Chương 1
Dịch Tử Hiên
07/11/2017
Điềm Linh Nhi phi thân bay vút lên ngọn cây. Nàng bày ra bộ dáng tự nhiên mà ngắm nhìn cảnh vui trước mắt.
Dù mới xuyên đến đây, nhưng Điềm Linh Nhi biết rõ hai bóng dáng nam nữ đang quấn lấy nhau kia là nô tì thân cận và vị hôn phu của mình. Nói đến vị hôn phu của thân thể này thì nàng chỉ cảm thấy chán ghét. Vị hôn phu của "Điềm Linh Nhi" là Túc vương, vị vương gia cao cao tại thượng của Lam Mộc Quốc, hắn nổi danh là một người Phong tư trác tuyệt, là một trong những người có khả năng lớn sẽ lên làm vua. Nhưng Điềm Linh Nhi là ai cơ chứ? Bộ dáng ngụy quân tử này của hắn làm sao có thể qua được hỏa nhãn kim tinh của nàng. Nàng cảm thấy đôi cẩu nam nữ đang diễn "xuân cung đồ" trước mắt nàng kia thật là hợp nhau chết mất.
Liên Nhi không biết ở bên ngoài đang có đôi mắt dõi theo mình, nàng chỉ đang nghĩ đến việc quyến rũ Túc vương. Nàng như con rắn uyển chuyển bò lên người hắn, đôi chân ngọc ngà quặp lấy eo hắn, chọc vào những chỗ mẫn cảm của hắn.
Liêm Lạc cũng chẳng phải hạng người câu nệ gì, hắn thỏa mãn ngắm nhìn bộ dáng dâm đãng không ai bằng của Liên Nhi. Đối với một nam nhân, việc nữ nhân chủ động cầu hoan lấy lòng mình chính là một điều tất yếu. Chẳng ai là không thích nữ nhân của mình chủ động xán lại gần, coi mình là cả bầu trời của nàng cả. Và đối với Liêm Lạc cũng vậy, hắn tất nhiên là yêu tì nữ bên cạnh Điềm Linh Nhi hơn là dạng nữ nhân đanh đá chua ngoa người gặp người ghét của nàng.
"Cạch"
Vì xem "xuân cung đồ" sống kích thích quá nên Điềm Linh Nhi không tự chủ được mà nhảy cẫng lên, làm cho cành cây "yếu ớt" không chịu được sức nặng của nàng mà gãy làm đôi.
Vì nghe được tiếng động ở bên ngoài nên Liêm Lạc bỗng chốc dừng lại. Hắn nhanh chóng khoác áo ngoài của mình lên người của Liên Nhi, nhìn bộ dáng chưa thỏa mãn dục vọng của ả trong lòng hắn chợt dâng lên cảm xúc khó chịu lạ thường.
"Lạc a, chàng đừng đi"
Liên Nhi yếu ớt kêu lên. Đột nhiên Liêm Lạc dừng lại khiến nàng sợ hãi không thôi, nàng còn muốn a.
"Có người ở ngoài kia."
Vì không muốn dài dòng với Liên Nhi nên hắn chỉ nói một câu rồi phất tay áo phi thân bay ra ngoài. Dám xem trộm hắn "làm việc", thật muốn chết.
Liên Nhi hốt hoảng vơ hết y phục đến bên người, nhanh chóng mặc lên. Ả mong rằng tên mà Liêm Lạc vừa nói đến là nữ nhân, nếu là nam nhân thì ả xong đời. Chẳng ai muốn nữ nhân của mình bị người khác xem hết cả.
Điềm Linh Nhi thoải mái đứng trên nóc nhà, khuôn mặt ngả ngớn không thay đổi mà đối mặt với bộ dáng tức giận đến bốc khói của Liêm Lạc. Hắn nhíu mi, cánh tay chủ động đan vào nhau, lạnh nhạt nói:
"Điềm Linh Nhi, ngươi nửa đêm khuya khoắt đột nhập vào vương phủ của bổn vương là có ý gì?"
Điềm Linh Nhi cười lớn. Ôi, nhìn bộ dạng mặt dày mấy thước của vị vương gia anh minh thần võ kia kìa, đã bị vị hôn thê chứng kiến cảnh chính mình lên giường với người khác mà lại mặt dày la lớn như kiểu nàng là người sai vậy, thật bồn cười chết mất.
"Ta chỉ là đi thăm vị hôn phu của mình rồi không may bắt gian thôi mà, như vậy cũng không phải là sai chứ?"
Liêm Lạc kinh ngạc. Nữ nhân Điềm Linh Nhi hắn biết là một người thiểu não, nàng là người không phân biệt đúng sai, trước giờ chỉ cần chứng kiến cảnh hắn cùng Liên Nhi ở chung một chỗ là đã tức điên lên rồi. Nhưng bây giờ sao lại...
"Nửa đêm khuya khoắt ngươi đến thăm ta sao?"
Hắn không cần biết lí do tại sao nàng đột ngột thay đổi, hắn chỉ cần biết chuyện tốt của hắn là do nàng phá hỏng. Vậy là được rồi.
"Ta đây chỉ là đến tìm và tiện thể đưa luôn cho ngươi thứ này thôi."
Nàng nhanh chóng lấy trong y phục ra một tờ giấy, vứt cho hắn. Phi thân cầm lấy tờ giấy đang bị gió đưa đi, hắn kinh ngạc.
"Hưu thư?"
"Đúng vậy. Là hưu thư"
Điềm Linh Nhi thản nhiên cười. Ai mà chả biết Túc vương gia là người có dã tâm muốn làm Hoàng Đế, chính vì như vậy nên hắn mới muốn cưới nàng. Như vậy thì khả năng hắn có thể lên ngôi là tuyệt đối.
"Từ nay về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng"
Dù mới xuyên đến đây, nhưng Điềm Linh Nhi biết rõ hai bóng dáng nam nữ đang quấn lấy nhau kia là nô tì thân cận và vị hôn phu của mình. Nói đến vị hôn phu của thân thể này thì nàng chỉ cảm thấy chán ghét. Vị hôn phu của "Điềm Linh Nhi" là Túc vương, vị vương gia cao cao tại thượng của Lam Mộc Quốc, hắn nổi danh là một người Phong tư trác tuyệt, là một trong những người có khả năng lớn sẽ lên làm vua. Nhưng Điềm Linh Nhi là ai cơ chứ? Bộ dáng ngụy quân tử này của hắn làm sao có thể qua được hỏa nhãn kim tinh của nàng. Nàng cảm thấy đôi cẩu nam nữ đang diễn "xuân cung đồ" trước mắt nàng kia thật là hợp nhau chết mất.
Liên Nhi không biết ở bên ngoài đang có đôi mắt dõi theo mình, nàng chỉ đang nghĩ đến việc quyến rũ Túc vương. Nàng như con rắn uyển chuyển bò lên người hắn, đôi chân ngọc ngà quặp lấy eo hắn, chọc vào những chỗ mẫn cảm của hắn.
Liêm Lạc cũng chẳng phải hạng người câu nệ gì, hắn thỏa mãn ngắm nhìn bộ dáng dâm đãng không ai bằng của Liên Nhi. Đối với một nam nhân, việc nữ nhân chủ động cầu hoan lấy lòng mình chính là một điều tất yếu. Chẳng ai là không thích nữ nhân của mình chủ động xán lại gần, coi mình là cả bầu trời của nàng cả. Và đối với Liêm Lạc cũng vậy, hắn tất nhiên là yêu tì nữ bên cạnh Điềm Linh Nhi hơn là dạng nữ nhân đanh đá chua ngoa người gặp người ghét của nàng.
"Cạch"
Vì xem "xuân cung đồ" sống kích thích quá nên Điềm Linh Nhi không tự chủ được mà nhảy cẫng lên, làm cho cành cây "yếu ớt" không chịu được sức nặng của nàng mà gãy làm đôi.
Vì nghe được tiếng động ở bên ngoài nên Liêm Lạc bỗng chốc dừng lại. Hắn nhanh chóng khoác áo ngoài của mình lên người của Liên Nhi, nhìn bộ dáng chưa thỏa mãn dục vọng của ả trong lòng hắn chợt dâng lên cảm xúc khó chịu lạ thường.
"Lạc a, chàng đừng đi"
Liên Nhi yếu ớt kêu lên. Đột nhiên Liêm Lạc dừng lại khiến nàng sợ hãi không thôi, nàng còn muốn a.
"Có người ở ngoài kia."
Vì không muốn dài dòng với Liên Nhi nên hắn chỉ nói một câu rồi phất tay áo phi thân bay ra ngoài. Dám xem trộm hắn "làm việc", thật muốn chết.
Liên Nhi hốt hoảng vơ hết y phục đến bên người, nhanh chóng mặc lên. Ả mong rằng tên mà Liêm Lạc vừa nói đến là nữ nhân, nếu là nam nhân thì ả xong đời. Chẳng ai muốn nữ nhân của mình bị người khác xem hết cả.
Điềm Linh Nhi thoải mái đứng trên nóc nhà, khuôn mặt ngả ngớn không thay đổi mà đối mặt với bộ dáng tức giận đến bốc khói của Liêm Lạc. Hắn nhíu mi, cánh tay chủ động đan vào nhau, lạnh nhạt nói:
"Điềm Linh Nhi, ngươi nửa đêm khuya khoắt đột nhập vào vương phủ của bổn vương là có ý gì?"
Điềm Linh Nhi cười lớn. Ôi, nhìn bộ dạng mặt dày mấy thước của vị vương gia anh minh thần võ kia kìa, đã bị vị hôn thê chứng kiến cảnh chính mình lên giường với người khác mà lại mặt dày la lớn như kiểu nàng là người sai vậy, thật bồn cười chết mất.
"Ta chỉ là đi thăm vị hôn phu của mình rồi không may bắt gian thôi mà, như vậy cũng không phải là sai chứ?"
Liêm Lạc kinh ngạc. Nữ nhân Điềm Linh Nhi hắn biết là một người thiểu não, nàng là người không phân biệt đúng sai, trước giờ chỉ cần chứng kiến cảnh hắn cùng Liên Nhi ở chung một chỗ là đã tức điên lên rồi. Nhưng bây giờ sao lại...
"Nửa đêm khuya khoắt ngươi đến thăm ta sao?"
Hắn không cần biết lí do tại sao nàng đột ngột thay đổi, hắn chỉ cần biết chuyện tốt của hắn là do nàng phá hỏng. Vậy là được rồi.
"Ta đây chỉ là đến tìm và tiện thể đưa luôn cho ngươi thứ này thôi."
Nàng nhanh chóng lấy trong y phục ra một tờ giấy, vứt cho hắn. Phi thân cầm lấy tờ giấy đang bị gió đưa đi, hắn kinh ngạc.
"Hưu thư?"
"Đúng vậy. Là hưu thư"
Điềm Linh Nhi thản nhiên cười. Ai mà chả biết Túc vương gia là người có dã tâm muốn làm Hoàng Đế, chính vì như vậy nên hắn mới muốn cưới nàng. Như vậy thì khả năng hắn có thể lên ngôi là tuyệt đối.
"Từ nay về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.