Xuyên Đến Khổ Tình Văn Làm Mỹ Nhân Trà Xanh
Chương 1: Nguyên Phối
Thính Kim Khảm
26/02/2024
Thế giới thứ nhất: Nguyên Phối
“Không phải bảo con đánh chết nó à, tại sao nó vẫn còn thở?”
"Nương, con đã dùng hết sức rồi, con tận mắt nhìn nàng ta chìm xuống đáy hồ, ai mà biết lại có người tới cứu chứ. Sớm biết vậy con đã không bỏ đi nhanh như vậy rồi.”
......
Cách một lớp sương mỏng trên cửa sổ gỗ, Diệp Hoan nhìn thấy hai bóng người mơ hồ.
Nghe nội dung bọn họ nói chuyện, không cần suy nghĩ cũng biết là đại bá ca và mẹ chồng của nguyên chủ.
Diệp Hoàn là người tốt nghiệp loại giỏi của lớp trà xanh ở Cục quản lý thời không, nàng nhận được nhiệm vụ viết lại văn thánh mẫu.
Nàng phải xuyên vào các quyển văn thánh mẫu, lợi dụng kỹ năng học được để thay đổi vận mệnh nữ chính.
Lúc này đây, quyển sách Diệp Hoan xuyên vào tên là Nguyên Phối.
Cha mẹ nguyên chủ mất sớm, để lại một quán rượu. Nàng dựa vào tài nghệ ủ rượu, nuôi trượng phu ở rể đi thi khoa cử.
Sau đó trượng phu đỗ tú tài, để mắt đến nữ nhi nhà Quận Thủ, muốn hòa ly với nàng để tìm cao môn khác.
Mà mẹ chồng nguyên chủ không muốn bỏ qua gia nghiệp tửu quán của Diệp gia, bảo con trai lớn đi mưu hại nguyên chủ, chỉ cần nguyên chủ chết đuối, tài sản của Diệp gia đều sẽ thuộc về bọn họ.
Nhưng nguyên chủ lại không chết, mà là được người ta cứu sống.
Mắt thấy nguyên chủ còn sống, mẹ chồng bắt đầu quở trách nguyên chủ không biết đẻ con, hổ thẹn với Trương gia bọn họ. Ngoài sáng trong tối châm chọc nguyên chủ là một người bán rượu không xứng với người đọc sách.
Nguyên chủ là một người mềm lòng, mẹ chồng nói cái gì cũng đều nhẫn nhịn, trong lòng càng thêm áy náy.
Mắt thấy kế hoạch không thành công, mẹ chồng dứt khoát tìm lưu manh tới phá hỏng danh tiết nguyên chủ, đuổi nguyên chủ ra khỏi nhà.
Không có tửu quán, lại không có lộ phí, nguyên chủ bị thổ phỉ trong núi bắt đi, cũng may nàng dùng thiện lương cảm hóa thổ phỉ, ở quận thành mở một tửu quán mới.
Mười mấy năm trôi qua, đối mặt với thủ lĩnh thổ phỉ vẫn luôn trợ giúp mình, nguyên chủ một chút cũng không động tâm, nhưng sau khi chồng trước tìm tới cửa, nàng lại tha thứ cho chồng trước, làm mẹ kế cho con của hắn.
Nhưng mẹ kế đâu phải dễ làm như vậy, con riêng bỏ thuốc khiến nàng sinh non, còn nói xấu nàng ngoại tình với nam nhân, sau khi nguyên chủ bị nhốt ở thôn trang tra tấn mười năm, bọn họ mới đột nhiên thức tỉnh lương tâm, cảm thấy nàng là người tốt, muốn đón nàng ra ngoài hưởng phúc.
Nhưng khi đó nàng không chỉ mù, còn gãy chân, bị kế tử kế nữ làm cho cảm động, cảm thấy sau cơn mưa trời lại sáng.
“Phi, ta mới không muốn làm thánh mẫu. " Xem xong nội dung tiểu thuyết, Diệp Hoan tức giận nói thầm.
Hiện tại, nàng xuyên vào thời điểm bị đại bá ca đẩy xuống hồ, vừa được người ta cứu lên.
Bây giờ đã là mùa đông, Diệp Hoan rơi xuống nước, trong phòng ngay cả một chậu than sưởi ấm cũng không có, lạnh đến mức mũi nàng tắc tịt.
Nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài cửa sổ càng lúc càng nhỏ, nàng bóp cổ ho khan hai tiếng.
Hai bóng người phía sau cửa sổ gỗ lập tức biến mất.
Một lát sau, Diệp Hoan cố gắng chống đỡ cơ thể kiệt quệ, đi tới bàn rót chén nước.
Một chén trà lạnh vào bụng cũng không thoải mái bao nhiêu.
Cũng may nguyên chủ quanh năm làm việc, thân thể cũng không tệ lắm, bằng không nàng lúc này thật đúng là dậy không nổi.
Nhà Diệp gia có cửa hàng ở mặt tiền mở quán rượu, hai tầng lầu nhỏ phía sau làm nơi ủ rượu và nơi ở.
“Không phải bảo con đánh chết nó à, tại sao nó vẫn còn thở?”
"Nương, con đã dùng hết sức rồi, con tận mắt nhìn nàng ta chìm xuống đáy hồ, ai mà biết lại có người tới cứu chứ. Sớm biết vậy con đã không bỏ đi nhanh như vậy rồi.”
......
Cách một lớp sương mỏng trên cửa sổ gỗ, Diệp Hoan nhìn thấy hai bóng người mơ hồ.
Nghe nội dung bọn họ nói chuyện, không cần suy nghĩ cũng biết là đại bá ca và mẹ chồng của nguyên chủ.
Diệp Hoàn là người tốt nghiệp loại giỏi của lớp trà xanh ở Cục quản lý thời không, nàng nhận được nhiệm vụ viết lại văn thánh mẫu.
Nàng phải xuyên vào các quyển văn thánh mẫu, lợi dụng kỹ năng học được để thay đổi vận mệnh nữ chính.
Lúc này đây, quyển sách Diệp Hoan xuyên vào tên là Nguyên Phối.
Cha mẹ nguyên chủ mất sớm, để lại một quán rượu. Nàng dựa vào tài nghệ ủ rượu, nuôi trượng phu ở rể đi thi khoa cử.
Sau đó trượng phu đỗ tú tài, để mắt đến nữ nhi nhà Quận Thủ, muốn hòa ly với nàng để tìm cao môn khác.
Mà mẹ chồng nguyên chủ không muốn bỏ qua gia nghiệp tửu quán của Diệp gia, bảo con trai lớn đi mưu hại nguyên chủ, chỉ cần nguyên chủ chết đuối, tài sản của Diệp gia đều sẽ thuộc về bọn họ.
Nhưng nguyên chủ lại không chết, mà là được người ta cứu sống.
Mắt thấy nguyên chủ còn sống, mẹ chồng bắt đầu quở trách nguyên chủ không biết đẻ con, hổ thẹn với Trương gia bọn họ. Ngoài sáng trong tối châm chọc nguyên chủ là một người bán rượu không xứng với người đọc sách.
Nguyên chủ là một người mềm lòng, mẹ chồng nói cái gì cũng đều nhẫn nhịn, trong lòng càng thêm áy náy.
Mắt thấy kế hoạch không thành công, mẹ chồng dứt khoát tìm lưu manh tới phá hỏng danh tiết nguyên chủ, đuổi nguyên chủ ra khỏi nhà.
Không có tửu quán, lại không có lộ phí, nguyên chủ bị thổ phỉ trong núi bắt đi, cũng may nàng dùng thiện lương cảm hóa thổ phỉ, ở quận thành mở một tửu quán mới.
Mười mấy năm trôi qua, đối mặt với thủ lĩnh thổ phỉ vẫn luôn trợ giúp mình, nguyên chủ một chút cũng không động tâm, nhưng sau khi chồng trước tìm tới cửa, nàng lại tha thứ cho chồng trước, làm mẹ kế cho con của hắn.
Nhưng mẹ kế đâu phải dễ làm như vậy, con riêng bỏ thuốc khiến nàng sinh non, còn nói xấu nàng ngoại tình với nam nhân, sau khi nguyên chủ bị nhốt ở thôn trang tra tấn mười năm, bọn họ mới đột nhiên thức tỉnh lương tâm, cảm thấy nàng là người tốt, muốn đón nàng ra ngoài hưởng phúc.
Nhưng khi đó nàng không chỉ mù, còn gãy chân, bị kế tử kế nữ làm cho cảm động, cảm thấy sau cơn mưa trời lại sáng.
“Phi, ta mới không muốn làm thánh mẫu. " Xem xong nội dung tiểu thuyết, Diệp Hoan tức giận nói thầm.
Hiện tại, nàng xuyên vào thời điểm bị đại bá ca đẩy xuống hồ, vừa được người ta cứu lên.
Bây giờ đã là mùa đông, Diệp Hoan rơi xuống nước, trong phòng ngay cả một chậu than sưởi ấm cũng không có, lạnh đến mức mũi nàng tắc tịt.
Nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài cửa sổ càng lúc càng nhỏ, nàng bóp cổ ho khan hai tiếng.
Hai bóng người phía sau cửa sổ gỗ lập tức biến mất.
Một lát sau, Diệp Hoan cố gắng chống đỡ cơ thể kiệt quệ, đi tới bàn rót chén nước.
Một chén trà lạnh vào bụng cũng không thoải mái bao nhiêu.
Cũng may nguyên chủ quanh năm làm việc, thân thể cũng không tệ lắm, bằng không nàng lúc này thật đúng là dậy không nổi.
Nhà Diệp gia có cửa hàng ở mặt tiền mở quán rượu, hai tầng lầu nhỏ phía sau làm nơi ủ rượu và nơi ở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.