Chương 193: Ly điêu.
Trần Hướng Bắc
23/10/2021
Đám người Minna trao đổi một trận, từng người nhìn thứ cầm trong tay,
nghĩ trở về mặc thử, hoặc là bị bạn lữ nhà mình trông thấy, đều một trận mặt đỏ tim đập, nhưng đều cảm thấy mỹ mãn vì thu hoạch lớn. Thời điểm
mọi người đi ra cười cười nói nói, sau đó lực chú ý liền tập trung đến
trên sạp đám người Liễu Thư, sau đó... sẽ không sau đó, cái gọi là hai
nữ nhân một đài diễn, một đám giống cái tuyệt đối là tiết tấu chuẩn bị
tuồng lớn, líu ríu nhất thời liền cười đùa với nhau.
"Đây là cái gì, thật đẹp." Nhìn nữ nhân đều là động vật thị giác, đầu tiên mắt nhìn toàn bộ là châu hoa của Kathy, thật làm cho người ta xấu hổ.
"Trân châu, đây là trân châu, dùng chỉ xuyên vào để làm thành trâm hoa, xem mang ở trên tóc, nhìn rất đẹp." Kathy rốt cục có chút tư thế mua bán, tùy tay cầm một cây trâm hoa, cắm vào tóc ở trên đầu, nghiêng đầu cho các nàng xem cười nói: "Có phải hay không, các ngươi thích thì nhìn thêm."
Trang sức phẩm ở trên người nhóm giống cái chính là một ít tảng đá xinh đẹp, răng nanh mài kỹ, hiện tại nhìn thấy tụ tập đầy đủ thứ mới mẻ như vậy, có trâm hoa trân châu làm xinh đẹp rạng rỡ, tự nhiên là lòng tràn đầy chờ mong, lời Kathy vừa rơi xuống mọi người liền bắt đầu chọn lựa, sau đó lại là một phen trao đổi đủ loại.
Đương nhiên mọi người cũng không phải chỉ xem trọng trâm hoa, giày này, ủng này, xà phòng v.v…mọi người đều thực cảm thấy hứng thú. Khi hỏi một lần rốt cuộc có chỗ lợi gì xong, chính là điên đoạt, tình huống bên này làm cho rất nhiều người đều chú ý tới, tâm tình xem náo nhiệt dường như nơi nào cũng có. Sau đó thì lại là một đám người nữa chạy tới, mấy người Liễu Thư thật là cái loại sau khởi đầu tốt đẹp, là hoàn toàn khai trương, hơn nữa là chúc mừng phát tài.
"Cái này dùng làm gì?" Minna lực chú ý từ trâm hoa đến thứ gì đó đen tuyền, diện mạo kỳ quái, cho tới bây giờ cô chưa thấy qua thứ này.
Liễu Thư rốt cục nở nụ cười, tùy tay cầm lấy một cái bình gốm, khóe miệng nhếch lên trên, lòng nghĩ 'Chờ chính là những lời này của cô đấy': "Nó kêu là đồ gốm, là đặc sản bộ lạc Dực Hổ, ừm, giống như là tàm ti của các ngươi."
"Làm sao có thể." Phản xạ có điều kiện, Minna liền phản bác ngay, nói xong lại cảm thấy mình phản ứng quá lớn, nhìn xem biểu tình đồng bạn chung quanh đều giống như mình, liền kiềm chế xuống. Thật rõ ràng nha, ai chẳng biết bộ lạc Dực Hổ thực nghèo khốn, thứ đặc sản này làm sao có thể có, duy nhất chính là muối, mà muối mọi người đều có, đây cũng không tính là cái gì. Tàm ti bộ lạc nhà mình vẫn là kiêu ngạo của các nàng, hiện tại bị nói cho biết bộ lạc Dực Hổ vẫn lạc hậu, thế nhưng có đặc sản có thể sánh vai cùng tàm ti bọn họ, làm sao không cho các nàng tạc mao, thực không khoa học có được không.
Nếu Liễu Thư biết suy nghĩ của cô ấy, sẽ nói cho cô ấy rằng, bản thân mình xuyên qua cũng đã không khoa học, thân ~
"Không có gì không có khả năng, đồ gốm chính là đặc sản bộ lạc Dực Hổ, hơn nữa là một trong, còn có làm bọn chúng thì ta đây sẽ rất không thể để lộ ra được." Liễu Thư câu môi cười với cô ấy, mang theo bình gốm đưa tới trước mặt Minna: "Cô có thể nhìn xem bình của chúng ta thật kỹ, ừm, đừng làm bể, thực trân quý."
Minna thật đúng lấy tới chăm chú nhìn, tuy rằng lại bị Liễu Thư làm nghẹn một phen, cẩn thận nâng ở lòng bàn tay, bởi vì lời của cô, độ mạnh yếu trong tay đều thả nhẹ rất nhiều, sợ thật sự đánh vỡ, sau đó chính là càng xem càng kinh ngạc.
Lần này đám người Liễu Thư mang cũng không nhiều đồ gốm, bởi vì cô nói, quý mà không cần nhiều, thứ này nhiều, ngược lại hạ giá, như thế vừa vặn khống chế ở một mức độ, cho nên mang đến đều là tinh tế tuyển chọn. Vì thế đồ gốm tinh mỹ này đã lặng lẽ thuyết phục mấy tiểu giống cái tâm cao khí ngạo. Huống chi, còn có người ở bên cạnh không lãng phí ba tấc không dẻo miệng lưỡi, ba hoa chích choè nói xong đủ loại tác dụng vật ấy, ưu việt, còn có trình độ chế tác gian nan.
"Ta muốn trao đổi." Trao đổi trở về cho a ba phải nhìn kỹ xem, Minna một hơi đánh nhịp nói.
Liễu Thư nhíu mày, nghiêng ngắm túi Minna mang đến: "Vậy cô dùng cái gì đổi, ừm, vải tàm ti mà nói quá ít khả năng không được."
Khẽ cắn môi, Minna hiện tại còn không biết cái từ gian thương này, nếu không thì nhất định mắng lên mặt Liễu Thư một câu, hơi hơi chu miệng nói: "Cô chờ tôi về nhà cầm." Nói xong, lên tiếng kêu gọi cùng đồng bạn liền xoay người chạy nhanh trở về, xem ra đối với đồ gốm là tình thế bắt buộc.
Minna phản ứng cũng kích thích đến những người khác, dưới sự ảnh hưởng tâm lý số đông, cũng hiểu được cái thứ được xưng là đồ gốm này thực bất phàm, vì thế đều nói một câu về nhà đi lấy liền đều chạy, sau đó vừa rồi trước sạp còn khí thế ngất trời, có trong nháy mắt vắng vẻ.
"Tiểu Thư cậu đây là muốn làm cái gì?" Trực giác nói cho Kathy chuyện, Liễu Thư muốn làm hình như không đơn giản đâu, đồ gốm mặc dù trân quý, nhưng nhìn bộ dáng của cô ấy hình như cũng không chính là muốn tàm ti, chẳng lẽ là...
"Cậu sẽ không phải là muốn lấy đồ gốm của chúng ta đổi tàm ti, ừm, hoặc là dưỡng tàm đi." Mắt Kathy đều trừng lớn, hình như có chút không thể tin.
"Kathy cậu biến thông minh." Liễu Thư không chút nào keo kiệt khích lệ.
"Đó là đó là... ngạch, cái này không cần cậu khen, ta vốn cũng rất thông minh." Một đầu hắc tuyến, có tổn hại người ta như vậy sao?
"Làm như vậy thật sự được không?" Alice có chút lo lắng, nghĩ nghĩ khuyên nhủ: "Tiểu Thư chúng ta và Phách Nhĩ thương lượng một chút được không?" Cái này coi như là đại sự, bởi vì cô cảmg thấy chỉ là vài cái bình hẳn là không đổi được c phương pháp dưỡng tàm của bộ lạc Dực Xà, duy nhất, chính là Tiểu Thư muốn lấy biện pháp làm gốm đến trao đổi.
"Yên tâm đi, tớ không phải muốn biện pháp dưỡng tằm." Nhìn ba người các nàng đều nghi hoặc khó hiểu nhìn mình, Liễu Thư mang theo một cái bình gốm, chậm rãi ma sát: "Chung quanh bộ lạc chúng ta không có cây dâu, cho nên cũng không thích hợp đi dưỡng tằm, muốn dưỡng mà nói trước còn phải trồng cây, phiền toái muốn chết, tớ muốn ... là thuật dệt của bọn họ mà thôi."
"Thuật dệt." Đừng trách các cô, thật sự chưa từng nghe qua cái này rốt cuộc là cái thứ gì.
Không khỏi thở dài, Liễu Thư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Các cậu sẽ không cho rằng nuôi con tằm, thì liền có bố đi? Dưỡng tằm chỉ có thể có được tàm ti mà thôi, cần phải thành bố, còn muốn kỹ thuật dệt." Cầm một khối bố tàm ti, cô cảm thấy hẳn là lên một khóa thường thức cho các nàng.
"Cái kia... Không phải không nghĩ tới chứ sao." Gina đều nhịn không được xấu hổ, cho tới nay cô thật đúng như Liễu Thư nói cho rằng bố là dưỡng tàm trực tiếp đi ra, kết quả phương diện này còn có một trình tự làm việc như vậy, thật sự là, hố cha đâu.
"Nhưng mà, chúng ta không dưỡng tằm, lấy cái gì dệt?" Liễu Thư ý tứ là không cần dưỡng tằm, nhưng mà lại muốn thuật dệt, vậy không có tằm ti làm sao dệt tới.
"Cái này... Trước hết không đề cập tới, dù sao thuật dệt chúng ta tình thế bắt buộc, còn cái khác về sau nói sau là được." Kỳ thực Liễu Thư đánh chú ý rất đơn giản, bộ lạc các cô không thích hợp dưỡng tằm, như vậy cái khác thì sao, ví dụ như nói bông vải, sợi đay, những thứ đó đều là thực vật, có thể làm thành bố. Chỉ là bây giờ cô còn chưa tìm được chúng nó mà thôi, nhưng tin tưởng công phu không phụ lòng người, có lẽ thần thú sẽ cho cô một kinh hỉ, phải biết rằng lão nhân gia hắn thực chiếu cố cô.
"Mọi người sao vậy?"
Đang lúc bọn họ trò chuyện, vài thú nhân Allen Phách Nhĩ sáng sớm đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn, hiện tại rốt cục thì đã trở lại, hơn nữa nhìn bọn hắn bộ dạng một thân hơi nước, hẳn là còn rửa mặt qua.
Allen vừa qua đến liền tiến đến trước mặt Liễu Thư, nhìn cái trán cô đầy mồ hôi, có chút đau lòng nói: "Thực xin lỗi, trì hoãn một ít thời gian, em mệt muốn chết rồi đi."
"Không có." Liễu Thư tự nhận không yếu ớt như vậy, nhưng mà được thú nhân vẫn sủng nói như vậy, cũng hiểu được mình hình như cũng bắt đầu ỷ lại hắn. Cô tuyệt đối sẽ không nói, đoạn thời gian vừa rồi, nhớ hắn rất nhiều lần, trong lòng thế nhưng còn vì hắn luôn không trở lại mà buồn bực, nhưng vừa thấy được người rồi, tức giận cái gì cũng mất. Cô đều cảm giác tâm lý của cô quả nhiên là càng ngày càng nhỏ, vì thế mà xấu hổ không thôi.
"Anh mang Tiểu Bạch đi ra ngoài sao, hôm nay em cũng không trông thấy." Nhớ tới bây giờ cũng không nhìn thấy Tiểu Bạch, Liễu Thư hỏi.
"Ngạch... anh không mang đi ra ngoài, không phải nó đi theo em sao?" Từ lúc đến bộ lạc Dực Xà, Tiểu Bạch liền vẫn đi theo bên cạnh Liễu Thư, hắn đều sắp không nhớ nổi nó, làm sao có thể riêng mang nó đi ra ngoài.
"Cái gì, anh không có, vậy, vậy nó đi nơi nào?" Liễu Thư nóng nảy, Tiểu Bạch tuy rằng là một tiểu sủng vật, nhưng mlà theo nó lâu như vậy làm sao có thể không có cảm tình chứ, hiện tại không thấy, quả thực gấp chết cô.
Vừa thấy mắt Liễu Thư đều đỏ lên, Allen đau lòng không thôi, lại âm thầm tự trách mình không xem trọng Tiểu Bạch, vội vàng an ủi nói: "Đừng nóng vội đừng nóng vội, anh lập tức đi tìm, em đừng vội được không."
"Tiểu Thư cô nói thuật dệt... ." Phách Nhĩ mới từ miệng Alice Kathy biết được, ý tưởng Liễu Thư, muốn cùng cô nói chuyện một chút, phải thành công có được phương pháp này. Bởi vì hắn cũng cảm thấy hứng thú với dệt thuật của bộ lạc Dực Xà, chỉ là nhìn lại đôi này, cảm giác không thích hợp liền do dự.
"Không thấy Tiểu Bạch, không phải lại chạy loạn ở chỗ này đi." Gina biết bên người Liễu Thư có một con tiểu thú, nghe nói thực thích, cũng biết cô ấy lo lắng, an ủi nói: "Tôi thấy Tiểu Bạch thực thông minh, không chừng chỉ là chạy ra ngoài chơi, rất nhanh sẽ trở về."
"Chỉ mong là vậy." Mặt Liễu Thư đều nhíu lại, nhưng mà hiện tại xem ra là cô đi không thoát, đang muốn để cho Allen đi tìm nhưng vừa nhấc mắt liền nhìn đến Tiểu Bạch làm cho cô lo lắng đã trở lại, chính là cũng không phải tự mình trở về, là có người tự mình trả lại.
"Tộc nhân Thiên Lang." Phách Nhĩ làm trước một bước nhìn qua.
Đúng vậy Tiểu Bạch là bị mấy tộc nhân Thiên Lang ôm tới, làm cho bọn họ kinh ngạc không thôi, tộc nhân Thiên Lang mặc dù đã bắt đầu trao đổi cùng bộ lạc rừng rậm, nhưng ngăn cách còn đó, giữa mọi người vẫn tồn tại cảnh giác, cho nên cũng không phải quá muốn gặp người ta.
"Con ly điêu (chồn) này là của các ngươi?" Tổng cộng đến đây ba tộc nhân Thiên Lang, hai thú nhân một giống cái, tóc màu xám tựa như là dấu hiệu của bọn họ da thú, trên người cũng thực đơn sơ, làn da lại màu tiểu mạch khỏe mạnh, trên mặt còn vẽ đồ đằng, cảm giác so với bộ lạc khác càng giống tộc lạc viễn cổ truyền lưu đã lâu.
"Ly điêu?" Liễu Thư nhìn đến Tiểu Bạch liền muốn tiến lên, nhưng mà lại bị Allen một phen ngăn lại, bản thân lên rồi.
"Các ngươi không biết sao?" Thú nhân Thiên Lang tộc nói chuyện hơi nhíu mày, lắc lư Tiểu Bạch trong tay, tiểu gia hỏa này vừa thấy đến chủ nhân nhà mình đã chờ không kịp muốn lủi đi, nhưng mà người bắt lấy nó quá lợi hại, mặc cho nó lộn xộn thế nào đều không thể thoát đi, tiểu tử kia thực hối hận mình chạy loạn, còn bị người bắt được.
"Cũng đúng, nó cũng không phải là một con ly điêu thuần chủng, cũng khó tránh khỏi các ngươi không biết." Thú nhân Thiên Lang lại nói: "Ly điêu ở trên thảo nguyên chúng ta là thánh thú, thủ hộ hết thảy sinh vật thảo nguyên, chỉ là không biết vì sao nơi này sẽ có một con hỗn huyết." Mặt sau hắn thật tốt là, hỗn huyết vẫn là thú cấp thấp như thế.
"Thánh thú." Liễu Thư đều mộng, thế nào một hồi ly điêu, một hồi thần thú, này, chẳng lẽ thật đúng huyền huyễn, nhưng mà có thể không cần toát ra như vậy hay không.
"Đây rốt cuộc là sao lại thế này?" Nhìn về phía Allen, cô không phải là người bản thổ đối với cái này thật sự nửa điểm không biết, cầu giải thích.
"Thánh thú ly điêu." Allen và Phách Nhĩ liếc nhau, cẩn thận xem Tiểu Bạch, khoan hãy nói, phía sau ly điêu, thật đúng phát giác bộ dạng nó và ly điêu rất giống, có lẽ bây giờ còn nhỏ không thể thể hiện ra, dự đoán lại cao lớn thêm một chút là có thể liếc mắt một cái nhìn ra rồi.
Huyết mạch ly điêu có thể mạnh hơn thú lắm lông nhiều, Tiểu Bạch này đây càng lớn lên, giống ly điêu lại càng nhiều, mà đặc thù thú lắm lông có lẽ liềnít đi gần như đã không còn.
"Ly điêu là thánh thú thảo nguyên Đông Bắc bộ, từ xa xưa thì chỉ có truyền thuyết, là thần thú tự mình làm phép, thủ hộ thú nhân đại thảo nguyên mênh mông bát ngát, ly điêu cả vật thể là màu tím, Tiểu Bạch là hỗn huyết cho nên màu lông là trắng, chúng ta cũng nhất thời không nhớ tới đến." Cẩn thận giải thích lai lịch Tiểu Bạch cho Liễu Thư.
"Thì ra là thế." Chính là Liễu Thư mới mặc kệ Tiểu Bạch là ly điêu hay là thú lắm lông, nó hiện tại là cô nuôi dưỡng, cho nên nhìn chằm chằm thú nhân Thiên Lang gọn gàng dứt khoát nói: "Cảm ơn các anh báo cho biết, hiện tại có thể trả Tiểu Bạch nhà ta lại cho chúng ta nhóm không?"
"Ngạch..." Mấy người Thiên Lang tộc hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là người nói chuyện đó mở miệng nói: "Ly điêu là thánh thú thảo nguyên, cho dù chỉ là hỗn huyết, chúng ta cũng cần..."
"Đây là cái gì, thật đẹp." Nhìn nữ nhân đều là động vật thị giác, đầu tiên mắt nhìn toàn bộ là châu hoa của Kathy, thật làm cho người ta xấu hổ.
"Trân châu, đây là trân châu, dùng chỉ xuyên vào để làm thành trâm hoa, xem mang ở trên tóc, nhìn rất đẹp." Kathy rốt cục có chút tư thế mua bán, tùy tay cầm một cây trâm hoa, cắm vào tóc ở trên đầu, nghiêng đầu cho các nàng xem cười nói: "Có phải hay không, các ngươi thích thì nhìn thêm."
Trang sức phẩm ở trên người nhóm giống cái chính là một ít tảng đá xinh đẹp, răng nanh mài kỹ, hiện tại nhìn thấy tụ tập đầy đủ thứ mới mẻ như vậy, có trâm hoa trân châu làm xinh đẹp rạng rỡ, tự nhiên là lòng tràn đầy chờ mong, lời Kathy vừa rơi xuống mọi người liền bắt đầu chọn lựa, sau đó lại là một phen trao đổi đủ loại.
Đương nhiên mọi người cũng không phải chỉ xem trọng trâm hoa, giày này, ủng này, xà phòng v.v…mọi người đều thực cảm thấy hứng thú. Khi hỏi một lần rốt cuộc có chỗ lợi gì xong, chính là điên đoạt, tình huống bên này làm cho rất nhiều người đều chú ý tới, tâm tình xem náo nhiệt dường như nơi nào cũng có. Sau đó thì lại là một đám người nữa chạy tới, mấy người Liễu Thư thật là cái loại sau khởi đầu tốt đẹp, là hoàn toàn khai trương, hơn nữa là chúc mừng phát tài.
"Cái này dùng làm gì?" Minna lực chú ý từ trâm hoa đến thứ gì đó đen tuyền, diện mạo kỳ quái, cho tới bây giờ cô chưa thấy qua thứ này.
Liễu Thư rốt cục nở nụ cười, tùy tay cầm lấy một cái bình gốm, khóe miệng nhếch lên trên, lòng nghĩ 'Chờ chính là những lời này của cô đấy': "Nó kêu là đồ gốm, là đặc sản bộ lạc Dực Hổ, ừm, giống như là tàm ti của các ngươi."
"Làm sao có thể." Phản xạ có điều kiện, Minna liền phản bác ngay, nói xong lại cảm thấy mình phản ứng quá lớn, nhìn xem biểu tình đồng bạn chung quanh đều giống như mình, liền kiềm chế xuống. Thật rõ ràng nha, ai chẳng biết bộ lạc Dực Hổ thực nghèo khốn, thứ đặc sản này làm sao có thể có, duy nhất chính là muối, mà muối mọi người đều có, đây cũng không tính là cái gì. Tàm ti bộ lạc nhà mình vẫn là kiêu ngạo của các nàng, hiện tại bị nói cho biết bộ lạc Dực Hổ vẫn lạc hậu, thế nhưng có đặc sản có thể sánh vai cùng tàm ti bọn họ, làm sao không cho các nàng tạc mao, thực không khoa học có được không.
Nếu Liễu Thư biết suy nghĩ của cô ấy, sẽ nói cho cô ấy rằng, bản thân mình xuyên qua cũng đã không khoa học, thân ~
"Không có gì không có khả năng, đồ gốm chính là đặc sản bộ lạc Dực Hổ, hơn nữa là một trong, còn có làm bọn chúng thì ta đây sẽ rất không thể để lộ ra được." Liễu Thư câu môi cười với cô ấy, mang theo bình gốm đưa tới trước mặt Minna: "Cô có thể nhìn xem bình của chúng ta thật kỹ, ừm, đừng làm bể, thực trân quý."
Minna thật đúng lấy tới chăm chú nhìn, tuy rằng lại bị Liễu Thư làm nghẹn một phen, cẩn thận nâng ở lòng bàn tay, bởi vì lời của cô, độ mạnh yếu trong tay đều thả nhẹ rất nhiều, sợ thật sự đánh vỡ, sau đó chính là càng xem càng kinh ngạc.
Lần này đám người Liễu Thư mang cũng không nhiều đồ gốm, bởi vì cô nói, quý mà không cần nhiều, thứ này nhiều, ngược lại hạ giá, như thế vừa vặn khống chế ở một mức độ, cho nên mang đến đều là tinh tế tuyển chọn. Vì thế đồ gốm tinh mỹ này đã lặng lẽ thuyết phục mấy tiểu giống cái tâm cao khí ngạo. Huống chi, còn có người ở bên cạnh không lãng phí ba tấc không dẻo miệng lưỡi, ba hoa chích choè nói xong đủ loại tác dụng vật ấy, ưu việt, còn có trình độ chế tác gian nan.
"Ta muốn trao đổi." Trao đổi trở về cho a ba phải nhìn kỹ xem, Minna một hơi đánh nhịp nói.
Liễu Thư nhíu mày, nghiêng ngắm túi Minna mang đến: "Vậy cô dùng cái gì đổi, ừm, vải tàm ti mà nói quá ít khả năng không được."
Khẽ cắn môi, Minna hiện tại còn không biết cái từ gian thương này, nếu không thì nhất định mắng lên mặt Liễu Thư một câu, hơi hơi chu miệng nói: "Cô chờ tôi về nhà cầm." Nói xong, lên tiếng kêu gọi cùng đồng bạn liền xoay người chạy nhanh trở về, xem ra đối với đồ gốm là tình thế bắt buộc.
Minna phản ứng cũng kích thích đến những người khác, dưới sự ảnh hưởng tâm lý số đông, cũng hiểu được cái thứ được xưng là đồ gốm này thực bất phàm, vì thế đều nói một câu về nhà đi lấy liền đều chạy, sau đó vừa rồi trước sạp còn khí thế ngất trời, có trong nháy mắt vắng vẻ.
"Tiểu Thư cậu đây là muốn làm cái gì?" Trực giác nói cho Kathy chuyện, Liễu Thư muốn làm hình như không đơn giản đâu, đồ gốm mặc dù trân quý, nhưng nhìn bộ dáng của cô ấy hình như cũng không chính là muốn tàm ti, chẳng lẽ là...
"Cậu sẽ không phải là muốn lấy đồ gốm của chúng ta đổi tàm ti, ừm, hoặc là dưỡng tàm đi." Mắt Kathy đều trừng lớn, hình như có chút không thể tin.
"Kathy cậu biến thông minh." Liễu Thư không chút nào keo kiệt khích lệ.
"Đó là đó là... ngạch, cái này không cần cậu khen, ta vốn cũng rất thông minh." Một đầu hắc tuyến, có tổn hại người ta như vậy sao?
"Làm như vậy thật sự được không?" Alice có chút lo lắng, nghĩ nghĩ khuyên nhủ: "Tiểu Thư chúng ta và Phách Nhĩ thương lượng một chút được không?" Cái này coi như là đại sự, bởi vì cô cảmg thấy chỉ là vài cái bình hẳn là không đổi được c phương pháp dưỡng tàm của bộ lạc Dực Xà, duy nhất, chính là Tiểu Thư muốn lấy biện pháp làm gốm đến trao đổi.
"Yên tâm đi, tớ không phải muốn biện pháp dưỡng tằm." Nhìn ba người các nàng đều nghi hoặc khó hiểu nhìn mình, Liễu Thư mang theo một cái bình gốm, chậm rãi ma sát: "Chung quanh bộ lạc chúng ta không có cây dâu, cho nên cũng không thích hợp đi dưỡng tằm, muốn dưỡng mà nói trước còn phải trồng cây, phiền toái muốn chết, tớ muốn ... là thuật dệt của bọn họ mà thôi."
"Thuật dệt." Đừng trách các cô, thật sự chưa từng nghe qua cái này rốt cuộc là cái thứ gì.
Không khỏi thở dài, Liễu Thư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Các cậu sẽ không cho rằng nuôi con tằm, thì liền có bố đi? Dưỡng tằm chỉ có thể có được tàm ti mà thôi, cần phải thành bố, còn muốn kỹ thuật dệt." Cầm một khối bố tàm ti, cô cảm thấy hẳn là lên một khóa thường thức cho các nàng.
"Cái kia... Không phải không nghĩ tới chứ sao." Gina đều nhịn không được xấu hổ, cho tới nay cô thật đúng như Liễu Thư nói cho rằng bố là dưỡng tàm trực tiếp đi ra, kết quả phương diện này còn có một trình tự làm việc như vậy, thật sự là, hố cha đâu.
"Nhưng mà, chúng ta không dưỡng tằm, lấy cái gì dệt?" Liễu Thư ý tứ là không cần dưỡng tằm, nhưng mà lại muốn thuật dệt, vậy không có tằm ti làm sao dệt tới.
"Cái này... Trước hết không đề cập tới, dù sao thuật dệt chúng ta tình thế bắt buộc, còn cái khác về sau nói sau là được." Kỳ thực Liễu Thư đánh chú ý rất đơn giản, bộ lạc các cô không thích hợp dưỡng tằm, như vậy cái khác thì sao, ví dụ như nói bông vải, sợi đay, những thứ đó đều là thực vật, có thể làm thành bố. Chỉ là bây giờ cô còn chưa tìm được chúng nó mà thôi, nhưng tin tưởng công phu không phụ lòng người, có lẽ thần thú sẽ cho cô một kinh hỉ, phải biết rằng lão nhân gia hắn thực chiếu cố cô.
"Mọi người sao vậy?"
Đang lúc bọn họ trò chuyện, vài thú nhân Allen Phách Nhĩ sáng sớm đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn, hiện tại rốt cục thì đã trở lại, hơn nữa nhìn bọn hắn bộ dạng một thân hơi nước, hẳn là còn rửa mặt qua.
Allen vừa qua đến liền tiến đến trước mặt Liễu Thư, nhìn cái trán cô đầy mồ hôi, có chút đau lòng nói: "Thực xin lỗi, trì hoãn một ít thời gian, em mệt muốn chết rồi đi."
"Không có." Liễu Thư tự nhận không yếu ớt như vậy, nhưng mà được thú nhân vẫn sủng nói như vậy, cũng hiểu được mình hình như cũng bắt đầu ỷ lại hắn. Cô tuyệt đối sẽ không nói, đoạn thời gian vừa rồi, nhớ hắn rất nhiều lần, trong lòng thế nhưng còn vì hắn luôn không trở lại mà buồn bực, nhưng vừa thấy được người rồi, tức giận cái gì cũng mất. Cô đều cảm giác tâm lý của cô quả nhiên là càng ngày càng nhỏ, vì thế mà xấu hổ không thôi.
"Anh mang Tiểu Bạch đi ra ngoài sao, hôm nay em cũng không trông thấy." Nhớ tới bây giờ cũng không nhìn thấy Tiểu Bạch, Liễu Thư hỏi.
"Ngạch... anh không mang đi ra ngoài, không phải nó đi theo em sao?" Từ lúc đến bộ lạc Dực Xà, Tiểu Bạch liền vẫn đi theo bên cạnh Liễu Thư, hắn đều sắp không nhớ nổi nó, làm sao có thể riêng mang nó đi ra ngoài.
"Cái gì, anh không có, vậy, vậy nó đi nơi nào?" Liễu Thư nóng nảy, Tiểu Bạch tuy rằng là một tiểu sủng vật, nhưng mlà theo nó lâu như vậy làm sao có thể không có cảm tình chứ, hiện tại không thấy, quả thực gấp chết cô.
Vừa thấy mắt Liễu Thư đều đỏ lên, Allen đau lòng không thôi, lại âm thầm tự trách mình không xem trọng Tiểu Bạch, vội vàng an ủi nói: "Đừng nóng vội đừng nóng vội, anh lập tức đi tìm, em đừng vội được không."
"Tiểu Thư cô nói thuật dệt... ." Phách Nhĩ mới từ miệng Alice Kathy biết được, ý tưởng Liễu Thư, muốn cùng cô nói chuyện một chút, phải thành công có được phương pháp này. Bởi vì hắn cũng cảm thấy hứng thú với dệt thuật của bộ lạc Dực Xà, chỉ là nhìn lại đôi này, cảm giác không thích hợp liền do dự.
"Không thấy Tiểu Bạch, không phải lại chạy loạn ở chỗ này đi." Gina biết bên người Liễu Thư có một con tiểu thú, nghe nói thực thích, cũng biết cô ấy lo lắng, an ủi nói: "Tôi thấy Tiểu Bạch thực thông minh, không chừng chỉ là chạy ra ngoài chơi, rất nhanh sẽ trở về."
"Chỉ mong là vậy." Mặt Liễu Thư đều nhíu lại, nhưng mà hiện tại xem ra là cô đi không thoát, đang muốn để cho Allen đi tìm nhưng vừa nhấc mắt liền nhìn đến Tiểu Bạch làm cho cô lo lắng đã trở lại, chính là cũng không phải tự mình trở về, là có người tự mình trả lại.
"Tộc nhân Thiên Lang." Phách Nhĩ làm trước một bước nhìn qua.
Đúng vậy Tiểu Bạch là bị mấy tộc nhân Thiên Lang ôm tới, làm cho bọn họ kinh ngạc không thôi, tộc nhân Thiên Lang mặc dù đã bắt đầu trao đổi cùng bộ lạc rừng rậm, nhưng ngăn cách còn đó, giữa mọi người vẫn tồn tại cảnh giác, cho nên cũng không phải quá muốn gặp người ta.
"Con ly điêu (chồn) này là của các ngươi?" Tổng cộng đến đây ba tộc nhân Thiên Lang, hai thú nhân một giống cái, tóc màu xám tựa như là dấu hiệu của bọn họ da thú, trên người cũng thực đơn sơ, làn da lại màu tiểu mạch khỏe mạnh, trên mặt còn vẽ đồ đằng, cảm giác so với bộ lạc khác càng giống tộc lạc viễn cổ truyền lưu đã lâu.
"Ly điêu?" Liễu Thư nhìn đến Tiểu Bạch liền muốn tiến lên, nhưng mà lại bị Allen một phen ngăn lại, bản thân lên rồi.
"Các ngươi không biết sao?" Thú nhân Thiên Lang tộc nói chuyện hơi nhíu mày, lắc lư Tiểu Bạch trong tay, tiểu gia hỏa này vừa thấy đến chủ nhân nhà mình đã chờ không kịp muốn lủi đi, nhưng mà người bắt lấy nó quá lợi hại, mặc cho nó lộn xộn thế nào đều không thể thoát đi, tiểu tử kia thực hối hận mình chạy loạn, còn bị người bắt được.
"Cũng đúng, nó cũng không phải là một con ly điêu thuần chủng, cũng khó tránh khỏi các ngươi không biết." Thú nhân Thiên Lang lại nói: "Ly điêu ở trên thảo nguyên chúng ta là thánh thú, thủ hộ hết thảy sinh vật thảo nguyên, chỉ là không biết vì sao nơi này sẽ có một con hỗn huyết." Mặt sau hắn thật tốt là, hỗn huyết vẫn là thú cấp thấp như thế.
"Thánh thú." Liễu Thư đều mộng, thế nào một hồi ly điêu, một hồi thần thú, này, chẳng lẽ thật đúng huyền huyễn, nhưng mà có thể không cần toát ra như vậy hay không.
"Đây rốt cuộc là sao lại thế này?" Nhìn về phía Allen, cô không phải là người bản thổ đối với cái này thật sự nửa điểm không biết, cầu giải thích.
"Thánh thú ly điêu." Allen và Phách Nhĩ liếc nhau, cẩn thận xem Tiểu Bạch, khoan hãy nói, phía sau ly điêu, thật đúng phát giác bộ dạng nó và ly điêu rất giống, có lẽ bây giờ còn nhỏ không thể thể hiện ra, dự đoán lại cao lớn thêm một chút là có thể liếc mắt một cái nhìn ra rồi.
Huyết mạch ly điêu có thể mạnh hơn thú lắm lông nhiều, Tiểu Bạch này đây càng lớn lên, giống ly điêu lại càng nhiều, mà đặc thù thú lắm lông có lẽ liềnít đi gần như đã không còn.
"Ly điêu là thánh thú thảo nguyên Đông Bắc bộ, từ xa xưa thì chỉ có truyền thuyết, là thần thú tự mình làm phép, thủ hộ thú nhân đại thảo nguyên mênh mông bát ngát, ly điêu cả vật thể là màu tím, Tiểu Bạch là hỗn huyết cho nên màu lông là trắng, chúng ta cũng nhất thời không nhớ tới đến." Cẩn thận giải thích lai lịch Tiểu Bạch cho Liễu Thư.
"Thì ra là thế." Chính là Liễu Thư mới mặc kệ Tiểu Bạch là ly điêu hay là thú lắm lông, nó hiện tại là cô nuôi dưỡng, cho nên nhìn chằm chằm thú nhân Thiên Lang gọn gàng dứt khoát nói: "Cảm ơn các anh báo cho biết, hiện tại có thể trả Tiểu Bạch nhà ta lại cho chúng ta nhóm không?"
"Ngạch..." Mấy người Thiên Lang tộc hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là người nói chuyện đó mở miệng nói: "Ly điêu là thánh thú thảo nguyên, cho dù chỉ là hỗn huyết, chúng ta cũng cần..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.