Chương 83
Tây Đại Tần
27/03/2021
Lâm Đàm Đàm trị liệu cho Diệp Tiêu hồi lâu, về phòng ngủ một giấc ngon
lành rồi lại chạy qua xem, ngực Diệp Tiêu vẫn là một mảng đỏ tươi, hơn
nữa một ít thịt khó khăn lắm mới mọc lại còn xu thế bị cháy đen.
Cô nhíu chặt mày: “Sao lại có thể như vậy?”
Cô nghĩ một lúc lâu, giật mình nhận ra đây là vết thương do dị năng tạo ra, không giống với miệng vết thương bình thường, năng lượng hỏa hệ vẫn nấn ná ở bên trong miệng vết thương của Diệp Tiêu, nếu không thanh trừ triệt để cỗ năng lượng này, miệng vết thương rất khó lành.
Dị năng hỏa hệ, đương nhiên dùng dị năng thủy hệ để khắc chế, tiêu trừ là tốt nhất.
Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Tiêu một lát.
Bên ngoài trời đã sắp sáng mà chưa sáng, trong phòng vẫn sáng đèn, Diệp Tiêu nghe lời nằm trên giường, nếu không phải trên ngực lộ ra một mảng vết thương to lớn thì quả thực không giống một người bị thương.
Diệp Tiêu cũng không cảm thấy quá lo lắng về vết thương của mình, anh biết vết thương này không tổn hại đến căn cơ của anh, cùng lắm thì chịu nhiều đau hơn một chút.
“Có gì khó khăn à? Hay không trị được?”
Lâm Đàm Đàm mấp máy môi: “Anh nhắm mắt lại.”
Diệp Tiêu chớp mắt, trong mắt có chút khó hiểu, sau đó cũng từ từ nhắm mắt lại.
Không lâu sau, anh cảm thấy miệng vết thương bị cỗ lạnh lẽo trùm lấy, loại cảm giác này không giống với dây năng lượng mộc hệ của Lâm Đàm Đàm. Năng lượng mộc hệ ấm áp nhu hòa khiến người ta cảm thấy thật thoải mái, lần này lại là cảm giác lạnh lẽo, nhưng đã hoàn toàn giảm bớt cảm giác cực nóng vẫn ẩn ẩn nơi lồng ngực bị cháy, hoàn toàn xua tan nó.
Trời dần sáng lên.
Bên ngoài đã có tiếng người khác đi lại.
Lâm Đàm Đàm tỏ vẻ không thể cho người khác biết cô ở trong phòng anh nên lặng lẽ trèo ban công, thay xong quần áo lại giả vờ đi ra từ phòng mình, xuống lầu đã thấy Diệp Tiêu ở dưới lầu, tốc độ còn nhanh hơn cả cô.
Cô nhìn ngó vạt áo của Diệp Tiêu, quần áo được mặc ngay ngắn chỉnh tề, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ bị thương.
Cô cực kỳ tò mò, anh làm sao hay vậy? (Dien.dan Le Quy Don)
Sau đó Diệp Tiêu tuyên bố hôm nay mình sẽ không ra ngoài, sắp xếp nhiệm vụ cho những người khác, không ai dị nghị, chỉ có Mai Bạch Sinh nháy mắt với Lâm Đàm Đàm, trước khi ra cửa còn len lén chạy tới chọc cô: “Vì dưỡng thương cùng em mà đội trưởng không ra ngoài luôn, cảm động quá nha.”
Hôm qua anh ta bị người khác dạy cho một bài, sau dó cũng hiểu ra thì ra hai người này có hi vọng, tuy rằng Lâm Đàm Đàm từng nói cô đã có người trong lòng nhưng ai lại có thể so được với lão đại xuất sắc nhà anh ta? Anh ta vỗ vai Lâm Đàm Đàm: “Anh ủng hộ em!”
Ủng hộ cái quỷ gì!
Lâm Đàm Đàm rất muốn đá anh ta một cước. Đợi mọi người đi hết, trong biệt thự chỉ còn lại cô và Diệp Tiêu, cô vội tố với Diệp Tiêu: “Hình như bọn họ tưởng anh ở lại là vì em, em oan quá mà.”
Mà cũng đúng, dù sao Bạch Trừng cũng biết chuyện Diệp Tiêu bị thương, Bạch Trừng không hiểu lầm là được. Nhưng Lâm Đàm Đàm cứ cảm thấy là lạ, Diệp Tiêu bị thương sao không thấy Bạch Trừng lo lắng gì hết vậy?
Thế nhưng chẳng mấy chốc sự chú ý của cô lại chuyển lên người Diệp Tiêu: “Anh lót cái gì vào trong quần áo à? Sao nhìn không ra vậy?”
Diệp Tiêu xem mình như bệnh nhân, rất thản nhiên cởi áo trước mặt bác sĩ, lộ ra lồng ngực đỏ tươi, anh nói: “Dùng dị năng tạo dáng thôi.”
Lâm Đàm Đàm hiểu ra: “Em nói mà, dù dùng cái gì bao lại ít nhất cũng sẽ có một bên ngực to một bên ngực nhỏ, thế mà chẳng nhìn ra chút nào.”
Diệp Tiêu: “…” Lời này không biết đáp sao nữa.
Lâm Đàm Đàm dùng hai giờ trị thương cho anh, cuối cùng cũng khiến phần lớn cơ bắp và da mọc lại, nhưng vì cơ ngực còn chưa mọc ra hết nên hai bên ngực vẫn không cân xứng, cô không nhịn được mà cứ nhìn chăm chăm, vừa ngắm qua lại vừa thầm so sánh, xong còn dặn: “Chiều em sẽ trị cho anh thêm lần nữa, cố gắng cho thịt nhanh mọc lại, nhưng chờ xương sườn sinh trưởng lành lặn chính anh cũng phải chú ý rèn luyện cơ ngực bên trái, giữ dáng rất quan trọng đó.”
Cơ bắp trên người Diệp Tiêu tuy không quá thô nhưng cơ ngực ra dáng ra hình nên rất đẹp, mặc quần áo cũng rất hợp mắt, bây giờ chỉ còn một bên, tiếc quá đi.
Diệp Tiêu đen mặt, cúi đầu nhìn người mình, ừm… quả thật nên chăm chỉ rèn luyện.
Hôm nay là một ngày nắng gắt, Lâm Đàm Đàm nhìn mặt trời to lớn trên cao, lập tức muốn giặt quần áo, phơi chăn mền, nói làm là làm, cô bỏ hết quần áo mình muốn giặt vào máy giặt, ấn nút khởi động, nước trong suốt liền ào ào chảy ra.
Bây giờ những người có thể xa xỉ dùng máy giặt để giặt quần áo cũng chỉ có vài người thôi, bồn nước trên lầu khẳng định vẫn đủ nước nhưng cô vẫn rất chu đáo cho thêm nước của mình vào đó.
Chờ giặt quần áo xong cô cuộn tròn chăn mền, dùng dị năng mộc hệ buộc lại, vác nó lên vai rồi đi lên sân thượng, vừa ra khỏi cửa vừa lúc chạm mặt Diệp Tiêu ôm chăn bông ra khỏi cửa.
Diệp Tiêu: “Lên sân thượng?”
“Í?”
Anh giơ tay lấy chăn mền trên tay Lâm Đàm Đàm.
“Vết thương của anh.”
“Không sao, không động tới vết thương.”
Mấy phút đồng hồ sau, trên sân thượng của biệt thự, chăn bông của Lâm Đàm Đàm bay phấp phới, đắm chìm dưới ánh mặt trời rực rỡ, mà chăn của Diệp Tiêu lại bị anh thiêu mất, vì bị dính máu.
Sau đó anh lại xuống phòng kho dưới tầng một để ôm chăn bông mới lên, phơi cạnh chăn của Lâm Đàm Đàm.
Nhìn hai chiếc chăn sát gần nhau, một cái màu vàng ấm, một cái màu lam xám thanh lãnh, Lâm Đàm Đàm nhìn trái nhìn phải, trong lòng có chút lạ lùng, cảm giác như bọn họ sống cùng một nơi vậy.
Ôi, bây giờ họ vốn cùng sống dưới một mái nhà mà.
Chít chít chít.
Một con chuột biến dị chạy lên, chạy quanh Lâm Đàm Đàm, cô gãi gãi mặt nó: “Hình như phải tắm cho bọn nó rồi, lần trước tắm đã là ba ngày trước rồi.”
Diệp Tiêu nhìn con chuột dơ dáy bẩn thỉu kia, nói: “Anh làm.”
Sau đó anh mang hết chậu rửa mặt, bàn chải, khăn lông ra, lấy nước ngay từ trong bồn lần lượt tắm rửa cho mấy con chuột biến dị.
“Chít chít! Chi chi chi!” Nhóm chuột biến dị lên tiếng phản đối, Lâm Đàm Đàm nghĩ chắc bọn nó chê Diệp Tiêu quá mạnh tay, hơn nữa nước rất mát, sau khi tắm không cần dùng hỏa cầu để hong khô, dùng luôn dị năng phong hệ sấy khô, thổi một cái lông loạn lên hết.
“Có tắm là may rồi, đừng kén cá chọn canh.” Lâm Đàm Đàm đặt đám chuột biến dị thơm tho lên ghế dựa, cho chúng nó phơi nắng, một thứ giống như rể cây lấp ló bên cạnh sân thượng, Lâm Đàm Đàm phát hiện liền vẫy tay với nó: “Mày cũng muốn tắm hả?”
Cô nhíu chặt mày: “Sao lại có thể như vậy?”
Cô nghĩ một lúc lâu, giật mình nhận ra đây là vết thương do dị năng tạo ra, không giống với miệng vết thương bình thường, năng lượng hỏa hệ vẫn nấn ná ở bên trong miệng vết thương của Diệp Tiêu, nếu không thanh trừ triệt để cỗ năng lượng này, miệng vết thương rất khó lành.
Dị năng hỏa hệ, đương nhiên dùng dị năng thủy hệ để khắc chế, tiêu trừ là tốt nhất.
Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Tiêu một lát.
Bên ngoài trời đã sắp sáng mà chưa sáng, trong phòng vẫn sáng đèn, Diệp Tiêu nghe lời nằm trên giường, nếu không phải trên ngực lộ ra một mảng vết thương to lớn thì quả thực không giống một người bị thương.
Diệp Tiêu cũng không cảm thấy quá lo lắng về vết thương của mình, anh biết vết thương này không tổn hại đến căn cơ của anh, cùng lắm thì chịu nhiều đau hơn một chút.
“Có gì khó khăn à? Hay không trị được?”
Lâm Đàm Đàm mấp máy môi: “Anh nhắm mắt lại.”
Diệp Tiêu chớp mắt, trong mắt có chút khó hiểu, sau đó cũng từ từ nhắm mắt lại.
Không lâu sau, anh cảm thấy miệng vết thương bị cỗ lạnh lẽo trùm lấy, loại cảm giác này không giống với dây năng lượng mộc hệ của Lâm Đàm Đàm. Năng lượng mộc hệ ấm áp nhu hòa khiến người ta cảm thấy thật thoải mái, lần này lại là cảm giác lạnh lẽo, nhưng đã hoàn toàn giảm bớt cảm giác cực nóng vẫn ẩn ẩn nơi lồng ngực bị cháy, hoàn toàn xua tan nó.
Trời dần sáng lên.
Bên ngoài đã có tiếng người khác đi lại.
Lâm Đàm Đàm tỏ vẻ không thể cho người khác biết cô ở trong phòng anh nên lặng lẽ trèo ban công, thay xong quần áo lại giả vờ đi ra từ phòng mình, xuống lầu đã thấy Diệp Tiêu ở dưới lầu, tốc độ còn nhanh hơn cả cô.
Cô nhìn ngó vạt áo của Diệp Tiêu, quần áo được mặc ngay ngắn chỉnh tề, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ bị thương.
Cô cực kỳ tò mò, anh làm sao hay vậy? (Dien.dan Le Quy Don)
Sau đó Diệp Tiêu tuyên bố hôm nay mình sẽ không ra ngoài, sắp xếp nhiệm vụ cho những người khác, không ai dị nghị, chỉ có Mai Bạch Sinh nháy mắt với Lâm Đàm Đàm, trước khi ra cửa còn len lén chạy tới chọc cô: “Vì dưỡng thương cùng em mà đội trưởng không ra ngoài luôn, cảm động quá nha.”
Hôm qua anh ta bị người khác dạy cho một bài, sau dó cũng hiểu ra thì ra hai người này có hi vọng, tuy rằng Lâm Đàm Đàm từng nói cô đã có người trong lòng nhưng ai lại có thể so được với lão đại xuất sắc nhà anh ta? Anh ta vỗ vai Lâm Đàm Đàm: “Anh ủng hộ em!”
Ủng hộ cái quỷ gì!
Lâm Đàm Đàm rất muốn đá anh ta một cước. Đợi mọi người đi hết, trong biệt thự chỉ còn lại cô và Diệp Tiêu, cô vội tố với Diệp Tiêu: “Hình như bọn họ tưởng anh ở lại là vì em, em oan quá mà.”
Mà cũng đúng, dù sao Bạch Trừng cũng biết chuyện Diệp Tiêu bị thương, Bạch Trừng không hiểu lầm là được. Nhưng Lâm Đàm Đàm cứ cảm thấy là lạ, Diệp Tiêu bị thương sao không thấy Bạch Trừng lo lắng gì hết vậy?
Thế nhưng chẳng mấy chốc sự chú ý của cô lại chuyển lên người Diệp Tiêu: “Anh lót cái gì vào trong quần áo à? Sao nhìn không ra vậy?”
Diệp Tiêu xem mình như bệnh nhân, rất thản nhiên cởi áo trước mặt bác sĩ, lộ ra lồng ngực đỏ tươi, anh nói: “Dùng dị năng tạo dáng thôi.”
Lâm Đàm Đàm hiểu ra: “Em nói mà, dù dùng cái gì bao lại ít nhất cũng sẽ có một bên ngực to một bên ngực nhỏ, thế mà chẳng nhìn ra chút nào.”
Diệp Tiêu: “…” Lời này không biết đáp sao nữa.
Lâm Đàm Đàm dùng hai giờ trị thương cho anh, cuối cùng cũng khiến phần lớn cơ bắp và da mọc lại, nhưng vì cơ ngực còn chưa mọc ra hết nên hai bên ngực vẫn không cân xứng, cô không nhịn được mà cứ nhìn chăm chăm, vừa ngắm qua lại vừa thầm so sánh, xong còn dặn: “Chiều em sẽ trị cho anh thêm lần nữa, cố gắng cho thịt nhanh mọc lại, nhưng chờ xương sườn sinh trưởng lành lặn chính anh cũng phải chú ý rèn luyện cơ ngực bên trái, giữ dáng rất quan trọng đó.”
Cơ bắp trên người Diệp Tiêu tuy không quá thô nhưng cơ ngực ra dáng ra hình nên rất đẹp, mặc quần áo cũng rất hợp mắt, bây giờ chỉ còn một bên, tiếc quá đi.
Diệp Tiêu đen mặt, cúi đầu nhìn người mình, ừm… quả thật nên chăm chỉ rèn luyện.
Hôm nay là một ngày nắng gắt, Lâm Đàm Đàm nhìn mặt trời to lớn trên cao, lập tức muốn giặt quần áo, phơi chăn mền, nói làm là làm, cô bỏ hết quần áo mình muốn giặt vào máy giặt, ấn nút khởi động, nước trong suốt liền ào ào chảy ra.
Bây giờ những người có thể xa xỉ dùng máy giặt để giặt quần áo cũng chỉ có vài người thôi, bồn nước trên lầu khẳng định vẫn đủ nước nhưng cô vẫn rất chu đáo cho thêm nước của mình vào đó.
Chờ giặt quần áo xong cô cuộn tròn chăn mền, dùng dị năng mộc hệ buộc lại, vác nó lên vai rồi đi lên sân thượng, vừa ra khỏi cửa vừa lúc chạm mặt Diệp Tiêu ôm chăn bông ra khỏi cửa.
Diệp Tiêu: “Lên sân thượng?”
“Í?”
Anh giơ tay lấy chăn mền trên tay Lâm Đàm Đàm.
“Vết thương của anh.”
“Không sao, không động tới vết thương.”
Mấy phút đồng hồ sau, trên sân thượng của biệt thự, chăn bông của Lâm Đàm Đàm bay phấp phới, đắm chìm dưới ánh mặt trời rực rỡ, mà chăn của Diệp Tiêu lại bị anh thiêu mất, vì bị dính máu.
Sau đó anh lại xuống phòng kho dưới tầng một để ôm chăn bông mới lên, phơi cạnh chăn của Lâm Đàm Đàm.
Nhìn hai chiếc chăn sát gần nhau, một cái màu vàng ấm, một cái màu lam xám thanh lãnh, Lâm Đàm Đàm nhìn trái nhìn phải, trong lòng có chút lạ lùng, cảm giác như bọn họ sống cùng một nơi vậy.
Ôi, bây giờ họ vốn cùng sống dưới một mái nhà mà.
Chít chít chít.
Một con chuột biến dị chạy lên, chạy quanh Lâm Đàm Đàm, cô gãi gãi mặt nó: “Hình như phải tắm cho bọn nó rồi, lần trước tắm đã là ba ngày trước rồi.”
Diệp Tiêu nhìn con chuột dơ dáy bẩn thỉu kia, nói: “Anh làm.”
Sau đó anh mang hết chậu rửa mặt, bàn chải, khăn lông ra, lấy nước ngay từ trong bồn lần lượt tắm rửa cho mấy con chuột biến dị.
“Chít chít! Chi chi chi!” Nhóm chuột biến dị lên tiếng phản đối, Lâm Đàm Đàm nghĩ chắc bọn nó chê Diệp Tiêu quá mạnh tay, hơn nữa nước rất mát, sau khi tắm không cần dùng hỏa cầu để hong khô, dùng luôn dị năng phong hệ sấy khô, thổi một cái lông loạn lên hết.
“Có tắm là may rồi, đừng kén cá chọn canh.” Lâm Đàm Đàm đặt đám chuột biến dị thơm tho lên ghế dựa, cho chúng nó phơi nắng, một thứ giống như rể cây lấp ló bên cạnh sân thượng, Lâm Đàm Đàm phát hiện liền vẫy tay với nó: “Mày cũng muốn tắm hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.