Chương 76: Chương 66-4
Tây Đại Tần
11/02/2021
Diệp Tiêu không nói nên lời: “Em quên rồi à? Lúc em dùng dị năng thổ hệ, anh có mặt ở đó mà.”
“Anh thấy được? Sao anh thấy mà anh không nói sớm?”
Bởi vì cô chưa từng nói ra, hơn nữa còn có ý muốn gạt thì đương nhiên anh không thể dùng bí mật của cô để gây rắc rối cho cô rồi.
“Anh nói có phải đầu óc anh ta có bệnh mới dùng cái này để uy hiếp em không? Em chỉ nhiều hơn một loại dị năng chứ có phải hơn một loại bệnh độc đâu.”
Diệp Tiêu sờ đầu cô như sờ một con vật nhỏ ngây thơ, châm chước một hồi rồi nói cô nghe chuyện về viện khoa học bên phía thủ đô.
Lâm Đàm Đàm nhíu mày: “Nói cách khác là em rất hot hả?”
“Yên tâm, anh sẽ không để ai làm hại em.”
“Dạ.” Điều này Lâm Đàm Đàm tin, nhưng người ở đây cũng quá thiếu hiểu biết, một người có tam hệ dị năng có lực ảnh hưởng lớn đến vậy sao? Cô cảm thấy mình nên giấu kỹ hai loại dị năng còn lại.
Ba trăm năm sau, nhiều dị năng sẽ chết, giờ này nhiều dị năng lại thành chuột bạch để nghiên cứu, đối với người có năm hệ như cô chẳng tốt lành gì!
Cô cảm thán một phen: “Nếu Chu Lễ đã biết, có thể sẽ có người khác biết, thay vì đần độn giả ngốc với họ để nó trở thành nhược điểm, không bằng chính em công khai nói ra?”
“Có thể.” Diệp Tiêu xoa đầu cô: “Nhưng không cần nói những câu thô tục.”
Hai người bàn bạc xong rồi quay lại, Lý Quần đã vạch ra một cách xử lý bọn họ nên lười nghe, chỉ treo một cái cười lạnh gợi đòn trên môi.
Nhưng lời Lâm Đàm Đàm nói ra lại khiến ông ta chấn động.
Cô ta nói cái gì?
Cô ta có ba loại dị năng? Thổ hệ? Một mình cô ta lại có ba loại dị năng: Mộc hệ, Kim hệ, Thổ hệ?!
Lý Quần- người đến nay vẫn chưa có dị năng buồn lắm, sau đó ghen tỵ dữ dội, ông trời thật bất công!
Lữ Kiếm Bình cũng bị sốc không nhẹ, ông nhìn sâu vào mắt Lâm Đàm Đàm, nhanh chóng suy tư trong lòng rồi nhanh chóng ra quyết định: “Hai người đã nói ra việc này, bên thủ đô có thể sẽ có chút động tĩnh, hai người tự bảo trọng hơn chút.”
Sau đó ông lại cười tủm tỉm với Lâm Đàm Đàm: “Tiểu Lâm, khi nào rãnh đến chỗ tôi ngồi một chút nhé.”
Bỗng chốc cô biến thành ‘Tiểu Lâm’ rồi.
Lâm Đàm Đàm nhìn cái ót của ông, cười, gật đầu đồng ý.
Cùng lúc đó, Chu Lễ vẫn chưa tỉnh, Chu Nham thế mà lại không canh chừng bên cạnh như một đứa em trai hết lòng săn sóc mà lại nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh bỉ, anh ta cứ khăng khăng phải tìm Lâm Đàm Đàm nói chuyện dị năng tam hệ, kết quả bị đánh thành như vậy.
Thành sự thì ít, bại sự có thừa.
Vậy rốt cục Lâm Đàm Đàm có tam hệ dị năng hay không?
Gã vẫn sẽ tiến hành theo kế hoạch của mình.
Vì Lâm Đàm Đàm bị mang đi nên trật tự trong khu lều trại có hơi hỗn loạn. Khi cô bị mang đi, Tưởng Trung Ý cũng đi theo, Hứa Thiên Kim lập tức rơi vào trạng thái được nuôi thả.
Văn tử- một kẻ đi theo Chu Nham, từng có một đoạn thời gian thân thiết với cậu ta đột nhiên đến tìm, Hứa Thiên Kim không hề phòng bị, đi theo tán gẫu. Chu Nham bất ngờ xuất hiện, gã nhìn vào mắt Hứa Thiên Kim, hỏi: “Lâm Đàm Đàm còn có dị năng thổ hệ đúng không?”
Ánh mắt Hứa Thiên Kim đột nhiên trở nên trống rỗng, mờ mịt, ngơ ngác nói: Đúng ạ.
Chu Nham lại hỏi: “Cậu và cô ta có quan hệ gì?”
Miệng Hứa Thiên Kim giật giật, bỗng tỉnh táo lại, nhìn thấy Chu Nham liền lui về sau một bước: “Anh, anh Chu, sao anh lại ở đây?”
Chu Nham đau đầu muốn chết, thầm mắng: thứ dị năng vô dụng!
Đúng vậy, gã có dị năng, hơn nữa còn là loại có thể khiến người ta thả lỏng cảnh giác, hỏi gì đáp nấy. Nhưng cái dị năng đáng chết này cực kỳ yếu kém, lúc trước mười lần gã dùng hết bảy, tám lần thất bại, sau này rốt cuộc cũng có thể dùng thì lại chỉ có thể hỏi được một câu.
Gã nhịn đau, vỗ lên vai Hứa Thiên Kim, vờ ra vẻ như bạn bè lâu ngày gặp lại: “Thằng nhóc này, đột nhiên cậu bỏ đi mất dạng, khiến mọi người lo lắng.”
Hứa Thiên Kim vội vàng trốn ra sau, hết nhìn Chu Nham lại nhìn sang Văn tử bên cạnh, ý thức được mình bị lừa, xoay người chạy biến.
Chu Nham: “…” Móa, nó xem mình như hồng thủy mãnh thú (tai họa to lớn) đấy à?
Nhưng không quan trọng, gã đã có được đáp án mà gã muốn xác nhận.
Gã xoa cái đầu đau, suy tính phải làm sao để lợi dụng chuyện này, giành lấy nhiều lợi ích nhất. Thế nhưng gã còn chưa nghĩ ra biện pháp tốt nhất lại đột nhiên nghe thấy có người nói: “Mấy người có nghe gì chưa? Cái vị bác sĩ Lâm kia thế mà lại là tam hệ dị năng giả, ngoại trừ mộc hệ và kim hệ còn có thổ hệ nữa!”
“Ôi trời đất ơi! Thiệt hay giả vậy!”
“Thật không thể tưởng tượng được, một mình cô ấy lại có đến ba dị năng!”
“Cô ta làm sao được như thế nhỉ?”
“Chỉ có mình tôi nghĩ, sau này tuyệt đối không thể chọc tới cô ấy thôi à?”
“Đúng đúng đúng, nghe nói có một dị năng giả lôi hệ rất mạnh trêu chọc cô ấy, bị đánh cho u đầu mẻ trán.”
“Dị năng giả lôi hệ kia là ai thế?”
“Tôi biết tôi biết, tên Chu Lễ.” Người nói những lời này đột nhiên nhìn thấy Chu Nham, vội vàng lôi kéo bạn mình rời đi, Chu Nham còn nghe hắn vừa đi vừa nói: “Chính là anh trai của người lúc nãy, người anh đắc tội tam hệ dị năng giả, em trai cũng vạ lây, cách xa gã một chút.”
Chu Nham: “…”
Tại sao lại thế này! Tin tức rò rỉ từ đâu ra? Tức quá!
“Anh thấy được? Sao anh thấy mà anh không nói sớm?”
Bởi vì cô chưa từng nói ra, hơn nữa còn có ý muốn gạt thì đương nhiên anh không thể dùng bí mật của cô để gây rắc rối cho cô rồi.
“Anh nói có phải đầu óc anh ta có bệnh mới dùng cái này để uy hiếp em không? Em chỉ nhiều hơn một loại dị năng chứ có phải hơn một loại bệnh độc đâu.”
Diệp Tiêu sờ đầu cô như sờ một con vật nhỏ ngây thơ, châm chước một hồi rồi nói cô nghe chuyện về viện khoa học bên phía thủ đô.
Lâm Đàm Đàm nhíu mày: “Nói cách khác là em rất hot hả?”
“Yên tâm, anh sẽ không để ai làm hại em.”
“Dạ.” Điều này Lâm Đàm Đàm tin, nhưng người ở đây cũng quá thiếu hiểu biết, một người có tam hệ dị năng có lực ảnh hưởng lớn đến vậy sao? Cô cảm thấy mình nên giấu kỹ hai loại dị năng còn lại.
Ba trăm năm sau, nhiều dị năng sẽ chết, giờ này nhiều dị năng lại thành chuột bạch để nghiên cứu, đối với người có năm hệ như cô chẳng tốt lành gì!
Cô cảm thán một phen: “Nếu Chu Lễ đã biết, có thể sẽ có người khác biết, thay vì đần độn giả ngốc với họ để nó trở thành nhược điểm, không bằng chính em công khai nói ra?”
“Có thể.” Diệp Tiêu xoa đầu cô: “Nhưng không cần nói những câu thô tục.”
Hai người bàn bạc xong rồi quay lại, Lý Quần đã vạch ra một cách xử lý bọn họ nên lười nghe, chỉ treo một cái cười lạnh gợi đòn trên môi.
Nhưng lời Lâm Đàm Đàm nói ra lại khiến ông ta chấn động.
Cô ta nói cái gì?
Cô ta có ba loại dị năng? Thổ hệ? Một mình cô ta lại có ba loại dị năng: Mộc hệ, Kim hệ, Thổ hệ?!
Lý Quần- người đến nay vẫn chưa có dị năng buồn lắm, sau đó ghen tỵ dữ dội, ông trời thật bất công!
Lữ Kiếm Bình cũng bị sốc không nhẹ, ông nhìn sâu vào mắt Lâm Đàm Đàm, nhanh chóng suy tư trong lòng rồi nhanh chóng ra quyết định: “Hai người đã nói ra việc này, bên thủ đô có thể sẽ có chút động tĩnh, hai người tự bảo trọng hơn chút.”
Sau đó ông lại cười tủm tỉm với Lâm Đàm Đàm: “Tiểu Lâm, khi nào rãnh đến chỗ tôi ngồi một chút nhé.”
Bỗng chốc cô biến thành ‘Tiểu Lâm’ rồi.
Lâm Đàm Đàm nhìn cái ót của ông, cười, gật đầu đồng ý.
Cùng lúc đó, Chu Lễ vẫn chưa tỉnh, Chu Nham thế mà lại không canh chừng bên cạnh như một đứa em trai hết lòng săn sóc mà lại nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh bỉ, anh ta cứ khăng khăng phải tìm Lâm Đàm Đàm nói chuyện dị năng tam hệ, kết quả bị đánh thành như vậy.
Thành sự thì ít, bại sự có thừa.
Vậy rốt cục Lâm Đàm Đàm có tam hệ dị năng hay không?
Gã vẫn sẽ tiến hành theo kế hoạch của mình.
Vì Lâm Đàm Đàm bị mang đi nên trật tự trong khu lều trại có hơi hỗn loạn. Khi cô bị mang đi, Tưởng Trung Ý cũng đi theo, Hứa Thiên Kim lập tức rơi vào trạng thái được nuôi thả.
Văn tử- một kẻ đi theo Chu Nham, từng có một đoạn thời gian thân thiết với cậu ta đột nhiên đến tìm, Hứa Thiên Kim không hề phòng bị, đi theo tán gẫu. Chu Nham bất ngờ xuất hiện, gã nhìn vào mắt Hứa Thiên Kim, hỏi: “Lâm Đàm Đàm còn có dị năng thổ hệ đúng không?”
Ánh mắt Hứa Thiên Kim đột nhiên trở nên trống rỗng, mờ mịt, ngơ ngác nói: Đúng ạ.
Chu Nham lại hỏi: “Cậu và cô ta có quan hệ gì?”
Miệng Hứa Thiên Kim giật giật, bỗng tỉnh táo lại, nhìn thấy Chu Nham liền lui về sau một bước: “Anh, anh Chu, sao anh lại ở đây?”
Chu Nham đau đầu muốn chết, thầm mắng: thứ dị năng vô dụng!
Đúng vậy, gã có dị năng, hơn nữa còn là loại có thể khiến người ta thả lỏng cảnh giác, hỏi gì đáp nấy. Nhưng cái dị năng đáng chết này cực kỳ yếu kém, lúc trước mười lần gã dùng hết bảy, tám lần thất bại, sau này rốt cuộc cũng có thể dùng thì lại chỉ có thể hỏi được một câu.
Gã nhịn đau, vỗ lên vai Hứa Thiên Kim, vờ ra vẻ như bạn bè lâu ngày gặp lại: “Thằng nhóc này, đột nhiên cậu bỏ đi mất dạng, khiến mọi người lo lắng.”
Hứa Thiên Kim vội vàng trốn ra sau, hết nhìn Chu Nham lại nhìn sang Văn tử bên cạnh, ý thức được mình bị lừa, xoay người chạy biến.
Chu Nham: “…” Móa, nó xem mình như hồng thủy mãnh thú (tai họa to lớn) đấy à?
Nhưng không quan trọng, gã đã có được đáp án mà gã muốn xác nhận.
Gã xoa cái đầu đau, suy tính phải làm sao để lợi dụng chuyện này, giành lấy nhiều lợi ích nhất. Thế nhưng gã còn chưa nghĩ ra biện pháp tốt nhất lại đột nhiên nghe thấy có người nói: “Mấy người có nghe gì chưa? Cái vị bác sĩ Lâm kia thế mà lại là tam hệ dị năng giả, ngoại trừ mộc hệ và kim hệ còn có thổ hệ nữa!”
“Ôi trời đất ơi! Thiệt hay giả vậy!”
“Thật không thể tưởng tượng được, một mình cô ấy lại có đến ba dị năng!”
“Cô ta làm sao được như thế nhỉ?”
“Chỉ có mình tôi nghĩ, sau này tuyệt đối không thể chọc tới cô ấy thôi à?”
“Đúng đúng đúng, nghe nói có một dị năng giả lôi hệ rất mạnh trêu chọc cô ấy, bị đánh cho u đầu mẻ trán.”
“Dị năng giả lôi hệ kia là ai thế?”
“Tôi biết tôi biết, tên Chu Lễ.” Người nói những lời này đột nhiên nhìn thấy Chu Nham, vội vàng lôi kéo bạn mình rời đi, Chu Nham còn nghe hắn vừa đi vừa nói: “Chính là anh trai của người lúc nãy, người anh đắc tội tam hệ dị năng giả, em trai cũng vạ lây, cách xa gã một chút.”
Chu Nham: “…”
Tại sao lại thế này! Tin tức rò rỉ từ đâu ra? Tức quá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.