Chương 226: Rèn sắt
Trần Hướng Bắc
12/12/2021
Liễu Thư cũng hiểu được nên để cho Vu y nhìn xem thì tương đối bảo hiểm, hơn nữa tiểu thú màu đỏ này thoạt nhìn còn nhỏ như vậy, kỳ thực cô rất
hoài nghi có phải Tiểu Bạch trộm người ta từ ổ mẫu thú nào đó trở về hay không, cái não bổ này xuất hiện liền càng nghĩ càng cảm thấy đúng là
như vậy, sau đó chính là cả đầu hắc tuyến, chẳng lẽ chỉ vì tìm một tức
phụ nhi hay sao.
Allen mặc kệ Liễu Thư đang tưởng tượng cái gì, đỡ Liễu Thư đi ra ngoài, để cô chờ, quay người đi muốn mang Tiểu Bạch cùng tiểu thú màu đỏ cùng đi. Liễu Thư ở bên ngoài không nhìn thấy bên trong rốt cuộc là tình huống thế nào, nhưng mà thanh âm có thể nghe ra được, Tiểu Bạch rầm rì lợi hại hình như là không muốn tiểu thú đó bị mang đi. Nhưng mà thân thể nho nhỏ kia của nó cuối cùng phản đối không có hiệu quả, cho nên không qua bao lâu liền nhìn thấy Allen một tay cầm một con tiểu thú đi ra, nhưng mà mặt của hắn thì đen lại. Xaem ra Tiểu Bạch ở dưới sự ép buộc của hắn, hẳn là vật nhỏ phạm chuyện gì chọc hắn xù lông rồi, Liễu Thư cũng không hỏi nhiều, ánh mắt nhìn về phía con tiểu thú màu đỏ, nó thật ra lại ngoan, bị người mang theo không nháo không gọi, chỉ là ngoan ngoãn rụt lại. Chính là cặp mắt to như nho đen được ngập nước ướt sũng, vừa nhìn khiến cho người ta thương đến trong tâm khảm, không biết có phải bởi vì mang thai hay không, hiện tại cô phá lệ có tình thương của mẹ, thấy vậy liền manh không thôi, vươn tay liền muốn tiếp nhận tiểu thú màu đỏ đến để ôm một cái, chỉ là Allen tránh ra không cho ôm.
"Ở trong sơn động cũng không biết bao lâu, trên người hai đứa này khẳng định là thực bẩn, em không nên đụng vào, anh về tắm rửa tẩy sạch thì em lại ôm được không." Allen cẩn thận dỗ, sắc mặt đối mặt với hai con tiểu thú thì như đêm đen, vừa nhìn Liễu Thư liền bắt đầu xuân về hoa nở.
Nhìn hắn tránh ra, vốn đang nghĩ đến hắn vẫn tức giận, trong lòng Liễu Thư đột nhiên lập tức mẫn cảm, có chút ủy khuất cái mũi chính là chua xót, nhưng nghe hắn nói xong, lại thấy mình không nên như thế, lập tức liền nín khóc mỉm cười, thỏa mãn gật gật đầu: "Được, nhưng mà hiện tại anh liền đưa đi cho Vu y xem sao?" Thật muốn hiện tại liền ôm cái.
"Không được, ngày mai Vu y sẽ đến thăm em, vừa vặn còn kịp, hơn nữa hiện tại còn không biết Vu y đang làm cái gì, miễn phải quấy rầy bà." Allen hiện tại cũng lo lắng Liễu Thư ở một mình, không đúng, là buông trôi cô rời khỏi tầm mắt của mình, thật là càng ngày càng không ngoan, nhưng hắn vui vẻ chịu đựng.
"Như vậy cũng tốt." Nếu Allen hiện tại phải đi, chẳng phải là Liễu Thư nhìn không thấy hai đứa này sao, ngày mai đợi Vu y đến cũng được, nói xong liền cùng Allen trở về, trải qua một trận dọa run vừa rồi như vậy hiện tại cô cẩn thận nhìn dưới chân, hơn nữa cũng cam đoan với hắn, sẽ không một mình chạy loạn khắp nơi, không vì chính mình cũng phải vì đứa nhỏ trong bụng, cái này thì Liễu Thư không dám.
Sauk hi trở về thấy mấy người Alice Kathy đều đang bận việc, cũng không phát hiện bọn họ dị thường, Allen để cho Liễu Thư ngồi trên ghế dưới mái hiên, mình thì dẫn theo hai con tiểu thú vào nhà, đợi khi trở ra phát hiện trong tay hắn mang theo cái lồng. Được rồi, đây là cái tổ thời điểm Tiểu Bạch mới ra sinh, Liễu Thư muốn thu nó làm sủng vật để cho Allen làm, khi đó Tiểu Bạch còn nhỏ, cô làm cái lồng, là vì sợ nó trèo loạn, cái lồng kỳ thực rất rộng rãi, nhưng mà có rộng đi nữa lập tức nhét vào hai con tiểu thú cũng chen chúc hoảng.
Liễu Thư dám khẳng định Allen nhất định là cố ý, nhưng mà càng nghĩ, vẫn quên đi, cho Tiểu Bạch một cái giáo huấn cũng tốt, ai kêu nó gạt người lớn thế nhưng một mình giấu tiểu thú ngoại lai. Cho dù là tức phụ nhi tương lai cũng không được, ừ ừ, trong lòng nhắc tới vài câu, thầm cảm thấy có lý, cũng liền hoàn toàn không nhìn ánh mắt tội nghiệp của Tiểu Bạch. Chậc chậc, còn rất thương nàng dâu ha, bản thân tận lực thu nhỏ lại không gian cho tiểu thú màu đỏ, trẻ nhỏ dễ dạy, đáng giá ngợi khen.
Allen vừa lòng nhìn hai con tiểu thú trong cái lồng nhỏ, đóng chết cửa cái lồng, sau đó rất rộng rãi đặt lồng ở bên cạnh Liễu Thư, cười tủm tỉm nói: "Thấy nhàm chán thì chơi với chúng nó, anh đi làm việc, không được chạy loạn nữa, muốn đi đâu thì kêu anh biết không?"
'Ta không phải con nít, không thích chơi' nội tâm phun tào, trên mặt Liễu Thư đương nhiên là không hiện, vừa nghe vừa gật đầu không ngừng, còn kém không vỗ ngực cam đoan. Cuối cùng Allen luôn mãi nhìn mấy lần xác định xong mới thản nhiên chạy lấy người, nhưng hắn thật tốt là, lần này cũng thật sự muốn canh tù, nhìn bộ dáng này của hắn, Liễu Thư nghiến răng, chẳng lẽ danh dự của mình kém như vậy sao? Không phải là lúc này nha, aiz, nói vậy sau nay hôm, số lần Allen trông chừng cô liền càng nhiều, nhưng mà, như vậy cũng không có gì không tốt.
Nghĩ thông suốt, lại nhìn người bận việc bên kia vài lần, Liễu Thư cũng không chú ý nữa, sau đó liền dời tầm mắt đến trên người hai con tiểu thú trước mặt, vươn đầu ngón tay chọc chọc đầu Tiểu Bạch, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thêm vô cùng đau đớn: "Mi cái đồ tiểu hỗn đản."
Giống như là nghe hiểu, Tiểu Bạch hơi sợ lui lui về sau, nhưng mà mặc kệ động tác hay là thân thể đều che chở chặt chẽ cho con tiểu thú màu đỏ, làm cho Liễu Thư thực không nói gì, thật là có nàng dâu đã quên nương, hic cô chung quy đã biết vì sao nàng dâu mẹ chồng là thiên địch rồi, cảm tình chính là lòng chua xót bất đắc dĩ làm cho như vậy. Nhưng mà Liễu Thư không nghiêm trọng đến thế, chỉ cảm thấy tiểu thú nhà mình trưởng thành, sờ sờ bụng, nghĩ về sau cục cưng trong nhà, trong lòng trong mắt tràn đầy đều là trái tim phấn hồng.
Tiểu Bạch cũng không biết vì cái lông gì chủ nhân chính là chọc chọc mình, sau đó liền một người ôm bụng ngây ngô cười ở đó, nó hiện tại thực lo lắng, cái con thú hư hỏng đó ( Allen ) sẽ không làm gì đối với nó còn có tiểu hỏa bầu bạn của nó đi, sao cứ cảm thấy tiền đồ không bờ đây, thật đau tim mà, có vẻ chủ nhân cũng không đáng tin đâu.
Thời gian vừa lên giữa trưa Allen bọn họ rốt cục thì đều ép mía thành nước, Liễu Thư nhìn mấy thùng gỗ đựng nước mía hương vị ngọt ngào, mỹ không thôi. Lúc này mượn bát múc một ít nếm thử vị, nhưng mà lập tức đã bị Allen ngăn cản lại: "Trong lúc này có không ít bùn, em đừng uống, muốn uống anh nấu cho em được không?"
Thực đáng tiếc liếc mắt nhìn nước mía một cái, Liễu Thư kỳ thực cũng không ý kiến gì, thấy không cho uống, thì cô túm một ây mía đến gặm, coi như xong, vẫn tự mình tay làm hàm nhai là tốt nhất.
Giữa trưa vẫn ăn tại đây, không cho mọi người đều thiếu ăn, từng người đều mang theo thức ăn, bọn họ cũng là cân nhắc hiện tại Allen phải chiếu cố Liễu Thư, thời gian ra ngoài săn bắn cũng ngắn lại, bình thường đều là một lần đánh đồ ăn mấy ngày sau đó liền ở nhà cùng nàng dâu, cho nên vì để cho hắn ở cạnh người nhiều hơn, bọn họ đều cam nguyện vì hắn giảm bớt một ít gánh nặng.
Mấy cái này Allen tự nhiên là biết đến, nhưng mà đều là huynh đệ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, lời khách sáo hắn cũng không nói nhiều, chính là trong lòng nghĩ đợi họ cũng như hắn hôm nay, hắn nhất định là hồi báo thật tốt, còn nhóm bạn thân của Liễu Thư đối với cô tốt như vậy, cũng phải trả về gấp bội.
Bởi vì buổi chiều muốn bắt đầu nấu đường, trong viện liền đắp lò, người lại nhiều tất cả liền trực tiếp dựng giá trên lò ở trong sân. Vì thuận tiện mọi người cùng tỏ vẻ ăn lẩu đi, Liễu Thư nhớ tới hương vị lẩu cũng thèm, vì thế cái đề nghị tuyệt vời này đã được quyết định. Nhưng mà bởi vì hiện tại là mùa thu, thời tiết có vẻ khô ráo, lẩu chỉ làm canh suông, đây là Alice nói, kỳ thực Kathy là người khẩu vị thực nặng, vốn không muốn đồng ý, nhưng nhìn xem bụng Liễu Thư, đành phải gật đầu, quên đi, trời đất bao la phụ nữ có thai lớn nhất.
Gia vị canh lẩu Alice điều đã rất thuận tay, Liễu Thư ở một bên nhìn, thuận tiện nói vài câu, mấy ngày nay không có việc gì cô cũng cân nhắc tới cái ăn rồi, đối với cái này vẫn có thể chỉ điểm nhiều hơn, những người khác làm củi lửa, thu thập sân, cắt rau, còn rất ngay ngắn có tự, vì thế tốc độ mau, không bao lâu canh lẩu chuẩn bị xong, canh hầm xong, mọi người sắp xếp chổ ngồi ăn lẩu.
Ngay cả lẩu này không cay, mọi người cũng ăn khí thế ngất trời, cũng là nhiều người náo nhiệt, Liễu Thư còn để cho Kathy lấy rượu nho trong hầm ra, rượu nho này ủ ra xem như lần đầu tiên gặp mặt mọi người, miệng đầu tiên nếm thử tiếng trầm trồ khen ngợi không ngừng, chính cô cũng rất thích. Hiện tại đường chế ra, đến lúc đó là có thể ủ rượu rất tốt, không chỉ với rượu nho, hoa quả khác cũng có thể khiêu chiến nhiều hơn, ừm, rượu mơ cô cũng rất muốn uống thử xem.
Đợi mọi người ăn đến dạ dày no căng, nhóm giống cái đi gột rửa, những người khác liền bắt đầu sửa sang lại trong viện nước mía tươi mới buổi sáng ép, chuẩn bị đến nấu đường. Liễu Thư cũng không nghĩ trình tự làm việc chế đường làm cho phức tạp nhiều, chính là cái loại truyền thống, như vậy khả năng làm ra đường sẽ không tinh phẩm như ở chợ, nhưng chỉ như thế cô cũng thỏa mãn.
Trong viện đắp lò, cũng không phải một cái là ba bốn cái, sau đó nồi cũng không thượng lò một cái nồi, vì tiết kiệm thời gian liền nấu cùng nhau, bằng không chỉ dựa vào một cái nồi vậy tốc độ cũng quá chậm, như vậy cũng tốt, nhân thủ sung túc hai ba người trông chừng một cái nồi vừa vặn, thêm củi thêm lửa tuyệt đối là đủ.
Nấu đường cũng đơn giản, chính là đổ nước mía vào trong nồi, sau đó dùng sức hầm nấu, sau đó khiến cho nước trong nồi bị hầm nấu bốc hơi lên, đợi đến cuối cùng, trong nồi nước đường sẽ càng ngày càng đậm, cuối cùng biến thành đường đỏ gạch, đây là đường thô ráp nhất. Tinh tế nữa thì Liễu Thư cũng không rõ ràng lắm, trước kia cô xem qua nhà người ta hầm kẹo mạch nha, đáng tiếc trí nhớ đã không quá rõ ràng, có thể nhớ rõ chế đường thế nào cũng đã rất không tệ rồi, lại nói trước kia cô còn cho rằng đường đỏ là bị nhuộm màu, hiện tại mới biết được không phải.
Nấu đường chính là thời gian, đợi cẩn thận lọc bỏ hết tạp vật bẩn trong nước mía đi, nấu đường chính thức bắt đầu, kế tiếp chính là nhóm giống cái ở bên lò thêm củi lửa, thú nhân phải đi đốn củi, thấy đủ sẽ trở lại canh, còn lại sẽ không bận, chỉ còn chờ nước đường này bị nấu nồng đậm.
Mọi người thời gian đầy đủ, cũng tâm tình đến đây nói nhảm, nói nói đột nhiên Liễu Thư nhìn về phía Carmen, nhíu mày nói: "Carmen anh còn nhớ rõ chuyện tại bộ lạc Dực Báo không?"
Carmen sửng sốt không nghĩ tới Liễu Thư sẽ hỏi hắn chuyện này, nghĩ sơ lại thực thành thật lắc đầu: "Không nhớ rõ." Cái này cũng khó trách, lúc còn rất nhỏ đã bị a ba mang ra khỏi bộ lạc, lưu lạc khắp nơi, đối với bộ lạc Dực Báo trước kia thật là nhớ không rõ.
"Tiểu Thư cậu hỏi cái này làm cái gì?" Gina hiếu kỳ nói, cô thấy Liễu Thư sẽ không nhàm chán như vậy, đột nhiên hỏi người ta việc này. Cô không nói lời nào thì còn tốt, vừa nói thì người đã tới rồi, chỉ thấy Kathy phiên đến một cái khinh bỉ, bĩu môi nói: "Chẳng qua chính là hỏi một câu mà thôi, cô khẩn trương như vậy gì chứ, nếu thấy không an toàn thì nhanh chóng ký khế ước đi, như vậy chính là nhà cô." Kathy và Gina không tưa nhau đã quen, đôi khi kỳ thực cô cũng không ý tứ khác chính là thích sặc hai câu vui vẻ chơi vậy đó, Liễu Thư gọi loại hành vi này là bệnh trung nhị.
"Liên quan gì cô." Mắt lạnh vừa liếc, Gina chim cũng chưa chim con hàng này, cô hiện tại xem như rõ ràng, Kathy nhị hóa này chính là đứa bướng bỉnh, nếu ngươi càng quan tâm cô ta cô ta lại càng với cố chấp với ngươi, nếu không để ý tới cô ta, ngược lại chính cô ta không có ý nghĩa, Gina có thể hiểu biết cái tâm đắc này cũng rất không dễ dàng. Truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com. Trang khác chỉ là “copy” không hề xin phép. ChieuNinh tại: diendanlequydon.com
"Đừng ầm ỹ đừng ầm ỹ." Liễu Thư cũng không muốn bởi vì mình mà hai người lại làm một trận, nghe nói lần trước hai người họ thiếu chút nữa xắn tay áo đánh nhau, tuy rằng cuối cùng có hiểu lầm, cái này cũng gián tiếp thuyết minh, trình độ hung tàn của hai người, aiz, thật là rất yêu nhau giết nhau, không biết hai đương sự biết ý tưởng này có thể nôn chết hay không.
"Tôi là suy nghĩ, đại thúc Buck là từ bộ lạc Dực Báo tới đây, chúng ta ở ngày trao đổi đã từ chỗ bộ lạc Dực Báo trao đổi nhiều kim loại, ta cảm thấy như vậy bày ở đó cũng là lãng phí, không bằng luyện chế đi." Vừa rồi thời điểm ở trong sơn động cô nhìn đến sắt này, hiện tại vừa rảnh rỗi liền có ý tưởng, nói chủy thủ của cô cũng mất rồi, hiện tại nấu cơm cắt rau đều là dùng đao đá hoặc là vỏ ngọc trai, thế nào cũng thấy không thuận tay, tuy rằng hiện tại nấu cơm bình thường đều không tới phiên cô, nhưng cô chính là muốn chủy thủ, chủy thủ đáng thương của cô cứ như vậy không còn.
Carmen nghe vậy thì mắt hơi hơi sáng ngời, sau đó còn nghiêm túc nhìn chằm chằm Liễu Thư, nhìn đến khi Allen đều muốn tát con hàng này một cái lăn qua một bên, hắn mới mở miệng: "Tôi cũng trao đổi sắt, a ba ở nhà rèn sắt." Không nghĩ tới Carmen sẽ nói như vậy.
Liễu Thư thoáng mộng một hồi, sau đó hiểu kịp ý, thì ra lần này trao đổi Carmen cũng đổi sắt, xem ra là đại thúc Buck dặn dò, hơn nữa đại thúc ở nhà còn rèn sắt, thật là không cần quá tinh tế, cô cao hứng không thôi, nếu không phải Allen như hổ rình mồi, còn có Gina ở một bên, không chừng cô liền nhào lên con gấu ôm một cái cảm tạ một phen.
"Như vậy thật tốt quá, có thể để cho đại thúc Buck rèn cho tôi một cây đao hay không?" Mắt sáng trông suốt, Liễu Thư còn kém không có lóe nước mắt khẩn cầu.
"Được." Không nghĩ Carmen mày cũng chưa động một cái đã đáp ứng, nói rất thống khoái, làm cho Liễu Thư cũng chưa phản ứng kịp chớp chớp mắt lại xác định: "Anh nói gì?"
"Hôm nay khi tôi đến a ba liền muốn tôi hỏi mọi người muốn đưa sắt của mọi người cho hắn rèn hay không." Hôm nay buổi sáng thời điểm chạy lấy người a ba liền dặn dò, Carmen vừa bận rộn nên đã quên, trong lòng may mắn nhắc nhở hắn một chút, nhưng mà đây chỉ là hắn nghĩ ở trong lòng, trên mặt một tia cảm xúc đều không biểu lộ ra, thực đứng đắn nghiêm túc.
"Thì ra như vậy." Liễu Thư vẫn thực vui vẻ, cười hì hì nói: "Giúp tôi cảm ơn đại thúc Buck, ngày mai chúng ta liền qua đi xem." Liễu Thư đã suy nghĩ để cho đại thúc Buck đánh kiểu sắt dạng gì mới tốt đây, thật sự thật rối rắm, nhưng mà nhìn thứ bán sắt trên sạp của tộc nhân Dực Báo, sắt khí cái gì cũng không tinh xảo, có lẽ kỹ thuật rèn sắt không thế nào, xem ra còn phải cân nhắc kỹ càng một chút, nếu như có thể, thì có thể làm thêm một vài thứ, chậc chậc, ngẫm lại cũng rất tốt đẹp.
"Ừm, chủy thủ của cô a ba cũng rèn thử, nhưng mà vẫn là của cô đẹp hơn." Carmen xem qua chủy thủ của Liễu Thư, đại thúc Buck chiếu theo đó mà rèn, bộ dạng rèn ra cũng không làm cho người vừa lòng, xem bộ dạng Liễu Thư, hắn một chút không đả kích người ăn ngay nói thật.
Quả nhiên, Liễu Thư vừa nghe liền yên, nhưng mà rất nhanh liền giống như tiểu cường mà tỉnh lại, đại thúc Buck rèn không ra sắt khí tốt, như vậy nói đúng là kỹ thuật của hắn còn chưa được, cẩn thận ngẫm lại rèn sắt muốn thế nào, đáng tiếc Liễu Thư đối với loại này tiếp xúc thật sự rất ít. Hiện tại có thể tìm được một tiệm rèn sắt tổ truyền chính là rất hiếm thấy, duy nhất có điểm ấn tượng chính là thời điểm dẫn dắt đoàn du lịch đi địa khu xa xôi tiếp xúc qua phong thổ danh tộc, rèn sắt vẫn ít nhiều có điểm giải thích.
"Mặc kệ nhiều như vậy, ngày mai đi xem là được." Hạ xuống quyết định Liễu Thư sẽ không sửa đổi, nhưng mà quay đầu nhìn về phía Allen, vừa rồi cô chính là tiên trảm hậu tấu đây, không biết hắn cho phép không, mở to hai mắt ướt sũng nhìn hắn.
Allen chịu không nổi nhất loại này ánh mắt của bạn lữ, vì thế ở dưới ánh mắt mọi người, thực không có cốt khí gật đầu đồng ý, cuối cùng còn ôn nhu sủng nịnh vuốt đầu của cô: "Anh đi cùng em, vừa vặn cũng có thể tán bộ, Vu y nói đi nhiều một chút cũng tốt." Hắn không phải không cho Liễu Thư vận động nhiều, nhưng mà có một điều kiện tiên quyết phải phải có người cùng, ví dụ như nói hắn cùng.
Cái đề tài này nói xong mọi người lại hàn huyên chút chuyện khác, cuối cùng nói tới hai đứa nhỏ trong bụng Liễu Thư, trừ bỏ Oman Eva, những người khác không phải chưa kết hôn chính là chưa sinh, hâm mộ cái gì không cần nhiều lắm, cũng là thật tâm yêu thương đứa nhỏ chưa xuất thế, đều tỏ vẻ về sau nhất định phải chiếu cố nhiều hơn, vì thế hai đứa nhỏ trong bụng còn chưa xuất thế liền nhận rất nhiều cha nuôi mẹ nuôi, thật sự là...
Nước mía đường vẫn hầm đến thái dương ngả về phía tây mới tính hoàn toàn hoàn công, nhìn đường ti nồng đặc trong mấy cái nồi, Liễu Thư liền biết thành công, sau đó liền để bọn họ tắt lửa, lẳng lặng chờ nước đường phục hồi, sau đó sẽ đọng lại, thế này mới tính chân chính hoàn thành.
Hết chương 32_Q3.
Allen mặc kệ Liễu Thư đang tưởng tượng cái gì, đỡ Liễu Thư đi ra ngoài, để cô chờ, quay người đi muốn mang Tiểu Bạch cùng tiểu thú màu đỏ cùng đi. Liễu Thư ở bên ngoài không nhìn thấy bên trong rốt cuộc là tình huống thế nào, nhưng mà thanh âm có thể nghe ra được, Tiểu Bạch rầm rì lợi hại hình như là không muốn tiểu thú đó bị mang đi. Nhưng mà thân thể nho nhỏ kia của nó cuối cùng phản đối không có hiệu quả, cho nên không qua bao lâu liền nhìn thấy Allen một tay cầm một con tiểu thú đi ra, nhưng mà mặt của hắn thì đen lại. Xaem ra Tiểu Bạch ở dưới sự ép buộc của hắn, hẳn là vật nhỏ phạm chuyện gì chọc hắn xù lông rồi, Liễu Thư cũng không hỏi nhiều, ánh mắt nhìn về phía con tiểu thú màu đỏ, nó thật ra lại ngoan, bị người mang theo không nháo không gọi, chỉ là ngoan ngoãn rụt lại. Chính là cặp mắt to như nho đen được ngập nước ướt sũng, vừa nhìn khiến cho người ta thương đến trong tâm khảm, không biết có phải bởi vì mang thai hay không, hiện tại cô phá lệ có tình thương của mẹ, thấy vậy liền manh không thôi, vươn tay liền muốn tiếp nhận tiểu thú màu đỏ đến để ôm một cái, chỉ là Allen tránh ra không cho ôm.
"Ở trong sơn động cũng không biết bao lâu, trên người hai đứa này khẳng định là thực bẩn, em không nên đụng vào, anh về tắm rửa tẩy sạch thì em lại ôm được không." Allen cẩn thận dỗ, sắc mặt đối mặt với hai con tiểu thú thì như đêm đen, vừa nhìn Liễu Thư liền bắt đầu xuân về hoa nở.
Nhìn hắn tránh ra, vốn đang nghĩ đến hắn vẫn tức giận, trong lòng Liễu Thư đột nhiên lập tức mẫn cảm, có chút ủy khuất cái mũi chính là chua xót, nhưng nghe hắn nói xong, lại thấy mình không nên như thế, lập tức liền nín khóc mỉm cười, thỏa mãn gật gật đầu: "Được, nhưng mà hiện tại anh liền đưa đi cho Vu y xem sao?" Thật muốn hiện tại liền ôm cái.
"Không được, ngày mai Vu y sẽ đến thăm em, vừa vặn còn kịp, hơn nữa hiện tại còn không biết Vu y đang làm cái gì, miễn phải quấy rầy bà." Allen hiện tại cũng lo lắng Liễu Thư ở một mình, không đúng, là buông trôi cô rời khỏi tầm mắt của mình, thật là càng ngày càng không ngoan, nhưng hắn vui vẻ chịu đựng.
"Như vậy cũng tốt." Nếu Allen hiện tại phải đi, chẳng phải là Liễu Thư nhìn không thấy hai đứa này sao, ngày mai đợi Vu y đến cũng được, nói xong liền cùng Allen trở về, trải qua một trận dọa run vừa rồi như vậy hiện tại cô cẩn thận nhìn dưới chân, hơn nữa cũng cam đoan với hắn, sẽ không một mình chạy loạn khắp nơi, không vì chính mình cũng phải vì đứa nhỏ trong bụng, cái này thì Liễu Thư không dám.
Sauk hi trở về thấy mấy người Alice Kathy đều đang bận việc, cũng không phát hiện bọn họ dị thường, Allen để cho Liễu Thư ngồi trên ghế dưới mái hiên, mình thì dẫn theo hai con tiểu thú vào nhà, đợi khi trở ra phát hiện trong tay hắn mang theo cái lồng. Được rồi, đây là cái tổ thời điểm Tiểu Bạch mới ra sinh, Liễu Thư muốn thu nó làm sủng vật để cho Allen làm, khi đó Tiểu Bạch còn nhỏ, cô làm cái lồng, là vì sợ nó trèo loạn, cái lồng kỳ thực rất rộng rãi, nhưng mà có rộng đi nữa lập tức nhét vào hai con tiểu thú cũng chen chúc hoảng.
Liễu Thư dám khẳng định Allen nhất định là cố ý, nhưng mà càng nghĩ, vẫn quên đi, cho Tiểu Bạch một cái giáo huấn cũng tốt, ai kêu nó gạt người lớn thế nhưng một mình giấu tiểu thú ngoại lai. Cho dù là tức phụ nhi tương lai cũng không được, ừ ừ, trong lòng nhắc tới vài câu, thầm cảm thấy có lý, cũng liền hoàn toàn không nhìn ánh mắt tội nghiệp của Tiểu Bạch. Chậc chậc, còn rất thương nàng dâu ha, bản thân tận lực thu nhỏ lại không gian cho tiểu thú màu đỏ, trẻ nhỏ dễ dạy, đáng giá ngợi khen.
Allen vừa lòng nhìn hai con tiểu thú trong cái lồng nhỏ, đóng chết cửa cái lồng, sau đó rất rộng rãi đặt lồng ở bên cạnh Liễu Thư, cười tủm tỉm nói: "Thấy nhàm chán thì chơi với chúng nó, anh đi làm việc, không được chạy loạn nữa, muốn đi đâu thì kêu anh biết không?"
'Ta không phải con nít, không thích chơi' nội tâm phun tào, trên mặt Liễu Thư đương nhiên là không hiện, vừa nghe vừa gật đầu không ngừng, còn kém không vỗ ngực cam đoan. Cuối cùng Allen luôn mãi nhìn mấy lần xác định xong mới thản nhiên chạy lấy người, nhưng hắn thật tốt là, lần này cũng thật sự muốn canh tù, nhìn bộ dáng này của hắn, Liễu Thư nghiến răng, chẳng lẽ danh dự của mình kém như vậy sao? Không phải là lúc này nha, aiz, nói vậy sau nay hôm, số lần Allen trông chừng cô liền càng nhiều, nhưng mà, như vậy cũng không có gì không tốt.
Nghĩ thông suốt, lại nhìn người bận việc bên kia vài lần, Liễu Thư cũng không chú ý nữa, sau đó liền dời tầm mắt đến trên người hai con tiểu thú trước mặt, vươn đầu ngón tay chọc chọc đầu Tiểu Bạch, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thêm vô cùng đau đớn: "Mi cái đồ tiểu hỗn đản."
Giống như là nghe hiểu, Tiểu Bạch hơi sợ lui lui về sau, nhưng mà mặc kệ động tác hay là thân thể đều che chở chặt chẽ cho con tiểu thú màu đỏ, làm cho Liễu Thư thực không nói gì, thật là có nàng dâu đã quên nương, hic cô chung quy đã biết vì sao nàng dâu mẹ chồng là thiên địch rồi, cảm tình chính là lòng chua xót bất đắc dĩ làm cho như vậy. Nhưng mà Liễu Thư không nghiêm trọng đến thế, chỉ cảm thấy tiểu thú nhà mình trưởng thành, sờ sờ bụng, nghĩ về sau cục cưng trong nhà, trong lòng trong mắt tràn đầy đều là trái tim phấn hồng.
Tiểu Bạch cũng không biết vì cái lông gì chủ nhân chính là chọc chọc mình, sau đó liền một người ôm bụng ngây ngô cười ở đó, nó hiện tại thực lo lắng, cái con thú hư hỏng đó ( Allen ) sẽ không làm gì đối với nó còn có tiểu hỏa bầu bạn của nó đi, sao cứ cảm thấy tiền đồ không bờ đây, thật đau tim mà, có vẻ chủ nhân cũng không đáng tin đâu.
Thời gian vừa lên giữa trưa Allen bọn họ rốt cục thì đều ép mía thành nước, Liễu Thư nhìn mấy thùng gỗ đựng nước mía hương vị ngọt ngào, mỹ không thôi. Lúc này mượn bát múc một ít nếm thử vị, nhưng mà lập tức đã bị Allen ngăn cản lại: "Trong lúc này có không ít bùn, em đừng uống, muốn uống anh nấu cho em được không?"
Thực đáng tiếc liếc mắt nhìn nước mía một cái, Liễu Thư kỳ thực cũng không ý kiến gì, thấy không cho uống, thì cô túm một ây mía đến gặm, coi như xong, vẫn tự mình tay làm hàm nhai là tốt nhất.
Giữa trưa vẫn ăn tại đây, không cho mọi người đều thiếu ăn, từng người đều mang theo thức ăn, bọn họ cũng là cân nhắc hiện tại Allen phải chiếu cố Liễu Thư, thời gian ra ngoài săn bắn cũng ngắn lại, bình thường đều là một lần đánh đồ ăn mấy ngày sau đó liền ở nhà cùng nàng dâu, cho nên vì để cho hắn ở cạnh người nhiều hơn, bọn họ đều cam nguyện vì hắn giảm bớt một ít gánh nặng.
Mấy cái này Allen tự nhiên là biết đến, nhưng mà đều là huynh đệ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, lời khách sáo hắn cũng không nói nhiều, chính là trong lòng nghĩ đợi họ cũng như hắn hôm nay, hắn nhất định là hồi báo thật tốt, còn nhóm bạn thân của Liễu Thư đối với cô tốt như vậy, cũng phải trả về gấp bội.
Bởi vì buổi chiều muốn bắt đầu nấu đường, trong viện liền đắp lò, người lại nhiều tất cả liền trực tiếp dựng giá trên lò ở trong sân. Vì thuận tiện mọi người cùng tỏ vẻ ăn lẩu đi, Liễu Thư nhớ tới hương vị lẩu cũng thèm, vì thế cái đề nghị tuyệt vời này đã được quyết định. Nhưng mà bởi vì hiện tại là mùa thu, thời tiết có vẻ khô ráo, lẩu chỉ làm canh suông, đây là Alice nói, kỳ thực Kathy là người khẩu vị thực nặng, vốn không muốn đồng ý, nhưng nhìn xem bụng Liễu Thư, đành phải gật đầu, quên đi, trời đất bao la phụ nữ có thai lớn nhất.
Gia vị canh lẩu Alice điều đã rất thuận tay, Liễu Thư ở một bên nhìn, thuận tiện nói vài câu, mấy ngày nay không có việc gì cô cũng cân nhắc tới cái ăn rồi, đối với cái này vẫn có thể chỉ điểm nhiều hơn, những người khác làm củi lửa, thu thập sân, cắt rau, còn rất ngay ngắn có tự, vì thế tốc độ mau, không bao lâu canh lẩu chuẩn bị xong, canh hầm xong, mọi người sắp xếp chổ ngồi ăn lẩu.
Ngay cả lẩu này không cay, mọi người cũng ăn khí thế ngất trời, cũng là nhiều người náo nhiệt, Liễu Thư còn để cho Kathy lấy rượu nho trong hầm ra, rượu nho này ủ ra xem như lần đầu tiên gặp mặt mọi người, miệng đầu tiên nếm thử tiếng trầm trồ khen ngợi không ngừng, chính cô cũng rất thích. Hiện tại đường chế ra, đến lúc đó là có thể ủ rượu rất tốt, không chỉ với rượu nho, hoa quả khác cũng có thể khiêu chiến nhiều hơn, ừm, rượu mơ cô cũng rất muốn uống thử xem.
Đợi mọi người ăn đến dạ dày no căng, nhóm giống cái đi gột rửa, những người khác liền bắt đầu sửa sang lại trong viện nước mía tươi mới buổi sáng ép, chuẩn bị đến nấu đường. Liễu Thư cũng không nghĩ trình tự làm việc chế đường làm cho phức tạp nhiều, chính là cái loại truyền thống, như vậy khả năng làm ra đường sẽ không tinh phẩm như ở chợ, nhưng chỉ như thế cô cũng thỏa mãn.
Trong viện đắp lò, cũng không phải một cái là ba bốn cái, sau đó nồi cũng không thượng lò một cái nồi, vì tiết kiệm thời gian liền nấu cùng nhau, bằng không chỉ dựa vào một cái nồi vậy tốc độ cũng quá chậm, như vậy cũng tốt, nhân thủ sung túc hai ba người trông chừng một cái nồi vừa vặn, thêm củi thêm lửa tuyệt đối là đủ.
Nấu đường cũng đơn giản, chính là đổ nước mía vào trong nồi, sau đó dùng sức hầm nấu, sau đó khiến cho nước trong nồi bị hầm nấu bốc hơi lên, đợi đến cuối cùng, trong nồi nước đường sẽ càng ngày càng đậm, cuối cùng biến thành đường đỏ gạch, đây là đường thô ráp nhất. Tinh tế nữa thì Liễu Thư cũng không rõ ràng lắm, trước kia cô xem qua nhà người ta hầm kẹo mạch nha, đáng tiếc trí nhớ đã không quá rõ ràng, có thể nhớ rõ chế đường thế nào cũng đã rất không tệ rồi, lại nói trước kia cô còn cho rằng đường đỏ là bị nhuộm màu, hiện tại mới biết được không phải.
Nấu đường chính là thời gian, đợi cẩn thận lọc bỏ hết tạp vật bẩn trong nước mía đi, nấu đường chính thức bắt đầu, kế tiếp chính là nhóm giống cái ở bên lò thêm củi lửa, thú nhân phải đi đốn củi, thấy đủ sẽ trở lại canh, còn lại sẽ không bận, chỉ còn chờ nước đường này bị nấu nồng đậm.
Mọi người thời gian đầy đủ, cũng tâm tình đến đây nói nhảm, nói nói đột nhiên Liễu Thư nhìn về phía Carmen, nhíu mày nói: "Carmen anh còn nhớ rõ chuyện tại bộ lạc Dực Báo không?"
Carmen sửng sốt không nghĩ tới Liễu Thư sẽ hỏi hắn chuyện này, nghĩ sơ lại thực thành thật lắc đầu: "Không nhớ rõ." Cái này cũng khó trách, lúc còn rất nhỏ đã bị a ba mang ra khỏi bộ lạc, lưu lạc khắp nơi, đối với bộ lạc Dực Báo trước kia thật là nhớ không rõ.
"Tiểu Thư cậu hỏi cái này làm cái gì?" Gina hiếu kỳ nói, cô thấy Liễu Thư sẽ không nhàm chán như vậy, đột nhiên hỏi người ta việc này. Cô không nói lời nào thì còn tốt, vừa nói thì người đã tới rồi, chỉ thấy Kathy phiên đến một cái khinh bỉ, bĩu môi nói: "Chẳng qua chính là hỏi một câu mà thôi, cô khẩn trương như vậy gì chứ, nếu thấy không an toàn thì nhanh chóng ký khế ước đi, như vậy chính là nhà cô." Kathy và Gina không tưa nhau đã quen, đôi khi kỳ thực cô cũng không ý tứ khác chính là thích sặc hai câu vui vẻ chơi vậy đó, Liễu Thư gọi loại hành vi này là bệnh trung nhị.
"Liên quan gì cô." Mắt lạnh vừa liếc, Gina chim cũng chưa chim con hàng này, cô hiện tại xem như rõ ràng, Kathy nhị hóa này chính là đứa bướng bỉnh, nếu ngươi càng quan tâm cô ta cô ta lại càng với cố chấp với ngươi, nếu không để ý tới cô ta, ngược lại chính cô ta không có ý nghĩa, Gina có thể hiểu biết cái tâm đắc này cũng rất không dễ dàng. Truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com. Trang khác chỉ là “copy” không hề xin phép. ChieuNinh tại: diendanlequydon.com
"Đừng ầm ỹ đừng ầm ỹ." Liễu Thư cũng không muốn bởi vì mình mà hai người lại làm một trận, nghe nói lần trước hai người họ thiếu chút nữa xắn tay áo đánh nhau, tuy rằng cuối cùng có hiểu lầm, cái này cũng gián tiếp thuyết minh, trình độ hung tàn của hai người, aiz, thật là rất yêu nhau giết nhau, không biết hai đương sự biết ý tưởng này có thể nôn chết hay không.
"Tôi là suy nghĩ, đại thúc Buck là từ bộ lạc Dực Báo tới đây, chúng ta ở ngày trao đổi đã từ chỗ bộ lạc Dực Báo trao đổi nhiều kim loại, ta cảm thấy như vậy bày ở đó cũng là lãng phí, không bằng luyện chế đi." Vừa rồi thời điểm ở trong sơn động cô nhìn đến sắt này, hiện tại vừa rảnh rỗi liền có ý tưởng, nói chủy thủ của cô cũng mất rồi, hiện tại nấu cơm cắt rau đều là dùng đao đá hoặc là vỏ ngọc trai, thế nào cũng thấy không thuận tay, tuy rằng hiện tại nấu cơm bình thường đều không tới phiên cô, nhưng cô chính là muốn chủy thủ, chủy thủ đáng thương của cô cứ như vậy không còn.
Carmen nghe vậy thì mắt hơi hơi sáng ngời, sau đó còn nghiêm túc nhìn chằm chằm Liễu Thư, nhìn đến khi Allen đều muốn tát con hàng này một cái lăn qua một bên, hắn mới mở miệng: "Tôi cũng trao đổi sắt, a ba ở nhà rèn sắt." Không nghĩ tới Carmen sẽ nói như vậy.
Liễu Thư thoáng mộng một hồi, sau đó hiểu kịp ý, thì ra lần này trao đổi Carmen cũng đổi sắt, xem ra là đại thúc Buck dặn dò, hơn nữa đại thúc ở nhà còn rèn sắt, thật là không cần quá tinh tế, cô cao hứng không thôi, nếu không phải Allen như hổ rình mồi, còn có Gina ở một bên, không chừng cô liền nhào lên con gấu ôm một cái cảm tạ một phen.
"Như vậy thật tốt quá, có thể để cho đại thúc Buck rèn cho tôi một cây đao hay không?" Mắt sáng trông suốt, Liễu Thư còn kém không có lóe nước mắt khẩn cầu.
"Được." Không nghĩ Carmen mày cũng chưa động một cái đã đáp ứng, nói rất thống khoái, làm cho Liễu Thư cũng chưa phản ứng kịp chớp chớp mắt lại xác định: "Anh nói gì?"
"Hôm nay khi tôi đến a ba liền muốn tôi hỏi mọi người muốn đưa sắt của mọi người cho hắn rèn hay không." Hôm nay buổi sáng thời điểm chạy lấy người a ba liền dặn dò, Carmen vừa bận rộn nên đã quên, trong lòng may mắn nhắc nhở hắn một chút, nhưng mà đây chỉ là hắn nghĩ ở trong lòng, trên mặt một tia cảm xúc đều không biểu lộ ra, thực đứng đắn nghiêm túc.
"Thì ra như vậy." Liễu Thư vẫn thực vui vẻ, cười hì hì nói: "Giúp tôi cảm ơn đại thúc Buck, ngày mai chúng ta liền qua đi xem." Liễu Thư đã suy nghĩ để cho đại thúc Buck đánh kiểu sắt dạng gì mới tốt đây, thật sự thật rối rắm, nhưng mà nhìn thứ bán sắt trên sạp của tộc nhân Dực Báo, sắt khí cái gì cũng không tinh xảo, có lẽ kỹ thuật rèn sắt không thế nào, xem ra còn phải cân nhắc kỹ càng một chút, nếu như có thể, thì có thể làm thêm một vài thứ, chậc chậc, ngẫm lại cũng rất tốt đẹp.
"Ừm, chủy thủ của cô a ba cũng rèn thử, nhưng mà vẫn là của cô đẹp hơn." Carmen xem qua chủy thủ của Liễu Thư, đại thúc Buck chiếu theo đó mà rèn, bộ dạng rèn ra cũng không làm cho người vừa lòng, xem bộ dạng Liễu Thư, hắn một chút không đả kích người ăn ngay nói thật.
Quả nhiên, Liễu Thư vừa nghe liền yên, nhưng mà rất nhanh liền giống như tiểu cường mà tỉnh lại, đại thúc Buck rèn không ra sắt khí tốt, như vậy nói đúng là kỹ thuật của hắn còn chưa được, cẩn thận ngẫm lại rèn sắt muốn thế nào, đáng tiếc Liễu Thư đối với loại này tiếp xúc thật sự rất ít. Hiện tại có thể tìm được một tiệm rèn sắt tổ truyền chính là rất hiếm thấy, duy nhất có điểm ấn tượng chính là thời điểm dẫn dắt đoàn du lịch đi địa khu xa xôi tiếp xúc qua phong thổ danh tộc, rèn sắt vẫn ít nhiều có điểm giải thích.
"Mặc kệ nhiều như vậy, ngày mai đi xem là được." Hạ xuống quyết định Liễu Thư sẽ không sửa đổi, nhưng mà quay đầu nhìn về phía Allen, vừa rồi cô chính là tiên trảm hậu tấu đây, không biết hắn cho phép không, mở to hai mắt ướt sũng nhìn hắn.
Allen chịu không nổi nhất loại này ánh mắt của bạn lữ, vì thế ở dưới ánh mắt mọi người, thực không có cốt khí gật đầu đồng ý, cuối cùng còn ôn nhu sủng nịnh vuốt đầu của cô: "Anh đi cùng em, vừa vặn cũng có thể tán bộ, Vu y nói đi nhiều một chút cũng tốt." Hắn không phải không cho Liễu Thư vận động nhiều, nhưng mà có một điều kiện tiên quyết phải phải có người cùng, ví dụ như nói hắn cùng.
Cái đề tài này nói xong mọi người lại hàn huyên chút chuyện khác, cuối cùng nói tới hai đứa nhỏ trong bụng Liễu Thư, trừ bỏ Oman Eva, những người khác không phải chưa kết hôn chính là chưa sinh, hâm mộ cái gì không cần nhiều lắm, cũng là thật tâm yêu thương đứa nhỏ chưa xuất thế, đều tỏ vẻ về sau nhất định phải chiếu cố nhiều hơn, vì thế hai đứa nhỏ trong bụng còn chưa xuất thế liền nhận rất nhiều cha nuôi mẹ nuôi, thật sự là...
Nước mía đường vẫn hầm đến thái dương ngả về phía tây mới tính hoàn toàn hoàn công, nhìn đường ti nồng đặc trong mấy cái nồi, Liễu Thư liền biết thành công, sau đó liền để bọn họ tắt lửa, lẳng lặng chờ nước đường phục hồi, sau đó sẽ đọng lại, thế này mới tính chân chính hoàn thành.
Hết chương 32_Q3.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.