Chương 100: Chương 77-4
Tây Đại Tần
05/07/2021
Đinh Cẩm Ba cắn răng hô: “Chạy!”
Cũng may bọn họ chạy nhanh, người bình thường vốn không đuổi kịp, chạy đến nơi an toàn, Đinh Cẩm Ba hung hăng đập vào tường: “F*ck F*ck F*ck! Diệp Tiêu!”
Gặp khó khăn hết lần này đến lần khác khiến gã sắp mất đi lý trí, đột nhiên gã cúi đầu, nở nụ cười: “Tôi phát hiện chúng ta cứ mãi chui vào ngõ cụt.”
Những người khác nhìn gã, Đinh Cẩm Ba nói tiếp: “Chúng ta muốn bắt Lâm Đàm Đàm không có nghĩa là phải xuống tay với cô ta, bắt người bên cạnh cô ta để cô ta tự lộ diện thì sao? Phụ nữ là động vật cảm tính, chỉ cần chúng ta bắt được người quan trọng nhất với cô ta, không sợ cô ta không mắc câu.”
Ba người nhìn gã như nhìn một kẻ ngốc, người phụ nữ cột hai chùm có biệt hiệu Chu Hồng khéo léo nói: “Chưa kể đến việc hình như Lâm Đàm Đàm không có người cô ấy quan tâm đặc biệt, đã nói cô ấy là dị năng giả ngũ hệ, dù cô ấy có tình nguyện dấn thân vào nguy hiểm thì những người bên cạnh cô ấy cũng sẽ không đồng ý. Còn Diệp Tiêu nữa? Anh ta chắc chắn sẽ nghĩ ra cách giải quyết, lúc chúng ta dụ cô ấy ra cũng tương đương với việc chúng ta tự làm lộ mình, rất nguy hiểm.”
Đinh Cẩm Ba cười lạnh: “Vậy nếu người chúng ta bắt chính là Diệp Tiêu thì sao?”
Ba người: “...”
Cả ba đồng loạt dùng vẻ mặt như kiểu “Coi gã ngu chưa kìa” để nhìn gã.
Đinh Cẩm Ba tức giận quát: “Các người còn chưa nhận ra à? Anh ta bảo vệ Lâm Đàm Đàm cẩn thận kỹ lương nhưng bản thân anh ta lại quen hành động đơn độc, anh ta rất tự tin vào thực lực của chính mình! Nhưng chúng ta có năm người! Thật sự không thể thắng được Diệp Tiêu sao? Các người cũng đừng coi trọng anh ta quá, tin tưởng bản thân mình chút đi!”
Ba người vẫn nhìn anh ta như nhìn một kẻ ngốc, Chu Hồng nói: “Nếu Chu Nham còn sống thì tôi còn tin một chút.”
Đinh Cẩm Ba nghẹn lời. Đúng vậy, Chu Nham chết thật đáng tiếc, nếu họ sớm định ra kế hoạch này thì tốt rồi. Gã phiền chán xua tay: “Thôi quên đi, chậm rãi tìm chỗ đột phá vậy.”
Lúc này, tiếng loa lại truyền đến rõ to: “Hiện nay có tin đồn dị năng giả không gian Đinh Cẩm Ba...”
“...” Đinh Cẩm Ba, “Mẹ nó, tìm chỗ trốn!”
... dien-danLQD
Diệp Tiêu không hề hay biết xém chút nữa mình đã bị để mắt, tuy Lý Quần nói có người muốn giết anh, nhưng kỳ thực Diệp Tiêu không tin cho lắm. Chủ yếu là vì làm việc đó chẳng có lợi lộc gì cho Mẫn Diên Đức, dù anh không nghe lời nhưng cũng không khiến Mẫn Diên Đức hận đến mức phải giết anh.
Cho nên mưu đồ phía sau loạt sự kiện này rốt cuộc là gì?
Đương nhiên, ngoại trừ suy xét việc này, anh càng lo lắng tâm trạng Lâm Đàm Đàm không biết đã khá hơn chưa.
Nghĩ đến tiểu cô nương nhà mình, Diệp Tiêu cảm thấy chả có gì đáng phiền não nữa, một mình cô cũng đủ khiến anh lo lắng đến đau đầu rồi.
Sợ cô cứ nhốt mình trong phòng, anh trở về lại phát hiện cô đang ngồi trên sofa nói chuyện với Mai Bách Sinh, không biết đang nói gì mà cười rất vui, gương mặt sạch sẽ không có dấu vết khóc lóc hay có chút không vui nào.
Diệp Tiêu còn chưa kịp thở ra một hơi, tiểu cô nương đột nhiên quay đầu nhìn thấy anh, nụ cười chợt cứng lại, sau đó cô cười càng thêm sáng lạn: “Anh về rồi!”
Anh không hề cảm thấy vui vẻ, trong lòng có hơi trầm xuống.
Lúc trước cô vẫn còn cười thật lòng, sau khi nhìn thấy mình lại tươi cười theo kiểu thật giả dối.
Cô ấy đột nhiên khác thường là do mình.
Ý thức được điều này, lòng Diệp Tiêu hơi buồn.
Anh bước qua, vẻ mặt vẫn như thường, hỏi: “Đang nói gì vậy?”
Mai Bách Sinh nói: “Đàm Đàm hỏi em bây giờ chúng ta có bao nhiêu phòng riêng, có phòng nào xây xong rồi có thể ở được chưa? Cô ấy muốn một căn hướng về phía mặt trời, có một phòng ngủ, một phòng khách.”
Mắt Diệp Tiêu chợt lóe lên, cười nói: “Hiện tại chúng ta có hai ngàn thành viên chính thức, hơn nữa họ còn có người nhà, tính ra cũng gần năm ngàn người, nơi có thể ở đều ở cả rồi. Nhưng sau này chúng ta vẫn còn phát triển nên anh vừa đòi Lữ Kiếm Bình một mảnh đất, khu biệt thự cũng nằm trong đó nên chúng ta vẫn ở đây, không chuyển đi.”
“Không chuyển?” Lâm Đàm Đàm phản ứng rất lớn, vừa rồi ánh mắt cô còn tỏ vẻ rất bận rộn hết nhìn đông lại nhìn tây, tránh nhìn vào anh, nhưng vừa nghe thấy thế vội ngẩng đầu lên: “Lúc trước không phải anh nói...”
Trong mắt Diệp Tiêu ẩn chứa ý cười, anh hỏi: “Đàm Đàm chán ở nơi này rồi hả?”
“Ấy...” Lâm Đàm Đàm vừa định nói không, khựng lại một chút rồi ngẩng đầu lên, khẳng định: “Cũng không chán, nhưng bên kia có phòng mới mà, không ở thì tiếc lắm, em muốn bố trí thế nào cũng được. Hay là.... mình em chuyển ra thôi.”
Nói đi nói lại là muốn chuyển đi, Diệp Tiêu dời mắt xuống, cô gái nhỏ cười đến nhẹ nhàng vô tư, hai ngón tay lại không an phận sắp nhàu nát vạt áo màu hồng có thêu heo nhỏ rồi.
Diệp Tiêu nhẹ nhàng cong môi: “Đùa thôi, trong khu biệt thực còn không ít người có thân phận, sao có thể bắt họ chuyển đi? Khu biệt thự không thuộc về chúng ta, chúng ta vẫn phải chuyển.”dien-danLQD
Lâm Đàm Đàm nhẹ nhàng thở ra, bưng cốc nước lên uống, không nhìn Diệp Tiêu nữa.
Những người khác hỏi Diệp Tiêu đã bàn bạc thế nào với Lữ Kiếm Bình, Diệp Tiêu nói hết.
“Lý Quần cũng giao cho ông ta, thuộc hạ của Lý Quần có vài nhân tài, có thể duỗi ô liu ra cho họ, hai ngàn người vẫn quá ít.”
“Ngày mai qua kho vũ khí chuyển hàng, nhà kho bên phía công trường đã xây xong chưa?”
“Tôi đòi một số cương vị công tác, có thể sắp xếp cho mọi người. Có mấy danh ngạch bảo vệ cửa lớn, Bạch Trừng, cậu xem rồi thả một số người thích hợp, sắp xếp thêm hai người đi làm hộ khẩu lâm thời, trong cứ có những loại người nào lui tới, chúng ta cần nắm cho rõ.”
Lâm Đàm Đàm tỏ vẻ rất nghiêm túc lắng nghe, thi thoảng còn gật đầu, ra vẻ mình thật sự có tham dự nhưng thực tế ánh mắt đã sớm nhìn đâu đâu, Diệp Tiêu vừa nhìn đã biết cô đang vờ vịt.
Quả nhiên khó khăn chờ đến lúc tám giờ tối, cô đứng lên: “Em đi ngủ.”
Diệp Tiêu cũng đứng lên, nói phải đi rửa mặt.
Lâm Đàm Đàm đi trước, Diệp Tiêu cũng lên lầu theo, nhưng đến cửa phòng, Diệp Tiêu đột nhiên nói: “Đàm Đàm, hôm nay hình như anh động phải miệng vết thương, xương sườn có hơi đau, em giúp anh trị liệu một chút nhé.”
Lâm Đàm Đàm đơ người, xoay lại: “Vậy... chúng ta đi xuống...”
“Đã lên đến đây rồi, sang phòng anh đi, hay qua phòng em?”
Mặt Lâm Đàm Đàm càng cứng lại.
Diệp Tiêu nói: “Dù sao chúng ta đâu phải chưa từng ở riêng với nhau vào buổi tối.”
Mặt Lâm Đàm Đàm nóng bừng lên, vội nói: “Tóm tóm tóm lại là không tốt.”
Chính vì ở riêng với nhau nhiều nên mới dẫn đến cục diện hỗn loạn như bây giờ, sao Lâm Đàm Đàm còn dám tiếp tục chứ.
Cô nghĩ nên tỏ thái độ dứt khoát, rõ ràng một chút nên nói: “Trước kia là do em không để ý, cẩn thận ngẫm lại, dù chúng ta là bạn bè nhưng dù sao nam nữ khác biệt, cái gì cần tránh vẫn nên tránh. Sau này em còn muốn tìm bạn trai, phải lập gia đình. Tương lai nếu nửa kia biết em chơi thân với một người đàn ông khác chắc anh ấy sẽ buồn lắm.”
Mặt Diệp Tiêu cứng lại một phần, lại lạnh thêm một phần theo từng lời cô nói.
Đây là từ chối rõ ràng rồi.
Lúc trước cô chỉ giống con mèo nhỏ, cảm thấy điều bất thường nên thu móng vuốt, sợ hãi muốn trốn, hơn nửa đêm còn ôm gối tội nghiệp định bỏ nhà ra đi. Bây giờ cô nói thẳng là muốn chuyển đi, nói muốn tìm bạn trai, lập gia đình luôn.
Trong nháy mắt, đầu óc Diệp Tiêu loạn.
Vừa tức, vừa buồn, vừa đau lòng.
Anh đột nhiên tiến về phía Lâm Đàm Đàm hai bước, Lâm Đàm Đàm vội lui đến cửa phòng mình, chuẩn bị lúc nào cũng có thể xoay nắm cửa trốn vào trong.
Thân hình Diệp Tiêu cao lớn, ngăn Lâm Đàm Đàm ở cửa như một con mèo, anh sầm mặt, cúi đầu, cố gắng giữ sự bình tĩnh rồi hé ra một nụ cười: “Sao? Đàm Đàm muốn có bạn trai rồi hả?”
“Thì... một ngày nào đó sẽ có mà? Em chỉ đang chấm dứt hậu hoạn thôi.” Má ơi, anh cười đáng sợ quá, cảm giác như sẽ thay đổi sắc mặt bất cứ lúc nào ấy.
Diệp Tiêu lại không đổi sắc, anh vẫn cười: “Cho nên thì ra anh là một “mối họa” à?” Anh nhìn Lâm Đàm Đàm: “Cái tên gọi là bạn trai đó còn chưa biết ở đâu, cao to mập ốm thế nào em đã lo hắn sẽ buồn. Còn anh, anh rõ ràng đang đứng trước mặt em, sao em không lo anh sẽ đau lòng?”
Nụ cười gượng gạo trên mặt Lâm Đàm Đàm sắp héo: “Cái đó...”
Diệp Tiêu tiếp tục đến gần thêm một bước, giọng trầm đi một chút, còn có phần hơi khàn khàn: “Đàm Đàm, em biết tâm ý của anh phải không? Trừ trốn tránh ra em chưa từng nghĩ sẽ thử chấp nhận sao? Anh thật lòng mà.”
Cả người Lâm Đàm Đàm như bị điện giật, giọng nói trầm thấp, khàn khàn có phần tủi thân phảng phất như dán sát bên tai truyền đến, cô sắp đứng không vững nữa, phải níu chặt lấy tay nắm cửa phía sau. Sau khi nắm lấy tay nắm cửa, cô lơ đãng đè xuống dưới, cả cở thể ngã về phía sau.
Diệp Tiêu vội đưa tay kéo cô lại, một bàn tay giữ lấy cánh tay, một bàn tay khác ôm eo cô lên.
Cơ thể hai người gần như dán sát vào nhau.
Diệp Tiêu cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm mà dịu dàng như muốn dụ dỗ người ta rơi vào trong đó.
Lâm Đàm Đàm như xù lông, vội đẩy anh ra, trả lời chán ngắt: “Anh đang nói gì vậy? Không phải chúng ta là bạn tốt à? Em, em hoàn toàn không có ý gì với anh hết. Ha ha ha khó hiểu quá, không, ý em là anh ưu tú như vậy, sau này sẽ gặp được người tốt. Thật ra em rất kém cỏi...” Trời ơi, mình đang nói gì vậy? “A... không còn sớm nữa, em muốn ngủ, bye bye, ngủ ngon.” Nói rồi lui lại, “rầm” một tiếng đóng cửa nhanh như chớp.
Vừa vào trong, cô ra sức gãi tường, a a a, với tính cách của Diệp Tiêu không phải sau khi cô bày tỏ thái độ rõ ràng thì phải buông bỏ hết tâm tư, sau đó bọn họ vẫn giữa mối quan hệ như trước, xem như chưa có gì xảy ra hay sao?
Rõ ràng trước kia khi cô có ý lãng tránh anh lập tức che giấu rất tốt mà? Vô cùng săn sóc nhưng vẫn giữ khoảng cách thích hợp, không khiến cô bị quấy nhiễu, như không có gì, nếu không cô cũng sẽ không thể cứ tự thuyết phục bản thân là không có gì kỳ lạ xảy ra? Đến bây giờ mới phát hiện vấn đề.
Chỉ cần trong bọn họ không ai nói toạc ra thì mọi thứ khẳng định sẽ chậm rãi nhạt phai. Dù sao cũng mới quen nhau được bao lâu đâu, có tình cảm sâu đậm bao nhiêu chứ? Bây giờ nghĩ lại chắc chắn rất dễ dàng.
Vậy mà sao anh lại cố tình nói thẳng ra, nói vậy sau này gặp nhau cũng xấu hổ lắm!
Cô nào biết rằng từ trước khi cô chưa phát hiện, chỉ lảng tránh theo bản năng, Diệp Tiêu đương nhiên cũng có sự nhẫn nại từ từ đến gần cô. Bây giờ ngay cả muốn tìm bạn trai, muốn kết hôn cô cũng nói ra rồi, anh còn có thể lạnh nhạt mới là lạ.
Anh sắp tức điên lên thật rồi!dien-danLQD
Diệp Tiêu nhìn chằm chằm ván cửa hồi lâu, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn cơn xúc động muốn phá cửa xông vào hỏi cho rõ ràng xuống, mím chặt môi trở về phòng mình.
Đúng vậy, cô nhóc không nghĩ theo hướng kia.
Cô gái nhỏ ngốc ngếch không nhận ra được tâm ý của anh, cô sợ hãi, trốn tránh theo bản năng, chưa từng nghĩ đến việc chấp nhận anh.
Là như vậy.
Anh vẫn có thể từ từ, chầm chậm... Từ từ cái rắm!
Diệp Tiêu đấm mạnh vào tường.
Đêm nay, Diệp Tiêu suy nghĩ cả đêm. Đêm nay, Lâm Đàm Đàm cũng trằn trọc không yên.
Tối hôm nay, Thiệu Bình cũng không ngủ được, anh ta nhìn tổ năm người chiếm cứ hang ổ của mình, chỉ kém trên mặt viết luôn mấy chữ “Tôi không phải người dễ trêu”, cảm thấy cả thế giới này thật tàn nhẫn với anh ta.
“Các người có thể tạm lãnh ở chỗ tôi, nhưng tôi thật sự không thể giúp được các người đâu. Tôi nào biết người quan trọng với Lâm Đàm Đàm là ai? Tôi thật sự không quen cô ấy! Sao các người không tìm Minh Trạch đi? Anh ta mới là người của Lâm Đàm Đàm. Đúng rồi, ngày mai anh ta còn muốn gặp Lâm Đàm Đàm nói chuyện đó!”
Mấy người ngó sang gã, Đinh Cẩm Ba hỏi: “Cậu nói thật?”
“Đúng đúng, tôi có nghe rõ ràng, ngày mai anh ta muốn báo cáo cho Lâm Đàm Đàm về công chuyện ở phòng khám.”
Đinh Cẩm Ba: “Được lắm, ngày mai cậu tìm cơ hội đặt cái này lên người Minh Trạch.”
Thiệu Bình: “...” Tại sao còn muốn tôi làm chân sai vặt?
Ngày hôm sau, quả nhiên Minh Trạch đến biệt thự.
Lâm Đàn Đàm trốn trong phòng thật lâu, trốn đến khi Diệp Tiêu ra khỏi cửa mới dám ra. Cô thật sự không biết nên đối mặt với anh thế nào, lỡ đâu anh lại nhắc đến mấy chuyện đó thì phải làm sao? Lâm Đàm Đàm đặt tay lên ngực tự hỏi: Mình có thể nói lời tuyệt tình sao? Quá khó rồi.
Rốt cuộc phải giải quyết như thế nào đây a a a!
Lúc này, Minh Trạch tới cửa, Lâm Đàm Đàm xốc lại tinh thần nghe ngóng chuyện phòng khám, thật ra cũng chỉ là mỗi ngày có bao nhiêu bệnh, thu được bao nhiêu, có bệnh nhân nào không thể xử lý linh tinh các loại.
Minh Trạch nói xong, trên mặt lộ vẻ chần chờ như muốn nói gì đó. Lâm Đàm Đàm bỗng chú ý đến khuôn mặt của anh ta, vẻ ngoài thật sự rất đẹp trai, lịch sự, trắng trẻo nõn nà, là loại hình nam thần vườn trường, học bá kiêu ngạo lạnh lùng mà con gái ai cũng thích.
Lâm Đàm Đàm không khỏi nghĩ, dùng một nửa kia chẳng biết đang ở đâu để từ chối một Diệp Tiêu xuất sắc trên mọi phương diện quả thật khiến người ta cảm thấy dối trá có lệ quá. Nhưng nếu như một nửa kia đã xuất hiện thì sao?
Thật ra cô quen biết Minh Trạch chỉ chậm hơn sau khi biết Diệp Tiêu vài ngày, nói lâu ngày sinh tình cũng có thể tin. Hơn nữa bọn họ đều là mộc hệ dị năng giả, lúc trước còn hay làm việc chung, tiếp xúc nhiều, có tiếng nói chung.
Ngoại hình của Minh Trạch cũng không tệ.
Càng nghĩ Lâm Đàm Đàm càng thấy có triển vọng, ánh mắt cô nhìn Minh Trạch càng lúc càng sáng chói, như khối vàng đang phát ra ánh sáng lóa mắt.
Minh Trạch đang muốn thẳng thắn nói ra chuyện của mình, cái bí mật không muốn để Thiệu Bình nói ra, không bằng tự mình báo lên. Anh hít sâu một hơi, đang định mở miệng thì Lâm Đàm Đàm đột nhiên nói: “Minh Trạch, anh làm bạn trai em được không?”
Minh Trạch bị cô dọa nhém chút té khỏi ghế sofa, anh kinh ngạc há to mồm: “Gì? Cái gì?”
Lâm Đàm Đàm muốn nói là giả, tạm thời thôi. Nhưng nghĩ lại, sao lại kéo anh ấy vào việc này? Diệp Tiêu tuy là người biết lý lẽ, nhưng lỡ đâu anh cảm thấy mình vậy mà lại thua Minh Trạch về mặt tình cảm, giận lây sang anh ấy, chẳng phải Minh Trạch sẽ thảm lắm sao?
Không nên coi thường lòng tự trọng của đàn ông.
Hơn nữa, thấy minh trạch bị dọa thành như vậy, cô cảm thấy vẫn không nên lôi tên gà yếu này vào cuộc.
Lâm Đàm Đàm thở dài, mệt mỏi khoát tay: “Không có gì, em nói bừa thôi, anh đừng để trong lòng.”
Minh Trạch bị cô dọa sợ đến mức định nói gì cũng quên hết, vội rời biệt thự trong lúc còn hoảng hốt.
Mà nhóm năm người nghe lén hai mặt nhìn nhau, dường như đã tìm thấy bảo tàng.
Bạn, trai!
Minh Trạch này thế mà lại là người trong lòng Lâm Đàm Đàm. Hóa ra người bọn họ đang tìm đang xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt, đúng là trời giúp cho họ mà!
Lâm Đàm Đàm khó tiếp cận, không dễ bắt, Minh Trạch lại rất dễ bắt, gần như chân trước vừa rời biệt thự, quay lưng đã bị bắt cóc.
Sau đó nhóm năm người lại phái Thiệu Bình đi báo tin, kêu Lâm Đàm Đàm đến một bình, bất kể thế nào cũng phải truyền được tin, còn chỉ truyền đến tai một mình cô.
Thiệu Bình: “...” Lại là tôi! Rõ ràng tôi không thể gặp được Lâm Đàm Đàm, bất kể thế nào là sao? Rốt cuộc phải làm thế nào chứ!
Nhưng nếu anh ta không nghe lời, Đinh Cẩm Ba có thể khiến đầu anh ta đau như muốn nổ tung, anh ta không thể không đi.
Đang lén lút thập thò xa xa ngoài biệt thự thì anh ta bị người ta bắt, người này không ai khác chính là Diệp Tiêu,
Diệp Tiêu đang lúc không vui, thấy tên này lãng vãng quanh đây một lúc. Thiệu Bình bị anh nhìn chằm chằm một cách lạnh lùng, ép hỏi vì sao lại lấp ló ở đây, anh ta cảm thấy bồn chồn, khó khăn nói mình muốn tìm Lâm Đàm Đàm có việc.
Diệp Tiêu nhíu mày, anh có chút ấn tượng với thằng nhóc này, hình như là một dị năng giả mộc hệ trong phòng khám, anh nói: “Nói với tôi cũng được.”
Thiệu Bình còn muốn giữ mạng nhỏ, sao anh ta dám nói.
Ánh mắt Diệp Tiêu trở nên hung dữ, lấy ra một cái máy nghe trộm từ cổ áo anh ta.
Mặt anh lạnh lại trong phút chốc, ánh mắt nhìn Thiệu Bình như thể muốn lột da anh ta ra. Diệp Tiêu dùng sức bóp nát cái máy nghe trộm, nhìn quanh bốn phía rồi nắm cổ áo Thiệu Bình nhấc lên, ấn anh ta lên tường: “Chuyện này là sao? Ai phái anh tới?”
Răng Thiệu Bình đánh vào nhau canh cách, cổ áo bị nắm chặt đến mức sắp không thở được, anh ta không chịu được nữa: “Tôi tới đưa tin, bạn trai của cô Lâm bị bắt cóc, những người đó muốn cô ấy một mình qua đó, nếu không sẽ giết con tin.”
Diệp Tiêu dại ra một lát, ánh mắt đột nhiên giống như muốn ăn thịt người: “Ai?!”
Cũng may bọn họ chạy nhanh, người bình thường vốn không đuổi kịp, chạy đến nơi an toàn, Đinh Cẩm Ba hung hăng đập vào tường: “F*ck F*ck F*ck! Diệp Tiêu!”
Gặp khó khăn hết lần này đến lần khác khiến gã sắp mất đi lý trí, đột nhiên gã cúi đầu, nở nụ cười: “Tôi phát hiện chúng ta cứ mãi chui vào ngõ cụt.”
Những người khác nhìn gã, Đinh Cẩm Ba nói tiếp: “Chúng ta muốn bắt Lâm Đàm Đàm không có nghĩa là phải xuống tay với cô ta, bắt người bên cạnh cô ta để cô ta tự lộ diện thì sao? Phụ nữ là động vật cảm tính, chỉ cần chúng ta bắt được người quan trọng nhất với cô ta, không sợ cô ta không mắc câu.”
Ba người nhìn gã như nhìn một kẻ ngốc, người phụ nữ cột hai chùm có biệt hiệu Chu Hồng khéo léo nói: “Chưa kể đến việc hình như Lâm Đàm Đàm không có người cô ấy quan tâm đặc biệt, đã nói cô ấy là dị năng giả ngũ hệ, dù cô ấy có tình nguyện dấn thân vào nguy hiểm thì những người bên cạnh cô ấy cũng sẽ không đồng ý. Còn Diệp Tiêu nữa? Anh ta chắc chắn sẽ nghĩ ra cách giải quyết, lúc chúng ta dụ cô ấy ra cũng tương đương với việc chúng ta tự làm lộ mình, rất nguy hiểm.”
Đinh Cẩm Ba cười lạnh: “Vậy nếu người chúng ta bắt chính là Diệp Tiêu thì sao?”
Ba người: “...”
Cả ba đồng loạt dùng vẻ mặt như kiểu “Coi gã ngu chưa kìa” để nhìn gã.
Đinh Cẩm Ba tức giận quát: “Các người còn chưa nhận ra à? Anh ta bảo vệ Lâm Đàm Đàm cẩn thận kỹ lương nhưng bản thân anh ta lại quen hành động đơn độc, anh ta rất tự tin vào thực lực của chính mình! Nhưng chúng ta có năm người! Thật sự không thể thắng được Diệp Tiêu sao? Các người cũng đừng coi trọng anh ta quá, tin tưởng bản thân mình chút đi!”
Ba người vẫn nhìn anh ta như nhìn một kẻ ngốc, Chu Hồng nói: “Nếu Chu Nham còn sống thì tôi còn tin một chút.”
Đinh Cẩm Ba nghẹn lời. Đúng vậy, Chu Nham chết thật đáng tiếc, nếu họ sớm định ra kế hoạch này thì tốt rồi. Gã phiền chán xua tay: “Thôi quên đi, chậm rãi tìm chỗ đột phá vậy.”
Lúc này, tiếng loa lại truyền đến rõ to: “Hiện nay có tin đồn dị năng giả không gian Đinh Cẩm Ba...”
“...” Đinh Cẩm Ba, “Mẹ nó, tìm chỗ trốn!”
... dien-danLQD
Diệp Tiêu không hề hay biết xém chút nữa mình đã bị để mắt, tuy Lý Quần nói có người muốn giết anh, nhưng kỳ thực Diệp Tiêu không tin cho lắm. Chủ yếu là vì làm việc đó chẳng có lợi lộc gì cho Mẫn Diên Đức, dù anh không nghe lời nhưng cũng không khiến Mẫn Diên Đức hận đến mức phải giết anh.
Cho nên mưu đồ phía sau loạt sự kiện này rốt cuộc là gì?
Đương nhiên, ngoại trừ suy xét việc này, anh càng lo lắng tâm trạng Lâm Đàm Đàm không biết đã khá hơn chưa.
Nghĩ đến tiểu cô nương nhà mình, Diệp Tiêu cảm thấy chả có gì đáng phiền não nữa, một mình cô cũng đủ khiến anh lo lắng đến đau đầu rồi.
Sợ cô cứ nhốt mình trong phòng, anh trở về lại phát hiện cô đang ngồi trên sofa nói chuyện với Mai Bách Sinh, không biết đang nói gì mà cười rất vui, gương mặt sạch sẽ không có dấu vết khóc lóc hay có chút không vui nào.
Diệp Tiêu còn chưa kịp thở ra một hơi, tiểu cô nương đột nhiên quay đầu nhìn thấy anh, nụ cười chợt cứng lại, sau đó cô cười càng thêm sáng lạn: “Anh về rồi!”
Anh không hề cảm thấy vui vẻ, trong lòng có hơi trầm xuống.
Lúc trước cô vẫn còn cười thật lòng, sau khi nhìn thấy mình lại tươi cười theo kiểu thật giả dối.
Cô ấy đột nhiên khác thường là do mình.
Ý thức được điều này, lòng Diệp Tiêu hơi buồn.
Anh bước qua, vẻ mặt vẫn như thường, hỏi: “Đang nói gì vậy?”
Mai Bách Sinh nói: “Đàm Đàm hỏi em bây giờ chúng ta có bao nhiêu phòng riêng, có phòng nào xây xong rồi có thể ở được chưa? Cô ấy muốn một căn hướng về phía mặt trời, có một phòng ngủ, một phòng khách.”
Mắt Diệp Tiêu chợt lóe lên, cười nói: “Hiện tại chúng ta có hai ngàn thành viên chính thức, hơn nữa họ còn có người nhà, tính ra cũng gần năm ngàn người, nơi có thể ở đều ở cả rồi. Nhưng sau này chúng ta vẫn còn phát triển nên anh vừa đòi Lữ Kiếm Bình một mảnh đất, khu biệt thự cũng nằm trong đó nên chúng ta vẫn ở đây, không chuyển đi.”
“Không chuyển?” Lâm Đàm Đàm phản ứng rất lớn, vừa rồi ánh mắt cô còn tỏ vẻ rất bận rộn hết nhìn đông lại nhìn tây, tránh nhìn vào anh, nhưng vừa nghe thấy thế vội ngẩng đầu lên: “Lúc trước không phải anh nói...”
Trong mắt Diệp Tiêu ẩn chứa ý cười, anh hỏi: “Đàm Đàm chán ở nơi này rồi hả?”
“Ấy...” Lâm Đàm Đàm vừa định nói không, khựng lại một chút rồi ngẩng đầu lên, khẳng định: “Cũng không chán, nhưng bên kia có phòng mới mà, không ở thì tiếc lắm, em muốn bố trí thế nào cũng được. Hay là.... mình em chuyển ra thôi.”
Nói đi nói lại là muốn chuyển đi, Diệp Tiêu dời mắt xuống, cô gái nhỏ cười đến nhẹ nhàng vô tư, hai ngón tay lại không an phận sắp nhàu nát vạt áo màu hồng có thêu heo nhỏ rồi.
Diệp Tiêu nhẹ nhàng cong môi: “Đùa thôi, trong khu biệt thực còn không ít người có thân phận, sao có thể bắt họ chuyển đi? Khu biệt thự không thuộc về chúng ta, chúng ta vẫn phải chuyển.”dien-danLQD
Lâm Đàm Đàm nhẹ nhàng thở ra, bưng cốc nước lên uống, không nhìn Diệp Tiêu nữa.
Những người khác hỏi Diệp Tiêu đã bàn bạc thế nào với Lữ Kiếm Bình, Diệp Tiêu nói hết.
“Lý Quần cũng giao cho ông ta, thuộc hạ của Lý Quần có vài nhân tài, có thể duỗi ô liu ra cho họ, hai ngàn người vẫn quá ít.”
“Ngày mai qua kho vũ khí chuyển hàng, nhà kho bên phía công trường đã xây xong chưa?”
“Tôi đòi một số cương vị công tác, có thể sắp xếp cho mọi người. Có mấy danh ngạch bảo vệ cửa lớn, Bạch Trừng, cậu xem rồi thả một số người thích hợp, sắp xếp thêm hai người đi làm hộ khẩu lâm thời, trong cứ có những loại người nào lui tới, chúng ta cần nắm cho rõ.”
Lâm Đàm Đàm tỏ vẻ rất nghiêm túc lắng nghe, thi thoảng còn gật đầu, ra vẻ mình thật sự có tham dự nhưng thực tế ánh mắt đã sớm nhìn đâu đâu, Diệp Tiêu vừa nhìn đã biết cô đang vờ vịt.
Quả nhiên khó khăn chờ đến lúc tám giờ tối, cô đứng lên: “Em đi ngủ.”
Diệp Tiêu cũng đứng lên, nói phải đi rửa mặt.
Lâm Đàm Đàm đi trước, Diệp Tiêu cũng lên lầu theo, nhưng đến cửa phòng, Diệp Tiêu đột nhiên nói: “Đàm Đàm, hôm nay hình như anh động phải miệng vết thương, xương sườn có hơi đau, em giúp anh trị liệu một chút nhé.”
Lâm Đàm Đàm đơ người, xoay lại: “Vậy... chúng ta đi xuống...”
“Đã lên đến đây rồi, sang phòng anh đi, hay qua phòng em?”
Mặt Lâm Đàm Đàm càng cứng lại.
Diệp Tiêu nói: “Dù sao chúng ta đâu phải chưa từng ở riêng với nhau vào buổi tối.”
Mặt Lâm Đàm Đàm nóng bừng lên, vội nói: “Tóm tóm tóm lại là không tốt.”
Chính vì ở riêng với nhau nhiều nên mới dẫn đến cục diện hỗn loạn như bây giờ, sao Lâm Đàm Đàm còn dám tiếp tục chứ.
Cô nghĩ nên tỏ thái độ dứt khoát, rõ ràng một chút nên nói: “Trước kia là do em không để ý, cẩn thận ngẫm lại, dù chúng ta là bạn bè nhưng dù sao nam nữ khác biệt, cái gì cần tránh vẫn nên tránh. Sau này em còn muốn tìm bạn trai, phải lập gia đình. Tương lai nếu nửa kia biết em chơi thân với một người đàn ông khác chắc anh ấy sẽ buồn lắm.”
Mặt Diệp Tiêu cứng lại một phần, lại lạnh thêm một phần theo từng lời cô nói.
Đây là từ chối rõ ràng rồi.
Lúc trước cô chỉ giống con mèo nhỏ, cảm thấy điều bất thường nên thu móng vuốt, sợ hãi muốn trốn, hơn nửa đêm còn ôm gối tội nghiệp định bỏ nhà ra đi. Bây giờ cô nói thẳng là muốn chuyển đi, nói muốn tìm bạn trai, lập gia đình luôn.
Trong nháy mắt, đầu óc Diệp Tiêu loạn.
Vừa tức, vừa buồn, vừa đau lòng.
Anh đột nhiên tiến về phía Lâm Đàm Đàm hai bước, Lâm Đàm Đàm vội lui đến cửa phòng mình, chuẩn bị lúc nào cũng có thể xoay nắm cửa trốn vào trong.
Thân hình Diệp Tiêu cao lớn, ngăn Lâm Đàm Đàm ở cửa như một con mèo, anh sầm mặt, cúi đầu, cố gắng giữ sự bình tĩnh rồi hé ra một nụ cười: “Sao? Đàm Đàm muốn có bạn trai rồi hả?”
“Thì... một ngày nào đó sẽ có mà? Em chỉ đang chấm dứt hậu hoạn thôi.” Má ơi, anh cười đáng sợ quá, cảm giác như sẽ thay đổi sắc mặt bất cứ lúc nào ấy.
Diệp Tiêu lại không đổi sắc, anh vẫn cười: “Cho nên thì ra anh là một “mối họa” à?” Anh nhìn Lâm Đàm Đàm: “Cái tên gọi là bạn trai đó còn chưa biết ở đâu, cao to mập ốm thế nào em đã lo hắn sẽ buồn. Còn anh, anh rõ ràng đang đứng trước mặt em, sao em không lo anh sẽ đau lòng?”
Nụ cười gượng gạo trên mặt Lâm Đàm Đàm sắp héo: “Cái đó...”
Diệp Tiêu tiếp tục đến gần thêm một bước, giọng trầm đi một chút, còn có phần hơi khàn khàn: “Đàm Đàm, em biết tâm ý của anh phải không? Trừ trốn tránh ra em chưa từng nghĩ sẽ thử chấp nhận sao? Anh thật lòng mà.”
Cả người Lâm Đàm Đàm như bị điện giật, giọng nói trầm thấp, khàn khàn có phần tủi thân phảng phất như dán sát bên tai truyền đến, cô sắp đứng không vững nữa, phải níu chặt lấy tay nắm cửa phía sau. Sau khi nắm lấy tay nắm cửa, cô lơ đãng đè xuống dưới, cả cở thể ngã về phía sau.
Diệp Tiêu vội đưa tay kéo cô lại, một bàn tay giữ lấy cánh tay, một bàn tay khác ôm eo cô lên.
Cơ thể hai người gần như dán sát vào nhau.
Diệp Tiêu cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm mà dịu dàng như muốn dụ dỗ người ta rơi vào trong đó.
Lâm Đàm Đàm như xù lông, vội đẩy anh ra, trả lời chán ngắt: “Anh đang nói gì vậy? Không phải chúng ta là bạn tốt à? Em, em hoàn toàn không có ý gì với anh hết. Ha ha ha khó hiểu quá, không, ý em là anh ưu tú như vậy, sau này sẽ gặp được người tốt. Thật ra em rất kém cỏi...” Trời ơi, mình đang nói gì vậy? “A... không còn sớm nữa, em muốn ngủ, bye bye, ngủ ngon.” Nói rồi lui lại, “rầm” một tiếng đóng cửa nhanh như chớp.
Vừa vào trong, cô ra sức gãi tường, a a a, với tính cách của Diệp Tiêu không phải sau khi cô bày tỏ thái độ rõ ràng thì phải buông bỏ hết tâm tư, sau đó bọn họ vẫn giữa mối quan hệ như trước, xem như chưa có gì xảy ra hay sao?
Rõ ràng trước kia khi cô có ý lãng tránh anh lập tức che giấu rất tốt mà? Vô cùng săn sóc nhưng vẫn giữ khoảng cách thích hợp, không khiến cô bị quấy nhiễu, như không có gì, nếu không cô cũng sẽ không thể cứ tự thuyết phục bản thân là không có gì kỳ lạ xảy ra? Đến bây giờ mới phát hiện vấn đề.
Chỉ cần trong bọn họ không ai nói toạc ra thì mọi thứ khẳng định sẽ chậm rãi nhạt phai. Dù sao cũng mới quen nhau được bao lâu đâu, có tình cảm sâu đậm bao nhiêu chứ? Bây giờ nghĩ lại chắc chắn rất dễ dàng.
Vậy mà sao anh lại cố tình nói thẳng ra, nói vậy sau này gặp nhau cũng xấu hổ lắm!
Cô nào biết rằng từ trước khi cô chưa phát hiện, chỉ lảng tránh theo bản năng, Diệp Tiêu đương nhiên cũng có sự nhẫn nại từ từ đến gần cô. Bây giờ ngay cả muốn tìm bạn trai, muốn kết hôn cô cũng nói ra rồi, anh còn có thể lạnh nhạt mới là lạ.
Anh sắp tức điên lên thật rồi!dien-danLQD
Diệp Tiêu nhìn chằm chằm ván cửa hồi lâu, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn cơn xúc động muốn phá cửa xông vào hỏi cho rõ ràng xuống, mím chặt môi trở về phòng mình.
Đúng vậy, cô nhóc không nghĩ theo hướng kia.
Cô gái nhỏ ngốc ngếch không nhận ra được tâm ý của anh, cô sợ hãi, trốn tránh theo bản năng, chưa từng nghĩ đến việc chấp nhận anh.
Là như vậy.
Anh vẫn có thể từ từ, chầm chậm... Từ từ cái rắm!
Diệp Tiêu đấm mạnh vào tường.
Đêm nay, Diệp Tiêu suy nghĩ cả đêm. Đêm nay, Lâm Đàm Đàm cũng trằn trọc không yên.
Tối hôm nay, Thiệu Bình cũng không ngủ được, anh ta nhìn tổ năm người chiếm cứ hang ổ của mình, chỉ kém trên mặt viết luôn mấy chữ “Tôi không phải người dễ trêu”, cảm thấy cả thế giới này thật tàn nhẫn với anh ta.
“Các người có thể tạm lãnh ở chỗ tôi, nhưng tôi thật sự không thể giúp được các người đâu. Tôi nào biết người quan trọng với Lâm Đàm Đàm là ai? Tôi thật sự không quen cô ấy! Sao các người không tìm Minh Trạch đi? Anh ta mới là người của Lâm Đàm Đàm. Đúng rồi, ngày mai anh ta còn muốn gặp Lâm Đàm Đàm nói chuyện đó!”
Mấy người ngó sang gã, Đinh Cẩm Ba hỏi: “Cậu nói thật?”
“Đúng đúng, tôi có nghe rõ ràng, ngày mai anh ta muốn báo cáo cho Lâm Đàm Đàm về công chuyện ở phòng khám.”
Đinh Cẩm Ba: “Được lắm, ngày mai cậu tìm cơ hội đặt cái này lên người Minh Trạch.”
Thiệu Bình: “...” Tại sao còn muốn tôi làm chân sai vặt?
Ngày hôm sau, quả nhiên Minh Trạch đến biệt thự.
Lâm Đàn Đàm trốn trong phòng thật lâu, trốn đến khi Diệp Tiêu ra khỏi cửa mới dám ra. Cô thật sự không biết nên đối mặt với anh thế nào, lỡ đâu anh lại nhắc đến mấy chuyện đó thì phải làm sao? Lâm Đàm Đàm đặt tay lên ngực tự hỏi: Mình có thể nói lời tuyệt tình sao? Quá khó rồi.
Rốt cuộc phải giải quyết như thế nào đây a a a!
Lúc này, Minh Trạch tới cửa, Lâm Đàm Đàm xốc lại tinh thần nghe ngóng chuyện phòng khám, thật ra cũng chỉ là mỗi ngày có bao nhiêu bệnh, thu được bao nhiêu, có bệnh nhân nào không thể xử lý linh tinh các loại.
Minh Trạch nói xong, trên mặt lộ vẻ chần chờ như muốn nói gì đó. Lâm Đàm Đàm bỗng chú ý đến khuôn mặt của anh ta, vẻ ngoài thật sự rất đẹp trai, lịch sự, trắng trẻo nõn nà, là loại hình nam thần vườn trường, học bá kiêu ngạo lạnh lùng mà con gái ai cũng thích.
Lâm Đàm Đàm không khỏi nghĩ, dùng một nửa kia chẳng biết đang ở đâu để từ chối một Diệp Tiêu xuất sắc trên mọi phương diện quả thật khiến người ta cảm thấy dối trá có lệ quá. Nhưng nếu như một nửa kia đã xuất hiện thì sao?
Thật ra cô quen biết Minh Trạch chỉ chậm hơn sau khi biết Diệp Tiêu vài ngày, nói lâu ngày sinh tình cũng có thể tin. Hơn nữa bọn họ đều là mộc hệ dị năng giả, lúc trước còn hay làm việc chung, tiếp xúc nhiều, có tiếng nói chung.
Ngoại hình của Minh Trạch cũng không tệ.
Càng nghĩ Lâm Đàm Đàm càng thấy có triển vọng, ánh mắt cô nhìn Minh Trạch càng lúc càng sáng chói, như khối vàng đang phát ra ánh sáng lóa mắt.
Minh Trạch đang muốn thẳng thắn nói ra chuyện của mình, cái bí mật không muốn để Thiệu Bình nói ra, không bằng tự mình báo lên. Anh hít sâu một hơi, đang định mở miệng thì Lâm Đàm Đàm đột nhiên nói: “Minh Trạch, anh làm bạn trai em được không?”
Minh Trạch bị cô dọa nhém chút té khỏi ghế sofa, anh kinh ngạc há to mồm: “Gì? Cái gì?”
Lâm Đàm Đàm muốn nói là giả, tạm thời thôi. Nhưng nghĩ lại, sao lại kéo anh ấy vào việc này? Diệp Tiêu tuy là người biết lý lẽ, nhưng lỡ đâu anh cảm thấy mình vậy mà lại thua Minh Trạch về mặt tình cảm, giận lây sang anh ấy, chẳng phải Minh Trạch sẽ thảm lắm sao?
Không nên coi thường lòng tự trọng của đàn ông.
Hơn nữa, thấy minh trạch bị dọa thành như vậy, cô cảm thấy vẫn không nên lôi tên gà yếu này vào cuộc.
Lâm Đàm Đàm thở dài, mệt mỏi khoát tay: “Không có gì, em nói bừa thôi, anh đừng để trong lòng.”
Minh Trạch bị cô dọa sợ đến mức định nói gì cũng quên hết, vội rời biệt thự trong lúc còn hoảng hốt.
Mà nhóm năm người nghe lén hai mặt nhìn nhau, dường như đã tìm thấy bảo tàng.
Bạn, trai!
Minh Trạch này thế mà lại là người trong lòng Lâm Đàm Đàm. Hóa ra người bọn họ đang tìm đang xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt, đúng là trời giúp cho họ mà!
Lâm Đàm Đàm khó tiếp cận, không dễ bắt, Minh Trạch lại rất dễ bắt, gần như chân trước vừa rời biệt thự, quay lưng đã bị bắt cóc.
Sau đó nhóm năm người lại phái Thiệu Bình đi báo tin, kêu Lâm Đàm Đàm đến một bình, bất kể thế nào cũng phải truyền được tin, còn chỉ truyền đến tai một mình cô.
Thiệu Bình: “...” Lại là tôi! Rõ ràng tôi không thể gặp được Lâm Đàm Đàm, bất kể thế nào là sao? Rốt cuộc phải làm thế nào chứ!
Nhưng nếu anh ta không nghe lời, Đinh Cẩm Ba có thể khiến đầu anh ta đau như muốn nổ tung, anh ta không thể không đi.
Đang lén lút thập thò xa xa ngoài biệt thự thì anh ta bị người ta bắt, người này không ai khác chính là Diệp Tiêu,
Diệp Tiêu đang lúc không vui, thấy tên này lãng vãng quanh đây một lúc. Thiệu Bình bị anh nhìn chằm chằm một cách lạnh lùng, ép hỏi vì sao lại lấp ló ở đây, anh ta cảm thấy bồn chồn, khó khăn nói mình muốn tìm Lâm Đàm Đàm có việc.
Diệp Tiêu nhíu mày, anh có chút ấn tượng với thằng nhóc này, hình như là một dị năng giả mộc hệ trong phòng khám, anh nói: “Nói với tôi cũng được.”
Thiệu Bình còn muốn giữ mạng nhỏ, sao anh ta dám nói.
Ánh mắt Diệp Tiêu trở nên hung dữ, lấy ra một cái máy nghe trộm từ cổ áo anh ta.
Mặt anh lạnh lại trong phút chốc, ánh mắt nhìn Thiệu Bình như thể muốn lột da anh ta ra. Diệp Tiêu dùng sức bóp nát cái máy nghe trộm, nhìn quanh bốn phía rồi nắm cổ áo Thiệu Bình nhấc lên, ấn anh ta lên tường: “Chuyện này là sao? Ai phái anh tới?”
Răng Thiệu Bình đánh vào nhau canh cách, cổ áo bị nắm chặt đến mức sắp không thở được, anh ta không chịu được nữa: “Tôi tới đưa tin, bạn trai của cô Lâm bị bắt cóc, những người đó muốn cô ấy một mình qua đó, nếu không sẽ giết con tin.”
Diệp Tiêu dại ra một lát, ánh mắt đột nhiên giống như muốn ăn thịt người: “Ai?!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.