía cô cười: "Rửa nhanh chút, điểm tâm lập tức là xong ngay."
Cảnh tượng giọng điệu quen thuộc như vậy, Liễu Thư cảm thán trong lòng, thật là đã trở lại rồi, mọi người bên ngoài hai tháng thật sự thật vất vả. Hoan hoan hỉ hỉ chạy tới rửa mặt, từ lúc bắt đầu có thai, Allen sẽ không để cô rửa nước lạnh, cho dù là có mệt đi nữa cũng muốn đun nước ấm cho cô, có thú nhân như thế, vợ lại cầu gì.
Allen làm điểm tâm cũng phong phú, đều là Liễu Thư thích ăn, người này cũng không có thói quen ăn không nói ngủ không nói, khi ăn Allen liền thương lượng cùng Liễu Thư: "Đợi lát nữa anh đi trong ruộng nhìn xem, khoai lang cũng sắp chín, anh xem xem còn cần cái gì."
Thật là, khoai lang trồng xuống cũng hơn ba tháng, là sắp chín, lập tức sẽ có rất nhiều gặt hái thu hoạch khoai lang ăn, Liễu Thư cười meo meo mắt nói: "Như vậy vừa vặn, là thời điểm lại ươm giống, khoai lang này còn có thể thục một quý, đúng rồi, Allen chúng ta lại làm thêm nửa mẫu ra, em muốn trồng đậu tương." Cô còn không quên mầm móng đậu tương đâu, cô thật sự rất muốn ăn.
"Được, đợi thu hồi khoai lang xong anh sẽ làm." Hiện tại Liễu Thư có thai, Allen chuẩn bị trước tiên ở nhà nghỉ ngơi một đoạn thời gian, đều chuẩn bị quản lý việc trong nhà cho tốt, còn săn bắn, đủ trong nhà ăn là được, không phải còn có Oman sao, anh em sẽ luôn chiếu cố một chút.
"Ngày hôm qua đồ chúng ta mang về cũng chia xong rồi, Eva để em trao đổi cái gì anh cũng không biết, đều mang trở về, tự em xem." Ngày trao đổi mang về đến rất nhiều thứ, trừ bỏ cá nhân mình ra, còn có thể mang giúp bằng hữu, cho nên cũng không phải của riêng mình.
"Được, dù sao em cũng không có việc gì." Nhìn bộ dạng Allen liền biết, mình trong khoảng thời gian ngắn là đừng nghĩ bận rộn cái gì.
Ăn cơm xong Liễu Thư ngay cả bát bàn cũng chưa chạm vào một chút, liền trơ mắt nhìn Allen hoả tốc cầm chén đều rửa sạch, phòng bếp sửa sang lại sạch sẽ, lưu lại câu nói liền vẫy vẫy tay chạy lấy người: "Tự mình ở nhà nghỉ ngơi cho tốt anh đi ra ngoài, đợi Eva sẽ đến cùng em, nga, đúng rồi, tiểu thú trong viện anh cũng cho ăn rồi."
"..." Trong nhà có một thú nhân vô cùng có khả năng, có đôi khi thật sự thực hao tổn tâm trí.
Tuy rằng Allen nói tiểu thú đều được cho ăn, nhưng mà Liễu Thư vẫn muốn nhìn một chút, đã thật lâu không thấy rồi.
Xem xong, Eva thật sự thực tận tâm chăm sóc tiểu thú nhà cô, bộ dạng năm con thú lắm lông trưởng thành đã rất lớn, là có thể đến tuổi thịt ——! , bộ dạng sáu con nhỏ cũng thực tráng, nhưng mà có đối lập mới có khác biệt, sáu con thú lắm lông nhỏ thân cao thể dài cùng so với Tiểu Bạch chính là hai loại. Nếu không chân chính nhìn Tiểu Bạch sinh ra, tuyệt đối sẽ không liên hệ hai bên là sinh ra cùng một ngày. Cho dù tiểu thú có thể lớn đi nữa, hai tháng cũng chỉ như vậy, ai giống Tiểu Bạch mới hai tháng đều chạy nhanh và trưởng thành hơn tiểu thú nhiều, thật là bộ dạng lớn rất nhanh.
Nhưng mà nhóm tiểu tử kia cũng chỉ là so với tiểu bạch mà thôi, nếu so với thú tể thú lắm lông bình thường, tuyệt đối là lớn đặc biệt tốt, trắng trắng mập mạp chọc người thích... ăn...
Liễu Thư vuốt cằm thực nghiêm túc tự hỏi, quyết định đợi cho thời điểm nhập thu liền giết hai con công thú lắm lông, nhiều công thú như vậy không tốt lắm, một con làm giống là đủ rồi, dù sao mùa thu cũng là thời điểm dồn lương, mang thịt đi ướp mới đúng, bằng không đến mùa đông, đám tiểu thú thịt đầy người khẳng định toàn không còn, quá lãng phí.
Xem xong thú lắm lông lại đi xem chim thầm thì cùng gà lông xanh bên kia, chim thầm thì vẫn là bốn con công đó, Liễu Thư có điểm phát sầu đều thời kì trưởng thành, hình như cũng sắp động dục, tìm không thấy mẫu chim thầm thì làm sao bây giờ, cũng không thể để cho bốn con bên trong giải quyết, tự công tự chịu đi, hoặc là tạp giao lai giống, ặc, cái này cũng quá nặng miệng rồi, thói quen không được nha.
"Nha, đây, đây đẻ trứng à." Liễu Thư dùng sức xoa xoa mắt, xác định mình không có nhìn lầm, vừa rồi một con gà lông xanh ngồi ngồi dưới đất, ban đầu cô không chú ý, nhưng mà đợi nhìn đến gà mái phì phì nhảy mông rời khỏi, tại chỗ để lại một cái trứng, cô cả người cũng không tốt lắm, đây là đẻ trứng sao?
"Đương nhiên rồi."
Quay đầu nhìn dĩ nhiên là Eva ôm Lỗ Cách lại đây, thấy cô nhìn qua, vô cùng tự hào giương mặt lên, đắc ý dào dạt nói: "Xem tớ dưỡng tiểu thú nhà cậu tốt không, gà lông xanh bắt đầu đẻ trứng từ nửa tháng trước, Noreen đưa cho cậu bốn con gà, một con công ba con gà mái, nửa tháng trước bắt đầu đẻ trứng, tớ lần đầu tiên gặp đây, cũng thật kinh ngạc y như cậu."
Eva nói mặt mày hớn hở, còn kém nước miếng bay tứ tung, hưng phấn nói: "Ba con gà lông xanh, mỗi ngày đều đẻ trứng, nhạ, con lớn một chút đó, màu sắc mao lông trên người tiên diễm là Đại Mao, nó lợi hại nhất, mỗi ngày có thể đẻ hai cái trứng, hai con nhỏ khác, mào gà lớn hơn một chút kêu Nhị Mao, nhỏ thì kêu Tam Mao, mỗi ngày chỉ một cái trứng, nhưng mà đều thực không dễ dàng."
"Một ngày thu bốn cái trứng, nửa tháng tớ tích góp từng tí một cho cậu được mấy chục quả trứng, vẫn chờ cậu trở về đây."
Liễu Thư là vẻ mặt hắc tuyến, không nói gì thêm 囧, không vì cái gì khác, đã nói Eva nhị hóa này thế nhưng sẽ đặt tên cho gà, được rồi, gọi tên cũng không phải là không thể được, nhưng ngươi có thể đừng áp tên như vậy được không hả. Đương nhiên đặt tên cho dễ nhớ, nhưng mà ngươi lại còn sắp xếp lớn nhỏ cho chúng nó, ngươi rốt cuộc là rất nhàm chán, vẫn là rất nhàm chán.
"Con gà lông xanh công đó đã kêu Chíp Bông." Đắc ý cười, mặt chờ được khích lệ, thật tình quá rõ ràng không cần nói.
Cái đứa nhị đùa vui này... trong lòng Liễu Thư đã không thể nói nên lời.
"Thế nào hả?" Không thuận theo không buông tha.
"... Rất tốt ——" rất cường đại.
"Tớ cũng thấy rằng như vậy." Hôn con trai một cái, thầm thấy mình thật vĩ đại.
Liễu Thư ngửa đầu nhìn trời, cũng hiểu được mình thật sự thật vĩ đại, xoa bụng, quyết định không có việc gì vẫn là cách người này xa một chút mới được, không có lợi với dưỡng thai.
"Đi thôi, hôm nay đều lấy đồ trao đổi cho cậu, nhìn xem." Không chuẩn bị bàn lại cái đề tài này, Liễu Thư lôi kéo Eva liền đi, nếu không đi cô sợ còn có thể nghe được chút lời nói 'Không thể tưởng tượng' gì đó.
Quả nhiên, lực chú ý của Eva bị 1s dời đi, hưng phấn hai mắt lóe sáng sáng: "Tớ vì đến cái này, thật không biết của tớ rốt cuộc có cái gì?"
"..." Không phải nói đến bồi cô sao? Thực trắng trợn.
"Tơ tằm, thật là." Vuốt vải tơ tằm tuyết trắng, Eva rất kích động không cần nói.
"Đương nhiên rồi." Vải tơ tằm vốn không có nhiều như vậy, nhưng mà tại bộ lạc Dực Xà đợi thời gian dài, lại kết giao mấy bằng hữu, thời điểm trước khi đi đưa tặng, đương nhiên cô cũng có đáp lễ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.