Chương 91: Chương 74-3
Tây Đại Tần
01/05/2021
Bên kia, trước phòng khám, Minh Trạch lạnh lùng nhìn Thiệu Bình: “Anh tốt nhất nên cách xa cô Lâm một chút.”
Thiệu Bình cười thật văn nhã, trong mắt lại toát ra vẻ đắc ý: “Sao? Sợ tôi nói ra những gì cậu đã làm à? Chà chà, một kẻ mượn danh việc chữa bệnh để cố ý tạo ra sự cố trên bàn phẫu thuật trong lúc chữa bệnh, giết chết bệnh nhân. Thế mà bây giờ lại có một chỗ dựa to lớn vững chắc nhường này, thành một dị năng giả mộc hệ được vô số người tôn kính. Buồn cười quá nhỉ? Học đệ, thầy chúng ta đã dạy cậu như thế à?”
Minh Trạch lạnh mặt, Thiệu Bình hạ giọng: “Dị năng của cậu không mạnh bằng tôi, chẳng qua là cậu chiếm được thời cơ trước thôi. Cậu để tôi thay thế vị trí của cậu, tôi sẽ giấu bí mật này vĩnh viễn dưới đáy lòng, không kể cho ai nghe cả.”
Minh Trạch cười lạnh, nói: “Tùy anh.”
Thiệu Bình thở dài: “Thôi được, chúng ta cứ chờ xem.” Anh ta xoay người đi đến cửa thì đột nhiên bị một bàn tay kéo vào trong ngõ nhỏ, miệng bị người ta che lại. Nhìn bốn người trước mắt, mồ hôi lạnh của anh ta tuôn ròng ròng.
“Chúng tôi hỏi, anh trả lời, có biết chưa?” Một người phụ nữ cột tóc hai chùm có gương mặt quyến rũ nói.
Thiệu Bình vội gật đầu.
“Người vừa rồi nói chuyện với anh là ai?”
Thiệu Bình nhanh chóng khai ra: “Cậu ta là Minh Trạch, trợ lý của bác sĩ Lâm.”
“Trợ lý? Là thế nào? Rất được tin tưởng à?”
“Rất được tin tưởng, bác sĩ Lâm đánh giá cậu ta rất cao.”
Bốn người nhìn nhau, sau đó lại hỏi những cậu khác.
Sau một lát, Thiệu Bình ngã xuống đất ngất đi, bốn người bắt đầu bàn bạc: “Không ổn lắm, lúc nào bên cạnh Lâm Đàm Đàm cũng có bốn người đi theo, đi và về đều có Diệp Tiêu đích thân đưa đón, người lạ hay tiếp xúc bình thường chỉ có bệnh nhân. Muốn giết cô ta thì được nhưng muốn mang người đi thì khó!”
“Khó cũng phải thử một lần, chẳng phải có một điểm đột phá sao?”
Bọn họ cuối đầu nhìn Thiệu Bình đang bất tỉnh trên đất, người phụ nữ tóc hai chùm bĩu môi: “Người này chắc là đang nằm trong danh sách theo dõi của Bạch Trừng, không thể để anh ta mất tích quá lâu.”
Người đàn ông buộc khăn đỏ nói: “Chắc chắn muốn dùng anh ta? Tôi thấy không hữu dụng chỗ nào.”
“Anh ta vô dụng, nhưng anh ta biết được những việc hữu dụng là được.”
Tiếp đó bốn người lập tức tìm chỗ đặt chân, này hôm sau sẽ đến ngoài phòng khám nằm vùng. Nhưng điều làm họ tức giận là ngồi cả nửa ngày người đâu chẳng thấy, vừa hỏi Thiệu Bình kia mới biết Lâm Đàm Đàm thế mà chẳng đến phòng khám nữa.
“Làm sao tôi biết sao cô ấy không đến nữa?” Thiệu Bình rụt cổ: “Cô ấy nói dạo này sẽ không đến, các người tha cho tôi đi.”
Trên mặt anh ta có quầng thâm rất lớn rất lớn, khí chất và bộ dáng tao nhã nhất thời giảm đi đáng kẻ, gã đàn ông có râu âm trầm uy hiếp: “Tôi đã thả một luồng tinh thần lực vào đầu cậu, bất kể cậu ở đâu tôi cũng có thể làm nổ tung đầu cậu bất cứ lúc nào. Tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn nghe lời, chúng tôi sẽ không giao cho cậu những việc làm nguy hiểm, chỉ cần cậu mật báo chút thôi, không khó đâu nhỉ?”
Thiệu Bình cảm thấy đầu mình đau lên từng đợt như trong đầu bị nhét vào một quả bomb, anh ta vội lắc đầu: “Không khó, không khó.”
Hỏi ra những nơi Lâm Đàm Đàm có thể ở khi không đến phòng khám, bọn họ tiếp tục đi về phía công trường phía Đông.
Bên phía công trường vẫn rất bận rộn, tường vây và cửa lớn đã xây được một nửa, bao trọn lấy cả công trường có diện tích rộng hơn bốn mươi mẫu, liếc mắt nhìn qua đã thấy vô cùng rộng rãi, to lớn.
Đại khái đã quy hoạch quá tốt, đâu đâu cũng đang thi công. Trong đó, đáng chú ý nhất là họ đã thấy mấy căn lầu lớn ba, bốn tầng, cạnh đó còn có mấy căn nhà nhỏ, dành cho những người ở lại cạnh gác ở cũng như là nơi để xử lý một số việc. So với biệt thự, bên này đã nghiễm nhiên trở thành cứ điểm thứ hai.
Giờ phút này, Lâm Đàm Đàm đang ở trong một căn nhà trệt nhỏ. Quả nhiên hôm nay không rời khỏi căn cứ, mới sáng tinh mơ đã tới đây. Hiện giờ, anh đang bàn bạc một số việc với Bạch Trừng, Lâm Đàm Đàm hơi chán bèn lấy mô hình máy bay chiến đấu mô hình do Từ Thấm mày mò mãi mới làm ra một cái.
Nhìn một lúc lâu vẫn không hiểu, cô liền hỏi, Từ Thấm nói: “Nghe nói bên Thủ đô vừa sản xuất ra một loại Thần Cơ.”
“Thần Cơ gì?”
“Phí bên ngoài vẫn là máy bay chiến đấu bình thường, nhưng trong quá trình bay nếu gặp nguy hiểm có thể mở ra một lớp bảo vệ bằng năng lượng. Nó vốn chỉ là một khái niệm sản phẩm, vì vẫn khó có thể trực tiếp chuyển hóa nguồn năng lượng đang tồn tại thành lớp bảo vệ năng lượng, nhưng nghe nói hiện tại bên kia đã có thể lợi dụng tinh hạch làm nguồn năng lượng rồi.” Từ Thấm giải thích.
Thiệu Bình cười thật văn nhã, trong mắt lại toát ra vẻ đắc ý: “Sao? Sợ tôi nói ra những gì cậu đã làm à? Chà chà, một kẻ mượn danh việc chữa bệnh để cố ý tạo ra sự cố trên bàn phẫu thuật trong lúc chữa bệnh, giết chết bệnh nhân. Thế mà bây giờ lại có một chỗ dựa to lớn vững chắc nhường này, thành một dị năng giả mộc hệ được vô số người tôn kính. Buồn cười quá nhỉ? Học đệ, thầy chúng ta đã dạy cậu như thế à?”
Minh Trạch lạnh mặt, Thiệu Bình hạ giọng: “Dị năng của cậu không mạnh bằng tôi, chẳng qua là cậu chiếm được thời cơ trước thôi. Cậu để tôi thay thế vị trí của cậu, tôi sẽ giấu bí mật này vĩnh viễn dưới đáy lòng, không kể cho ai nghe cả.”
Minh Trạch cười lạnh, nói: “Tùy anh.”
Thiệu Bình thở dài: “Thôi được, chúng ta cứ chờ xem.” Anh ta xoay người đi đến cửa thì đột nhiên bị một bàn tay kéo vào trong ngõ nhỏ, miệng bị người ta che lại. Nhìn bốn người trước mắt, mồ hôi lạnh của anh ta tuôn ròng ròng.
“Chúng tôi hỏi, anh trả lời, có biết chưa?” Một người phụ nữ cột tóc hai chùm có gương mặt quyến rũ nói.
Thiệu Bình vội gật đầu.
“Người vừa rồi nói chuyện với anh là ai?”
Thiệu Bình nhanh chóng khai ra: “Cậu ta là Minh Trạch, trợ lý của bác sĩ Lâm.”
“Trợ lý? Là thế nào? Rất được tin tưởng à?”
“Rất được tin tưởng, bác sĩ Lâm đánh giá cậu ta rất cao.”
Bốn người nhìn nhau, sau đó lại hỏi những cậu khác.
Sau một lát, Thiệu Bình ngã xuống đất ngất đi, bốn người bắt đầu bàn bạc: “Không ổn lắm, lúc nào bên cạnh Lâm Đàm Đàm cũng có bốn người đi theo, đi và về đều có Diệp Tiêu đích thân đưa đón, người lạ hay tiếp xúc bình thường chỉ có bệnh nhân. Muốn giết cô ta thì được nhưng muốn mang người đi thì khó!”
“Khó cũng phải thử một lần, chẳng phải có một điểm đột phá sao?”
Bọn họ cuối đầu nhìn Thiệu Bình đang bất tỉnh trên đất, người phụ nữ tóc hai chùm bĩu môi: “Người này chắc là đang nằm trong danh sách theo dõi của Bạch Trừng, không thể để anh ta mất tích quá lâu.”
Người đàn ông buộc khăn đỏ nói: “Chắc chắn muốn dùng anh ta? Tôi thấy không hữu dụng chỗ nào.”
“Anh ta vô dụng, nhưng anh ta biết được những việc hữu dụng là được.”
Tiếp đó bốn người lập tức tìm chỗ đặt chân, này hôm sau sẽ đến ngoài phòng khám nằm vùng. Nhưng điều làm họ tức giận là ngồi cả nửa ngày người đâu chẳng thấy, vừa hỏi Thiệu Bình kia mới biết Lâm Đàm Đàm thế mà chẳng đến phòng khám nữa.
“Làm sao tôi biết sao cô ấy không đến nữa?” Thiệu Bình rụt cổ: “Cô ấy nói dạo này sẽ không đến, các người tha cho tôi đi.”
Trên mặt anh ta có quầng thâm rất lớn rất lớn, khí chất và bộ dáng tao nhã nhất thời giảm đi đáng kẻ, gã đàn ông có râu âm trầm uy hiếp: “Tôi đã thả một luồng tinh thần lực vào đầu cậu, bất kể cậu ở đâu tôi cũng có thể làm nổ tung đầu cậu bất cứ lúc nào. Tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn nghe lời, chúng tôi sẽ không giao cho cậu những việc làm nguy hiểm, chỉ cần cậu mật báo chút thôi, không khó đâu nhỉ?”
Thiệu Bình cảm thấy đầu mình đau lên từng đợt như trong đầu bị nhét vào một quả bomb, anh ta vội lắc đầu: “Không khó, không khó.”
Hỏi ra những nơi Lâm Đàm Đàm có thể ở khi không đến phòng khám, bọn họ tiếp tục đi về phía công trường phía Đông.
Bên phía công trường vẫn rất bận rộn, tường vây và cửa lớn đã xây được một nửa, bao trọn lấy cả công trường có diện tích rộng hơn bốn mươi mẫu, liếc mắt nhìn qua đã thấy vô cùng rộng rãi, to lớn.
Đại khái đã quy hoạch quá tốt, đâu đâu cũng đang thi công. Trong đó, đáng chú ý nhất là họ đã thấy mấy căn lầu lớn ba, bốn tầng, cạnh đó còn có mấy căn nhà nhỏ, dành cho những người ở lại cạnh gác ở cũng như là nơi để xử lý một số việc. So với biệt thự, bên này đã nghiễm nhiên trở thành cứ điểm thứ hai.
Giờ phút này, Lâm Đàm Đàm đang ở trong một căn nhà trệt nhỏ. Quả nhiên hôm nay không rời khỏi căn cứ, mới sáng tinh mơ đã tới đây. Hiện giờ, anh đang bàn bạc một số việc với Bạch Trừng, Lâm Đàm Đàm hơi chán bèn lấy mô hình máy bay chiến đấu mô hình do Từ Thấm mày mò mãi mới làm ra một cái.
Nhìn một lúc lâu vẫn không hiểu, cô liền hỏi, Từ Thấm nói: “Nghe nói bên Thủ đô vừa sản xuất ra một loại Thần Cơ.”
“Thần Cơ gì?”
“Phí bên ngoài vẫn là máy bay chiến đấu bình thường, nhưng trong quá trình bay nếu gặp nguy hiểm có thể mở ra một lớp bảo vệ bằng năng lượng. Nó vốn chỉ là một khái niệm sản phẩm, vì vẫn khó có thể trực tiếp chuyển hóa nguồn năng lượng đang tồn tại thành lớp bảo vệ năng lượng, nhưng nghe nói hiện tại bên kia đã có thể lợi dụng tinh hạch làm nguồn năng lượng rồi.” Từ Thấm giải thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.