Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 236: Tìm kiếm

Trần Hướng Bắc

11/01/2022

Liễu Thư dời ánh mắt đi, Allen cũng theo ánh mắt của cô nhìn qua, vừa vặn nhìn đến toàn thân công dê đang không ngừng run mao lông, giọt nước nhỏ vụn bị run đến khắp nơi, tựa như là cảm giác hai tầm mắt mãnh liệt, thật cẩn thận quay đầu nhìn qua, có lẽ là nhận ra Allen tên hung tàn hóa này, thế nhưng giống như thu được kinh hách rất lớn, lập tức quay đầu lẻn đến trên cỏ khô ở một bên, lạnh run quả thực nhìn cũng không dám nhìn sang nơi này một chút.

Hơi không nói gì co rút khóe miệng, Liễu Thư ngẫm lại cảm thấy có phải mình thật sự rất bạo lực với người ta hay không, đều dọa thành như vậy, thật tình rất bất an đây.

"Là dê này." Allen nhìn qua, đầu óc cũng linh hoạt trước tiên liền nghĩ tới phương diện này, sau đó chính là nhìn chằm chằm trái phải con dê một phen, nhíu mi nói: "Đây là nó mang đến sao? Chẳng lẽ là dính vào trên lông." Cũng chỉ có giải thích này, sân nhà mình khẳng định là không có tiểu mạch.

"Vâng, em thấy hẳn là vậy." Liễu Thư cũng đồng ý, lại nhìn nước chung quanh viện, liên tục lắc đầu: "Đây là vận khí, may mắn nghĩ tới tắm rửa bọn nó một phen, bằng không sao có thể phát hiện tiểu mạch đây." Nghĩ đến tiểu mạch, gián tiếp liền liên tưởng đến bột mì, vì thế các loại mì phở... Thật là nước miếng chảy a chảy không cần tiền.

Trừ bỏ thời điểm giai đoạn đầu mang thai khẩu vị cổ quái, hiện tại Liễu Thư là cho cái gì thì ăn cái đó, nhưng cô vẫn cho rằng đồ ăn nơi này rất thiếu thốn cô mới dễ nuôi như vậy, cái này hiện tại không phải chứng thật, nghĩ đến mì phở thì cô chảy nước miếng, sau đó liền bụng thầm thì kêu, trời biết cô mới ăn qua không bao lâu được không? Không cần nhiều lời hiện tại cô phi thường muốn ăn mì phở, thật sự phi thường muốn.

"Các anh không phải từ một mảnh bùn tìm được đàn dê sao? Em nghĩ mao lông trên người nó dính vào lúa mạch nhất định ngay tại cách đó không xa, Allen các anh nhất định phải tìm được." Lúa mạch a lúa mạch, Liễu Thư là kiên quyết không buông tay, xem tiểu mạch vừa rồi, lúc này tiểu mạch đều đã chín, Liễu Thư cũng không cần nhiều, liền muốn vài bông dùng làm mầm móng là tốt rồi.

"Được." Một lời đáp ứng xuống, cũng không phải chuyện gì quá đáng, Allen không chút suy nghĩ lên đường: "Nếu còn có thể gặp được đám dê kia, anh sẽ bắt mấy con trở về."

"Không cần không cầnn." Liễu Thư vội khoát tay, dêa heo cái gì, hiện tại cô chỉ muốn lúa mạch, chỉ cần nó, lắc đầu cũng hung ác: "Em chỉ muốn anh tìm lúa mạch trở về là được, nhất định, em rất muốn ăn." Ôm bụng thực tội nghiệp nói, Allen vừa xem vấn đề gì cũng không còn, đau lòng ôm lấy người, đã là tức phụ muốn, đương nhiên phải nghĩa bất dung từ, đừng nói không nhất định tìm được, chính là thật sự tìm không thấy hắn cũng phải quật ba thước tìm cho ra.

Bởi vì chuyện tiểu mạch hai người cũng không có tâm tư đi ra ngoài đi dạo, càng miễn bàn đi Vu y bên kia, Allen giúp đỡ Liễu Thư tùy tiện chuyển động hai vòng ở trong sân, còn nhặt được hai hạt tiểu mạch khác, tổng cộng được ba hạt, Liễu Thư đối với ba hạt tiểu mạch thực vui mừng, cẩn thận thu vào, thuận tiện làm hai tay chuẩn bị. Nếu Allen không tìm được, ba hạt này liền đảm đương mầm móng là tốt rồi, đương nhiên cô cũng không biết có thể trồng ra được hay không.

Ngày hôm sau Allen sáng sớm liền rời giường, hôm nay liền chuẩn bị đi xem có thể tìm được bông tiểu mạch hay không, Liễu Thư cũng không phải muốn tiểu mạch đến trình độ không muốn sống, cũng lo lắng Allen dặn dò vài câu, ở khi hắn cam đoan là đi cùng vài tiểu hỏa nhóm bầu bạn mới thả người, ngày hôm qua là rất cao hứng, hôm nay cũng bình tĩnh lại.

"Tìm không thấy cũng không cần tìm nữa, anh phải cẩn thận một chút, giữa trưa em chờ anh trở về ăn cơm." Liễu Thư cẩn thận sửa sang quần áo lại cho Allen, cẩn thận dặn dò.

"Ừ, anh biết, nhưng nếu em đói bụng thì tự mình ăn trước, biết không?" Allen hiện tại cũng dưỡng thành thói quen, nếu buổi sáng đi ra ngoài săn bắn nhất định sẽ trở về ở giữa trưa, một là nấu cơm cho Liễu Thư, còn có chính là muốn ở bên cô nhiều hơn, vì thế Liễu Thư cũng dưỡng thành thói quen.

"Không cần, sẽ chờ anh trở về." Thực bốc đồng bĩu môi nói: "Nếu anh không trở lại, em liền tự mình nấu cơm thôi." Một bộ biểu tình rõ ràng anh nỡ để em nấu cơm ăn cơm một mình liền thử xem, quả thực làm cho người ta dở khóc dở cười, nhưng mà càng thêm vui mừng.

"Được rồi." Xoa xoa đầu Liễu Thư, Allen chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu: "Anh nhất định nhanh chóng trở về."

"Vâng." Thế này mới vừa lòng gật đầu, đều thu thập kỹ đồ cho hắn mới thả người đi.



Sau khi Allen đi trong nhà Liễu Thư liền nghênh đón mấy người Eva, mấy người này đều là khách quen, Liễu Thư tiếp đón thực sự tùy ý, mọi người đều quen thuộc như vậy, trong ngày thường chiếu cố cô, đối với trong nhà cô cũng chia ra quen thuộc phỏng chừng còn quen thuộc hơn cô, sau khi mang thai việc nhà cũng không làm, đúng là thành người rảnh rỗi.

Vài khuê mật thân tập hợp cùng một chỗ trò chuyện nói chuyện phiếm, trong tay Liễu Thư khâu quần áo tiểu hài tử còn có tã lót, nếu đã biết là hai đứa bé, quần áo tiểu hài tử cũng không thể thiếu. Tuy rằng nói mọi người nhóm bạn tốt đều có hỗ trợ, nhưng có vài phương diện đứa nhỏ của mình cô cũng muốn tự tay nhiều hơn, làm mẹ chính là không giống với, tối thiểu trước kia cũng không thích làm châm tuyến, hiện tại thế nhưng cực kỳ cam lòng, trong lòng cuối cùng biết cái gì tên là tư vị làm mẹ.

"Gina cậu cùng Carmen quyết định khi nào thì ký khế ước, có sắp xếp chưa?"

Nói này nói kia đã nói tới trên người Gina, lúc này đây Kathy thật ra chưa sẵng giọng cùng cô ấy, được rồi kỳ thực cô nàng thực sự muốn biết, không phải lúc này lỗ tai đều dựng thẳng lên sao, mắt tuy rằng nhìn chằm chằm việc trong tay, nhưng khóe mắt cũng lặng lẽ liếc người ta kìa.

Gina hơi hơi đỏ mặt, nhưng cũng không có bao nhiêu ngượng ngùng, ngược lại hào phóng ngẩng đầu, cười cười nói với mọi người: "Lập tức liền phải bận rộn trong đất, đại thúc Buck nói ngay tại thời điểm khoai lang đều thu hồi xong, vừa vặn là thời khắc gặt hái thu hoạch, mọi người cao hứng trong lòng, chúng ta cũng thừa dịp vui vẻ."

Ngày trước nhìn bộ dáng Gina lạnh nhạt kiêu ngạo, lúc này khó tránh khỏi lộ ra tư thái tiểu nữ nhi, mọi người đột nhiên toàn thể dị thường đồng thời 'Nga' một tiếng, sau đó ý vị thâm trường nở nụ cười, cười làm cho khuôn mặt xinh đẹp của Gina lại đỏ ửng càng sâu, sau đó trừng mắt oán trách liếc mắt nhìn mấy người một cái, cúi đầu tiếp tục làm giầy.

Liễu Thư trông thấy, không có hảo ý nở nụ cười: "Giầy này có vẻ cậu mang thì lớn đi?"

Một câu thành công làm cho tầm mắt mọi người đều chú ý tới giầy trong tay Gina đang làm, giầy này đều sắp thành phẩm, thực dễ dàng nhìn ra số đo bao nhiêu, rõ ràng là hình thức thú nhân mang, giống cái làm sao có thể mang vừa, rõ ràng là trêu chọc cô nàng đây. Cảm thụ được ánh mắt vui cười của nhóm bạn tốt, mặt Gina đều sắp cháy, có lòng muốn làm Liễu Thư người khởi xướng ồn ào, nhưng mà trong bụng cô ước đoán hai quả cầu, quả thật là không thể trêu vào, không khỏi bất đắc dĩ trừng mắt liếc cô một cái.

"Trước đừng nói, đến lúc đó cô đưa tôi cái gì nha." Gina chính là muốn vì làm khó Liễu Thư một chút, lườm liếc mắt cô một cái cố ý hỏi.

Cái này hỏi kẹt Liễu Thư, thật đúng không chuẩn bị tốt, nhưng mà đầu óc chỉ chớp mắt cũng sùng sục lên, còn đặc biệt quỷ tinh nói: "Đến lúc đó cậu sẽ biết." Trong lòng suy nghĩ về lễ vật một chút, đã có chương trình, nhưng cô chính là không nói, kinh hỉ đi, không chỉ là muốn ngoài dự đoán mọi người mới kêu là kinh vừa vui sao.

"Hừ, nhưng không cô cho quỵt nợ, hơn nữa tôi muốn kinh hỉ nga ~!" Gina rõ ràng muốn gõ Liễu Thư một khoản, lời này nói, hai người quả thật là 'Lòng có linh tê', thoáng co rút khóe miệng, Liễu Thư phiên cái khinh bỉ qua: "Yên tâm, tuyệt đối cho cô kinh ngạc rơi ánh mắt, được không."

"Ừ." Vừa lòng gật gật đầu, Gina cảm thấy mỹ mãn, cô cũng liền nghĩ làm ồn ào, nháo không được người, trên miệng dính chút tiện nghi thế nào cũng được nhỉ.

"Ai ôi, nào có như cô vậy chứ, còn nói mình muốn." Kathy rốt cục vâng theo phản ứng bản năng, lại bắt đầu sặc đến.

Gina tâm tình tốt hôm nay quyết định không với so đo Kathy, nhìn về phía cô nàng nhíu mày, ngược lại nói: "Đừng nói người ta, cô cũng vậy."



Kathy thành công bị ngăn trở lời nói kế tiếp, thời điểm cô và Abby ký khế ước Gina chính là có tặng lễ vật, hiện tại tự nhiên là cô không thiếu được, mắt thấy miệng không chiếm được tiện nghi, thật ra cô cũng không có bao nhiêu rối rắm. Hiện tại trải qua lâu như vậy, cô cũng ít nhiều thành thục chút, cũng biết Gina làm người, tự nhiên đối với một ít chuyện cũ gì đó của cô ấy và Abby đã sớm không so đo rồi, nhưng cô cũng rất bướng bỉnh, cũng không nói ra, ngược lại cảm thấy không có việc gì đấu miệng hai câu cũng rất tốt.

Bên này vui vẻ ra mặt, Gina nói thời gian bọn họ ký khế ước, mọi người cũng đều bắt đầu tỏ vẻ sẽ đến hỗ trợ, hơn nữa có nhịn không được đều bắt đầu muốn đưa cái gì lễ vật, lại còn chọn người phù dâu, lần này không có phần Liễu Thư, ai kêu cô lớn bụng, nhưng lại là một thai hai đứa.

Allen bên này còn chưa có gì động tĩnh, bọn họ một nhóm năm người Allen, Oman, Carmen còn có Đạt Nhĩ Phách Nhĩ, hai huynh đệ Abby Ngả Đạt nghe nói ngày hôm qua theo dõi, một thú khác, hôm nay vừa vặn phải đi vây truy chặn đường đi.

Một lần trước hành động bắt dê, thật là làm cho đàn dê tổn thất thảm trọng, lần này vừa tới đây thế nhưng không nhìn đến bóng dáng đàn dê, có lẽ thật là suốt đêm lo lắng hãi hùng mà dời đường, mọi người thoáng cảm thấy đáng tiếc, nhưng lúc đến cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, cũng không tính thất vọng nhiều, chỉ là có một chút tiếc nuối mà thôi, nếu gặp lại vài con, lại bắt cũng tốt.

"Liễu Thư nói lớn lên như vậy." Phách Nhĩ cầm một tấm da thú trong tay, mặt trên là Liễu Thư dùng mực nước vẽ ra bộ dạng bông lúa, chính là mấy hạt mầm móng nhỏ, muốn cho Allen bọn họ cứ như vậy làm sao có thể tìm được.

Phách Nhĩ không hổ là người thừa kế tộc trưởng tương lai, hôm nay Allen vừa nói ý đồ đến hắn liền chỉ có một loại dự cảm, xem ra bộ lạc hình như lại có loại sản phẩm khác rồi. Hơn nữa theo Allen nói Liễu Thư đặc biệt coi trọng cái kêu tiểu mạch gì đó này, còn nháo nhất định phải ăn, không quan tâm có phải có bao nhiêu chỗ trọng dụng hay không, chỉ riêng bộ dạng người này muốn ăn, Allen chính là thế nào cũng tìm ra, chẳng phải mọi người thích hợp một chút liền tổng cộng năm người cùng đi.

"Đúng vậy, kêu tiểu mạch, thật sự là tên kỳ quái." Allen nói xong liền nở nụ cười: "Hiếm khi cô ấy có thứ muốn ăn, các cậu cần phải tìm cẩn thận." Đối với tiểu hỏa nhóm bầu bạn, hắn một chút cũng không khách khí, bọn họ không hỗ trợ còn tìm tới làm cái gì.

"Vậy phân công nhau hành động đi." Nhìn một khối xung quanh, Carmen ghi nhớ bản vẽ trên da thú ở trong lòng liền lên đường.

Phách Nhĩ cũng đồng ý, gật gật đầu, nhìn một lần liền nói: "Tôi cùng Allen Oman đi chung bên này, Carmen cùng Đạt Nhĩ đi bên kia, chúng ta phân công nhau hành động, phát sinh chuyện gì thì tiếng còi nhắc nhở." Bọn họ tổ đội ra ngoài săn bắn cũng không phải một ngày hai ngày, về mặt hành động đến lúc đó rất quen thực.

Mọi người đều không phản đối, gật đầu một cái liền bắt đầu chia làm hai tốp, lúc này đây không phải vì săn bắn, chủ yếu là tìm đồ, tinh thần mọi người cũng thả lỏng không ít, nhưng mà nên có cảnh giác cũng không ít, đây dù sao cũng là dã ngoại, phải chú ý liền hơn.

"Đầu tiên chúng ta đi chỗ đàn dê trước đó quần cư xem." Ba người bọn họ Phách Nhĩ làm đầu lĩnh, lấy hình thú dò đường ở phía trước.

Allen ở giữa, Oman ở phía sau, ba người phân công rõ ràng, hai người khác nghe xong đều gật đầu, sau đó chính là một đường phi hành dưới tầng trời thấp, trên đường cũng có thể nhìn xem nhiều, không chừng liền xem xét ra được.

Một đường thực bình tĩnh, cũng là nơi này nếu có mãnh thú khổng lồ gì, đàn dê đó cũng không lại ở chỗ này sinh sống lâu như vậy, chỉ tiếc chúng nó ẩn náu lại ẩn nấp vẫn bị thú nhân chú ý tới, hơn nữa theo dõi, cuối cùng chỉ có thể rơi vào kết cục dời đường.

Mãi cho đến dê quần cư cỏ xanh tươi tốt, nguồn nước sung túc một cái lùn cốc cũng không nhìn thấy thực vật gì giống như tiểu mạch, kỳ thực cũng đúng, bây giờ còn là mùa thu, các loại thực vật sinh trưởng vẫn là thực tươi tốt, dựa vào hai mắt thế nào có thể từ trong phần đông cỏ xanh phân biệt ra tiểu mạch. Nếu bông lúa lớn lên càng thấp bé, liền trực tiếp nhìn không thấy, cho nên thật sự tìm được, cũng là muôn vàn khó khăn, ai biết con công dê lăn ở chổ nào dính mấy hạt tiểu mạch nha.

Hết chương 42_Q3.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook