Chương 175
Tây Đại Tần
04/10/2022
Lâm Đàm Đàm ngốc ngếch cắn môi Diệp Tiêu, không giống hôn môi mà giống
một con cún nhỏ đi lạc vừa thấy chủ nhân đã kích động nhào tới cắn để
bày tỏ cảm xúc của mình hơn.
Diệp Tiêu bị cô chọc dở khóc dở dười, yên lặng nằm trên đất, một tay ôm lấy cô, một tay đặt sau đầu cô, dịu dàng trấn an, môi cũng phối hợp với cô, dẫn dắt cô.
Dần dần, nụ hôn lộn xộn, thuần túy cũng dần thay đổi hương vị, trở nên dịu dàng, triền miên, không biết ai vươn lưỡi ra trước, muốn đòi lấy nhiều hơn. Lâm Đàm Đàm nắm chặt áo anh, ấn chặt bả vai dày rộng của anh. Tay Diệp Tiêu đặt sau đầu cô cũng tăng thêm một chút sức lực.
Một lúc sau, họ tách ra, ai cũng thở dốc, một trên một dưới nhìn nhau, Lâm Đàm Đàm đỏ bừng mặt, còn hơi mơ hồ, ánh mắt Diệp Tiêu lại tràn đầy sự dịu dàng và yêu thương, lặng lẽ nhìn cô với vẻ bao dung.
Lâm Đàm Đàm bỗng dưng lại mếu, khóc hu hu, còn chôn đầu vào ngực anh cọ tới cọ lui, không giống kiểu khóc lúc nãy, lúc này cô lại như một đứa con nít bị tủi thân, cần được dỗ dành.
Diệp Tiêu lẳng lặng ôm cô, an ủi vỗ về, còn nhẹ nhàng nói: “Không sao, anh ở đây rồi, anh sẽ không rời xa em.”
Lâm Đàm Đàm khóc một lúc cũng dừng, hít hít mũi, thấp giọng hỏi: “Vậy lỡ đâu em đột nhiên rời khỏi thì sao?”
“Vậy anh đi tìm em, dù em ở đâu anh, dù có là ai cũng không thể khiến em rời khỏi anh.”
Giọng anh rất nhẹ nhưng cũng thật kiên định, nói những lời này rất nghiêm cẩn. Anh không tự tin mình có thể nhìn thấy hết trở ngại nhưng anh sẽ dùng tất cả của mình để bảo vệ cô. Nếu quả thật có một ngày cô đột nhiên biến mất, anh sẽ dùng tất cả những thứ mình có, kể cả sinh mạng để tìm lại cô.
Lâm Đàm Đàm cảm nhận được sức nặng trong lời nói của anh, cũng an lòng hơn một chút, cô thật sự cảm thấy rất sợ, vừa sợ vừa hoài nghi tất cả, cô e sợ một giây sau tất cả mọi thứ sẽ tiêu tan như một cảnh tượng huyền ảo.
Những lời nói của Diệp Tiêu mang lại cho cô cảm giác an toàn hơn. Cô thở nhẹ một hơi, ghé vào ngực anh, nghe tiếng tim đập chân thật trong lồng ngực, cảm thấy mí mắt nặng trĩu, dần dần chìm vào trong giấc ngủ.
Diệp Tiêu không nghe cô đáp lại, vừa cúi đầu xuống đã thấy cô nhắm mắt lại, ghé vào ngực anh ngủ, hô hấp vững vàng, còn hơi nghẹt mũi, đôi mắt và cái mũi hồng lên vì khóc, trên mặt còn vương nước mắt, trông rất đáng thương.
Tay cô còn nắm lấy áo anh, cứ như sợ chỉ cần buông lỏng tay thì anh sẽ biến mất. Dáng vẻ ỷ lại này của cô làm trong lòng Diệp Tiêu thấy vừa yêu vừa thương, cúi đầu hôn lên mái tóc cô một cái.
Lúc này anh cũng không biết anh nên gọi cô dậy hay cứ để cô tiếp tục ngủ. Vừa rồi ngủ mơ thấy ác mộng, cứ mấy lần như vậy không biết cô có thể chịu nổi hay không, nhưng trông cô có vẻ rất mệt mỏi, vừa nằm mơ vừa khóc cũng là một việc vô cùng hao phí tinh thần.
Do dự một lúc, anh vẫn không đánh thức cô, vươn tay kéo chiếc chăn qua đắp lên cho cả hai, cứ thế nằm trên mặt đất làm một chiếc đệm người, không hề nhúc nhích mà nhìn chằm chằm cô.
Cô nhíu mày, anh sẽ lo lắng một chút.
Cũng may lần này cô ngủ rất an ổn.
Ánh trăng hoàn toàn chìm xuống, trước lúc bình minh trời cực kỳ tối, gió cũng nổi lên ẩn ẩn có nét dọa người. Diệp Tiêu tạo ra một lá chắn không khí ở quanh mình để tránh gió lạnh thổi vào.
Trời dần sáng có màu trắng xám như bong bóng cá, xen lẫn màu xanh sẫm, mặt trời dần ló dạng, nắng sớm chiếu rọi xuống mặt đất. Diệp tiêu đảo mắt nhìn qua, thấy ánh sáng đang lướt qua bức tường gần sân thượng, chiếu vào trong mắt anh, anh nhìn xuống cô gái nhỏ trong lòng, gương mặt đang ngủ của cô vẫn điềm đạm, anh kéo chăn lên cao hơn, ngăn ánh nắng chiếu lên mặt cô.
Trong lúc đó, anh còn cần thận bấm đồng hồ, xem thông tin ghi lại, tìm được số Z891. Người này đang ở dưới lầu, là một trong mười mấy thành viên, Diệp Tiêu không có thông tin của những người khác nên cũng chỉ có thể tìm người này.
Anh soạn một tin nhắn, đại ý là kêu họ về căn cứ, những người khác cũng tự giải tán, không cần tìm anh cũng đừng chờ anh, anh và Lâm Đàm Đàm còn có việc khác.
Cách hai tầng lầu, trong siêu thị, giá hàng ngổn ngang, các loại giấy gói bị vứt lung tung, quần áo rách rưới, khi sắc trời sáng lên, sự hỗn loạn ở đây cũng càng biểu hiện rõ hơn.
Hơn tám mươi người bắt đầu lục tục thức dậy, dọn dẹp hành trang, ăn uống, chuẩn bị tiếp tục chiến đấu hoặc quay về căn cứ.
Những người chuẩn bị về căn cứ chính là những người thuộc Đại đội Chính Dương đã kiên cường không ngủ suốt đêm, lo nghĩ đến chuyện sau này nên sắc mặt họ kém hơn những người khác rất nhiều. Nhất là cái người mơ thấy ác mộng kia, cậu ta uể oải, ỉu xìu, còn có cả bọng mắt.
Có người hỏi: “Đội trưởng Diệp và cô Lâm đâu?”
“Không biết, có phải ra ngoài rồi không?”
Lúc này Z891 mới nhận được tin, nhanh chóng truyền lại nội dung cho mọi người. Ai cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là nửa đêm họ có việc phải rời đi. Cũng có người nói đêm qua nghe thấy tiếng súng ở trên lầu và tiếng gào của zombie bên ngoài, chắc họ đi đánh zombie, những người khác cũng nói mình nghe thấy tiếng động tương tự, không khỏi cảm thán hai người thật chăm chỉ.
Không ai nghĩ tới hai người còn đang ở trên lầu nên không ai nghĩ có cần lên hai lầu nữa xem họ có còn đó hay không, cứ thế tản ra, tự rời đi.
Diệp Tiêu bị cô chọc dở khóc dở dười, yên lặng nằm trên đất, một tay ôm lấy cô, một tay đặt sau đầu cô, dịu dàng trấn an, môi cũng phối hợp với cô, dẫn dắt cô.
Dần dần, nụ hôn lộn xộn, thuần túy cũng dần thay đổi hương vị, trở nên dịu dàng, triền miên, không biết ai vươn lưỡi ra trước, muốn đòi lấy nhiều hơn. Lâm Đàm Đàm nắm chặt áo anh, ấn chặt bả vai dày rộng của anh. Tay Diệp Tiêu đặt sau đầu cô cũng tăng thêm một chút sức lực.
Một lúc sau, họ tách ra, ai cũng thở dốc, một trên một dưới nhìn nhau, Lâm Đàm Đàm đỏ bừng mặt, còn hơi mơ hồ, ánh mắt Diệp Tiêu lại tràn đầy sự dịu dàng và yêu thương, lặng lẽ nhìn cô với vẻ bao dung.
Lâm Đàm Đàm bỗng dưng lại mếu, khóc hu hu, còn chôn đầu vào ngực anh cọ tới cọ lui, không giống kiểu khóc lúc nãy, lúc này cô lại như một đứa con nít bị tủi thân, cần được dỗ dành.
Diệp Tiêu lẳng lặng ôm cô, an ủi vỗ về, còn nhẹ nhàng nói: “Không sao, anh ở đây rồi, anh sẽ không rời xa em.”
Lâm Đàm Đàm khóc một lúc cũng dừng, hít hít mũi, thấp giọng hỏi: “Vậy lỡ đâu em đột nhiên rời khỏi thì sao?”
“Vậy anh đi tìm em, dù em ở đâu anh, dù có là ai cũng không thể khiến em rời khỏi anh.”
Giọng anh rất nhẹ nhưng cũng thật kiên định, nói những lời này rất nghiêm cẩn. Anh không tự tin mình có thể nhìn thấy hết trở ngại nhưng anh sẽ dùng tất cả của mình để bảo vệ cô. Nếu quả thật có một ngày cô đột nhiên biến mất, anh sẽ dùng tất cả những thứ mình có, kể cả sinh mạng để tìm lại cô.
Lâm Đàm Đàm cảm nhận được sức nặng trong lời nói của anh, cũng an lòng hơn một chút, cô thật sự cảm thấy rất sợ, vừa sợ vừa hoài nghi tất cả, cô e sợ một giây sau tất cả mọi thứ sẽ tiêu tan như một cảnh tượng huyền ảo.
Những lời nói của Diệp Tiêu mang lại cho cô cảm giác an toàn hơn. Cô thở nhẹ một hơi, ghé vào ngực anh, nghe tiếng tim đập chân thật trong lồng ngực, cảm thấy mí mắt nặng trĩu, dần dần chìm vào trong giấc ngủ.
Diệp Tiêu không nghe cô đáp lại, vừa cúi đầu xuống đã thấy cô nhắm mắt lại, ghé vào ngực anh ngủ, hô hấp vững vàng, còn hơi nghẹt mũi, đôi mắt và cái mũi hồng lên vì khóc, trên mặt còn vương nước mắt, trông rất đáng thương.
Tay cô còn nắm lấy áo anh, cứ như sợ chỉ cần buông lỏng tay thì anh sẽ biến mất. Dáng vẻ ỷ lại này của cô làm trong lòng Diệp Tiêu thấy vừa yêu vừa thương, cúi đầu hôn lên mái tóc cô một cái.
Lúc này anh cũng không biết anh nên gọi cô dậy hay cứ để cô tiếp tục ngủ. Vừa rồi ngủ mơ thấy ác mộng, cứ mấy lần như vậy không biết cô có thể chịu nổi hay không, nhưng trông cô có vẻ rất mệt mỏi, vừa nằm mơ vừa khóc cũng là một việc vô cùng hao phí tinh thần.
Do dự một lúc, anh vẫn không đánh thức cô, vươn tay kéo chiếc chăn qua đắp lên cho cả hai, cứ thế nằm trên mặt đất làm một chiếc đệm người, không hề nhúc nhích mà nhìn chằm chằm cô.
Cô nhíu mày, anh sẽ lo lắng một chút.
Cũng may lần này cô ngủ rất an ổn.
Ánh trăng hoàn toàn chìm xuống, trước lúc bình minh trời cực kỳ tối, gió cũng nổi lên ẩn ẩn có nét dọa người. Diệp Tiêu tạo ra một lá chắn không khí ở quanh mình để tránh gió lạnh thổi vào.
Trời dần sáng có màu trắng xám như bong bóng cá, xen lẫn màu xanh sẫm, mặt trời dần ló dạng, nắng sớm chiếu rọi xuống mặt đất. Diệp tiêu đảo mắt nhìn qua, thấy ánh sáng đang lướt qua bức tường gần sân thượng, chiếu vào trong mắt anh, anh nhìn xuống cô gái nhỏ trong lòng, gương mặt đang ngủ của cô vẫn điềm đạm, anh kéo chăn lên cao hơn, ngăn ánh nắng chiếu lên mặt cô.
Trong lúc đó, anh còn cần thận bấm đồng hồ, xem thông tin ghi lại, tìm được số Z891. Người này đang ở dưới lầu, là một trong mười mấy thành viên, Diệp Tiêu không có thông tin của những người khác nên cũng chỉ có thể tìm người này.
Anh soạn một tin nhắn, đại ý là kêu họ về căn cứ, những người khác cũng tự giải tán, không cần tìm anh cũng đừng chờ anh, anh và Lâm Đàm Đàm còn có việc khác.
Cách hai tầng lầu, trong siêu thị, giá hàng ngổn ngang, các loại giấy gói bị vứt lung tung, quần áo rách rưới, khi sắc trời sáng lên, sự hỗn loạn ở đây cũng càng biểu hiện rõ hơn.
Hơn tám mươi người bắt đầu lục tục thức dậy, dọn dẹp hành trang, ăn uống, chuẩn bị tiếp tục chiến đấu hoặc quay về căn cứ.
Những người chuẩn bị về căn cứ chính là những người thuộc Đại đội Chính Dương đã kiên cường không ngủ suốt đêm, lo nghĩ đến chuyện sau này nên sắc mặt họ kém hơn những người khác rất nhiều. Nhất là cái người mơ thấy ác mộng kia, cậu ta uể oải, ỉu xìu, còn có cả bọng mắt.
Có người hỏi: “Đội trưởng Diệp và cô Lâm đâu?”
“Không biết, có phải ra ngoài rồi không?”
Lúc này Z891 mới nhận được tin, nhanh chóng truyền lại nội dung cho mọi người. Ai cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là nửa đêm họ có việc phải rời đi. Cũng có người nói đêm qua nghe thấy tiếng súng ở trên lầu và tiếng gào của zombie bên ngoài, chắc họ đi đánh zombie, những người khác cũng nói mình nghe thấy tiếng động tương tự, không khỏi cảm thán hai người thật chăm chỉ.
Không ai nghĩ tới hai người còn đang ở trên lầu nên không ai nghĩ có cần lên hai lầu nữa xem họ có còn đó hay không, cứ thế tản ra, tự rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.