Xuyên Đến Cổ Đại Đọc Tiếng Lòng Nuôi Nhãi Con
Chương 2:
Lục Nguyệt Vô Hoa
29/06/2024
Nghĩ đến đây Vân Mộng ngẩng đầu nhìn hoàng đế Vĩnh An, ánh mắt kiên định đáp: “Bệ hạ, thần không có tội, thần không giết Ngũ hoàng tử. "
Vừa nói, Vân Mộng vừa lặng lẽ làm phép để hoàng đế Vĩnh An nghe được tiếng lòng của mọi người.
Vì không biết ai là hung thủ đã gây ra chuyện này nên nàng sẽ cho tất cả mọi người ở đây đều đọc tiếng lòng. Ta thật muốn nhìn xem các loại quan văn võ trong triều lúc này đang suy nghĩ gì?
"Sao ngươi dám!”
Hoàng đế Vĩnh An chỉ vào Vân Mộng, đang định khiển trách thì bên tai bất ngờ vang lên những tiếng động lớn khiến đầu óc của hoàng đế Vĩnh An quay cuồng chấn động.
Vân Mộng phải thừa nhận rằng có rất nhiều giọng nói mang ác ý với nàng, nàng không biết là vì oán hận hay là hận nguyên chủ.
Đáng tiếc Vân Mộng không phải nguyên chủ, cho nên lúc đầu nàng không thể biết được chủ nhân của giọng nói đó là ai, nhưng không sao, bọn họ đều được ghi vào danh sách đen, sẽ sớm tìm được người này.
Chỉ cần hoàng đế Vĩnh An có thể nói ra chủ nhân của giọng nói đó là ai thì nếu Ngũ hoàng tử mà hoàng đế yêu thích bị giết thì hậu quả sẽ rất khủng khiếp.
Vân Mộng rất mong chờ điều đó.
"Bệ hạ, thần thật sự không có giết Ngũ hoàng tử, lúc thần rời khỏi bàn là bởi vì quần áo của thần bị bẩn, cần phải thay."
Vân Mộng ngẩng đầu nhìn sắc mặt của hoàng đế Vĩnh An, tiếp tục giải thích:
"Sau đó thần đã bị bắt. Bị thái giám đưa đến phòng ăn của hoàng cung, không phải là thần bí mật tới đó, thỉnh hoàng đế điều tra rõ ràng. "
Hoàng đế Vĩnh An phớt lờ Vân Mộng khi nghe lời giải thích, ông ta bị thu hút bởi tiếng lòng của mọi người.
"Kiểm tra, ha ha, kiểm tra ở đâu? Thái giám dẫn đường đã chết đuối trong ao sen. Người khác tố cáo ngươi có tiếp xúc với đồ ăn, ngươi có tám trăm miệng cũng không thể giải thích được. Không ai có thể chứng minh được ngươi vô tội đâu."
"Ngươi quá ngây thơ rồi Tề vương phi, vậy nên hãy ngồi chờ chết làm vật hi sinh đi. Đến lúc bổn hoàng tử này lên ngôi, ta sẽ cho người ghi nhớ công trạng của ngươi."
"Khi Ngũ hoàng tử chết đi, nếu một Tề vương phi không đủ, thì tất cả mọi người trong cung điện của Ngũ hoàng tử đều phải chôn cùng hắn."
"Ha ha ha, vì sao ta lại tốt bụng như thế! Ta thế mà lại đồng cảm cho Tề vương phi ngu ngốc chứ."
"Tề vương phi, xin lỗi nha, tuy rằng ngươi chỉ là một góa phụ nhưng ai bảo nương của ngươi đắc tội với người không nên đắc tội chứ! Bổn cung là người rất thù dai, lúc đó bổn cung không trả thù là bởi vì lúc đó không phải lúc thích hợp."
Vừa nói, Vân Mộng vừa lặng lẽ làm phép để hoàng đế Vĩnh An nghe được tiếng lòng của mọi người.
Vì không biết ai là hung thủ đã gây ra chuyện này nên nàng sẽ cho tất cả mọi người ở đây đều đọc tiếng lòng. Ta thật muốn nhìn xem các loại quan văn võ trong triều lúc này đang suy nghĩ gì?
"Sao ngươi dám!”
Hoàng đế Vĩnh An chỉ vào Vân Mộng, đang định khiển trách thì bên tai bất ngờ vang lên những tiếng động lớn khiến đầu óc của hoàng đế Vĩnh An quay cuồng chấn động.
Vân Mộng phải thừa nhận rằng có rất nhiều giọng nói mang ác ý với nàng, nàng không biết là vì oán hận hay là hận nguyên chủ.
Đáng tiếc Vân Mộng không phải nguyên chủ, cho nên lúc đầu nàng không thể biết được chủ nhân của giọng nói đó là ai, nhưng không sao, bọn họ đều được ghi vào danh sách đen, sẽ sớm tìm được người này.
Chỉ cần hoàng đế Vĩnh An có thể nói ra chủ nhân của giọng nói đó là ai thì nếu Ngũ hoàng tử mà hoàng đế yêu thích bị giết thì hậu quả sẽ rất khủng khiếp.
Vân Mộng rất mong chờ điều đó.
"Bệ hạ, thần thật sự không có giết Ngũ hoàng tử, lúc thần rời khỏi bàn là bởi vì quần áo của thần bị bẩn, cần phải thay."
Vân Mộng ngẩng đầu nhìn sắc mặt của hoàng đế Vĩnh An, tiếp tục giải thích:
"Sau đó thần đã bị bắt. Bị thái giám đưa đến phòng ăn của hoàng cung, không phải là thần bí mật tới đó, thỉnh hoàng đế điều tra rõ ràng. "
Hoàng đế Vĩnh An phớt lờ Vân Mộng khi nghe lời giải thích, ông ta bị thu hút bởi tiếng lòng của mọi người.
"Kiểm tra, ha ha, kiểm tra ở đâu? Thái giám dẫn đường đã chết đuối trong ao sen. Người khác tố cáo ngươi có tiếp xúc với đồ ăn, ngươi có tám trăm miệng cũng không thể giải thích được. Không ai có thể chứng minh được ngươi vô tội đâu."
"Ngươi quá ngây thơ rồi Tề vương phi, vậy nên hãy ngồi chờ chết làm vật hi sinh đi. Đến lúc bổn hoàng tử này lên ngôi, ta sẽ cho người ghi nhớ công trạng của ngươi."
"Khi Ngũ hoàng tử chết đi, nếu một Tề vương phi không đủ, thì tất cả mọi người trong cung điện của Ngũ hoàng tử đều phải chôn cùng hắn."
"Ha ha ha, vì sao ta lại tốt bụng như thế! Ta thế mà lại đồng cảm cho Tề vương phi ngu ngốc chứ."
"Tề vương phi, xin lỗi nha, tuy rằng ngươi chỉ là một góa phụ nhưng ai bảo nương của ngươi đắc tội với người không nên đắc tội chứ! Bổn cung là người rất thù dai, lúc đó bổn cung không trả thù là bởi vì lúc đó không phải lúc thích hợp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.