Chương 104: Chương 79-2
Tây Đại Tần
12/08/2021
“A Tiêu đã bắt được người, khi biết chuyện này cậu ấy cũng rất khó xử.
Đã biết chỗ của người ta nên muốn cường công cũng được thôi, nhưng sẽ
khó tránh khỏi việc làm Minh Trạch trong tay đối phương bị thương. Anh
nói với cậu ấy là bên kia đang nhắm đến em, kêu cậu ấy đến hỏi ý kiến
em. A Tiêu lại bảo em thiện lương như vậy, lại có cái tính không muốn
làm phiền người khác, nếu nói tất cả cho em biết chỉ có hai kết quả. Một là em làm trái lương tâm mặc kệ an nguy của Minh Trạch cho bọn anh
thẳng tay tấn công, nếu Minh Trạch có gì sơ xuất chắc em sẽ tự trách cả
đời. Kết quả thứ hai là em sẽ nộp mình qua đó theo yêu cầu của bên kia.”
Bạch Trừng: “Không rõ nhân số của chúng, thủ đoạn cũng không rõ, sao cậu ấy dám để em đi mạo hiểm, ngẫm lại chỉ có một sách lược vẹn toàn.”
Tâm trạng của Lâm Đàm Đàm càng bị treo cao: “Sau đó thì?”
Bạch Trừng lập tức nói ra ba điều kiện giao dịch giữa Diệp Tiêu và Đinh Cẩm Ba, Lâm Đàm Đàm không dám tin, hỏi lại: “Tự anh ấy đi làm con tin? Sao anh ấy lại làm vậy? Thực lực của anh ấy rành rành ra đó, nếu quả thật có kế khác hoàn hảo sao lại đi làm con tin chứ? Những người đó nhất định sẽ bày trò gì đó khiến anh ấy không thể phản kháng!”
“Anh cũng đã khuyên như vậy, nhưng... Nhưng cậu ấy nói cậu ấy có thể ứng phó, cậu ấy còn nói dù thế nào cũng phải bảo vệ người em thích không bị tổn thương.”
Lâm Đàm Đàm vô cùng sửng sốt.
Thế nên anh ấy mới hỏi cô những lời đó? Hỏi cô có phải thích người giống như Minh Trạch hay không?
Thì ra là ý đó.
Anh rơi vào tình thế khó khăn, do dự không biết mình có nên mạo hiểm hay không, lúc do dự lại đến xác định suy nghĩ trong lòng cô.
Anh hỏi cô có phải cô thật sự không có cảm giác gì với anh hay không? Cô nói không có, đó chính là cắt đứt hy vọng của anh, làm anh chết tâm.
Hỏi cô có thích Minh Trạch không? Cô không phủ nhận nghĩa là chấp nhận, điều này khiến anh hạ quyết tâm.
Tình nguyện dùng mình để đổi lấy Minh Trạch? Cũng vì “xác định” cô thích Minh Trạch, vì sợ cô sẽ dấn thân vào nguy hiểm nên anh thay cô mạo hiểm?
Sao anh lại như vậy...
Lâm Đàm Đàm thấy thật buồn lòng, không biết nên nói anh ngốc hay ương bướng, thật ra cô càng muốn mắng bản thân hơn, rãnh quá hay sao mà ngầm thừa nhận? Sao lại muốn gạt anh ấy?
Nếu Minh Trạch thật sự gặp chuyện không may cô cũng sẽ thương xót, hơn nữa quả thật sẽ tự trách vì mình mà anh ấy gặp điều chẳng lành, nhưng một trăm Minh Trạch cũng không bằng một đầu ngón tay của Diệp Tiêu cơ mà!
Trong mắt cô ẩn ẩn hơi nước, khịt khịt mũi: “Bây giờ anh ấy đâu?”
Bạch Trừng nhìn phản ứng của cô, trong lòng thầm mắng: Tạo nghiệt mà, Diệp Tiêu, kế hoạch của cậu xem như đạt được kết quả như ý, nhưng đây là kết quả thực sự cậu muốn có sao?
Sau khi cô ấy biết rõ chân tướng sẽ tức cậu chết mất.
Nhưng dù sao cũng không thể xem như họ đang lừa cô, Diệp Tiêu thật sự đang làm thế, cần mạo hiểm anh dấn thân vào, chẳng qua nhờ Bạch Trừng chọn lúc thỏa đáng nói rõ ra những hy sinh của anh, phải nói sao cho thật kích thích, nói anh đáng thương được cỡ nào thì nói tới mức đó.
Bạch Trừng nghĩ tới ngẫm lui, cứ thấy trong lòng bứt rứt nên quyết định xong chuyện này sẽ cách hai người thật xa, tốt nhất tạm thời tránh mặt, miễn cho tai bay vạ gió.
Bạch Trừng thở dài: “A Tiêu đã đến đó rồi, còn kêu chúng ta đừng nhúng tay vào, chỉ sợ trong lúc những người kia tức giận sẽ làm Minh Trạch bị thương, nhất định phải đảm bảo Minh Trạch có thể an toàn rời đi. Cậu ấy nói sẽ tùy cơ ứng biến nhưng đối phương đã chuẩn bị kỹ càng, sao có thể để cậu ấy thoải mái làm gì thì làm chứ. Anh khuyên không được, chỉ có thể tìm đến em… Vừa rồi trên đường chợt nghe nói bên kia thế mà lại muốn phế một cánh tay của A Tiêu rồi mới cho lên lầu… Việc này thật là… Đàm Đàm, anh hết cách rồi, A Tiêu là thủ lĩnh của chúng ta, cậu ấy không thể xảy ra chuyện được. Hơn nữa, tên cầm đầu bên kia tuyệt đối không thể thả, tùy tiện bắt một người cũng có thể khiến cậu ấy bị quản chế, tin này truyền ra sẽ khiến kẻ thù nghĩ rằng cậu ấy rất dễ đối phó.”
Lâm Đàm Đàm khẽ cắn môi: “Em sẽ khuyên anh ấy, chúng ta nghĩ cách khác, bây giờ anh có thể liên lạc với anh ấy không?”
Bạch Trừng lắc đầu: “Cậu ấy không nhận liên lạc, nhưng gần đó có rất nhiều người, anh đã cho người trà trộn vào trongg, lúc nào cũng có thể chú ý đến hoạt động của cậu ấy, có chuyện gì sẽ báo cáo với anh ngay.” Vừa nói, bộ đàm của anh ta vang lên, bên kia truyền đến một giọng nói: “Anh Bạch, đội trưởng Diệp không xong rồi.”
“Có chuyện gì thế?”
“Haiz, nói sao đây? Tự anh xem đi.”
Sau đó Bạch Trừng mở máy tính trên xe, nhận được một video, vừa nhìn đã biết ảnh chụp lén hiện trường, nhân vật chính trong ảnh đương nhiên là Diệp Tiêu.
Chắc do thiết bị không tốt lắm nên âm thanh xung quanh rất ồn ào, nhưng câu Diệp Tiêu nói vào bộ đàm trên tay cho họ công kích tùy ý ba lần vẫn có thể nghe được rõ ràng. Sau đó Diệp Tiêu ngẩng cổ như đợi giết, vẻ mặt bình tĩnh như đang chờ đợi điều gì. Lâm Đàm Đàm tự bấu tay mình đến rách da, tiếp đó nhìn thấy cảnh Diệp Tiêu đột nhiên biến sắc lui về, ho ra một búng máu.
Cô nhìn chằm chằm hình ảnh đó, ánh mắt đỏ bừng như hận không thể chui vào màn hình đến bên kia bảo vệ người đó, hay là trực tiếp lôi người từ trong màn ảnh ra ngoài.
Tâm trạng của Bạch Trừng thì ngược lại.
Anh ta vốn cũng lo lắng cho Diệp Tiêu thật, nhưng nhìn video hiện trường thì chả còn lo lắng nữa, quen biết nhau bao năm nếu anh ta còn không nhìn ra ngụm máu này của Diệp Tiêu là do tự bức mình ói ra thì anh ta tự đâm mù hai mắt cho rồi, còn rãnh đến mức tự ép mình ói máu để tăng hiệu quả bi tráng xem ra ứng phó cũng thật nhẹ nhàng.
Ừm, tư thế quỳ xuống đất này cũng đã cố gắng điều chỉnh rồi nhỉ? Diễn không tệ.
Anh ta nhìn sang Lâm Đàm Đàm hoàn toàn không biết gì đang cắn chặt ra, im lặng quay đầy, sợ mình không trụ được mà lòi đuôi ra.
…
Quay trở lại hiện trường, Đinh Cẩm Ba dùng chính phần lực thực để thi triển công kích bằng tinh thần lực.
Tinh thần lực của gã quả thật rất mạnh, đối với những người không phải dị năng giả, hắn thậm chí có thể lưu lại tinh thần lực trong đầu người ta, sau đó khống chế cho tinh thần lực nổ mạnh ở một cự ly nhất định, tạo ra thương tổn ở một mức độ nào đó. Lý Quần hôn mê cũng là do tổ chức não bộ đã bị tổn thương sau một vụ nổ tinh thần lực.
Hắn đã từng lấy rất nhiều người sống sót không biết gì ở xung quanh mình làm thí nghiệp, có người bị tổn hại về não không thể phản kháng, sau khi tỉnh lại lúc nào cũng đau đầu, thiếu hụt ký ức hoặc tinh thần hoảng hốt, thậm chí là không tỉnh lại, cũng có người ngủ một giấc là khỏe, phản ứng của mỗi người mỗi khác.
Dù vậy gã đã đủ mạnh, thử hỏi những dị năng khác có làm được như thế không?
Nhưng đối với dị năng giả, hiệu quả tinh thần lực của gã bị giảm đi một khoảng, ít nhất gã không thể âm thầm xâm nhập vào đầu óc của người khác, cũng không thể lưu trữ tinh thần lực lâu dài trong đó, nên đối với Thiệu Bình, kỳ thật dù gã có muốn giết, trong hoàn cảnh hai người không giáp mặt nhau thì gã có muốn giết cũng không thể tùy tiện nghĩ là giết được. Đáng tiếc, Thiệu Bình đã thiếu kiến thức lại còn sợ chết nên mới dễ dàng mắc câu.
Dù thế nào thì một chiêu toàn lực của gã vẫn có thể khiến một người không chết cũng bị thương nặng, gã còn lo lắng mình thật sự sẽ giết Diệp Tiêu, làm hỏng việc nên mới không dám dùng hết toàn bộ dị năng.
Nhưng gã không biết, Diệp Tiêu là người biết lợi dụng lũ phế vật, trước khi giết Chu Nham, anh đã cảm thụ dị năng của Chu Nham một phen.
Dị năng của Chu Nham khác với Đinh Cẩm Ba, tuy cùng thuộc phương diện tinh thần lực, Chu Nham thiên về mê hoặc, làm dao động tâm trí con người, khiến người ta không tự chủ được mà đánh mất thần trí, rất thử thách ý chí. Diệp Tiêu cứ ép bản thân nhiều lần rơi vào trong sự mê hoặc đó rồi giãy dụa tỉnh táo lại.
Quá trình đó rất đau khổ. Tận sâu trong lòng Diệp Tiêu có một quá khứ không muốn nhớ lại, câu hỏi của Chu Nham đối với người khác thì chẳng có gì liên quan đến đau khổ, nhưng với anh lại là tra khảo linh hồn. Thế mà anh vẫn giữ được một nửa đầu óc cuat mình thanh tỉnh, không ngừng tìm kiến biện pháp phá giải công kích tinh thần lực, cuối cùng anh cũng tìm được cách.
Tinh thần lực của Đinh Cẩm Ba sắc bén, nhanh gọn, như một mũi tên bắn lén, nhưng so với loại tra khảo tâm hồn kia cũng chỉ là trò trẻ con. Diệp Tiêu hoàn toàn có thể gánh được, nhưng để lừa gạt Đinh Cẩm Ba và vì một nguyên nhân không thể nói nào đó, anh tỏ ra mình cực kỳ thê thảm, ói ra cả máu, không chỉ ói máu mà còn “đau đầu hoa mắt, chân bước liêu xiêu” đứng không vững nữa.
Hai người phụ nữ định bắt chuyện thét lên kinh ngạc rồi rời đi, mọi người xung quanh cũng đi vòng qua anh, hiệu quả hiện trường rất sống động.
Quả nhiên Đinh Cẩm Ba đã bị lừa, không hề hoài nghi, nhưng vẫn chưa đủ, sự kiêng kị của gã đối với Diệp Tiêu không chỉ là nói suông mà thôi. Vì thế gã nhường Chu Hồng đánh Diệp Tiêu lần thứ hai.
Dị năng của Chu Hồng là “Cách không khống vật (Điều khiển vật từ xa, không cần dùng tay)”. Cô ta khống chế một đám dao, tặng cho Diệp Tiêu một loạt mưa dao.
Vô số lưỡi dao chợt lóe hàn quang rồi bay vụt xuống một cách đột ngột, Diệp Tiêu vừa mới đứng lên những lưỡi dao kia đã tới trước mắt, cắt vào những khớp xương chủ yếu trên toàn thân anh mấy lần.
Trong những tiếng “vút vút vút” nhỏ, vật liệu may mặc bị cứa đứt, da thịt bị cắt ra, từng đường máu tươi thật nhỏ pha lẫn trong ánh sáng lạnh lẽo vẫy ra khắp nơi. Diệp Tiêu lập tức nghiêng đầu, như chịu không nổi nhiều lưỡi dao đồng thời tập kích, anh lùi về sau mấy bước, “ầm” một tiếng đụng vào tường.
Như thật sự bị tổn thương xương khớp, thân hình anh tuấn vốn dĩ đứng thẳng lại mềm yếu dựa vào tường, miễn cưỡng cố gắng mới không ngã xuống, khắp người toàn là miệng vết thương, máu loang ra nhanh chóng làm ướt quần áo bị cắt vụn.
Anh thở ra nặng nề, chậm rãi quay đầu, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén mà âm trầm, giống như hàn băng, bên dưới khóe mắt bên trái còn có hai vệt máu chậm rãi xuất hiện, máu rỉ ra, nhanh chóng trượt xuống.
Nếu không phải anh kịp thời né tránh, chỉ sợ bị đâm mù luôn rồi.
Thấy một màn này, Lâm Đàm Đàm cuối cùng cũng không kiềm chế được mà gầm lên “A a a a a a!!” Cô đứng phắt dậy, đầu va vào nóc xe cũng không để ý, chỉ còn thiếu siết cổ tài xế mà thét: “Lái nhanh lên! Chạy nhanh lên! Nhanh nữa lên!”
------(Tác giả có lời muốn nói)-----
Diệp bảo bảo chơi với lửa ha ha ha
Về phần tại sao Đàm Đàm lại tin tưởng hai người đó là CP thì tôi đã đề từng đề cập qua. Sự thật lịch sử về Diệp Tiêu đã bị hủy, sau này tuy rằng đội khảo cũ đã phục hồi một ít, nhưng phần lớn cuộc đời anh được lấy ra từ thông tin lịch sử của người khác, vì thế nên phát sinh rất nhiều phỏng đoán, chính sử, dã sử, đồng nhân, cả đống lộn xộn trộn thành một mớ. Ai không tin thì sẽ không tin, ai tin thì lại tin hoàn toàn, không ai có chứng cứ xác thực. Mà Đàm Đàm thì vẫn luôn tin tưởng, tình huống này như đang tố cáo cô ấy chính tay hủy hoại CP, không chấp nhận nổi cũng có thể hiểu được, vì không ai nói với cô ấy rõ ràng hai người này không thể nào đến với nhau, cũng không ai có thể cho cô ấy đáp án, bao gồm chính cô ấy. Hơn nữa, cô ấy vẫn cho rằng tình cảm mình dành cho Diệp Tiêu là thuần túy. Đột nhiên phát hiện mình phát sinh tình yêu nam nữ với idol, trong lúc kinh hoàng, phản ứng đầu tiên là muốn “lập lại trật tự” (nguyên văn là “Chuyển loạn thành chính” tức là đưa mọi thứ về vị trí cũ, bình đình, lập lại trật tự) cũng rất bình thường nhỉ.
Bạch Trừng: “Không rõ nhân số của chúng, thủ đoạn cũng không rõ, sao cậu ấy dám để em đi mạo hiểm, ngẫm lại chỉ có một sách lược vẹn toàn.”
Tâm trạng của Lâm Đàm Đàm càng bị treo cao: “Sau đó thì?”
Bạch Trừng lập tức nói ra ba điều kiện giao dịch giữa Diệp Tiêu và Đinh Cẩm Ba, Lâm Đàm Đàm không dám tin, hỏi lại: “Tự anh ấy đi làm con tin? Sao anh ấy lại làm vậy? Thực lực của anh ấy rành rành ra đó, nếu quả thật có kế khác hoàn hảo sao lại đi làm con tin chứ? Những người đó nhất định sẽ bày trò gì đó khiến anh ấy không thể phản kháng!”
“Anh cũng đã khuyên như vậy, nhưng... Nhưng cậu ấy nói cậu ấy có thể ứng phó, cậu ấy còn nói dù thế nào cũng phải bảo vệ người em thích không bị tổn thương.”
Lâm Đàm Đàm vô cùng sửng sốt.
Thế nên anh ấy mới hỏi cô những lời đó? Hỏi cô có phải thích người giống như Minh Trạch hay không?
Thì ra là ý đó.
Anh rơi vào tình thế khó khăn, do dự không biết mình có nên mạo hiểm hay không, lúc do dự lại đến xác định suy nghĩ trong lòng cô.
Anh hỏi cô có phải cô thật sự không có cảm giác gì với anh hay không? Cô nói không có, đó chính là cắt đứt hy vọng của anh, làm anh chết tâm.
Hỏi cô có thích Minh Trạch không? Cô không phủ nhận nghĩa là chấp nhận, điều này khiến anh hạ quyết tâm.
Tình nguyện dùng mình để đổi lấy Minh Trạch? Cũng vì “xác định” cô thích Minh Trạch, vì sợ cô sẽ dấn thân vào nguy hiểm nên anh thay cô mạo hiểm?
Sao anh lại như vậy...
Lâm Đàm Đàm thấy thật buồn lòng, không biết nên nói anh ngốc hay ương bướng, thật ra cô càng muốn mắng bản thân hơn, rãnh quá hay sao mà ngầm thừa nhận? Sao lại muốn gạt anh ấy?
Nếu Minh Trạch thật sự gặp chuyện không may cô cũng sẽ thương xót, hơn nữa quả thật sẽ tự trách vì mình mà anh ấy gặp điều chẳng lành, nhưng một trăm Minh Trạch cũng không bằng một đầu ngón tay của Diệp Tiêu cơ mà!
Trong mắt cô ẩn ẩn hơi nước, khịt khịt mũi: “Bây giờ anh ấy đâu?”
Bạch Trừng nhìn phản ứng của cô, trong lòng thầm mắng: Tạo nghiệt mà, Diệp Tiêu, kế hoạch của cậu xem như đạt được kết quả như ý, nhưng đây là kết quả thực sự cậu muốn có sao?
Sau khi cô ấy biết rõ chân tướng sẽ tức cậu chết mất.
Nhưng dù sao cũng không thể xem như họ đang lừa cô, Diệp Tiêu thật sự đang làm thế, cần mạo hiểm anh dấn thân vào, chẳng qua nhờ Bạch Trừng chọn lúc thỏa đáng nói rõ ra những hy sinh của anh, phải nói sao cho thật kích thích, nói anh đáng thương được cỡ nào thì nói tới mức đó.
Bạch Trừng nghĩ tới ngẫm lui, cứ thấy trong lòng bứt rứt nên quyết định xong chuyện này sẽ cách hai người thật xa, tốt nhất tạm thời tránh mặt, miễn cho tai bay vạ gió.
Bạch Trừng thở dài: “A Tiêu đã đến đó rồi, còn kêu chúng ta đừng nhúng tay vào, chỉ sợ trong lúc những người kia tức giận sẽ làm Minh Trạch bị thương, nhất định phải đảm bảo Minh Trạch có thể an toàn rời đi. Cậu ấy nói sẽ tùy cơ ứng biến nhưng đối phương đã chuẩn bị kỹ càng, sao có thể để cậu ấy thoải mái làm gì thì làm chứ. Anh khuyên không được, chỉ có thể tìm đến em… Vừa rồi trên đường chợt nghe nói bên kia thế mà lại muốn phế một cánh tay của A Tiêu rồi mới cho lên lầu… Việc này thật là… Đàm Đàm, anh hết cách rồi, A Tiêu là thủ lĩnh của chúng ta, cậu ấy không thể xảy ra chuyện được. Hơn nữa, tên cầm đầu bên kia tuyệt đối không thể thả, tùy tiện bắt một người cũng có thể khiến cậu ấy bị quản chế, tin này truyền ra sẽ khiến kẻ thù nghĩ rằng cậu ấy rất dễ đối phó.”
Lâm Đàm Đàm khẽ cắn môi: “Em sẽ khuyên anh ấy, chúng ta nghĩ cách khác, bây giờ anh có thể liên lạc với anh ấy không?”
Bạch Trừng lắc đầu: “Cậu ấy không nhận liên lạc, nhưng gần đó có rất nhiều người, anh đã cho người trà trộn vào trongg, lúc nào cũng có thể chú ý đến hoạt động của cậu ấy, có chuyện gì sẽ báo cáo với anh ngay.” Vừa nói, bộ đàm của anh ta vang lên, bên kia truyền đến một giọng nói: “Anh Bạch, đội trưởng Diệp không xong rồi.”
“Có chuyện gì thế?”
“Haiz, nói sao đây? Tự anh xem đi.”
Sau đó Bạch Trừng mở máy tính trên xe, nhận được một video, vừa nhìn đã biết ảnh chụp lén hiện trường, nhân vật chính trong ảnh đương nhiên là Diệp Tiêu.
Chắc do thiết bị không tốt lắm nên âm thanh xung quanh rất ồn ào, nhưng câu Diệp Tiêu nói vào bộ đàm trên tay cho họ công kích tùy ý ba lần vẫn có thể nghe được rõ ràng. Sau đó Diệp Tiêu ngẩng cổ như đợi giết, vẻ mặt bình tĩnh như đang chờ đợi điều gì. Lâm Đàm Đàm tự bấu tay mình đến rách da, tiếp đó nhìn thấy cảnh Diệp Tiêu đột nhiên biến sắc lui về, ho ra một búng máu.
Cô nhìn chằm chằm hình ảnh đó, ánh mắt đỏ bừng như hận không thể chui vào màn hình đến bên kia bảo vệ người đó, hay là trực tiếp lôi người từ trong màn ảnh ra ngoài.
Tâm trạng của Bạch Trừng thì ngược lại.
Anh ta vốn cũng lo lắng cho Diệp Tiêu thật, nhưng nhìn video hiện trường thì chả còn lo lắng nữa, quen biết nhau bao năm nếu anh ta còn không nhìn ra ngụm máu này của Diệp Tiêu là do tự bức mình ói ra thì anh ta tự đâm mù hai mắt cho rồi, còn rãnh đến mức tự ép mình ói máu để tăng hiệu quả bi tráng xem ra ứng phó cũng thật nhẹ nhàng.
Ừm, tư thế quỳ xuống đất này cũng đã cố gắng điều chỉnh rồi nhỉ? Diễn không tệ.
Anh ta nhìn sang Lâm Đàm Đàm hoàn toàn không biết gì đang cắn chặt ra, im lặng quay đầy, sợ mình không trụ được mà lòi đuôi ra.
…
Quay trở lại hiện trường, Đinh Cẩm Ba dùng chính phần lực thực để thi triển công kích bằng tinh thần lực.
Tinh thần lực của gã quả thật rất mạnh, đối với những người không phải dị năng giả, hắn thậm chí có thể lưu lại tinh thần lực trong đầu người ta, sau đó khống chế cho tinh thần lực nổ mạnh ở một cự ly nhất định, tạo ra thương tổn ở một mức độ nào đó. Lý Quần hôn mê cũng là do tổ chức não bộ đã bị tổn thương sau một vụ nổ tinh thần lực.
Hắn đã từng lấy rất nhiều người sống sót không biết gì ở xung quanh mình làm thí nghiệp, có người bị tổn hại về não không thể phản kháng, sau khi tỉnh lại lúc nào cũng đau đầu, thiếu hụt ký ức hoặc tinh thần hoảng hốt, thậm chí là không tỉnh lại, cũng có người ngủ một giấc là khỏe, phản ứng của mỗi người mỗi khác.
Dù vậy gã đã đủ mạnh, thử hỏi những dị năng khác có làm được như thế không?
Nhưng đối với dị năng giả, hiệu quả tinh thần lực của gã bị giảm đi một khoảng, ít nhất gã không thể âm thầm xâm nhập vào đầu óc của người khác, cũng không thể lưu trữ tinh thần lực lâu dài trong đó, nên đối với Thiệu Bình, kỳ thật dù gã có muốn giết, trong hoàn cảnh hai người không giáp mặt nhau thì gã có muốn giết cũng không thể tùy tiện nghĩ là giết được. Đáng tiếc, Thiệu Bình đã thiếu kiến thức lại còn sợ chết nên mới dễ dàng mắc câu.
Dù thế nào thì một chiêu toàn lực của gã vẫn có thể khiến một người không chết cũng bị thương nặng, gã còn lo lắng mình thật sự sẽ giết Diệp Tiêu, làm hỏng việc nên mới không dám dùng hết toàn bộ dị năng.
Nhưng gã không biết, Diệp Tiêu là người biết lợi dụng lũ phế vật, trước khi giết Chu Nham, anh đã cảm thụ dị năng của Chu Nham một phen.
Dị năng của Chu Nham khác với Đinh Cẩm Ba, tuy cùng thuộc phương diện tinh thần lực, Chu Nham thiên về mê hoặc, làm dao động tâm trí con người, khiến người ta không tự chủ được mà đánh mất thần trí, rất thử thách ý chí. Diệp Tiêu cứ ép bản thân nhiều lần rơi vào trong sự mê hoặc đó rồi giãy dụa tỉnh táo lại.
Quá trình đó rất đau khổ. Tận sâu trong lòng Diệp Tiêu có một quá khứ không muốn nhớ lại, câu hỏi của Chu Nham đối với người khác thì chẳng có gì liên quan đến đau khổ, nhưng với anh lại là tra khảo linh hồn. Thế mà anh vẫn giữ được một nửa đầu óc cuat mình thanh tỉnh, không ngừng tìm kiến biện pháp phá giải công kích tinh thần lực, cuối cùng anh cũng tìm được cách.
Tinh thần lực của Đinh Cẩm Ba sắc bén, nhanh gọn, như một mũi tên bắn lén, nhưng so với loại tra khảo tâm hồn kia cũng chỉ là trò trẻ con. Diệp Tiêu hoàn toàn có thể gánh được, nhưng để lừa gạt Đinh Cẩm Ba và vì một nguyên nhân không thể nói nào đó, anh tỏ ra mình cực kỳ thê thảm, ói ra cả máu, không chỉ ói máu mà còn “đau đầu hoa mắt, chân bước liêu xiêu” đứng không vững nữa.
Hai người phụ nữ định bắt chuyện thét lên kinh ngạc rồi rời đi, mọi người xung quanh cũng đi vòng qua anh, hiệu quả hiện trường rất sống động.
Quả nhiên Đinh Cẩm Ba đã bị lừa, không hề hoài nghi, nhưng vẫn chưa đủ, sự kiêng kị của gã đối với Diệp Tiêu không chỉ là nói suông mà thôi. Vì thế gã nhường Chu Hồng đánh Diệp Tiêu lần thứ hai.
Dị năng của Chu Hồng là “Cách không khống vật (Điều khiển vật từ xa, không cần dùng tay)”. Cô ta khống chế một đám dao, tặng cho Diệp Tiêu một loạt mưa dao.
Vô số lưỡi dao chợt lóe hàn quang rồi bay vụt xuống một cách đột ngột, Diệp Tiêu vừa mới đứng lên những lưỡi dao kia đã tới trước mắt, cắt vào những khớp xương chủ yếu trên toàn thân anh mấy lần.
Trong những tiếng “vút vút vút” nhỏ, vật liệu may mặc bị cứa đứt, da thịt bị cắt ra, từng đường máu tươi thật nhỏ pha lẫn trong ánh sáng lạnh lẽo vẫy ra khắp nơi. Diệp Tiêu lập tức nghiêng đầu, như chịu không nổi nhiều lưỡi dao đồng thời tập kích, anh lùi về sau mấy bước, “ầm” một tiếng đụng vào tường.
Như thật sự bị tổn thương xương khớp, thân hình anh tuấn vốn dĩ đứng thẳng lại mềm yếu dựa vào tường, miễn cưỡng cố gắng mới không ngã xuống, khắp người toàn là miệng vết thương, máu loang ra nhanh chóng làm ướt quần áo bị cắt vụn.
Anh thở ra nặng nề, chậm rãi quay đầu, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén mà âm trầm, giống như hàn băng, bên dưới khóe mắt bên trái còn có hai vệt máu chậm rãi xuất hiện, máu rỉ ra, nhanh chóng trượt xuống.
Nếu không phải anh kịp thời né tránh, chỉ sợ bị đâm mù luôn rồi.
Thấy một màn này, Lâm Đàm Đàm cuối cùng cũng không kiềm chế được mà gầm lên “A a a a a a!!” Cô đứng phắt dậy, đầu va vào nóc xe cũng không để ý, chỉ còn thiếu siết cổ tài xế mà thét: “Lái nhanh lên! Chạy nhanh lên! Nhanh nữa lên!”
------(Tác giả có lời muốn nói)-----
Diệp bảo bảo chơi với lửa ha ha ha
Về phần tại sao Đàm Đàm lại tin tưởng hai người đó là CP thì tôi đã đề từng đề cập qua. Sự thật lịch sử về Diệp Tiêu đã bị hủy, sau này tuy rằng đội khảo cũ đã phục hồi một ít, nhưng phần lớn cuộc đời anh được lấy ra từ thông tin lịch sử của người khác, vì thế nên phát sinh rất nhiều phỏng đoán, chính sử, dã sử, đồng nhân, cả đống lộn xộn trộn thành một mớ. Ai không tin thì sẽ không tin, ai tin thì lại tin hoàn toàn, không ai có chứng cứ xác thực. Mà Đàm Đàm thì vẫn luôn tin tưởng, tình huống này như đang tố cáo cô ấy chính tay hủy hoại CP, không chấp nhận nổi cũng có thể hiểu được, vì không ai nói với cô ấy rõ ràng hai người này không thể nào đến với nhau, cũng không ai có thể cho cô ấy đáp án, bao gồm chính cô ấy. Hơn nữa, cô ấy vẫn cho rằng tình cảm mình dành cho Diệp Tiêu là thuần túy. Đột nhiên phát hiện mình phát sinh tình yêu nam nữ với idol, trong lúc kinh hoàng, phản ứng đầu tiên là muốn “lập lại trật tự” (nguyên văn là “Chuyển loạn thành chính” tức là đưa mọi thứ về vị trí cũ, bình đình, lập lại trật tự) cũng rất bình thường nhỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.