Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 125: Phía sau núi

Trần Hướng Bắc

02/06/2018

Allen muốn dựng lều trại cho cô, Liễu Thư vui vẻ, nhưng mà cũng không muốn đi ra bên ngoài ở. Được rồi, từ bé chỉ ở quen nhà ở nhân loại bốn phía không lọt gió, Liễu Thư rất không thích ứng lều trại, loại vật kiến trúc này giống như gió thổi thì đổ gục. Huống chi, ở lều trại vốn không có giường ngủ, hiện tại giường là giường đá, ngủ cũng không thoải mái lắm, được cái là vững chắc. Nếu đổi lều trại, chỉ có thể nằm ra đất ngủ, ực, hoặc là có thể lót mấy tấm ván gỗ, thì có thể tưởng tượng. Lại còn rất phiền toái, quên đi, vẫn là không cần.

"Tôi không cần ở lều trại." Liễu Thư lắc đầu, không hài lòng, cảm giác thật có lỗi với Allen cố sức lo lắng, biểu tình cũng có chút ngượng ngùng.

Buông da thú trong tay, Allen không cảm thấy tâm ý của mình bị lãng phí, chỉ là Tiểu Thư không muốn, hắn tự nhiên cũng sẽ không cưỡng cầu, nhưng mà muốn hỏi một chút: "Làm sao vậy, không vui sao, vậy chúng ta sẽ không ở. Kỳ thực tôi cảm thấy sơn động cũng rất tốt, vào mùa hạ cũng rất mát mẻ, hơn nữa mùa hạ mưa nhiều, lều trại cũng không quá an toàn."

Thấy trong lòng trong ánh mắt của thú nhân hoàn toàn đều là mình như thế, Liễu Thư ấm áp trong lòng, lại càng ngượng ngùng, gãi gãi đầu do dự nói: "Không phải, tôi nghĩ chúng ta hẳn là cần nhà ở."

Vào mùa đông thời điểm tuyết lớn tung bay, cô đã từng nghĩ tới vấn đề nhà ở. Lúc ấy cô ngây ngô đến đây, đợi đến khi biết rõ ràng hoàn cảnh chung quanh mình, và vị trí mình sinh sống thì đã quá muộn, không thể xây dựng nhà ở, nhưng cái ý tưởng này vẫn để ở trong lòng cô, chỉ chờ đầu xuân năm nay. Nhưng mà bởi vì bận rộn nên vẫn trì hoãn, hiện tại cũng nên bắt đầu sắp xếp rồi.

"Nhà ở?" Allen từng nghe Liễu Thư nói qua nhà ở, nhưng cụ thể lại không có gì để tưởng tượng, mặt nhăn nhíu: "Em đã nói, chính là giống như sơn động phải không?" Nếu đã giống như sơn động, sao còn cần nó làm chi, thú nhân thực khó hiểu, nhưng mà không nói thêm cái gì, nếu Tiểu Thư thật sự quá thích mà nói, vậy thì làm căn nhà thôi.

"Cũng không xem là như vậy, nhưng mà có thể che gió che mưa, rắn chắc hơn lều trại, nếu nói so sánh cùng với sơn động, quả thực là giống nhưng nhà ở sẽ không âm u ẩm ướt, nó có thể có cửa có cửa sổ, rất sáng sủa. Nhưng lại có thể chia ra làm vài gian phòng nữa, một căn phòng ở là có thể một nhà mấy người cùng ở." Càng nói, ánh mắt Liễu Thư lại càng sáng.

"Ví dụ như nói hai người chúng ta, phải có phòng ở của mình, có thể làm nhiều thêm hai ba gian phòng, chẳng những bản thân chúng ta ở, mấy người Kathy nếu như muốn đến ở nhờ cũng có thể. Hơn nữa là hai gian phòng, một chút cũng sẽ không nhìn thấy nghe được cái gì, còn có... Chính là..." Nói tới đây, mặt Liễu Thư hơi hơi đỏ lên, liếc mắt nhìn Allen một cái, lại cúi đầu: "Về sau chúng ta sẽ có đứa nhỏ, trẻ con hẳn là có gian phòng riêng của bọn nó." Allen là thú nhân, cô là nhân loại, giống như có chút khác biệt, nhưng cô là nữ nhân hàng thật giá thật, hẳn là có thể sinh con đi.

Nghe một hồi, Allen không khỏi bắt đầu tưởng tượng đến, đồng thời cũng chậm rãi nhìn thẳng vào mắt Liễu Thư. Hắn cảm thấy vào giờ phút này đối với tương lai vô hạn mà Tiểu Thư hướng tới thật sự làm cho hắn rất thích. Bởi vì theo như lời cô nói thì trong suy nghĩ của cô đều có chứa hắn. Mãi cho đến khi cô nói đến đứa nhỏ, hắn mới giật mình một cái tỉnh thần lại, có chút không thể tin được nhìn Liễu Thư. Hắn cho rằng Tiểu Thư cũng đã quên chuyện khế ước cùng với hắn rồi, thì ra không quên, lại còn đang quy hoạch tương lai của bọn họ. Lập tức, mặc kệ phòng ở rốt cuộc là cái gì, Allen cũng quyết định nhất định phải làm ra được, hắn cảm thấy chỉ cần có căn nhà, có lẽ hắn có thể khế ước với Tiểu Thư, sau đó là có thể sinh ra thật nhiều tiểu ấu tể.

Nếu như Liễu Thư biết ý tưởng của Allen, không biết sẽ quẫn 囧 thành cái dạng gì. Có nhà cửa sẽ có nàng dâu và đứa nhỏ, loại quan niệm của Thiên triều này rốt cuộc là biến chuyển thần thế nào, mới có thể truyền vào trong đầu của hắn, hoặc là nói cô giáo dục thất bại, 囧...

Nhà cửa rốt cuộc là cái ý tứ gì, nói dù cho tốt, tưởng tượng và sự thật vẫn có khoảng cách thật xa. Còn thời gian, Liễu Thư dùng than củi bắt đầu vẽ ra hình dạng ban đầu của căn nhà ở trên vách tường sơn động. Cũng không quá chi tiết rõ ràng, bộ dạng chính là một cái nhà ngói đơn giản, trước kia nhà cô ở cũng là loại này. Đến lúc đó nếu thật sự xây dựng mà nói, không có ngói, chỉ có thể dùng cỏ tranh thay thế.

"Đây là căn nhà, làm có khó không?" Allen bắt đầu cân nhắc: "Cái này phải thương lượng cùng với tộc trưởng và Vu y một chút, chúng ta làm không được."

"Đây là đương nhiên." Nhiều người lực lượng lớn, Liễu Thư cũng không chỉ vì nhà mình, mà còn suy nghĩ vì toàn bộ lạc. Nếu như chỉ xây một cái nhà cho mình, tìm vài thú nhân hỗ trợ thì cũng thôi, nhưng đến lúc đó chỉ một mình cô có nhà ở, cũng quá kỳ cục: "Tộc trưởng hẳn là sẽ đồng ý thôi." Liễu Thư đúng là cảm thấy tộc trưởng nhà họ là một người rất anh minh, nhất định sẽ có quyết định anh minh.

"Yên tâm, bình thường em ra ý tưởng chủ ý đều là tốt, tộc trưởng nhất định sẽ cẩn thận suy nghĩ. Kỳ thực những năm gần đây, giống cái thú nhân đều ở trong sơn động và lều trại, cũng cảm thấy không được dễ chịu, nếu như ngôi nhà có thể làm được mà nói, tin tưởng các tộc nhân đều sẽ thích."

Xây nhà là chuyện đã được định ra rồi, Liễu Thư cảm thấy xây nhà mà nói thì tại hiện tại là mùa rất tốt. Một chút mưa xuân, thổ địa đều đã ẩm ướt, khởi công động thổ đốn củi đều là thời cơ tốt. Vì thế chờ khi dứt mưa hai người tìm tới tộc trưởng, Liễu Thư và Allen đến nhà tộc trưởng đã đều là chuyện bình thường như ăn cơm, không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy mình vừa tới, thì tộc trưởng đặc biệt hài hước, 囧!

"Đây là phòng ở." Tộc trưởng cầm tấm da trên tay, là Liễu Thư vì thuận tiện mà đồ họa mô hình căn nhà giản lược đi lên, vì để cho bọn họ hiểu biết càng rõ rốt cuộc cô muốn xây cái phòng gì.

"Đúng." Cô gật gật đầu: "Tộc trưởng, hiện tại mùa xuân, trong sơn động đã bắt đầu oi bức âm hàn rồi, nhưng mà bởi vì đốt giường đất lại tốt hơn một ít, nhưng mà mùa hạ mà nói thì người sẽ chịu khổ sở. Dựng lều trại cũng không phải là kế sách lâu dài, mùa hạ hạn hán ngập lụt, rơi mưa to, lều trại rất yếu ớt, có khả năng sẽ sụp đổ."

Tộc trưởng một chút cũng không sợ hãi kinh ngạc, sắc mặt cũng ngưng trọng, khẽ thở dài: "Con nói đúng, ta cũng đang lo lắng đây."

Liễu Thư nói một chút cũng không sai, ở sơn động lâu đối với thân thể người không tốt, cũng không thoải mái, cho nên các thú nhân mới có thể nghĩ đến muốn đi ra bên ngoài dựng lều trại. Nhưng mà mùa hạ mưa to lại là tai nạn hạng nhất, hàng năm Vu y đều phải thành tâm cầu nguyện khẩn cầu, nếu như cảm ứng được thần thú hạ chỉ thị, cũng tốt dự phòng trước tiên. Nhưng rất nhiều thời điểm cũng khó mà lòng phòng bị, lều trại sụp đổ, thú nhân có thể dễ tìm chỗ ở thích hợp, nhóm giống cái thì gặp nguy rồi. Hiện tại có cái nhà ở này, tộc trưởng Lôi Đức không biết nó có thể tốt như Liễu Thư nói hay không, nhưng thật sự là một chỗ ở che gió che mưa rất tốt.

"Các con đi về trước, ta đi tìm Vu y thương lượng một chút." Tộc trưởng vẫy vẫy tay, hạ xuống quyết định.

Một ít chuyện lớn tộc trưởng phải tìm Vu y thương lượng, đã thấy nhưng không thể trách. Mặc dù Liễu Thư lo lắng cho đề nghị của mình có thể được áp dụng hay không, đương nhiên nếu như tộc trưởng không đồng ý mà nói, chính cô sẽ cất căn nhà nhỏ cho mình. Nếu đồng ý, mọi người đều có thể ở trong căn nhà tốt nhất, sao lại không làm.

Sau khi trở về hai ba ngày hẳn là không có tin tức, Liễu Thư cũng không thèm để ý, để cho Allen mang cô đến phía sau núi nhìn xem. Phía sau này lần trước Laura lượm rất nhiều trứng ở đây, không biết có phải gọi là chim nhạn hay không, nhưng không trở ngại cô đi xem thế nào.

Phía sau núi là ngay tại sau vách núi, nơi đó khắp nơi đều là núi đá, Liễu Thư nhìn thấy thì mừng đến nheo mắt lại, xây nhà ở không lo tảng đá, lại bay thêm chút khoảng cách, mới đến địa điểm theo như lời Laura nói. Thì ra đó là một con sông lớn, con sông thực sự rộng, rất rộng, mà quan trọng hơn là hơn phân nửa diện tích con sông này thế lại đều là cỏ lau sinh trưởng tươi tốt.



"Thì ra là thế." Liễu Thư giật mình, trách không được Laura sẽ nhặt được rất nhiều trứng ở đây. Bên trong cỏ lau rộng lớn không phải là địa phương gà rừng vịt hoang thiên nga chim nhạn yêu thích ở nhất sao, có trứng thì một chút cũng không kỳ quái. Kẻ hèn này vừa liếc mắt một cái, trong cỏ lau chính là một trận động tĩnh, sau đó một chuỗi chim to màu nâu từ trong đám cỏ lau đập cánh bay ra, một đường bay lên trời xanh, tiếng kêu thô cát vang lên từng tiếng một.

"Nơi này chính là có rất nhiều chim, Tiểu Thư, tôi bắt mấy con trở về đi." Thả Liễu Thư xuống, Allen đỡ cô nói.

"Ừ ừ, được, đáng tiếc, không có mang giỏ, lấy chút trứng trở về cũng tốt." Đến phía sau núi chủ yếu chính là đến xem tảng đá, không nghĩ tới sẽ có niềm vui ngoài ý muốn, rừng cỏ lau, thật thân thiết.

Allen động tác rất lưu loát, tìm một địa phương sạch sẽ cũng không có nguy hiểm để cho Liễu Thư ngồi đó chờ hắn, bản thân thì tiến vào trong cỏ lau. Liễu Thư đợi đến nhàm chán thì nhìn xem cỏ lau này trong lòng cũng nghĩ đông nghĩ tây. Lại nói cô vẫn muốn có tấm chiếu, có giường đất mà không có chiếu, ngủ thế nào cũng cảm thấy thật bẩn, đáng tiếc vẫn không có tìm được gậy trúc, nhưng mà hiện tại có cỏ lau. Cỏ lau dệt thành chiếu đúng là càng mềm, dùng cũng tốt. Cô xem xét mấy cỏ lau còn nhỏ, trong lòng Liễu Thư yên lặng ngóng trông chúng nó lại cao lớn thêm một chút.

"Hương bồ." Nhìn nhìn, Liễu Thư liền phát hiện một thứ đồ khác, nhất thời kích động tung tăng đi qua.

Hương bồ, thực vật thủy sinh, lớn lên giống như ngọn nến, màu sắc phần lớn là nâu, lúc còn nhỏ trong nhà Hà Đường bên cạnh còn có. Khi đó Liễu Thư thích nhất hái cái này chơi, bởi vì chúng nó rất thơm, cô thì thích ngửi cái mùi kia. Hơn nữa cô còn có một loại hứng thú tệ hại, chính là cấu véo phần trên của hương bồ giống như bọt biển ra một đám ấn kí móng tay giống như trăng non.

Đương nhiên hiện tại những thứ đó đã không quan trọng, hương bồ chính là thứ tốt, bởi vì tác dụng chủ yếu của nó ở hiện đại mà nói thì chính là nguyên vật liệu tơ nhân tạo và tạo giấy.

Tạo giấy gì đó, cho dù biết nguyên lý, bây giờ cô còn không cái tâm tư kia để làm, dù sao, nơi này không phải xã hội văn minh cũng không phải một ngày hai ngày, không làm ra được giấy cũng không quan trọng, cô xem trọng chính là thứ kia tạo ra vải.

Mới trước đây cô có cái gối đầu, chỉ dùng hương bồ phơi nắng làm thành ruột gối, đó là bà nội làm cho cô. Khi đó muỗi đặc biệt nhiều, nhang muỗi trong nhà cũng không phải lúc nào cũng cung ứng đủ, mà hương bồ cũng lại là loại hương liệu, phơi khô rồi đốt nó, huân con muỗi cũng tốt lắm. Mà làm thành gối đầu, còn có hiệu quả tốt yên giấc, tuổi thơ, quay chung quanh trong trí nhớ chính là mùi vị hương bồ thản nhiên đó.

Hương bồ ở đây còn lớn hơn địa cầu vài lần nữa, vừa thô vừa dài, mỗi lần nhìn thấy thì cô đều có thể nghĩ đến lạp xưởng, sau đó thì vô cùng muốn cắn một cái. Hiện tại đương nhiên là sẽ không như vậy, vuốt mấy thứ đồ chơi nhỏ này, cô cười vui vẻ, đáng tiếc duy nhất là hương bồ này còn chưa có thành thục nữa, hiện tại ngắt lấy cũng không tốt. Quên đi, tiếp tục chờ thôi, nhưng mà nhìn thực vật chiếm không ít diện tích, nói vậy đợi nó thành thục rồi, mình nhất định có thể đến gặt hái thu hoạch lớn.

Lúc này, Allen đã từ trong đám cỏ lau chui ra, vừa đi ra thì thấy, tại chỗ sớm không có bóng dáng giống cái, thì trong lòng quýnh lên. Chạy tới chạy lui nhìn xung quanh đợi đến khi nhìn thấy bóng người mới thở dài nhẹ nhõm, có chút bất đắc dĩ, nhưng nhìn thấy con mồi trên tay thì lên tiếng.

"Tiểu Thư, em nhìn xem, chúng ta hôm nay được ăn." Allen lớn tiếng hô một câu, Liễu Thư nhìn qua, có chút áy náy, chính mình chạy xa, nhất định lại làm cho hắn sốt ruột, vội đi tới nghênh đón nói: "Thực xin lỗi Allen, tôi nhìn thấy thứ tốt thì đã quên." Đối với chuyện mình làm sai, Liễu Thư vẫn là nhận thức. "Không có việc gì không có việc gì." Không có ý tưởng trách cứ giống cái, lại nói sau hắn cũng luyến tiếc: "Lần sau lại nhìn được cái gì tốt, thì chờ tôi đi cùng, tôi cũng muốn xem."

Biết lòng tốt của thú nhân, Liễu Thư mím môi cười gật đầu: "Đã biết, ồ, đây là cái gì?"

Trên hai tay của Allen mỗi tay cầm hai con chim to, Liễu Thư chưa nhìn thấy qua bao giờ, không giống chim nhạn cũng không giống vịt hoang: "Chẳng lẽ chính là cái loại chim này thường xuyên sẽ di trú." Cô nhớ rõ Laura từng nói.

"Đúng." Allen gật đầu: "Chim này thích nhất là nán lại ở đây, nhưng chỉ có thời điểm mùa đông thì không còn một con, chỉ chừa trứng. Khi đó chúng tôi cũng không biết trứng này còn có thể ăn như vậy." Ngẫm lại hàng năm mùa đông đói rét, lại xem nhẹ thức ăn trước mắt.

Ngốc nha, nếu mùa đông còn ở lại chẳng phải là càng ngốc sao, cô lắc đầu bật cười: "Được, hôm nay chúng ta trở về thì ăn chúng nó."

"Vừa rồi em nói nhìn thấy được thứ tốt, là cái gì?" Allen tìm hai sợi dây cột mấy con chim to chết lại cùng nhau, đợi khi bay thì dễ mang theo.

"Ừ, là cái kia, hương bồ... Ai nha, nói tên anh cũng không hiểu, các anh có thể kêu nó là cành lá hương bồ, nó lại có tác dụng rất lớn. Ừ, đúng rồi, vẫn là một loại rau dại, có thể ăn, cũng có thể làm dược, trở về thì nói cho Vu y một tiếng." Hương bồ có rất nhiều tên, cành lá hương bồ cũng là một loại, còn có kêu nó là nến nước, hẳn là bởi vì giống ngọn nến. (ở Việt Nam mình thì còn có tên là bồn bồn, phần non dùng làm rau. Rau này làm gỏi thì rất ngon.)

"Quả thực là tốt." Allen không hiểu mấy thứ này, nhưng hắn biết Tiểu Thư hiểu là tốt rồi.

"Ừ, nó rất tốt còn ở phía sau đó, đi, chúng ta trở về đi, đợi nó thành thục rồi, cho anh chấn động." Nói xong thì nháy mắt mấy cái với Allen, bộ dáng giảo hoạt, đó thú nhân nhìn mà ngứa ngáy trong lòng, chỉ đành cười ngây ngô gật đầu.

Hết chương 30_Q2.

Hương bồ có rất nhiều tác dụng, ở đây mình chỉ giới thiệu về tác dụng dược hiệu của nó thôi. Đây là bài giới thiệu của kỹ sư Hồ Đình Hải.

• Theo y học cổ truyền Việt Nam:



Hoa bồn bồn có tác dụng tốt trong điều trị bệnh, nhất là những bệnh của phụ nữ.

Hoa bồn bồn thuộc loại đơn tính, nằm trên cùng một trục, hoa đực ở trên có lông ngắn màu vàng nâu, hoa cái ở dưới có lông màu nâu nhạt.

Khi thu hái cây bồn bồn, cắt lấy hoa đực phơi khô, giã nhỏ, rây lấy phấn hoa, đem phơi lại lần nữa. Loại phấn hoa này có tên là bồ hoàng (Pollel Typhae), nếu để nguyên như thế gọi là sinh bồ hoàng, đem sao đen gọi là hắc bồ hoàng.

Bồ hoàng là vị thuốc đã được ông bà ta và nhiều dân tộc ở phương Đông sử dụng từ hàng ngàn năm trước.

Theo các tài liệu đông y cổ, bồ hoàng có vị cam, tính bình; đi vào ba kinh can, tỳ và tâm bào. Sinh bồ hoàng có tác dụng hoạt huyết, hành ứ, tiêu viêm; dùng chữa các loại bệnh trật đã tổn thương, phụ nữ đau bụng kinh, kinh bế, kinh nguyệt không đều, huyết ứ, đau ngực, đau hông, bạch đái, tiểu tiện không thông và một số trường hợp bị viêm nhiễm.

Riêng hắc bồ hoàng có tác dụng thu liễm, chỉ huyết, dùng để chữa các chứng ho ra máu, khạc ra máu, chảy máu cam, thổ huyết, rong kinh, rong huyết, tiểu tiện ra huyết...

Bồ hoàng được dùng dưới dạng thuốc sắc hay thuốc bột đều có hiệu quả. Liều dùng mỗi lần từ 4-8g.

Tuệ Tĩnh, danh y của Việt Nam, rất tâm đắc với vị thuốc bồ hoàng, ông đã để lại trong Nam dược thần hiệu những bài thuốc hay có bồ hoàng như:

1-Thổ huyết: Bồ hoàng sao đen mỗi lần uống từ 4 - 8g.

2-Chảy máu cam: Bồ hoàng sao đen 4g và thanh đại 4g; uống một lần.

3-Đại tiện ra máu: Bồ hoàng sao đen, mỗi lần uống từ 4 - 8g với nước cốt lá sen và nước cốt củ cải.

4-Khạc ra máu: Bồ hoàng và lá sen, hai vị bằng nhau, sao, tán bột; mỗi lần uống từ 8 - 12g.

5-Đau bụng kinh, rong kinh, kinh nguyệt không đều: Bồ hoàng sao, lá lốt tẩm muối sao, tán nhỏ luyện mật làm hoàn bằng hạt đậu; mỗi lẫn uống 30 hoàn.

6-Sản phụ đau bụng do máu hôi ra không hết: Bồ hoàng sao qua một lớp giấy, mỗi lần uống 4g.

Giáo sư Đỗ Tất Lợi cũng ghi lại một bài thuốc kinh nghiệm trong tác phẩm “Những cây thuốc và vị thuốc Việt Nam” dùng chữa các chứng xuất huyết bên trong: Bồ hoàng 5g, cao ban long, cam thảo 2g; sắc uống.

• Một số y thư của Trung Quốc cũng ghi lại nhiều bài thuốc kinh nghiệm có bồ hoàng như sau:

1-Lưỡi sưng đầy miệng: Sinh bồ hoàng đặt dưới lưỡi, ngày thay vài lần là khỏi (Giản tiện phương).

2-Thổ huyết, tiểu tiện ra huyết: Bồ hoàng sao tán bột, mỗi lẫn uống 4g với nước cốt sinh địa (Thánh tể Tổng lục phương).

3-Mụn mọc trong ruột, trĩ ra huyết, ra nước vàng: Bồ hoàng tán bột, mỗi lần uống 8g với nước lạnh (Trửu hậu phương).

4-Phụ nữ có mang bị động thai như muốn đẻ non: Bồ hoàng sao đen tán bột, uống 4g với nước giếng (Tập nhất phương)...

5-Hạ bộ bị thấp nhiệt, ẩm ướt gây ngứa ngáy, khó chịu: Sinh bồ hoàng tán bột thoa vài lần là khỏi (Thiên kim phương).

6-Lỗ tai bị thối: Sinh bồ hoàng tán bột thổi vào vài lần là khỏi (Thánh huệ phương).

Thời gian gần đây cũng được nhiều nhà khoa học thử nghiệm và xác nhận có tác dụng cầm máu rất tốt; dùng trong đa số các chứng xuất huyết đều có hiệu quả. Cây bồn bồn hiện nay có rất nhiều ở nước ta, thế nhưng vị bồ hoàng vẫn còn phải nhập từ nước ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook