Chương 70: Chương 65-1
Tây Đại Tần
21/12/2020
“Hả?” Lâm Đàm Đàm nhìn mình, ăn mặc ngay ngắn
chỉnh tề mà? Sống chung với một đám đàn ông, tuy rằng cô tin tưởng nhân
phẩm của họ nhưng bình thường vẫn rất ý tứ, thật ra đó cũng là một cách
cư xử.
Nhìn ánh mắt khó hiểu của cô, Diệp Tiêu nói thẳng: “Mặc đồ ngủ không hay cho lắm.”
“Nhưng bình thường…” Cô luôn tiếp xúc với bệnh nhân, còn là những bệnh nhân không có điều kiện vệ sinh sạch sẽ, mỗi ngày vừa về sẽ thay quần áo trước, có đôi khi mặc đồ ở nhà, nhưng thường sẽ đổi thành đồ ngủ luôn, thoải mái mà. Hơn nữa lúc ngủ cũng không cần đổi lại, cô chỉ có một bàn tay, khó thay quần áo, có thể thay ít đi một lần thì bớt đi một lần.
Nhưng nói được một nửa cô đã hiểu ra: “Em biết rồi, Chu Lễ là khách, em mặc đồ ngủ quả thật không lịch sự cho lắm.”
“Không phải vì lý do…” Diệp Tiêu dừng một lát, thôi bỏ đi, “Đúng, ý anh là vậy đó.”
Lâm Đàm Đàm nghe lời vào phòng, đang tìm quần áo, bỗng dưng nói: “Nhưng sao em lại phải thay quần áo? Em không xuống luôn là được. Anh ta không mang bệnh nhân đến mà chỉ hỏi miệng thì nói với anh hay với em cũng như nhau.” Lâm Đàm Đàm bàn với Diệp Tiêu: “Xong chuyện anh nói lại cho em nghe, hoặc anh kêu anh ta ngày mai tự đến phòng khám xếp hàng.”
Dù sao cô cũng chẳng kiên nhẫn đến mức cố ý thay quần áo, ngẫm lại bây giờ mình là “thần y” chạm tay có thể bỏng, người khác muốn tìm cô nhờ xem bệnh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đến phòng khám đăng kí xếp hàng. Giờ cô làm việc ở phòng khám, nhưng một buổi sáng chỉ có 2 tiếng, muốn lấy số của cô rất khó, ai tới cũng không dễ chen ngang, tại sao cô phải chủ động tiếp cận Chu Lễ?
Huống hồ lúc này còn là buổi tối, cầu y vốn không có cấp bậc lễ nghĩa, cô hoàn toàn có thể bỏ mặc.
Quyết định như thế, Lâm Đàm Đàm khoác tay: “Thế nhé, em không xuống nữa. Em hơi mệt nên buồn ngủ rồi.”
Diệp Tiêu ra khỏi phòng còn giúp cô đóng của lại, nghe cô nói vậy cảm thấy càng hợp lý hơn: “Được, vậy em nghỉ ngơi cho khỏe.”
Lâm Đàm Đàm vội gọi anh lại: “Anh xem giúp em cái điện thoại này bị sao vậy?”
Trên điện thoại di động đang có một cửa sổ trò chơi bị treo, một bản đồ kỳ quái, một con đường quanh co, cuối đường là một chiếc cà rốt đỏ rực bị mấy con quái nhỏ cắn mấy miếng, trông rất thảm.
Diệp Tiêu liếc nhìn cô một cái, ý hỏi ‘không phải em buồn ngủ à’?
Lâm Đàm Đàm cười hì hì.
Diệp Tiêu tắt máy khởi động lại một cách đơn giản, thô bạo, có thể sử dụng lại bình thường: “Ngày mai để Hiểu Thiên giúp em sửa một chút, đừng chơi quá khuya.”
“Dạ dạ.” Lâm Đàm Đàm nhận lại di động, “bái bai”. Đóng cửa lại, sau đó có tiếng cô bổ nhào lên giường, Diệp Tiêu nghĩ cô cả người lông xù, nằm trên giường hẳn sẽ cực kỳ mềm mại, giường của cô cũng rất mềm, lần trước anh ngồi lên đó đã cảm nhận được [khụ khụ].
Dưới lầu một không thể nhìn thấy phòng của Lâm Đàm Đàm nên mọi người chỉ nhìn thấy bọn họ lên cầu thang đã không thấy người đâu nữa, một lúc lâu sau Diệp Tiêu mới xuống lầu, phía sau không có Lâm Đàm Đàm. Những người khác không cảm thấy gì nhưng sắc mặt Chu Lễ lại có hơi kỳ lạ.
“Cô Lâm đâu?”
Diệp Tiêu nói: “Cô ấy mệt mỏi cả ngày, bây giờ muốn nghỉ ngơi. Ngài Chu có việc gì cần cứ nói với tôi.”
Chu Lễ vội hỏi: “Có phải do tôi mạo muội đến thăm đường đột quá không?” Trong lòng anh ta lại thầm nghĩ, Diệp Tiêu khống chế Lâm Đàm Đàm còn chặt hơn trong tưởng tượng của anh ta.
Chu Lễ nói tiếp tình huống của người anh em nọ, sau đó nói xin lỗi vì lần trước đã xém đoạt xe vật tư, nói đó là mệnh lệnh của Lý Quần, anh ta không thể không nghe các loại.
Diệp Tiêu cũng không thèm để ý những cái đó, chỉ nói anh có thể hiểu vì lập trường bất đồng, giọng điệu vẫn luôn lạnh nhạt, Chu Lễ thấy thế nhanh chóng xin phép đi về.
Diệp Tiêu không đứng dậy tiễn, thái độ so với lúc đầu còn lạnh hơn. Chu Lễ biết vừa rồi mình lên tiếng gọi Lâm Đàm Đàm lại khiến anh không vui. Anh ta nhìn lại căn biệt thự chìm trong bóng đêm, cảm thấy mình và Diệp Tiêu quả nhiên không hợp, lòng hoàn toàn không còn ý định đầu quân cho Diệp Tiêu. Nhưng nếu có thể ra sức lôi kéo Lâm Đàm Đàm, trong tay có chiêu bài này tự lập môn hộ sẽ chắc chắn hơn.
Tuy nhiên, Chu Lễ muốn gặp riêng Lâm Đàm Đàm cũng chẳng đễ dàng gì. Bây giờ cô chỉ qua lại ba nơi là phòng khám, khu lều trại và biệt thự, nhiều lắm là qua phía đông xem công trình xây dựng, lúc nào cũng có người theo cạnh, không lúc nào ở một mình.
Anh ta muốn nương lúc xem bệnh cho người anh xem kia để tiếp cận cô, nhưng bởi vì người đó bệnh không nặng, vốn chẳng cần lấy số của Lâm Đàm Đàm.
Hoàn cảnh “thúc thủ vô sách” (bó tay, hết cách) của Hứa Thiên Kim lại tái diễn trên người Chu Lễ.
Nhưng dường như ông trời cũng giúp anh ta, hôm sau chỗ khu lều trại của Lâm Đàm Đàm đã xảy ra một sai lầm nghiêm trọng.
Nhìn ánh mắt khó hiểu của cô, Diệp Tiêu nói thẳng: “Mặc đồ ngủ không hay cho lắm.”
“Nhưng bình thường…” Cô luôn tiếp xúc với bệnh nhân, còn là những bệnh nhân không có điều kiện vệ sinh sạch sẽ, mỗi ngày vừa về sẽ thay quần áo trước, có đôi khi mặc đồ ở nhà, nhưng thường sẽ đổi thành đồ ngủ luôn, thoải mái mà. Hơn nữa lúc ngủ cũng không cần đổi lại, cô chỉ có một bàn tay, khó thay quần áo, có thể thay ít đi một lần thì bớt đi một lần.
Nhưng nói được một nửa cô đã hiểu ra: “Em biết rồi, Chu Lễ là khách, em mặc đồ ngủ quả thật không lịch sự cho lắm.”
“Không phải vì lý do…” Diệp Tiêu dừng một lát, thôi bỏ đi, “Đúng, ý anh là vậy đó.”
Lâm Đàm Đàm nghe lời vào phòng, đang tìm quần áo, bỗng dưng nói: “Nhưng sao em lại phải thay quần áo? Em không xuống luôn là được. Anh ta không mang bệnh nhân đến mà chỉ hỏi miệng thì nói với anh hay với em cũng như nhau.” Lâm Đàm Đàm bàn với Diệp Tiêu: “Xong chuyện anh nói lại cho em nghe, hoặc anh kêu anh ta ngày mai tự đến phòng khám xếp hàng.”
Dù sao cô cũng chẳng kiên nhẫn đến mức cố ý thay quần áo, ngẫm lại bây giờ mình là “thần y” chạm tay có thể bỏng, người khác muốn tìm cô nhờ xem bệnh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đến phòng khám đăng kí xếp hàng. Giờ cô làm việc ở phòng khám, nhưng một buổi sáng chỉ có 2 tiếng, muốn lấy số của cô rất khó, ai tới cũng không dễ chen ngang, tại sao cô phải chủ động tiếp cận Chu Lễ?
Huống hồ lúc này còn là buổi tối, cầu y vốn không có cấp bậc lễ nghĩa, cô hoàn toàn có thể bỏ mặc.
Quyết định như thế, Lâm Đàm Đàm khoác tay: “Thế nhé, em không xuống nữa. Em hơi mệt nên buồn ngủ rồi.”
Diệp Tiêu ra khỏi phòng còn giúp cô đóng của lại, nghe cô nói vậy cảm thấy càng hợp lý hơn: “Được, vậy em nghỉ ngơi cho khỏe.”
Lâm Đàm Đàm vội gọi anh lại: “Anh xem giúp em cái điện thoại này bị sao vậy?”
Trên điện thoại di động đang có một cửa sổ trò chơi bị treo, một bản đồ kỳ quái, một con đường quanh co, cuối đường là một chiếc cà rốt đỏ rực bị mấy con quái nhỏ cắn mấy miếng, trông rất thảm.
Diệp Tiêu liếc nhìn cô một cái, ý hỏi ‘không phải em buồn ngủ à’?
Lâm Đàm Đàm cười hì hì.
Diệp Tiêu tắt máy khởi động lại một cách đơn giản, thô bạo, có thể sử dụng lại bình thường: “Ngày mai để Hiểu Thiên giúp em sửa một chút, đừng chơi quá khuya.”
“Dạ dạ.” Lâm Đàm Đàm nhận lại di động, “bái bai”. Đóng cửa lại, sau đó có tiếng cô bổ nhào lên giường, Diệp Tiêu nghĩ cô cả người lông xù, nằm trên giường hẳn sẽ cực kỳ mềm mại, giường của cô cũng rất mềm, lần trước anh ngồi lên đó đã cảm nhận được [khụ khụ].
Dưới lầu một không thể nhìn thấy phòng của Lâm Đàm Đàm nên mọi người chỉ nhìn thấy bọn họ lên cầu thang đã không thấy người đâu nữa, một lúc lâu sau Diệp Tiêu mới xuống lầu, phía sau không có Lâm Đàm Đàm. Những người khác không cảm thấy gì nhưng sắc mặt Chu Lễ lại có hơi kỳ lạ.
“Cô Lâm đâu?”
Diệp Tiêu nói: “Cô ấy mệt mỏi cả ngày, bây giờ muốn nghỉ ngơi. Ngài Chu có việc gì cần cứ nói với tôi.”
Chu Lễ vội hỏi: “Có phải do tôi mạo muội đến thăm đường đột quá không?” Trong lòng anh ta lại thầm nghĩ, Diệp Tiêu khống chế Lâm Đàm Đàm còn chặt hơn trong tưởng tượng của anh ta.
Chu Lễ nói tiếp tình huống của người anh em nọ, sau đó nói xin lỗi vì lần trước đã xém đoạt xe vật tư, nói đó là mệnh lệnh của Lý Quần, anh ta không thể không nghe các loại.
Diệp Tiêu cũng không thèm để ý những cái đó, chỉ nói anh có thể hiểu vì lập trường bất đồng, giọng điệu vẫn luôn lạnh nhạt, Chu Lễ thấy thế nhanh chóng xin phép đi về.
Diệp Tiêu không đứng dậy tiễn, thái độ so với lúc đầu còn lạnh hơn. Chu Lễ biết vừa rồi mình lên tiếng gọi Lâm Đàm Đàm lại khiến anh không vui. Anh ta nhìn lại căn biệt thự chìm trong bóng đêm, cảm thấy mình và Diệp Tiêu quả nhiên không hợp, lòng hoàn toàn không còn ý định đầu quân cho Diệp Tiêu. Nhưng nếu có thể ra sức lôi kéo Lâm Đàm Đàm, trong tay có chiêu bài này tự lập môn hộ sẽ chắc chắn hơn.
Tuy nhiên, Chu Lễ muốn gặp riêng Lâm Đàm Đàm cũng chẳng đễ dàng gì. Bây giờ cô chỉ qua lại ba nơi là phòng khám, khu lều trại và biệt thự, nhiều lắm là qua phía đông xem công trình xây dựng, lúc nào cũng có người theo cạnh, không lúc nào ở một mình.
Anh ta muốn nương lúc xem bệnh cho người anh xem kia để tiếp cận cô, nhưng bởi vì người đó bệnh không nặng, vốn chẳng cần lấy số của Lâm Đàm Đàm.
Hoàn cảnh “thúc thủ vô sách” (bó tay, hết cách) của Hứa Thiên Kim lại tái diễn trên người Chu Lễ.
Nhưng dường như ông trời cũng giúp anh ta, hôm sau chỗ khu lều trại của Lâm Đàm Đàm đã xảy ra một sai lầm nghiêm trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.