Xuyên Đến Khổ Tình Văn Làm Mỹ Nhân Trà Xanh
Chương 27:
Thính Kim Khảm
08/03/2024
Diệp Hoan hào phóng nhận thư đề cử, cảm tạ nói, "Đa tạ ngài, chúng ta hữu duyên gặp lại, người khác ta không biết, nhưng chúng ta nhất định sẽ gặp lại.”
Quen biết Tôn Gia Dụ đã hai năm, từ cách ăn nói của Tôn Gia Dụ, còn có những người Tôn gia xa lạ thỉnh thoảng xuất hiện, Diệp Hoan liền biết trấn Lâm Thủy chỉ là nơi Tôn Gia Dụ tạm thời nghỉ ngơi.
Sau khi tạm biệt Tôn Gia Dụ, Diệp Hoan dẫn Diệp Trường Minh đi Từ Châu.
Mà lần này đi, chính là năm năm.
Từ Châu, tửu lâu Thiên Thịnh.
Hôm nay tửu lâu được Thái Thú đại nhân bao trọn, nhiệm kỳ Thái Thú đã hết, ít ngày nữa hắn sẽ rời khỏi Từ Châu, cho nên bao trọn tửu lâu mở tiệc chiêu đãi thân bằng.
Khi Diệp Hoan biết được Thái Thú sắp rời nhiệm, lập tức đi bái phỏng.
Tửu lâu này là của nàng, cũng không phải lấy danh nghĩa của nàng mở, mà là nàng trên đường đến Từ Châu từng cứu một thiếu niên. Thiếu niên vô thân vô cố, liền nhận Diệp Hoan làm tỷ tỷ, cùng đến Từ Châu.
Nữ tử ra mặt mở tửu lâu có bao nhiêu phiền toái nàng đương nhiên biết, vì thế liền lấy danh nghĩa đệ đệ Diệp Thiên Thịnh để kinh doanh. Nàng thì không ra mặt, cho nên người bên ngoài cũng không biết Diệp Hoan mới là lão bản của Thiên Thịnh tửu lâu.
Trong tửu lâu bày tiệc lớn, náo nhiệt phi phàm.
Diệp Hoan chỉ ở hậu viện tính sổ, năm năm qua, có Thái Thú chăm sóc, thu nhập của nàng cũng khá phong phú. Không nói có rừng vàng thì cũng có biển bạc.
Đáng tiếc Thái Thú sắp rời chức, bằng không cuộc sống vẫn có thể tốt hơn.
“Cốc cốc.”
Có người đến gõ cửa.
Diệp Hoan buông sổ sách xuống hỏi, "Ai đó?”
“Diệp nương tử, bên ngoài có một người tên Nghiễn Thư tới, nói là cố nhân của ngài, ngài có muốn gặp không?”
Nghe được hai chữ "Nghiễn Thư", Diệp Hoan lập tức đứng dậy mở cửa.
“Nhanh, mời người vào.”
Không lâu lắm, Nghiễn Thư và Tôn Gia Dụ đã tới.
Năm năm qua, Diệp Hoan cũng từng gửi rượu cho Tôn Gia Dụ, sau đó Tôn Gia Dụ cũng rời khỏi trấn Lâm Thủy, hai người liền không liên lạc gì.
Năm năm sau gặp lại, tóc Tôn Gia Dụ lại bạc trắng một chút, Nghiễn Thư vẫn như trước, chỉ là thân thể khỏe mạnh hơn.
“Tôn tiên sinh, chúng ta đã năm năm không gặp rồi nhỉ?" Diệp Hoan nhiệt tình pha trà mời khách.
Tôn Gia Dụ vui vẻ nói đúng vậy, "Không cần bày vẽ, yến tiệc ồn ào quá, ta tới chỗ ngươi ngồi một chút.”
Thái Thú là học trò của Tôn Gia Dụ, Từ Châu cách Thịnh Kinh cũng không xa, Tôn Gia Dụ vừa lúc muốn tới phụ cận làm việc, liền cố ý đến Từ Châu một chuyến.
Sau khi Diệp Hoan ngồi xuống, đại khái đánh giá Tôn Gia Dụ và Nghiễn Thư, tuy rằng quần áo hai người vẫn rất khiêm tốn, nhưng chất liệu hoàn toàn bất đồng, tỉ mỉ quan sát là có thể phát hiện, chỉ người phú quý mới có thể mặc nổi.
“Tôn tiên sinh lần này là cố ý tới Từ Châu?”
“Xuống phía Nam làm chút chuyện, thuận tiện tới xem ngươi." Tôn Gia Dụ cười nói, "Nghe nói mấy năm nay tửu lâu của ngươi làm ăn khấm khá, ngươi nhìn cũng không giống trước đây. Trường Minh học hành được không?”
Diệp Trường Minh là hài tử mà Diệp Hoan lúc trước nhặt được, xen như con ruột chăm sóc, "Tiên sinh ở thư viện đều khen nó có tuệ căn, bản thân nó cũng thích đọc sách. Nếu tiên sinh ngày mai không đi, ta dẫn nó tới gặp ngài?"
“Không cần phiền phức." Tôn Gia Dụ khoát tay nói, "Hữu duyên tự nhiên sẽ gặp lại. Ta tới tìm ngươi, một là ôn chuyện, còn hai là có việc dặn dò.”
Quen biết Tôn Gia Dụ đã hai năm, từ cách ăn nói của Tôn Gia Dụ, còn có những người Tôn gia xa lạ thỉnh thoảng xuất hiện, Diệp Hoan liền biết trấn Lâm Thủy chỉ là nơi Tôn Gia Dụ tạm thời nghỉ ngơi.
Sau khi tạm biệt Tôn Gia Dụ, Diệp Hoan dẫn Diệp Trường Minh đi Từ Châu.
Mà lần này đi, chính là năm năm.
Từ Châu, tửu lâu Thiên Thịnh.
Hôm nay tửu lâu được Thái Thú đại nhân bao trọn, nhiệm kỳ Thái Thú đã hết, ít ngày nữa hắn sẽ rời khỏi Từ Châu, cho nên bao trọn tửu lâu mở tiệc chiêu đãi thân bằng.
Khi Diệp Hoan biết được Thái Thú sắp rời nhiệm, lập tức đi bái phỏng.
Tửu lâu này là của nàng, cũng không phải lấy danh nghĩa của nàng mở, mà là nàng trên đường đến Từ Châu từng cứu một thiếu niên. Thiếu niên vô thân vô cố, liền nhận Diệp Hoan làm tỷ tỷ, cùng đến Từ Châu.
Nữ tử ra mặt mở tửu lâu có bao nhiêu phiền toái nàng đương nhiên biết, vì thế liền lấy danh nghĩa đệ đệ Diệp Thiên Thịnh để kinh doanh. Nàng thì không ra mặt, cho nên người bên ngoài cũng không biết Diệp Hoan mới là lão bản của Thiên Thịnh tửu lâu.
Trong tửu lâu bày tiệc lớn, náo nhiệt phi phàm.
Diệp Hoan chỉ ở hậu viện tính sổ, năm năm qua, có Thái Thú chăm sóc, thu nhập của nàng cũng khá phong phú. Không nói có rừng vàng thì cũng có biển bạc.
Đáng tiếc Thái Thú sắp rời chức, bằng không cuộc sống vẫn có thể tốt hơn.
“Cốc cốc.”
Có người đến gõ cửa.
Diệp Hoan buông sổ sách xuống hỏi, "Ai đó?”
“Diệp nương tử, bên ngoài có một người tên Nghiễn Thư tới, nói là cố nhân của ngài, ngài có muốn gặp không?”
Nghe được hai chữ "Nghiễn Thư", Diệp Hoan lập tức đứng dậy mở cửa.
“Nhanh, mời người vào.”
Không lâu lắm, Nghiễn Thư và Tôn Gia Dụ đã tới.
Năm năm qua, Diệp Hoan cũng từng gửi rượu cho Tôn Gia Dụ, sau đó Tôn Gia Dụ cũng rời khỏi trấn Lâm Thủy, hai người liền không liên lạc gì.
Năm năm sau gặp lại, tóc Tôn Gia Dụ lại bạc trắng một chút, Nghiễn Thư vẫn như trước, chỉ là thân thể khỏe mạnh hơn.
“Tôn tiên sinh, chúng ta đã năm năm không gặp rồi nhỉ?" Diệp Hoan nhiệt tình pha trà mời khách.
Tôn Gia Dụ vui vẻ nói đúng vậy, "Không cần bày vẽ, yến tiệc ồn ào quá, ta tới chỗ ngươi ngồi một chút.”
Thái Thú là học trò của Tôn Gia Dụ, Từ Châu cách Thịnh Kinh cũng không xa, Tôn Gia Dụ vừa lúc muốn tới phụ cận làm việc, liền cố ý đến Từ Châu một chuyến.
Sau khi Diệp Hoan ngồi xuống, đại khái đánh giá Tôn Gia Dụ và Nghiễn Thư, tuy rằng quần áo hai người vẫn rất khiêm tốn, nhưng chất liệu hoàn toàn bất đồng, tỉ mỉ quan sát là có thể phát hiện, chỉ người phú quý mới có thể mặc nổi.
“Tôn tiên sinh lần này là cố ý tới Từ Châu?”
“Xuống phía Nam làm chút chuyện, thuận tiện tới xem ngươi." Tôn Gia Dụ cười nói, "Nghe nói mấy năm nay tửu lâu của ngươi làm ăn khấm khá, ngươi nhìn cũng không giống trước đây. Trường Minh học hành được không?”
Diệp Trường Minh là hài tử mà Diệp Hoan lúc trước nhặt được, xen như con ruột chăm sóc, "Tiên sinh ở thư viện đều khen nó có tuệ căn, bản thân nó cũng thích đọc sách. Nếu tiên sinh ngày mai không đi, ta dẫn nó tới gặp ngài?"
“Không cần phiền phức." Tôn Gia Dụ khoát tay nói, "Hữu duyên tự nhiên sẽ gặp lại. Ta tới tìm ngươi, một là ôn chuyện, còn hai là có việc dặn dò.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.