Chương 229: Rèn
Trần Hướng Bắc
19/12/2021
Tuy rằng Allen không quá muốn cho Liễu Thư đi chỗ đại thúc Buck nhìn hắn chế tạo sắt khí, nhưng mà ở phương diện nào đó bạn lữ nhà hắn cố chấp
thật là tới cả giác thú sừng tê cũng kéo không nhúc nhích, cho nên cuối
cùng cũng chỉ có thể là hắn thoái nhượng, vì thế hai người thu thập một
chút sắt khí mình trao đổi được tiến đến trong nhà Carmen.
Từ lúc bụng càng ngày càng lớn Liễu Thư rất ít đi bộ trong bộ lạc, phần lớn chính là tản bộ ở trong nhà Alice Kathy Eva cách vách, đi lại la cà, lúc khác thì chui rúc ngay tại nhà, đương nhiên đi vận động một chút đối với đứa nhỏ trong bụng cũng tốt, cô thực sự cam lòng, chỉ là đi không lâu mà thôi.
Allen làm giỏ, đều cất gang vào, còn có mấy cây hơi bị dài, hắn sẽ không cầm, một là cầm không được, hai là trước nhìn xem đại thúc Buck có thể rèn thành cái dạng sắt khí gì, nếu không được, sắt dài này cứ lưu trữ như vậy cũng không tệ, cho nên mang đều là món nhỏ, trong đó chỉ có cây sắt nhỏ Liễu Thư muốn rèn chủy thủ.
"Bụng Liễu Thư có bảy tháng rồi nhỉ?" Có a sao đi đường qua bộ lạc, nhìn Allen đỡ Liễu Thư chậm rãi đi, nhiệt tình đến một câu.
"A sao, mới năm tháng." Allen làm giải thích không biết mệt, lời này trên đường có rất nhiều người hỏi, tuy rằng Vu y đều nói Liễu Thư hoài là song thai, nhưng người thấy qua dù sao cũng ít, trong lúc nhất thời quả thật không ngờ chênh lệch ở trong đó, lần đầu tiên nhìn đều dựa vào tưởng tượng.
"Đúng đúng, xem ta đều đã quên, bạn lữ nhà con hoài là hai ấu tể, như vậy thật tốt, hai đứa hài tử đây." A sao nói chuyện vừa hâm mộ lại khen, ánh mắt nhìn về phía bụng Liễu Thư là các loại biểu tình, mặc kệ như thế nào Allen đều nhận hết, trong lòng cao hứng cũng biểu hiện đi ra, khóe miệng vểnh lên đó thế nào cũng không rơi được.
"Được rồi, cũng không còn ai, còn cười thành như vậy." Nhà đại thúc Buck cho dù là xây trong bộ lạc vẫn là xa hơn nhà những người khác một chút, đợi đi đến gần đó đã không có bao nhiêu người, Liễu Thư không khỏi cười mắng hắn một câu, nói xong mình cũng cảm thấy buồn cười.
"Anh cao hứng." Allen hồn không thèm để ý, theo thói quen lại vỗ về bụng Liễu Thư, gật đầu nói: "Lần khác anh lại làm một ít da thú, hai đứa hài tử cần rất nhiều, nhưng lại cần tìm một ít quả sữa, bằng không hai đứa sẽ làm em thực vất vả." Nói xong, Allen liền hơi nhíu mày, hình như cảm thấy một đống chuyện lớn, rất có cảm giác không đủ.
"Quả sữa?" Không nghe nói qua loại trái cây này, nhưng mà nghe ý tứ, giống như là một loại chế phẩm sữa, Liễu Thư hiếu kỳ nói: "Cho ấu tể ăn sao?"
"Kỳ thực giống cái sinh sản đều không cần quả sữa, bọn họ có thể tự mình cho ăn, nhưng mà nhà chúng ta là hai đứa phải có chút chuẩn bị mới tốt, hơn nữa anh tính qua em hẳn là sẽ là sinh sản cuối mùa thu, đến lúc đó trái cây sữa này cũng ít, anh muốn dự trữ chút mới tốt."
"Quả sữa ăn ngon không?" Cô suy nghĩ hẳn là trái cây có thể sản xuất sữa đi, quả nhiên thế giới thú nhân chính là thần kỳ, thật là cái gì cũng có, cười cười: "Có dễ uống như sữa dê không?" Nói tới sữa dê, nghĩ đến con mẫu dê vào ở ở hậu viện nhà mình, Liễu Thư liền chỉ có điểm thèm, đáng tiếc sữa dê đã ngừng, ăn cũng ăn không được.
"Trái cây sữa không có hương vị, ăn một chút vị cũng không có, nhưng mà cho ấu tể ăn lại có thể để cho bọn nó ăn no dạ dày, trước kia chúng ta cũng không thích hái vài thứ kia, hiện tại chúng ta lại có thể hái trở về nấu ăn, thả chút muối nấu ăn." Allen hiện tại cũng biết có vài thứ cũng không khó ăn như mặt ngoài, khiếm khuyết duy nhất chính là thoáng gia công nó thế nào mà thôi.
"Tốt lắm, anh hái một ít trở về, em nếm nếm." Ăn hàng sức mạnh đến đây, Liễu Thư ngược lại có hứng thú.
"Được, trái cây sữa vỏ ngoài thực cứng, đến lúc đó hái trở về có thể tồn thật lâu, anh hái nhiều một chút, về sau để lại ở trong hầm ngầm, em muốn ăn thì ăn, bao nhiêu cũng không có vấn đề gì."
"Vâng." Ngoan ngoãn gật gật đầu, khóe miệng Liễu Thư cười vểnh lên, hơi hơi ngẩng đầu nhìn sườn mặt tuấn lãng của Allen, trong lòng có chút thở dài, hiện tại thật là thực hạnh phúc, quả nhiên chỉ cần sống được vui vẻ là được.
"Đúng rồi, kỳ thực trừ bỏ quả sữa, chúng ta còn có con mẫu dê." Allen nghĩ tới mẫu dê trong nhà, hương vị sữa dê không tốt, nhưng mà trải qua Liễu Thư bỏ chút đồ nấu lên, cảm giác vẫn là rất dễ uống: "Nhớ rõ em đã nói sữa dê rất tốt, nói vậy ấu tể cũng có thể uống đi."
"Tự nhiên có thể uống vào." Liễu Thư ôm bụng buồn rầu nói: "Chẳng qua chỉ một con dê có thể làm cái gì, nếu anh ở bên ngoài săn bắn thì nhìn xem, nếu anh bắt được một công dê trở về thì tốt rồi." Như vậy là có thể ghép đôi rồi, không chừng có thể sinh một ổ dê con nữa.
"Cái này..." Sờ sờ cằm, Allen như có chút suy nghĩ: "Thật đúng là không chừng có thể tới một con đâu."
"A." Liễu Thư liền vừa nói, tới nơi này lâu như vậy, vốn không nhìn đến thú nhân đánh được loại thú dê này, mà từ Thiên Lang tộc được con mẫu dê, tiềm thức đã cho rằng dê này nói không chừng đều sinh trưởng ở trên thảo nguyên, hiện tại lại vừa nghĩ, quả thật là vừa mừng vừa sợ: "Thật sự, anh nhìn thấy qua?"
"Còn không chỉ một con." Nâng tay nắm thật chặt quần áo Liễu Thư, mới tiếp tục nói: "Anh cũng không rất chú ý, nhưng mà nhìn đến một đám thú sẽ luôn lưu ý hai mắt." Rũ mắt nhìn bộ dạng trông mong của Liễu Thư, nhịn không được liền sờ sờ đầu của cô. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
"Anh biết vị trí cụ thể đám thú kia, để thời điểm săn bắn lần sau tìm Ngả Đạt Oman bọn họ cùng nhau, nhất định sẽ bắt mấy con trở về cho em được không?"
"Được." Thỏa mãn gật gật đầu, lại đi phía trước xem, trong lúc nói chuyện đã đến nhà Carmen.
Phòng ở nhà Carmen xây cực lớn, so với nhà bọn họ còn muốn nhiều hơn một hai gian, theo Liễu Thư nhiều ra đó hẳn là để cho Carmen dùng khi cưới nàng dâu về, nhưng mà đợi đến gần mới biết được cô nghĩ sai rồi, vừa tới gần chợt nghe tiếng vang đinh đinh đang đang nặng nề.
Đối loại thanh âm này, Liễu Thư không quen thuộc, nhưng mà chỉ dùng ngón chân nghĩ cũng biết là cái gì mới có thể phát ra, đôi mắt nhiễm vẻ vui mừng, kéo kéo Allen liền muốn đi qua.
"Hai người đến rồi." Carmen ôm một bó củi lửa từ hậu viện đi tới, vừa vặn nhìn đến hai người, cũng không ngừng lại mà trực tiếp ôm bó củi đó liền đi phía trước, cũng không phải đi nhà chính, mà là một cái cửa nhỏ ở bên cạnh, đi đến trước cửa nhỏ hắn lại trở lại liếc mắt nhìn hai người một cái, hơi nhíu mày: "Đi theo đến đây đi, a ba đang rèn sắt ở trong này." Nói xong lại liếc mắt nhìn Liễu Thư một cái, chính xác là nói hẳn là xem bụng của cô, xem ra hình như có chút do dự.
"Bên trong rất nóng, Allen bạn lữ của cậu không chịu nổi nóng cũng đừng đi vào, tự cậu vào là được." Bỏ xuống một câu này, Carmen dùng chân để mở cửa đi vào, sau khi đi vào cũng không đóng cửa, vừa vặn hai người bên ngoài đều có thể nhìn thấy tình cảnh bên trong.
Mặc dù còn chưa đi vào, nhưng là vì cửa mở rộng, tiếng vang đinh đang trầm mặc bên trong liền truyền đến càng thêm rõ ràng, hơn nữa bởi vì đứng gần, thực rõ ràng cảm nhận được một cỗ hơi nóng. Lại xem xét cũng chỉ nhìn thấy một cái bóng dáng đại thúc Buck bên trong, trên thân hắn chỉ mặc một cái áo chẽn, trước người có một cái lò rất lớn, bên trong đang đốt lửa đỏ cháy hồng, cho dù là cách không phải rất gần, cũng có thể cảm giác được nhiệt độ này, cứ như vậy Allen sẽ không muốn Liễu Thư đi vào.
Allen vì Carmen hành động tri kỷ mà thực vừa lòng, may mắn nhìn đến sớm một chút, xoay người liền nhẹ giọng nói với Liễu Thư: "Em xem bên trong nóng, vừa ầm ỹ lại loạn, em cũng đừng đi vào, anh đi xem, em liền đứng tại cạnh cửa, được không?" Lời này nói thật thành khẩn.
"Được rồi." Ngoan ngoãn gật đầu, Liễu Thư đi phía trước vài bước thật sự đến xem ngay tại cạnh cửa, bộ dạng rõ ràng như vậy ngược lại làm cho Allen thấy hết sức ngạc nhiên. Lúc đến có khuyên như thế nào cũng chưa có tác dụng, không nghĩ hiện tại dễ dỗ như vậy, ngược lại làm cho hắn nhìn nhiều hai mắt, hình như đang xác định cô có phải thật sự đáp ứng rồi hay không.
"Còn mè nheo cái gì, nhanh đi." Liếc mắt con hàng này một cái, Liễu Thư nghĩ ở trong lòng, cô mới sẽ không nói vốn sẽ không tính thật sự đi đến gần quan sát đâu, dù sao thị lực tốt thế nào đều có thể thấy rõ, sẽ không tới gần để giúp vui, thanh âm rèn sắt thật sự là quá ồn ào náo loạn, đối với dưỡng thai không tốt, đứa nhỏ lớn năm tháng đã có cảm giác với bên ngoài rồi.
Đều nói như vậy, Allen lại dặn vài câu liền thật sự mang theo một sọt gang đi vào, vào cửa lại xem liếc mắt nhìn ra sau một cái, vừa vặn nhìn đến Liễu Thư không biết lấy cái gì của nhà Carmen làm cái ghế, đang đoan đoan chính chính ngồi nhìn hắn, được rồi, lúc này là thật yên tâm, quay đầu đi tìm Carmen.
Carmen ở phía dưới cái lò bên người đại thúc Buck, ngồi ở đó thêm củi thêm lửa, thấy hắn nhìn, liền chỉ vào đại thúc Buck nói: "Cậu trước đợi chút, a ba lập tức thì xong rồi."
Như vậy Allen cũng sẽ chờ, sau đó tầm mắt liền nhìn về phía chuyện đại thúc Buck đang làm, một cái kìm sắt mang theo một khối sắt nung đỏ, đặt ở trên một khối sắt đôn lớn, đại thúc Buck một tay kia nắm một sắt khối lớn không ngừng đập lên trên khối sắt nung đỏ, khối sắt nung đỏ so với ban đầu thì yếu ớt hơn, bị đập một chút liền biến hình dạng, hắn cứ nhìn như vậy lại càng ngày càng chuyên chú, đương nhiên so với hắn thì Liễu Thư nhìn chính là một mặt khác.
Cô biết đại thúc Buck là tộc nhân Dực Báo, hẳn là kế thừa kỹ thuật rèn này, vốn chính là thuận miệng hỏi Carmen một chút, nếu không đúng sự thật cô liền chuẩn bị tự mình nhóm lửa rèn sắt, hiện tại không mình bận rộn thật đúng là rất tốt. Hơn nữa vừa nhìn đến, đại thúc Buck cho dù là rời đi bộ lạc cũng mang theo nghề rèn, cái này thật là không tới phiên cô quản rồi, việc rèn sắt rắc rối cứ để cho phụ tử Dực Báo.
Chỉ là đại thúc Buck nơi này rốt cuộc là đơn sơ, nhưng may mắn nên có đều có, chính là kỹ thuật có điểm khiếm khuyết, xem, khối sắt đánh xong cứ để như vậy, mà xem sắc mặt Carmen, hình như bọn họ còn chưa ý thức được một điểm.
"Đại thúc Buck, thúc xem sắt khí này trực tiếp ngâm trong nước lạnh, sẽ hạ nhiệt độ rất tốt." Không nhịn được, Liễu Thư mắt thấy đại thúc Buck dùng kìm sắt kẹp khối sắt đó liền muốn để qua một bên, hơi hơi đề cao âm điệu, nhắc nhở.
"Cái này..." Carmen cũng nghe được, do dự khó hiểu nhìn sắt khí trên tay a ba hắn.
Mà đại thúc Buck vừa nghe, đầu tiên là dừng một chút, sau đó nghĩ thì giật mình kinh dị liếc mắt nhìn Liễu Thư một cái, sau đó lại nhìn nhìn sắt khí trong tay, không nói hai lời quay đầu liền bưng tới một bình nước ở trên bàn, tiếp theo mở nắp bình nước, đầy một bình nước sôi để nguội đều tưới hết lên phía trên sắt khí...
Theo tiếng 'xèo xèo' nóng lạnh luân phiên, còn có phản ứng vật lý khói trắng một trận, hết thảy trở về bình tĩnh.
"Ha ha, biện pháp này hay, mỗi lần đánh xong, phải đợi thật lâu mới có thể quan sát cẩn thận, thật là gấp chết người, ai nha nha, người già đi, thế nào lại xem nhẹ vấn đề đơn giản như vậy đây, ha ha, ít nhiều có Tiểu Thư."
Nhìn sắt khí trong tay nháy mắt phục hồi xuống, đại thúc Buck quả thực là thoải mái cười to, từ lúc bởi vì Liễu Thư chữa trị xong cánh tay hắn, đại thúc Buck có một đoạn thời gian quả thực liền xem cô như là con dâu, chỉ là đáng tiếc còn chưa chờ hắn cổ vũ nhi tử đuổi theo, một đóa giống cái thật lớn đã bị hỗn tiểu tử Allen cướp đi trước, hắn thật hối hận. Hiện tại lại nhìn bụng tròn trịa của Liễu Thư, ngay cả ấu tể cũng có rồi, hắn lại càng bất mãn, bất mãn với Carmen, thú nhân cùng lứa với hắn cho dù không có đứa nhỏ, cũng có bạn lữ, khi nào thì hắn mới thú giống cái trở về hả.
Một khi cao hứng liền nghĩ tới chuyện tình uất ức trong lòng, đại thúc Buck quyết định tại trong cuộc sống tốt như vậy vẫn là đừng nghĩ hỗn tiểu tử nhà hắn, quên đi, tìm không được giống cái làm bạn lữ cũng là do nó không có bản lĩnh, quản nó cái khỉ gió.
"A ba người chớ làm loạn, cánh tay của người là có thể động, nhưng mà bình thường việc nặng cũng phải cẩn thận chút." Tại thời khắc cao hứng như vậy lão tử không tìm nhi tử thì thôi, nhi tử ngược lại tự đến tìm phiền phức, đại thúc Buck thực mất hứng, sau đó liền thể hiện ra trên mặt, bộ dạng trong cơn giận dữ, còn kém không có thổi râu trừng mắt .
"Thế nào mày ghét bỏ tao thêm phiền toái cho mày phải không? Đừng quên, tao lúc trước cho dù là một cánh tay không còn, còn không phải làm nuôi mày lớn sao, xú tiểu tử." Bộ dáng tức giận thật sự giống như muốn đánh Carmen một trận, hù dọa Allen vội vàng ngăn lại.
Nhưng mà Carmen cũng rất bình tĩnh, một chút cũng chưa vì a ba tức giận mà biến sắc, chỉ là đều nhất nhất thu thập công việc trên tay, sau đó nói với Liễu Thư đối diện ngoài cửa: "Cô nghĩ muốn làm gì để tôi đến rèn thử, cánh tay a ba của tôi vẫn cần dưỡng." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
"Đây là tự nhiên, cánh tay đại thúc Buck xác thực không thể dùng lực quá độ." Liễu Thư thuận theo gật đầu, lúc trước cô xem cánh tay cho Buck, cánh tay tuy rằng chưa gãy, nhưng mlà bị thương lâu như vậy, vẫn hao tổn như thế, mạnh mẽ làm hỏng thì sao, tuy rằng hiện tại đã trở lại vị trí cũ, nhưng mà di chứng vẫn còn đó.
"Người xem, a ba không phải một mình con nói như thế." Liếc nhìn a ba nhà mình còn đang tức giận một cái, Carmen còn nói lời thấm thía.
Từ lúc cánh tay tốt lắm, Buck làm mười phế nhân mấy năm, quả thực là muốn lấy về hết khí lực những năm đó, bận rộn khắp nơi, Carmen bị làm cho mà cái đầu muốn to thành hai, còn phải sống chết trông chừng, bằng không không chừng chỉ không để ý một cái là ông ấy chạy đi tìm một con mãnh thú quyết đấu, cứ như vậy mà coi chừng. Nhưng mà kể từ ngày trao đổi trở về mang về một ít sắt, chủ yếu là bởi vì Carmen muốn biết đồ của chủng tộc mình như thế nào, nhưng mà sau khi mang trở về thì hắn liền hối hận. A ba nhà hắn vừa thấy sắt liền bắt đầu kích động, kích động liền đều chuyển hết cả ra đồ mình cất chứa, tuyên bố nói cho cùng là Dực Báo tộc, tài nghệ rèn là không thể không biết, bằng không sẽ bị chê cười. Vì thế hắn liền bắt đầu vừa học tập tài nghệ bản tộc, còn phải coi chừng a ba không yên, Carmen quả thật là rất lao tâm lao lực.
"Hừ." Vốn đang muốn mắng, nhưng mà ngoài cửa là Liễu Thư, bây giờ con bé còn có ấu tể, hắn cũng không dám dọa người ta, nặng nề hừ một tiếng mới từ bỏ.
Mọi người nói già trẻ già trả, có người là càng lớn càng ngây thơ, Liễu Thư cảm thấy thật sâu rằng, đại thúc Buck liền có xu thế này, nhưng mà cô sẽ không nói ra.
"Tiểu Thư à, chú nghe nói con muốn chế tạo đao gì đó, con muốn cái gì thì nói với chú, chú làm cho con, tiểu tử Carmen này còn đang học thôi, đừng làm hỏng đồ của con." Buck thực cảm thấy hứng thú đối với thứ Liễu Thư muốn, hắn thử rèn qua, nhưng mà không thành công, hắn rất hối hận, muốn thử lại.
"Đại thúc, cánh tay của chú..." Liễu Thư là muốn dao nhíp chủy thủ, nhưng mà cũng không muốn làm người ta bị thương.
"Con nói để con rèn." Carmen thực kiên trì, nói xong liền đi xem gang Allen mang tới đây.
"Mày cái thằng nhóc con..." Đại thúc Buck bị tức không thôi, muốn nói cái gì nhưng mà còn chưa nói xong liền lại bị đánh gãy.
"A ba con thấy người vẫn là nên nghỉ ngơi đi, bằng không thật sự thế nào thì về sau cũng không ôm được cháu nội." Xoay người nhìn hắn, Carmen thản nhiên liếc mắt một cái rồi cầm sắt trong sọt lại nhìn xem, giống như lạnh nhạt tùy ý nói: "Không phải ba muốn con tìm bạn lữ sao, nếu ba làm bị thương thì con cũng không tâm tư kia."
"Ặc..."
"Mày, mày là nói, mày có đối tượng bạn lữ." Đại thúc Buck đầu tiên là bị nhi tử nói làm cho có chút mộng, sau đó chính là vui vẻ thoải mái, bạn lữ của hắn sớm đã chết, hắn đời này cũng sẽ không tìm những người khác, chỉ có nhi tử này, cho nên đối với bạn lữ nhi tử lại càng nóng nảy, nhất là đối lập với thú nhân thanh niên khác trong bộ lạc, không thấy Allen cũng làm cha sao.
Vốn nghĩ đến con trai làm người lạnh nhạt mới tìm không thấy giống cái, hiện tại có vẻ có chút manh mối, quả thực không cần quá kinh hỉ, lập tức đã bắt đầu xoa xoa tay nghĩ, rốt cuộc là giống cái nhà ai, phòng ở trong nhà có phải không đủ hay không, muốn lại xây thêm hai gian hay không.
Từ lúc bụng càng ngày càng lớn Liễu Thư rất ít đi bộ trong bộ lạc, phần lớn chính là tản bộ ở trong nhà Alice Kathy Eva cách vách, đi lại la cà, lúc khác thì chui rúc ngay tại nhà, đương nhiên đi vận động một chút đối với đứa nhỏ trong bụng cũng tốt, cô thực sự cam lòng, chỉ là đi không lâu mà thôi.
Allen làm giỏ, đều cất gang vào, còn có mấy cây hơi bị dài, hắn sẽ không cầm, một là cầm không được, hai là trước nhìn xem đại thúc Buck có thể rèn thành cái dạng sắt khí gì, nếu không được, sắt dài này cứ lưu trữ như vậy cũng không tệ, cho nên mang đều là món nhỏ, trong đó chỉ có cây sắt nhỏ Liễu Thư muốn rèn chủy thủ.
"Bụng Liễu Thư có bảy tháng rồi nhỉ?" Có a sao đi đường qua bộ lạc, nhìn Allen đỡ Liễu Thư chậm rãi đi, nhiệt tình đến một câu.
"A sao, mới năm tháng." Allen làm giải thích không biết mệt, lời này trên đường có rất nhiều người hỏi, tuy rằng Vu y đều nói Liễu Thư hoài là song thai, nhưng người thấy qua dù sao cũng ít, trong lúc nhất thời quả thật không ngờ chênh lệch ở trong đó, lần đầu tiên nhìn đều dựa vào tưởng tượng.
"Đúng đúng, xem ta đều đã quên, bạn lữ nhà con hoài là hai ấu tể, như vậy thật tốt, hai đứa hài tử đây." A sao nói chuyện vừa hâm mộ lại khen, ánh mắt nhìn về phía bụng Liễu Thư là các loại biểu tình, mặc kệ như thế nào Allen đều nhận hết, trong lòng cao hứng cũng biểu hiện đi ra, khóe miệng vểnh lên đó thế nào cũng không rơi được.
"Được rồi, cũng không còn ai, còn cười thành như vậy." Nhà đại thúc Buck cho dù là xây trong bộ lạc vẫn là xa hơn nhà những người khác một chút, đợi đi đến gần đó đã không có bao nhiêu người, Liễu Thư không khỏi cười mắng hắn một câu, nói xong mình cũng cảm thấy buồn cười.
"Anh cao hứng." Allen hồn không thèm để ý, theo thói quen lại vỗ về bụng Liễu Thư, gật đầu nói: "Lần khác anh lại làm một ít da thú, hai đứa hài tử cần rất nhiều, nhưng lại cần tìm một ít quả sữa, bằng không hai đứa sẽ làm em thực vất vả." Nói xong, Allen liền hơi nhíu mày, hình như cảm thấy một đống chuyện lớn, rất có cảm giác không đủ.
"Quả sữa?" Không nghe nói qua loại trái cây này, nhưng mà nghe ý tứ, giống như là một loại chế phẩm sữa, Liễu Thư hiếu kỳ nói: "Cho ấu tể ăn sao?"
"Kỳ thực giống cái sinh sản đều không cần quả sữa, bọn họ có thể tự mình cho ăn, nhưng mà nhà chúng ta là hai đứa phải có chút chuẩn bị mới tốt, hơn nữa anh tính qua em hẳn là sẽ là sinh sản cuối mùa thu, đến lúc đó trái cây sữa này cũng ít, anh muốn dự trữ chút mới tốt."
"Quả sữa ăn ngon không?" Cô suy nghĩ hẳn là trái cây có thể sản xuất sữa đi, quả nhiên thế giới thú nhân chính là thần kỳ, thật là cái gì cũng có, cười cười: "Có dễ uống như sữa dê không?" Nói tới sữa dê, nghĩ đến con mẫu dê vào ở ở hậu viện nhà mình, Liễu Thư liền chỉ có điểm thèm, đáng tiếc sữa dê đã ngừng, ăn cũng ăn không được.
"Trái cây sữa không có hương vị, ăn một chút vị cũng không có, nhưng mà cho ấu tể ăn lại có thể để cho bọn nó ăn no dạ dày, trước kia chúng ta cũng không thích hái vài thứ kia, hiện tại chúng ta lại có thể hái trở về nấu ăn, thả chút muối nấu ăn." Allen hiện tại cũng biết có vài thứ cũng không khó ăn như mặt ngoài, khiếm khuyết duy nhất chính là thoáng gia công nó thế nào mà thôi.
"Tốt lắm, anh hái một ít trở về, em nếm nếm." Ăn hàng sức mạnh đến đây, Liễu Thư ngược lại có hứng thú.
"Được, trái cây sữa vỏ ngoài thực cứng, đến lúc đó hái trở về có thể tồn thật lâu, anh hái nhiều một chút, về sau để lại ở trong hầm ngầm, em muốn ăn thì ăn, bao nhiêu cũng không có vấn đề gì."
"Vâng." Ngoan ngoãn gật gật đầu, khóe miệng Liễu Thư cười vểnh lên, hơi hơi ngẩng đầu nhìn sườn mặt tuấn lãng của Allen, trong lòng có chút thở dài, hiện tại thật là thực hạnh phúc, quả nhiên chỉ cần sống được vui vẻ là được.
"Đúng rồi, kỳ thực trừ bỏ quả sữa, chúng ta còn có con mẫu dê." Allen nghĩ tới mẫu dê trong nhà, hương vị sữa dê không tốt, nhưng mà trải qua Liễu Thư bỏ chút đồ nấu lên, cảm giác vẫn là rất dễ uống: "Nhớ rõ em đã nói sữa dê rất tốt, nói vậy ấu tể cũng có thể uống đi."
"Tự nhiên có thể uống vào." Liễu Thư ôm bụng buồn rầu nói: "Chẳng qua chỉ một con dê có thể làm cái gì, nếu anh ở bên ngoài săn bắn thì nhìn xem, nếu anh bắt được một công dê trở về thì tốt rồi." Như vậy là có thể ghép đôi rồi, không chừng có thể sinh một ổ dê con nữa.
"Cái này..." Sờ sờ cằm, Allen như có chút suy nghĩ: "Thật đúng là không chừng có thể tới một con đâu."
"A." Liễu Thư liền vừa nói, tới nơi này lâu như vậy, vốn không nhìn đến thú nhân đánh được loại thú dê này, mà từ Thiên Lang tộc được con mẫu dê, tiềm thức đã cho rằng dê này nói không chừng đều sinh trưởng ở trên thảo nguyên, hiện tại lại vừa nghĩ, quả thật là vừa mừng vừa sợ: "Thật sự, anh nhìn thấy qua?"
"Còn không chỉ một con." Nâng tay nắm thật chặt quần áo Liễu Thư, mới tiếp tục nói: "Anh cũng không rất chú ý, nhưng mà nhìn đến một đám thú sẽ luôn lưu ý hai mắt." Rũ mắt nhìn bộ dạng trông mong của Liễu Thư, nhịn không được liền sờ sờ đầu của cô. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
"Anh biết vị trí cụ thể đám thú kia, để thời điểm săn bắn lần sau tìm Ngả Đạt Oman bọn họ cùng nhau, nhất định sẽ bắt mấy con trở về cho em được không?"
"Được." Thỏa mãn gật gật đầu, lại đi phía trước xem, trong lúc nói chuyện đã đến nhà Carmen.
Phòng ở nhà Carmen xây cực lớn, so với nhà bọn họ còn muốn nhiều hơn một hai gian, theo Liễu Thư nhiều ra đó hẳn là để cho Carmen dùng khi cưới nàng dâu về, nhưng mà đợi đến gần mới biết được cô nghĩ sai rồi, vừa tới gần chợt nghe tiếng vang đinh đinh đang đang nặng nề.
Đối loại thanh âm này, Liễu Thư không quen thuộc, nhưng mà chỉ dùng ngón chân nghĩ cũng biết là cái gì mới có thể phát ra, đôi mắt nhiễm vẻ vui mừng, kéo kéo Allen liền muốn đi qua.
"Hai người đến rồi." Carmen ôm một bó củi lửa từ hậu viện đi tới, vừa vặn nhìn đến hai người, cũng không ngừng lại mà trực tiếp ôm bó củi đó liền đi phía trước, cũng không phải đi nhà chính, mà là một cái cửa nhỏ ở bên cạnh, đi đến trước cửa nhỏ hắn lại trở lại liếc mắt nhìn hai người một cái, hơi nhíu mày: "Đi theo đến đây đi, a ba đang rèn sắt ở trong này." Nói xong lại liếc mắt nhìn Liễu Thư một cái, chính xác là nói hẳn là xem bụng của cô, xem ra hình như có chút do dự.
"Bên trong rất nóng, Allen bạn lữ của cậu không chịu nổi nóng cũng đừng đi vào, tự cậu vào là được." Bỏ xuống một câu này, Carmen dùng chân để mở cửa đi vào, sau khi đi vào cũng không đóng cửa, vừa vặn hai người bên ngoài đều có thể nhìn thấy tình cảnh bên trong.
Mặc dù còn chưa đi vào, nhưng là vì cửa mở rộng, tiếng vang đinh đang trầm mặc bên trong liền truyền đến càng thêm rõ ràng, hơn nữa bởi vì đứng gần, thực rõ ràng cảm nhận được một cỗ hơi nóng. Lại xem xét cũng chỉ nhìn thấy một cái bóng dáng đại thúc Buck bên trong, trên thân hắn chỉ mặc một cái áo chẽn, trước người có một cái lò rất lớn, bên trong đang đốt lửa đỏ cháy hồng, cho dù là cách không phải rất gần, cũng có thể cảm giác được nhiệt độ này, cứ như vậy Allen sẽ không muốn Liễu Thư đi vào.
Allen vì Carmen hành động tri kỷ mà thực vừa lòng, may mắn nhìn đến sớm một chút, xoay người liền nhẹ giọng nói với Liễu Thư: "Em xem bên trong nóng, vừa ầm ỹ lại loạn, em cũng đừng đi vào, anh đi xem, em liền đứng tại cạnh cửa, được không?" Lời này nói thật thành khẩn.
"Được rồi." Ngoan ngoãn gật đầu, Liễu Thư đi phía trước vài bước thật sự đến xem ngay tại cạnh cửa, bộ dạng rõ ràng như vậy ngược lại làm cho Allen thấy hết sức ngạc nhiên. Lúc đến có khuyên như thế nào cũng chưa có tác dụng, không nghĩ hiện tại dễ dỗ như vậy, ngược lại làm cho hắn nhìn nhiều hai mắt, hình như đang xác định cô có phải thật sự đáp ứng rồi hay không.
"Còn mè nheo cái gì, nhanh đi." Liếc mắt con hàng này một cái, Liễu Thư nghĩ ở trong lòng, cô mới sẽ không nói vốn sẽ không tính thật sự đi đến gần quan sát đâu, dù sao thị lực tốt thế nào đều có thể thấy rõ, sẽ không tới gần để giúp vui, thanh âm rèn sắt thật sự là quá ồn ào náo loạn, đối với dưỡng thai không tốt, đứa nhỏ lớn năm tháng đã có cảm giác với bên ngoài rồi.
Đều nói như vậy, Allen lại dặn vài câu liền thật sự mang theo một sọt gang đi vào, vào cửa lại xem liếc mắt nhìn ra sau một cái, vừa vặn nhìn đến Liễu Thư không biết lấy cái gì của nhà Carmen làm cái ghế, đang đoan đoan chính chính ngồi nhìn hắn, được rồi, lúc này là thật yên tâm, quay đầu đi tìm Carmen.
Carmen ở phía dưới cái lò bên người đại thúc Buck, ngồi ở đó thêm củi thêm lửa, thấy hắn nhìn, liền chỉ vào đại thúc Buck nói: "Cậu trước đợi chút, a ba lập tức thì xong rồi."
Như vậy Allen cũng sẽ chờ, sau đó tầm mắt liền nhìn về phía chuyện đại thúc Buck đang làm, một cái kìm sắt mang theo một khối sắt nung đỏ, đặt ở trên một khối sắt đôn lớn, đại thúc Buck một tay kia nắm một sắt khối lớn không ngừng đập lên trên khối sắt nung đỏ, khối sắt nung đỏ so với ban đầu thì yếu ớt hơn, bị đập một chút liền biến hình dạng, hắn cứ nhìn như vậy lại càng ngày càng chuyên chú, đương nhiên so với hắn thì Liễu Thư nhìn chính là một mặt khác.
Cô biết đại thúc Buck là tộc nhân Dực Báo, hẳn là kế thừa kỹ thuật rèn này, vốn chính là thuận miệng hỏi Carmen một chút, nếu không đúng sự thật cô liền chuẩn bị tự mình nhóm lửa rèn sắt, hiện tại không mình bận rộn thật đúng là rất tốt. Hơn nữa vừa nhìn đến, đại thúc Buck cho dù là rời đi bộ lạc cũng mang theo nghề rèn, cái này thật là không tới phiên cô quản rồi, việc rèn sắt rắc rối cứ để cho phụ tử Dực Báo.
Chỉ là đại thúc Buck nơi này rốt cuộc là đơn sơ, nhưng may mắn nên có đều có, chính là kỹ thuật có điểm khiếm khuyết, xem, khối sắt đánh xong cứ để như vậy, mà xem sắc mặt Carmen, hình như bọn họ còn chưa ý thức được một điểm.
"Đại thúc Buck, thúc xem sắt khí này trực tiếp ngâm trong nước lạnh, sẽ hạ nhiệt độ rất tốt." Không nhịn được, Liễu Thư mắt thấy đại thúc Buck dùng kìm sắt kẹp khối sắt đó liền muốn để qua một bên, hơi hơi đề cao âm điệu, nhắc nhở.
"Cái này..." Carmen cũng nghe được, do dự khó hiểu nhìn sắt khí trên tay a ba hắn.
Mà đại thúc Buck vừa nghe, đầu tiên là dừng một chút, sau đó nghĩ thì giật mình kinh dị liếc mắt nhìn Liễu Thư một cái, sau đó lại nhìn nhìn sắt khí trong tay, không nói hai lời quay đầu liền bưng tới một bình nước ở trên bàn, tiếp theo mở nắp bình nước, đầy một bình nước sôi để nguội đều tưới hết lên phía trên sắt khí...
Theo tiếng 'xèo xèo' nóng lạnh luân phiên, còn có phản ứng vật lý khói trắng một trận, hết thảy trở về bình tĩnh.
"Ha ha, biện pháp này hay, mỗi lần đánh xong, phải đợi thật lâu mới có thể quan sát cẩn thận, thật là gấp chết người, ai nha nha, người già đi, thế nào lại xem nhẹ vấn đề đơn giản như vậy đây, ha ha, ít nhiều có Tiểu Thư."
Nhìn sắt khí trong tay nháy mắt phục hồi xuống, đại thúc Buck quả thực là thoải mái cười to, từ lúc bởi vì Liễu Thư chữa trị xong cánh tay hắn, đại thúc Buck có một đoạn thời gian quả thực liền xem cô như là con dâu, chỉ là đáng tiếc còn chưa chờ hắn cổ vũ nhi tử đuổi theo, một đóa giống cái thật lớn đã bị hỗn tiểu tử Allen cướp đi trước, hắn thật hối hận. Hiện tại lại nhìn bụng tròn trịa của Liễu Thư, ngay cả ấu tể cũng có rồi, hắn lại càng bất mãn, bất mãn với Carmen, thú nhân cùng lứa với hắn cho dù không có đứa nhỏ, cũng có bạn lữ, khi nào thì hắn mới thú giống cái trở về hả.
Một khi cao hứng liền nghĩ tới chuyện tình uất ức trong lòng, đại thúc Buck quyết định tại trong cuộc sống tốt như vậy vẫn là đừng nghĩ hỗn tiểu tử nhà hắn, quên đi, tìm không được giống cái làm bạn lữ cũng là do nó không có bản lĩnh, quản nó cái khỉ gió.
"A ba người chớ làm loạn, cánh tay của người là có thể động, nhưng mà bình thường việc nặng cũng phải cẩn thận chút." Tại thời khắc cao hứng như vậy lão tử không tìm nhi tử thì thôi, nhi tử ngược lại tự đến tìm phiền phức, đại thúc Buck thực mất hứng, sau đó liền thể hiện ra trên mặt, bộ dạng trong cơn giận dữ, còn kém không có thổi râu trừng mắt .
"Thế nào mày ghét bỏ tao thêm phiền toái cho mày phải không? Đừng quên, tao lúc trước cho dù là một cánh tay không còn, còn không phải làm nuôi mày lớn sao, xú tiểu tử." Bộ dáng tức giận thật sự giống như muốn đánh Carmen một trận, hù dọa Allen vội vàng ngăn lại.
Nhưng mà Carmen cũng rất bình tĩnh, một chút cũng chưa vì a ba tức giận mà biến sắc, chỉ là đều nhất nhất thu thập công việc trên tay, sau đó nói với Liễu Thư đối diện ngoài cửa: "Cô nghĩ muốn làm gì để tôi đến rèn thử, cánh tay a ba của tôi vẫn cần dưỡng." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
"Đây là tự nhiên, cánh tay đại thúc Buck xác thực không thể dùng lực quá độ." Liễu Thư thuận theo gật đầu, lúc trước cô xem cánh tay cho Buck, cánh tay tuy rằng chưa gãy, nhưng mlà bị thương lâu như vậy, vẫn hao tổn như thế, mạnh mẽ làm hỏng thì sao, tuy rằng hiện tại đã trở lại vị trí cũ, nhưng mà di chứng vẫn còn đó.
"Người xem, a ba không phải một mình con nói như thế." Liếc nhìn a ba nhà mình còn đang tức giận một cái, Carmen còn nói lời thấm thía.
Từ lúc cánh tay tốt lắm, Buck làm mười phế nhân mấy năm, quả thực là muốn lấy về hết khí lực những năm đó, bận rộn khắp nơi, Carmen bị làm cho mà cái đầu muốn to thành hai, còn phải sống chết trông chừng, bằng không không chừng chỉ không để ý một cái là ông ấy chạy đi tìm một con mãnh thú quyết đấu, cứ như vậy mà coi chừng. Nhưng mà kể từ ngày trao đổi trở về mang về một ít sắt, chủ yếu là bởi vì Carmen muốn biết đồ của chủng tộc mình như thế nào, nhưng mà sau khi mang trở về thì hắn liền hối hận. A ba nhà hắn vừa thấy sắt liền bắt đầu kích động, kích động liền đều chuyển hết cả ra đồ mình cất chứa, tuyên bố nói cho cùng là Dực Báo tộc, tài nghệ rèn là không thể không biết, bằng không sẽ bị chê cười. Vì thế hắn liền bắt đầu vừa học tập tài nghệ bản tộc, còn phải coi chừng a ba không yên, Carmen quả thật là rất lao tâm lao lực.
"Hừ." Vốn đang muốn mắng, nhưng mà ngoài cửa là Liễu Thư, bây giờ con bé còn có ấu tể, hắn cũng không dám dọa người ta, nặng nề hừ một tiếng mới từ bỏ.
Mọi người nói già trẻ già trả, có người là càng lớn càng ngây thơ, Liễu Thư cảm thấy thật sâu rằng, đại thúc Buck liền có xu thế này, nhưng mà cô sẽ không nói ra.
"Tiểu Thư à, chú nghe nói con muốn chế tạo đao gì đó, con muốn cái gì thì nói với chú, chú làm cho con, tiểu tử Carmen này còn đang học thôi, đừng làm hỏng đồ của con." Buck thực cảm thấy hứng thú đối với thứ Liễu Thư muốn, hắn thử rèn qua, nhưng mà không thành công, hắn rất hối hận, muốn thử lại.
"Đại thúc, cánh tay của chú..." Liễu Thư là muốn dao nhíp chủy thủ, nhưng mà cũng không muốn làm người ta bị thương.
"Con nói để con rèn." Carmen thực kiên trì, nói xong liền đi xem gang Allen mang tới đây.
"Mày cái thằng nhóc con..." Đại thúc Buck bị tức không thôi, muốn nói cái gì nhưng mà còn chưa nói xong liền lại bị đánh gãy.
"A ba con thấy người vẫn là nên nghỉ ngơi đi, bằng không thật sự thế nào thì về sau cũng không ôm được cháu nội." Xoay người nhìn hắn, Carmen thản nhiên liếc mắt một cái rồi cầm sắt trong sọt lại nhìn xem, giống như lạnh nhạt tùy ý nói: "Không phải ba muốn con tìm bạn lữ sao, nếu ba làm bị thương thì con cũng không tâm tư kia."
"Ặc..."
"Mày, mày là nói, mày có đối tượng bạn lữ." Đại thúc Buck đầu tiên là bị nhi tử nói làm cho có chút mộng, sau đó chính là vui vẻ thoải mái, bạn lữ của hắn sớm đã chết, hắn đời này cũng sẽ không tìm những người khác, chỉ có nhi tử này, cho nên đối với bạn lữ nhi tử lại càng nóng nảy, nhất là đối lập với thú nhân thanh niên khác trong bộ lạc, không thấy Allen cũng làm cha sao.
Vốn nghĩ đến con trai làm người lạnh nhạt mới tìm không thấy giống cái, hiện tại có vẻ có chút manh mối, quả thực không cần quá kinh hỉ, lập tức đã bắt đầu xoa xoa tay nghĩ, rốt cuộc là giống cái nhà ai, phòng ở trong nhà có phải không đủ hay không, muốn lại xây thêm hai gian hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.