Chương 86
Tây Đại Tần
05/04/2021
Hôm sau Lâm Đàm Đàm lại đến xem cậu con lai kia, ừm…tên cậu ta là Reuser, một cái tên cũng rất có phong cách nước ngoài.
Reuser bị rót cho một bụng nước mía, toàn thân toát ra mùi đường rất đậm, người cũng đã hồi phục một chút nhưng Lâm Đàm Đàm cũng rất lo cậu ta sẽ mắc bệnh tiểu đường.
Hôm nay, chủ yếu Lâm Đàm Đàm đến đây là vì chọn nguyên liệu nấu ăn phù hợp cho nhóm người Lữ Kiếm Bình. Một ông chú đầu chẳng còn mấy tóc nói với vẻ hết cách: “Mía bị người ta phá rồi, chỉ cầm được mấy cây này về, cô xem thử chúng có dị năng mộc hệ không…. Những người trong viện nghiên cứu đã dùng dụng cụ đo lường dị năng mấy hôm rồi nhưng vẫn tìm không ra, làm phiền cô quá.”
Lâm Đàm Đàm nhíu mày, chỉ ra một cây mía có dị năng mộc hệ, những cây khác đều là mía biến dị bình thường, cô vừa chọn vừa hỏi: “Mía bị ai làm hỏng?”
“Chẳng biết là ai nữa, nghe nói chỉ có nửa cái đầu, có thể là zombie. Zombie cũng ăn mía à?” Lữ Kiếm Bình dùng giọng điệu buồn cười nói, ông ta thường ngày dường như là một người rất ôn hòa với cấp dưới, nhưng Lâm Đàm Đàm cũng không chắc có phải ông ấy chỉ đang giả bộ hiền hòa trước mặt mình hay không.
Lâm Đàm Đàm rất ngạc nhiên, zombie chỉ ăn máu thịt tươi sống, chưa từng nghe nói có con zombie nào thích gặm mía.
“Chắc chỉ nhìn nhầm thôi?”
“Có lẽ vậy.”
Cũng may tuy mía bị hủy nhưng người ta lại phát hiện một chỗ có Niễng (*), từ đó đào ra mấy củ Niễng biến dị, trong đó có một cái có dị năng thủy hệ, ép thành nước cho Reuser uống cũng có hiệu quả khá tốt.
(*) Niễng/ Tre nước: Niễng hay củ niễng, niềng niễng, lúa bắp, lúa miêu (danh pháp hai phần: Zizania latifolia), là một loài cỏ sống lâu năm thuộc chi Zizania trong họ Hòa thảo (Poaceae). Nó cũng là loài duy nhất thuộc chi này có khu vực sinh sống bản địa là châu Á, trong khi các loài còn lại là bản địa Bắc Mỹ. (Nguồn: Wikipedia bạn chả biết nó là cái gì nữa, bạn thấy hình giống thì bạn copy thôi)
Lúc về Lâm Đàm Đàm còn kể chuyện này với Diệp Tiêu, nói: “Không ngờ Lữ Kiếm Bình lại quý sinh mạng của thuộc hạ như vậy, ba loại thực vật biến dị này muốn tìm cũng phải ra cái giá rất lớn nhỉ.”
Diệp Tiêu có hơi mất tập trung, cô nhìn anh, lúc anh cô đang giúp Diệp Tiêu điều hòa năng lượng, xúc tiến xương sườn của anh nhanh chóng lành lại, lần đầu tiên cô thấy anh không tập trung trong lúc trị liệu.
Diệp Tiêu tỉnh thần: “Em nói… người đó chỉ có nửa cái đầu?”
“Đúng vậy, anh biết ai hay đã từng gặp con zombie nào giống vậy chưa?”
Diệp Tiêu không nói gì nhưng anh bất ngờ nhớ ra một kẻ, lại tự phủ định ngay, người đó chắc chắn đã chết, dù sau đó bị zombie cắn cũng không thể biến thành zombie.
Nhưng trong lòng anh vẫn bận tâm điều đó, âm thầm đè nén tâm trạng khó chịu xuống, nói với Lâm Đàm Đàm: “Reuser là đứa trẻ do Lữ Kiếm Bình nhận nuôi, đương nhiên ông ta để tâm đến nó.”
“À, ra vậy.”
“Nghe nói nó là kết quả khi bạn già của ông ta phong lưu ở nước ngoài, sau này vị bạn già đó qua đời ngoài ý muốn, Lữ Kiếm Bình không đành lòng để bạn tốt không có hậu nên khi biết được việc này đã tự mình ra nước ngoài lăn lộn nhiều lần mới có thể tìm được nó ở viện phúc lợi, lại còn gặp rất nhiều trắc trở mới mang được người về.”
“Lữ Kiếm Bình có lòng thật, có thể xem con bạn như con mình mà nuôi.”
Vẻ mặt Diệp Tiêu hơi cứng lại rồi lập tức trở về như bình thường, không hề bị Lâm Đàm Đàm phát hiện.
Sau khi vết thương của Diệp Tiêu chuyển biến tốt, anh lại ra ngoài căn cứ, bắt đầu chú ý tìm một mục tiêu chỉ có nửa cái đầu. Mục tiêu còn chưa tìm được đã liên tiếp phát hiện mấy cái xác.
Những cái xác đó đều chết do dị năng hỏa hệ, không có ngoại lệ, trên người không có dấu vết đánh nhau, chỉ có một cái miệng vết thương màu đen trên ngực, vẫn còn giữ trạng thái hai mắt mê mang.
Kiểu vết thương quen mắt vô cùng, Diệp Tiêu đứng lên cạnh thi thể mới nhất tìm được, phóng tầm mắt nhìn phế tích của thành thị dưới ánh mặt trời, khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng.
Chu Nham chưa chết, dù đã bị mình chém nửa cái đầu nhưng gã vẫn chưa chết? Xét theo cách giết người của gã, gã đang bày tỏ sự tức giận? Hay đang tuyên bố điều gì? Hoặc gã đang tập luyện?
Những người chết trước kia là người thường đi lạc, sau này bắt đầu xuất hiện dị năng giả, lần này còn đến tận hai dị năng giả, gã đã có thể khiến yếu đi tinh thần của hai người cùng lúc?
Lúc này Lâm Đàm Đàm vẫn chưa hay biết gì, cô vẫn đến khu lều trại nhưng từ ở đó cả ngày thành chỉ đi nửa ngày, qua vài hôm lại thành một ngày chỉ đi ba tiếng.
Bệnh cảm cúm vốn ngày càng giảm, hơn nữa vì động vật biến dị được mọi người đưa vào thực đơn nên chỉ qua vài bữa là có thể phát hiện người ăn thịt tăng lên. Thịt động vật biến dị mặc dù không có dị năng nhưng cũng khá bổ dưỡng, có người rõ là đáng ốm, ăn vài ngày cũng có thể từ từ tự khỏi.
Chữa bệnh từ thiện cũng dần rút đi.
Mà phòng khám của Lâm Đàm Đàm vẫn kín chỗ như trước, đây cũng là do ăn thức ăn biến dị.
Có người không có cách kiểm tra hay ho, ăn nhầm thứ có độc; kẻ thì yếu quá không chịu được thứ quá bổ; có người ăn phải thịt biến dị quá cứng, không tiêu hóa được; kẻ thì lại quá mẫn cảm, còn có một nhóm người bị thương trong lúc đọ sức với động vật biến dị.
Tóm lại, trong bất cứ thời điểm nào bác sĩ cũng không cần lo thiếu tiền.
Nhưng vì quần thể bệnh nhân thay đổi loại bệnh nên rất nhiều dị năng giả mộc hệ nhất thời không kịp thích ứng, hiệu suất trị liệu cực kỳ thấp.
Reuser bị rót cho một bụng nước mía, toàn thân toát ra mùi đường rất đậm, người cũng đã hồi phục một chút nhưng Lâm Đàm Đàm cũng rất lo cậu ta sẽ mắc bệnh tiểu đường.
Hôm nay, chủ yếu Lâm Đàm Đàm đến đây là vì chọn nguyên liệu nấu ăn phù hợp cho nhóm người Lữ Kiếm Bình. Một ông chú đầu chẳng còn mấy tóc nói với vẻ hết cách: “Mía bị người ta phá rồi, chỉ cầm được mấy cây này về, cô xem thử chúng có dị năng mộc hệ không…. Những người trong viện nghiên cứu đã dùng dụng cụ đo lường dị năng mấy hôm rồi nhưng vẫn tìm không ra, làm phiền cô quá.”
Lâm Đàm Đàm nhíu mày, chỉ ra một cây mía có dị năng mộc hệ, những cây khác đều là mía biến dị bình thường, cô vừa chọn vừa hỏi: “Mía bị ai làm hỏng?”
“Chẳng biết là ai nữa, nghe nói chỉ có nửa cái đầu, có thể là zombie. Zombie cũng ăn mía à?” Lữ Kiếm Bình dùng giọng điệu buồn cười nói, ông ta thường ngày dường như là một người rất ôn hòa với cấp dưới, nhưng Lâm Đàm Đàm cũng không chắc có phải ông ấy chỉ đang giả bộ hiền hòa trước mặt mình hay không.
Lâm Đàm Đàm rất ngạc nhiên, zombie chỉ ăn máu thịt tươi sống, chưa từng nghe nói có con zombie nào thích gặm mía.
“Chắc chỉ nhìn nhầm thôi?”
“Có lẽ vậy.”
Cũng may tuy mía bị hủy nhưng người ta lại phát hiện một chỗ có Niễng (*), từ đó đào ra mấy củ Niễng biến dị, trong đó có một cái có dị năng thủy hệ, ép thành nước cho Reuser uống cũng có hiệu quả khá tốt.
(*) Niễng/ Tre nước: Niễng hay củ niễng, niềng niễng, lúa bắp, lúa miêu (danh pháp hai phần: Zizania latifolia), là một loài cỏ sống lâu năm thuộc chi Zizania trong họ Hòa thảo (Poaceae). Nó cũng là loài duy nhất thuộc chi này có khu vực sinh sống bản địa là châu Á, trong khi các loài còn lại là bản địa Bắc Mỹ. (Nguồn: Wikipedia bạn chả biết nó là cái gì nữa, bạn thấy hình giống thì bạn copy thôi)
Lúc về Lâm Đàm Đàm còn kể chuyện này với Diệp Tiêu, nói: “Không ngờ Lữ Kiếm Bình lại quý sinh mạng của thuộc hạ như vậy, ba loại thực vật biến dị này muốn tìm cũng phải ra cái giá rất lớn nhỉ.”
Diệp Tiêu có hơi mất tập trung, cô nhìn anh, lúc anh cô đang giúp Diệp Tiêu điều hòa năng lượng, xúc tiến xương sườn của anh nhanh chóng lành lại, lần đầu tiên cô thấy anh không tập trung trong lúc trị liệu.
Diệp Tiêu tỉnh thần: “Em nói… người đó chỉ có nửa cái đầu?”
“Đúng vậy, anh biết ai hay đã từng gặp con zombie nào giống vậy chưa?”
Diệp Tiêu không nói gì nhưng anh bất ngờ nhớ ra một kẻ, lại tự phủ định ngay, người đó chắc chắn đã chết, dù sau đó bị zombie cắn cũng không thể biến thành zombie.
Nhưng trong lòng anh vẫn bận tâm điều đó, âm thầm đè nén tâm trạng khó chịu xuống, nói với Lâm Đàm Đàm: “Reuser là đứa trẻ do Lữ Kiếm Bình nhận nuôi, đương nhiên ông ta để tâm đến nó.”
“À, ra vậy.”
“Nghe nói nó là kết quả khi bạn già của ông ta phong lưu ở nước ngoài, sau này vị bạn già đó qua đời ngoài ý muốn, Lữ Kiếm Bình không đành lòng để bạn tốt không có hậu nên khi biết được việc này đã tự mình ra nước ngoài lăn lộn nhiều lần mới có thể tìm được nó ở viện phúc lợi, lại còn gặp rất nhiều trắc trở mới mang được người về.”
“Lữ Kiếm Bình có lòng thật, có thể xem con bạn như con mình mà nuôi.”
Vẻ mặt Diệp Tiêu hơi cứng lại rồi lập tức trở về như bình thường, không hề bị Lâm Đàm Đàm phát hiện.
Sau khi vết thương của Diệp Tiêu chuyển biến tốt, anh lại ra ngoài căn cứ, bắt đầu chú ý tìm một mục tiêu chỉ có nửa cái đầu. Mục tiêu còn chưa tìm được đã liên tiếp phát hiện mấy cái xác.
Những cái xác đó đều chết do dị năng hỏa hệ, không có ngoại lệ, trên người không có dấu vết đánh nhau, chỉ có một cái miệng vết thương màu đen trên ngực, vẫn còn giữ trạng thái hai mắt mê mang.
Kiểu vết thương quen mắt vô cùng, Diệp Tiêu đứng lên cạnh thi thể mới nhất tìm được, phóng tầm mắt nhìn phế tích của thành thị dưới ánh mặt trời, khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng.
Chu Nham chưa chết, dù đã bị mình chém nửa cái đầu nhưng gã vẫn chưa chết? Xét theo cách giết người của gã, gã đang bày tỏ sự tức giận? Hay đang tuyên bố điều gì? Hoặc gã đang tập luyện?
Những người chết trước kia là người thường đi lạc, sau này bắt đầu xuất hiện dị năng giả, lần này còn đến tận hai dị năng giả, gã đã có thể khiến yếu đi tinh thần của hai người cùng lúc?
Lúc này Lâm Đàm Đàm vẫn chưa hay biết gì, cô vẫn đến khu lều trại nhưng từ ở đó cả ngày thành chỉ đi nửa ngày, qua vài hôm lại thành một ngày chỉ đi ba tiếng.
Bệnh cảm cúm vốn ngày càng giảm, hơn nữa vì động vật biến dị được mọi người đưa vào thực đơn nên chỉ qua vài bữa là có thể phát hiện người ăn thịt tăng lên. Thịt động vật biến dị mặc dù không có dị năng nhưng cũng khá bổ dưỡng, có người rõ là đáng ốm, ăn vài ngày cũng có thể từ từ tự khỏi.
Chữa bệnh từ thiện cũng dần rút đi.
Mà phòng khám của Lâm Đàm Đàm vẫn kín chỗ như trước, đây cũng là do ăn thức ăn biến dị.
Có người không có cách kiểm tra hay ho, ăn nhầm thứ có độc; kẻ thì yếu quá không chịu được thứ quá bổ; có người ăn phải thịt biến dị quá cứng, không tiêu hóa được; kẻ thì lại quá mẫn cảm, còn có một nhóm người bị thương trong lúc đọ sức với động vật biến dị.
Tóm lại, trong bất cứ thời điểm nào bác sĩ cũng không cần lo thiếu tiền.
Nhưng vì quần thể bệnh nhân thay đổi loại bệnh nên rất nhiều dị năng giả mộc hệ nhất thời không kịp thích ứng, hiệu suất trị liệu cực kỳ thấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.