Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 181: Lấy lửa.

Trần Hướng Bắc

15/08/2021

"Tiểu Thư em thế nào, có làm bị thương hay không?" Allen ôm Liễu Thư cả người bẩn hề hề, một đôi bàn tay to không dừng sờ nắn ở trên người cô, chỉ sợ trên người cô xuất hiện miệng vết thương, như vậy hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho mình.

"Ặc... đau..." Nhe răng trợn mắt kêu.

"Chỗ đó bị thương à?" Allen đều sắp khóc, nhất là thời điểm Liễu Thư kêu đau, lòng của hắn đều sắp nát, một khuôn mặt tuấn tú đều khẩn trương đến nhăn lên.

Oán hận lau bùn trên mặt, một phen đánh lên bàn tay to thú nhân sờ loạn loạn niết, tức giận nói: "Cho anh bóp rất đau."

Hiển nhiên không biết cái này gọi là thương mình mới gấp mà bóp, Allen trong lúc nhất thời xấu hổ không biết để tay chỗ nào mới tốt, cuối cùng chỉ có thể sờ sờ đầu lẳng lặng nhìn Liễu Thư không nói, nhìn bạn lữ vừa chạm vào sẽ nhảy loạn, trái tim nhảy bùm bùm vủa hắn mới dần dần bình tĩnh trở lại, vừa rồi thật là làm hắn sợ hãi, sao cô thế lại to gan như vậy, làm sao dám.

Liễu Thư nhìn sang chung quanh này mới phát hiện thì ra là không biết khi nào thì đã lên bờ, ừ, hẳn là tại thời điểm cô vô cùng đau lòng chủy thủ đi, a, nói đến chủy thủ, mạnh mẽ xoay người nhìn về phía phía sau đầm lầy. Trong đầm lầy đen tuyền, một chỗ hạ xuống dưới, nhưng vẫn có thể trông thấy bóng dáng Cự Xỉ Ngạc Thú bị cô đâm một đao đang không ngừng quay cuồng, cùng với còn có tiếng nó thống khổ tru lên, cái loại thực thảm này, nhìn nhìn lại chung quanh, vừa rồi còn rất nhiều Cự Xỉ Ngạc Thú hiện tại hình như bị đồng bạn thảm kịch dọa, toàn một đám chạy không thấy rồi.

"Cậu đâm một đao đó thật tốt, Abby nói chỉ sợ cậu cắt qua khí quản Cự Xỉ Ngạc Thú." Kathy sáp lên, thật cẩn thận xem xét xem xét sắc mặt Liễu Thư, như thể sợ cô nổi điên lên cũng đâm cô nàng một đao: "Ực, cũng may mắn có cậu, nếu không Tháp Tháp liền thảm rồi." Nói xong, còn sợ sợ vỗ vỗ bộ ngực.

"Cảm ơn cô Liễu Thư." Tháp Tháp bây giờ còn kinh hồn chưa định, vừa rồi thật sự là rất hung hiểm, chẳng những mình thiếu chút nữa mất mạng, còn làm liên lụy người khác, vừa nghĩ tới những cái này chẳng những đối với Liễu Thư còn có liền càng áy náy với thú nhân chở cô ấy: "Thực xin lỗi, đều là ta không cẩn thận." Nói xong đều sắ khóc, trong lòng cô chính là không dễ chịu.

"Đừng như vậy, cũng không là cô muốn, mọi người có thể không có việc gì thì không thể tốt hơn." Liễu Thư thực không ý tứ trách người khác, dây mây trong đầm lầy cũng thiếu chút cuốn lấy cô, huống chi là cô tự nguyện.

"Lần sau không cho phép." Allen mặt bình tĩnh, mặt không chút thay đổi nói: "Không cần em, chúng ta có thể." Hắn cảm thấy mình tuyệt đối chịu không được lại đến một lần, trời biết hắn trơ mắt nhìn cô bắt tay duỗi tới con Cự Xỉ Ngạc Thú là cái kinh hoảng gì, nếu chọc giận thứ đó, quay đầu một cái có thể nuốt mất cô.

Allen trắng ra như vậy, Tháp Tháp đều có chút ngượng ngùng, nhưng mà cũng biết Liễu Thư bạn lữ này với hắn mà nói trọng yếu cỡ nào, cũng chỉ có thể trách bản thân cô rất không cẩn thận, xấu hổ còn nói vài câu cảm tạ, mới quay người rời đi.

"Anh nói cái gì vậy." Liễu Thư bất mãn khẩu khí của hắn, cố tình muốn nói, thật muốn dựa vào các người, vừa rồi chính là không chết thì cũng bị thương, nhưng nhìn xem những người khác, thật sự không muốn tranh cãi cùng hắn, nhiều lời vô ích dù sao sự tình đều đã xảy ra, hắn còn có thể làm sao bây giờ, trái lại vừa nghĩ cũng biết hắn lo lắng cho mình, bất đắc dĩ, chỉ có thể thở dài tiến lên giữ chặt cánh tay của hắn.

"Được rồi được rồi, em đã biết, anh đừng nóng giận ." Lắc lắc cánh tay của hắn, làm nũng, nôn, thật sự là càng sống càng đi thụt lùi.

Allen cũng không phải không phân rõ phải trái, bị dỗ một chút, sợi khí tức giận trong lòng toàn tan sạch sẽ, mặt đều dịu đi, ôn nhu nói: "Em phải biết rằng anh thực lo lắng cho em, em muốn làm chuyện tình gì nguy hiểm, cần phải nghĩ tới anh, không có em anh sẽ không một thân một mình". Có thú nhân lựa chọn một mình lưu lạc, thừa nhận phần tịch mịch khổ sở, hắn cảm thấy rằng mình nếu thật sự mất đi cô, một ngày cũng không thừa nhận chịu nổi, cho nên liều mạng hết mọi thứ hắn đều thủ hộ tốt.

"Ừ, em biết." Chôn mặt vào trong ngực rộng lớn khoẻ mạnh của hắn, Liễu Thư rầu rĩ đáp lời, thu được phần tình yêu nặng trịch này, nàng cảm thấy thực chột dạ áy náy, so với Allen đối với cô, để tay lên ngực tự hỏi, cô có ích kỷ nhân loại, không còn cách nào khác cho hắn toàn bộ, nhưng từ khoảnh khắc này về sau, cô có thể còn nghiêm túc nói, phải tận hết mình thương hắn.

Trải qua Cự Xỉ Ngạc Thú này, mọi người xem như chân chính toàn thân tâm đầu nhập vào lữ trình đến nửa tháng tương lai, thú nhân cũng quen thuộc lấy ra tinh thần săn bắn, mà nhóm giống cái thì lại là cầm lấy thu thập kinh nghiệm, ở thú trên lưng cũng không chỉ nói chuyện phiếm tán gẫu, còn phải tận khả năng quan sát cảnh vật chung quanh. Giống cái cẩn thận cũng rất rõ ràng, vài lần phát hiện một ít không thích hợp, mặc dù có thời điểm là ô long (hiểu lầm), nhưng cái này tỏ vẻ các cô đang trưởng thành.

Thời điểm chạng vạng bọn họ tìm kiếm được một cái sơn động, quyết định đêm nay liền nghỉ ngơi ở trong này, mọi người dỡ xuống đồ trên lưng, đều bắt đầu công việc lu bù lên, săn bắn săn bắn, lượm củi lửa lượm củi lửa, nhóm giống cái cũng không nhàn rỗi, cầm tự chế phòng thú bụi phân đều vẩy lên một vòng chu vi sơn động, thuận tiện còn đào rau dại ở chung quanh.



Săn bắn còn chưa trở về, các cô quyết định làm nóng một ít thịt nướng giữa trưa thừa còn có lương khô không dễ bảo tồn làm trước ở nhà, chính là lúc này phiền toái lại tới nữa.

"Ta... Không phải cố ý." Thú nhân cao cao thật to đối mặt vài đôi mắt sắc bén bắn thẳng đến tới, chột dạ không thôi, một gương mặt hơi đen đều đỏ lên.

Thú nhân này trên lưng lưng đeo đều là một ít thứ có vẻ trân quý, nhưng đều là thứ nho nhỏ, còn có cái quan trọng là lần này ra cửa trên người của hắn chính là mang theo đá đánh lửa, nhưng mà vừa rồi hắn tìm một vòng đều không tìm được, cuối cùng ngẫm lại hình như đã đánh mất ở trong đầm lầy, mọi người vừa nghe quả thực biểu tình đều vặn vẹo rồi.

Bộ lạc đá lấy lửa rất trân quý, lần này trao đổi một mục tiêu chính là đổi nhiều mấy khối, hiện tại tốt lắm rồi còn không có đổi đâu, chính bọn họ rớt trước. Nhưng mà cũng không thể hoàn toàn trách người ta, dù sao đều không phải cố ý, hơn nữa khi đó hung hiểm, có thể bảo vệ tốt chính mình cũng rất không tệ rồi, ai còn có thể chú ý được này nọ.

"Cái kia, trên người Phách Nhĩ còn có một khối, chúng ta chờ bọn hắn trở về lại nổi lửa là được rồi." Có thú nhân nói, lần này đi ra tộc trưởng đặc biệt cho hai khối, đáng tiếc đã đánh mất một khối.

Trong nhà Liễu Thư có một khối, nhưng trước khi đi cũng không mang đi theo, hiện tại ngẫm lại là sai lầm, ở dã ngoại không lửa sống thế nào, may ở Phách Nhĩ còn có một khối, nhưng mà chỉ một khối mọi người dùng thì cũng không thuận tiện, thật nhớ diêm và cái bật lửa, ục nghĩ thật hay.

"Có." Búng tay một cái, Liễu Thư cười hì hì nói: "Kỳ thực cũng không nhất định phải dùng đá lấy lửa mới có thể nhóm lửa."

"Chẳng lẽ cậu muốn dùng sét đánhà." Không nên trách Kathy, cô nàng duy nhất nhìn thấy không cần đá lấy lửa nhóm đượcc lửa, chính là một lôi bổ cây.

"Hôm nay lôi ở đâu ra." Alice đối với lôi vẫn rất là sợ, nói lên đều sợ hãi.

"Sét đánh cái rắm, thực tục." Cô khinh bỉ liếc mắt một cái, Liễu Thư tự có mục đích bản thân đi bên cạnh củi lửa các cô lượm, vừa động tác vừa nói: "Đến tớ phổ cập khoa học cho các cậu thưởng thức một chút." Thực xảo quyệt rất tiêu sái.

Thường thức dã ngoại làm sao cô có thể không hiểu, đừng quên chuyên nghiệp của cô là làm gì, hướng dẫn du lịch nha, địa phương nào mà không đi qua, tài nghệ phong tục các nơi tìm cô tuyệt đối là chính xác, cái gì quang chiết xạ, tự tạo lửa, đừng nói quá đơn giản.

Lợi dụng ánh nắng thì không có tác dụng ở trong này, kính lúp gì đó cũng không có, có chất thủy tinh duy nhất cô mang tới đây chính là lớp màng thuỷ tinh công nghiệp dán trên di động, đáng tiếc khi cô rơi xuống thì nó đã mất xác, chỉ có thể tiếc hận thôi.

Hiện tại cũng chỉ còn lại có một hạng mục tự tạo lửa, cô chơi đùa rồi, nhưng mà khi đó đầu gỗ đều là đặc biệt làm tốt, cô xác thực thực cấp lực lấy ra tia lửa, nhưng không biết nơi này được không, thật rối rắm mà. Hiện tại nói đều nói ra ngoài, tự nhiên phải thử một chút, cho dù không thành, vậy... mặt mũi tính cái gì.

Lấy một nắm cỏ khô, cuốn lại thành bộ dáng một tổ chim, bởi vì nghe nói như vậy có vẻ dễ cháy, vì yên tâm Liễu Thư lại lấy một ít lá cỏ dễ cháy đặt tới trong tổ chim, cuối cùng là tài liệu tự tạo lửa, một tấm ván gỗ, cùng một khúc gỗ dài cỡ hai ngón tay.

Thú nhân lưu lại chăm sóc các cô chẳng những phụ trách bảo hộ, nhu cầu giống cái cũng phải thỏa mãn, đương nhiên, bọn họ cũng muốn nhìn một chút Liễu Thư rốt cuộc là thế nào hư không làm ra được lửa, chẳng lẽ thật là sét đánh đi ra ... ——!

Rất nhanh khối tấm ván gỗ nhỏ mà khô ráo và một cây côn gỗ đều được đưa đến trong tay Liễu Thư, đầu tiên đặt tấm ván gỗ tới 'tổ chim' vừa rồi cô làm chỗ nhóm lửa, còn dài ra một đoạn vừa vặn cho cô dùng chân giẫm lên, miễn cho đến lúc đó thời điểm di chuyển ngược lại không dễ làm.



Lại nhìn côn gỗ, rất tốt cũng đủ cứng rắn, là tài liệu tốt làm mũi khoan, vươn tay muốn mò chủy thủ, đáng tiếc sờ soạng trống rỗng, ở trong lòng đau lòng một chút chủy thủ đi theo mình trải qua những mưa gió mấy giờ trước đó lừng lẫy hy sinh, xoay người lấy mã tấu Thụy Sĩ ra, hiện tại cô chỉ có nó.

Gọt đầu côn gỗ một thoáng nhọn một chút, như vậy mới dễ dùi, gọt xong sau lại đào vài cái động trên tấm ván gỗ ở dưới chân, đương nhiên là không có đào rỗng, bằng không thế nào khoan đây.

"Như vậy là được?"

Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đầu một đám người, khụ khụ, là mọi người đều tụ lại đây xem, Liễu Thư ho khan hai tiếng, khoát tay: "Còn chưa được, hiện tại mới bắt đầu thôi."

Nói xong liền bắt đầu động tác, nhắm mũi khoan côn gỗ phương ngay mấy cái động mình đào, sau đó hai tay hợp lại mang theo côn gỗ, cấp tốc chuyển động.

Không biết là phương pháp của cô không đúng, hoặc là tài liệu rất ẩm ướt, dù sao Liễu Thư tay đều sắp chuyển ra một tầng da, lửa của cô đừng nói đốt, ngay cả một điểm khói cũng chưa toát ra.

"Vù vù..." Thở hổn hển dừng lại, mặt Liễu Thư đều đỏ lên , đừng hiểu lầm đây không phải thẹn, là mệt vì nín thở.

"Không được à?" Mia thất vọng rồi, cô muốn nhìn kỳ tích tới.

"Cái kia, đừng nhìn chính là cậu." Hổn hển và tức giận, Liễu Thư nâng tay vừa chỉ, chỉ vào thú nhân làm mất đá đánh lửa nói: "Cậu lại đây, chiếu theo động tác vừa rồi của tôi, hạ lực lượng lớn nhất khoan cho tôi." Cô cũng không tin, còn làm không được.

Thú nhân bị chỉ đến thực hưng phấn, là mình làm quăng mất đồ, nếu có thể làm ra lửa, lấy công để qua hẳn là có thể đi, cho nên hắn thí điên thí điên liền tiếp nhận mũi khoan bắt đầu hữu mô hữu dạng học bộ dạng Liễu Thư vừa rồi bắt đầu, hai tay chuyển động đến.

Thú nhân và giống cái không giống nhau liền thể hiện đi ra, Liễu Thư tuy rằng chuyển động rất nhanh, nhưng mà cùng so với thú nhân một vẫn kém rất nhiều, chỉ thấy hắn càng chuyển càng nhanh, Liễu Thư thấy mà ánh mắt đều ắp hoa lên, con hàng này thật đúng là dựa theo nàng nói, hạ lực lượng lớn nhất mà chuyển.

"Ai ai, đừng ngừng đừng ngừng đừng ngừng..." Một đám khói xuất hiện, đều đốt lên của nhiệt tình mọi người, nhìn khói từ từ dâng lên, ngay cả trái tim cũng cấp níu lại, đều trăm miệng một lời kêu lớn lên.

Khi tia lửa cũng toát ra, khuôn mặt Liễu Thư rốt cục tràn ra tươi cười, hai tay vỗ lớn tiếng nói ăn mừng: "Được rồi được rồi, có thể dừng."

Nhưng mà đương sự tựa hồ chuyển hăng hái lên rồi, nói ngừng vẫn không ngừng, luôn luôn chuyển, không ngừng không nói, tốc độ tựa hồ lại nhanh hơn ...

"Này, này gì đó, cậu dừng lại ngay..."

'Hống'

Lời nói Liễu Thư nửa chừng liền mất đi ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook