Xuyên Đến Khổ Tình Văn Làm Mỹ Nhân Trà Xanh
Chương 46:
Thính Kim Khảm
10/03/2024
Sau khi kết hôn, nguyên chủ luôn nhẫn nhục chịu đựng, sau khi tướng công qua đời lại bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà.
Khổ sở nuôi dưỡng hai đứa con trai, chờ con trai đỗ đạt Trạng Nguyên, không chỉ có nhà chồng tìm đến, cha mẹ nuôi cũng tới hưởng ké vinh hoa phú quý.
Mà nguyên chủ đều lựa chọn tha thứ cho bọn họ, lúc này, nàng lại bởi vì thức đêm may vá cho các nhi tử đọc sách, hai mắt bị mù.
Thời điểm Diệp Hoan xuyên qua, nàng còn đang ở nhà cha mẹ nuôi.
Biết Lâm Ngọc Đường phải một năm nữa mới có thể tìm đến mình, nàng trước tiên giải quyết vấn đề dưỡng phụ dưỡng mẫu, lại điều trị thân thể, bằng không thân hình vừa đen lại gầy trước đó, sau này đến kinh thành nhất định sẽ bị người ta chê cười.
Hiện tại nhìn thấy kinh diễm trong mắt mọi người, Diệp Hoan rất hài lòng.
Nàng đi theo sau Lâm Ngọc Đường tới trước mặt lão phu nhân.
“Mẫu thân." Lâm Ngọc Đường hành lễ vấn an, "Hài nhi mang theo Trúc Phương trở về rồi.”
Trên đường trở về, Lâm Ngọc Đường một lần nữa đặt tên cho Diệp Hoan, dựa theo bối phận Lâm gia, đặt tên là Trúc Phương.
Diệp Hoan nhu thuận hành lễ, lão phu nhân nhàn nhạt nhìn Diệp Hoan, ma ma bên cạnh bưng tới một cái đĩa, mặt trên đặt một đôi vòng ngọc phỉ thúy cực kỳ tinh mỹ.
“Trở về là tốt rồi, đôi vòng ngọc này là của hồi môn của ta, Trúc Phương mấy năm nay ở bên ngoài vất vả, đây là quà gặp mặt ta cho nó." Lão phu nhân rất đạm mạc, trên mặt không có biểu tình gì, ngữ khí cũng là nhẹ nhàng.
Nguyên chủ trong sách chưa từng thấy qua vòng ngọc, trong lúc kích động đã làm vỡ một cái. Từ đó, lão phu nhân không tặng quà cho nguyên chủ nữa.
Nhưng Diệp Hoan biết, vị lão phu nhân Lâm gia này nhìn như mặt lạnh, thực tế là một người tâm thiện, chẳng qua lão phu nhân không có con ruột, đến tuổi già khó tránh khỏi cô đơn.
Diệp Hoan tươi cười nhận lấy vòng ngọc, quỳ tạ ơn nói, "Đa tạ tổ mẫu.”
Vòng ngọc trong suốt sáng bóng, ngay cả Nhị phu nhân và Tam phu nhân đều mở to mắt, những tiểu bối khác cũng chưa từng nhận được lễ vật quý giá như vậy.
Ánh mắt Lâm Mai Phương vẫn chăm chú vào vòng ngọc, cảm giác là lão phu nhân đang đánh vào mặt nàng ta.
Lâm phủ có thêm một vị tiểu thư, Đại phu nhân bởi vì việc này vẫn bệnh triền miên, đành giao cho Nhị phu nhân giới thiệu người Lâm gia với Diệp Hoan.
Lâm gia có ba phòng, bởi vì có một mẹ kế là lão phu nhân, cho nên còn chưa phân gia. Nam hài tiểu bối đều đi học đường, hiện tại chỉ có ba vị cô nương có mặt.
Nhị phu nhân giới thiệu Lan Phương và Quế Phương trước, Lan Phương rất có cảm tình với tỷ tỷ xinh đẹp mới tới, lập tức khen ngợi Diệp Hoan.
Cuối cùng mới tới Lâm Mai Phương.
Trước khi Diệp Hoan trở về, Lâm Mai Phương là đích nữ của đại phòng, đi tới đâu cũng cao hơn những tỷ muội khác một bậc, lại càng được cha mẹ sủng ái.
Nàng ta cũng xem thường tỷ muội của hai phòng khác, bởi vì Nhị lão gia và Tam lão gia đều là con của thứ xuất, chức quan cũng không bằng Lâm Ngọc Đường. Lấy gia thế của nàng ta, sau này gả vào Hầu phủ đều được, nhưng hiện tại nàng ta lại thành giả thiên kim, tình cảnh xấu hổ không nói, còn có thể bị Diệp Hoan áp chế.
Lâm Mai Phương thấy Diệp Hoan đi tới, hốc mắt đỏ lên, nước mắt lộp bộp chảy xuống, "Trúc Phương muội muội, đều là ta không tốt, nếu như không có ta, muội cũng không cần chịu khổ nhiều năm như thế.”
Lâm Mai Phương tự mình nói tự mình cảm động, mặt mũi tràn đầy nước mắt.
Nhị phu nhân ngoài mặt không biểu hiện cảm xúc, Tam phu nhân thì có chút động dung.
Người đau lòng nhất chính là Lâm Ngọc Đường, lúc tìm được nữ nhi ruột, tâm tình hắn vô cùng phức tạp, một bên là Mai Phương sủng ái mười bốn năm, một bên là Diệp Hoan huyết mạch tương liên.
“Mai Phương, con đừng nói thế." Lâm Ngọc Đường nói, "Việc này không thể trách con, lúc trước con cũng chỉ là trẻ con, con cũng không thể lựa chọn được. Tuy rằng Trúc Phương đã trở lại, nhưng con vẫn là nữ nhi của ta. Trước đây như thế nào, sau này vẫn như thế đó, chỉ là có thêm một muội muội mà thôi, cũng không ảnh hưởng đến địa vị của con ở Lâm phủ.”
Khổ sở nuôi dưỡng hai đứa con trai, chờ con trai đỗ đạt Trạng Nguyên, không chỉ có nhà chồng tìm đến, cha mẹ nuôi cũng tới hưởng ké vinh hoa phú quý.
Mà nguyên chủ đều lựa chọn tha thứ cho bọn họ, lúc này, nàng lại bởi vì thức đêm may vá cho các nhi tử đọc sách, hai mắt bị mù.
Thời điểm Diệp Hoan xuyên qua, nàng còn đang ở nhà cha mẹ nuôi.
Biết Lâm Ngọc Đường phải một năm nữa mới có thể tìm đến mình, nàng trước tiên giải quyết vấn đề dưỡng phụ dưỡng mẫu, lại điều trị thân thể, bằng không thân hình vừa đen lại gầy trước đó, sau này đến kinh thành nhất định sẽ bị người ta chê cười.
Hiện tại nhìn thấy kinh diễm trong mắt mọi người, Diệp Hoan rất hài lòng.
Nàng đi theo sau Lâm Ngọc Đường tới trước mặt lão phu nhân.
“Mẫu thân." Lâm Ngọc Đường hành lễ vấn an, "Hài nhi mang theo Trúc Phương trở về rồi.”
Trên đường trở về, Lâm Ngọc Đường một lần nữa đặt tên cho Diệp Hoan, dựa theo bối phận Lâm gia, đặt tên là Trúc Phương.
Diệp Hoan nhu thuận hành lễ, lão phu nhân nhàn nhạt nhìn Diệp Hoan, ma ma bên cạnh bưng tới một cái đĩa, mặt trên đặt một đôi vòng ngọc phỉ thúy cực kỳ tinh mỹ.
“Trở về là tốt rồi, đôi vòng ngọc này là của hồi môn của ta, Trúc Phương mấy năm nay ở bên ngoài vất vả, đây là quà gặp mặt ta cho nó." Lão phu nhân rất đạm mạc, trên mặt không có biểu tình gì, ngữ khí cũng là nhẹ nhàng.
Nguyên chủ trong sách chưa từng thấy qua vòng ngọc, trong lúc kích động đã làm vỡ một cái. Từ đó, lão phu nhân không tặng quà cho nguyên chủ nữa.
Nhưng Diệp Hoan biết, vị lão phu nhân Lâm gia này nhìn như mặt lạnh, thực tế là một người tâm thiện, chẳng qua lão phu nhân không có con ruột, đến tuổi già khó tránh khỏi cô đơn.
Diệp Hoan tươi cười nhận lấy vòng ngọc, quỳ tạ ơn nói, "Đa tạ tổ mẫu.”
Vòng ngọc trong suốt sáng bóng, ngay cả Nhị phu nhân và Tam phu nhân đều mở to mắt, những tiểu bối khác cũng chưa từng nhận được lễ vật quý giá như vậy.
Ánh mắt Lâm Mai Phương vẫn chăm chú vào vòng ngọc, cảm giác là lão phu nhân đang đánh vào mặt nàng ta.
Lâm phủ có thêm một vị tiểu thư, Đại phu nhân bởi vì việc này vẫn bệnh triền miên, đành giao cho Nhị phu nhân giới thiệu người Lâm gia với Diệp Hoan.
Lâm gia có ba phòng, bởi vì có một mẹ kế là lão phu nhân, cho nên còn chưa phân gia. Nam hài tiểu bối đều đi học đường, hiện tại chỉ có ba vị cô nương có mặt.
Nhị phu nhân giới thiệu Lan Phương và Quế Phương trước, Lan Phương rất có cảm tình với tỷ tỷ xinh đẹp mới tới, lập tức khen ngợi Diệp Hoan.
Cuối cùng mới tới Lâm Mai Phương.
Trước khi Diệp Hoan trở về, Lâm Mai Phương là đích nữ của đại phòng, đi tới đâu cũng cao hơn những tỷ muội khác một bậc, lại càng được cha mẹ sủng ái.
Nàng ta cũng xem thường tỷ muội của hai phòng khác, bởi vì Nhị lão gia và Tam lão gia đều là con của thứ xuất, chức quan cũng không bằng Lâm Ngọc Đường. Lấy gia thế của nàng ta, sau này gả vào Hầu phủ đều được, nhưng hiện tại nàng ta lại thành giả thiên kim, tình cảnh xấu hổ không nói, còn có thể bị Diệp Hoan áp chế.
Lâm Mai Phương thấy Diệp Hoan đi tới, hốc mắt đỏ lên, nước mắt lộp bộp chảy xuống, "Trúc Phương muội muội, đều là ta không tốt, nếu như không có ta, muội cũng không cần chịu khổ nhiều năm như thế.”
Lâm Mai Phương tự mình nói tự mình cảm động, mặt mũi tràn đầy nước mắt.
Nhị phu nhân ngoài mặt không biểu hiện cảm xúc, Tam phu nhân thì có chút động dung.
Người đau lòng nhất chính là Lâm Ngọc Đường, lúc tìm được nữ nhi ruột, tâm tình hắn vô cùng phức tạp, một bên là Mai Phương sủng ái mười bốn năm, một bên là Diệp Hoan huyết mạch tương liên.
“Mai Phương, con đừng nói thế." Lâm Ngọc Đường nói, "Việc này không thể trách con, lúc trước con cũng chỉ là trẻ con, con cũng không thể lựa chọn được. Tuy rằng Trúc Phương đã trở lại, nhưng con vẫn là nữ nhi của ta. Trước đây như thế nào, sau này vẫn như thế đó, chỉ là có thêm một muội muội mà thôi, cũng không ảnh hưởng đến địa vị của con ở Lâm phủ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.