Chương 138
Tây Đại Tần
19/02/2022
Lâm Đàm Đàm thả chiếc gối mềm mại đầy đặn của mình xuống, chiếc gối chất bằng nhung vàng nhạt đặt cạnh chiếc gối xanh đen của Diệp Tiêu, hai
chiếc ở cạnh nhau thế mà có vẻ rất hợp.
Cô gãi cằm, thưởng thức một phen, cũng tự giác giữ da mặt dày, thoải mái xoay người lại, nhìn thấy gương mặt Diệp Tiêu cứng đờ, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ.
Cô kinh ngạc nhìn anh, lại xem đồng hồ, còn mấy phút nữa: “Anh sao thế? Bây giờ đã bắt đầu rồi à?”
“Không...” Diệp Tiêu nghiêm mặt, nghiêm túc châm chước cách dùng từ: “Anh cảm thấy....như vậy không hay cho lắm.”
“Không hay?” Lâm Đàm Đàm quay đầu nhìn gối của mình: “Không phải anh muốn ở chung à?”
“...” Diệp Tiêu cuối cùng đã biết cái gì là ‘tự bê đá đập chân mình’. Nhưng không phải cô ấy biết mình đang đùa hả? Không ngờ bé ngốc này lại tin là thật rồi.
Thứ nhất, anh không muốn cô phải tủi thân khi chưa có nghi lễ đàng hoàng. Thứ hai, anh không muốn người khác khinh thường cô. Hơn nữa bây giờ còn có: Cô không thật sự thích anh, cô nhóc còn ngây thơ chưa rõ, chắc còn chưa hiểu được thích còn phân chia thành nhiều loại, nhưng lại tin tưởng anh. Giữ lấy cô là một chuyện, nhưng Diệp Tiêu không định chiếm lợi từ cô.
Mà lúc này...
Diệp Tiêu hít sâu một hơi, tránh ánh mắt tò mò của cô: “Anh đã suy nghĩ cẩn thận, em còn nhỏ, chúng ta cứ giữ quan hệ trước mắt là được rồi.
Lâm Đàm Đàm chớp mắt: “Em đâu có nhỏ, sang năm là hai mươi mốt tuổi rồi!” Kiếp trước cô cũng đã tròn hai mươi mốt tuổi, cơ thể này cũng không chênh lệch gì. Tương lai dân số ít, tuổi kết hôn ở nữ là 18 tuổi, nên đủ 18 tuổi đã chân chính là người lớn, có thể kết hôn sinh con rồi.
Trước mạt thế, pháp luật quy định tuổi kết hôn là 20 tuổi, cô cũng đã đủ tuổi, nên sao anh lại thấy cô còn nhỏ?
Sự nghi hoặc và không phục thuần túy của cô khiến Diệp Tiêu nghẹn. Lâm Đàm Đàm: Kỳ ghê, chính anh nói muốn ở chung, bây giờ lại là anh cảm thấy ngại ngùng mắc cỡ, rốt cuộc anh đang nghĩ gì thế? Đàn ông thật khó hiểu.
Cô ‘hừ’ một tiếng, ôm gối của mình định về, trong lòng cảm thấy không vui, nhưng ôm gối bỏ đi thì mất mặt quá, cô quyết định... xây phòng xong một mình cô ở, dù anh có tới cũng phải đạp anh ra ngoài.
Diệp Tiêu thấy cô tức giận, vội kéo cô lại: “Đàm Đàm, anh không có ý gì khác... anh... Lúc sáng anh chỉ đùa thôi.”
Lâm Đàm Đàm ‘A’ một tiếng, sau đó chậm rãi hiểu ra, hay cho ban ngày anh nói muốn ở chung với với nhau, ra toàn chọc cô thôi!
Cô giận, hại cô rối rắm lâu như vậy, còn xây dựng tâm lý, sao anh xấu xa vậy!
Thế là cô đảo mắt, mím môi, ôm gối ngồi xuống giường: “Thì ra là anh đùa, làm em còn chờ mong nữa chứ. Em đã nghĩ xong phải trang trí nhà chúng ta thế nào, nói ở chung với nhau thì phải có đồ đôi, tốt nhất còn là đồ tình nhân. Còn có một phòng ngủ một phòng khách, phải to một chút, em nghĩ khoảng 30 mét vuông như cái phòng này còn chưa đủ, định nhờ thợ làm to hơn một chút...”
Cô đếm ngón tay như đang tính toán: “Em còn nghĩ hai chúng ta không thể xuống bếp, vậy phòng bếp cũng không cần thiết, nhưng phòng tắm phải làm to một chút, làm cho anh cái bồn tắm lớn, đếm lúc đó em có cũng có thể ngâm bồn, em đã sớm muốn có một cái bồn tắm thật to... Đúng rồi, nhất định phải có giường lớn, 1m8 vẫn khá chật, giường siêu to ba mét, có thể tha hồ lăn, tốt nhất có hình tình yêu nữa, trải nệm mềm mềm, chăn đỏ rực, anh thấy sao?”
Diệp Tiêu nghe thấy hai mắt trợn trừng, theo bản năng nhìn vào cái tay trắng như tuyết cứ lắc tới lắc lui của cô, theo lời cô nói, suy nghĩ của anh cũng bất giác thay đổi, cuối cùng trong đầu cứ lặp đi lặp lại ngâm bồn tắm lớn, quay cuồng tít mù, xoay tròn... Khụ khụ, sao có thể suy nghĩ đen tối vậy chứ!
Cuối cùng, Lâm Đàm Đàm lại mím môi: “Thì ra anh chọc em, anh không muốn ở chung với em xíu nào, làm hại em vui vẻ cả buổi, đau lòng quá!”
Diệp Tiêu há hốc, nửa ngày mới thốt ra một câu: “Anh không nghĩ là...”
“Hừ, anh còn dám!” Lâm Đàm Đàm hung dữ nhìn lỗ tai hồng hồng và vẻ mặt luống cuống của anh, trong lòng cười: Hì hì hì, cho anh trêu em nè!
Diệp Tiêu nhíu mày cả buổi: “Vậy chúng ta...”
“Nghĩ hay nhỉ, anh đã mất đi một lần cơ hội! Em muốn thay phiên ngủ chung với mấy bạn nhỏ dễ thường của em, anh đừng có ở chung với em, có rất nhiều bạn ở chung với em!” Cô kiêu ngạo lắc đầu rồi vùi mặt vào gối nằm, lén mở một mắt ra, nhìn Diệp Tiêu lộ vẻ mặt buồn bực, trong lòng cười ha ha ngã tới ngã lui.
Chọc Diệp Tiêu vui ghê, sao lại có thể đáng yêu vậy chứ!
Đáng yêu thì đáng yêu, đến 9 giờ Diệp Tiêu lại phải ngâm mình trong tâm trạng ảo não vì đã đánh mất một cơ hội tốt, nhưng cũng không mấy khó chịu, có thể thấy phương pháp làm dời sự chú ý vẫn rất hữu hiệu, chỉ là lúc trước không tìm đúng chỗ để dời.
Sau 3 giờ, Lâm Đàm Đàm không chút lưu luyến ôm gối của mình đi, Diệp Tiêu nhìn cánh cửa đóng lại, nhấc chăn mình đã xếp gọn gàng, chậm rì rì chui vào, trong lòng còn đang nghĩ tới chiếc giường lớn 3 mét rộng rãi có màu đỏ tình yêu.
Xong rồi, giường lớn đã mọc cánh bỏ anh đi.
...
Cô gãi cằm, thưởng thức một phen, cũng tự giác giữ da mặt dày, thoải mái xoay người lại, nhìn thấy gương mặt Diệp Tiêu cứng đờ, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ.
Cô kinh ngạc nhìn anh, lại xem đồng hồ, còn mấy phút nữa: “Anh sao thế? Bây giờ đã bắt đầu rồi à?”
“Không...” Diệp Tiêu nghiêm mặt, nghiêm túc châm chước cách dùng từ: “Anh cảm thấy....như vậy không hay cho lắm.”
“Không hay?” Lâm Đàm Đàm quay đầu nhìn gối của mình: “Không phải anh muốn ở chung à?”
“...” Diệp Tiêu cuối cùng đã biết cái gì là ‘tự bê đá đập chân mình’. Nhưng không phải cô ấy biết mình đang đùa hả? Không ngờ bé ngốc này lại tin là thật rồi.
Thứ nhất, anh không muốn cô phải tủi thân khi chưa có nghi lễ đàng hoàng. Thứ hai, anh không muốn người khác khinh thường cô. Hơn nữa bây giờ còn có: Cô không thật sự thích anh, cô nhóc còn ngây thơ chưa rõ, chắc còn chưa hiểu được thích còn phân chia thành nhiều loại, nhưng lại tin tưởng anh. Giữ lấy cô là một chuyện, nhưng Diệp Tiêu không định chiếm lợi từ cô.
Mà lúc này...
Diệp Tiêu hít sâu một hơi, tránh ánh mắt tò mò của cô: “Anh đã suy nghĩ cẩn thận, em còn nhỏ, chúng ta cứ giữ quan hệ trước mắt là được rồi.
Lâm Đàm Đàm chớp mắt: “Em đâu có nhỏ, sang năm là hai mươi mốt tuổi rồi!” Kiếp trước cô cũng đã tròn hai mươi mốt tuổi, cơ thể này cũng không chênh lệch gì. Tương lai dân số ít, tuổi kết hôn ở nữ là 18 tuổi, nên đủ 18 tuổi đã chân chính là người lớn, có thể kết hôn sinh con rồi.
Trước mạt thế, pháp luật quy định tuổi kết hôn là 20 tuổi, cô cũng đã đủ tuổi, nên sao anh lại thấy cô còn nhỏ?
Sự nghi hoặc và không phục thuần túy của cô khiến Diệp Tiêu nghẹn. Lâm Đàm Đàm: Kỳ ghê, chính anh nói muốn ở chung, bây giờ lại là anh cảm thấy ngại ngùng mắc cỡ, rốt cuộc anh đang nghĩ gì thế? Đàn ông thật khó hiểu.
Cô ‘hừ’ một tiếng, ôm gối của mình định về, trong lòng cảm thấy không vui, nhưng ôm gối bỏ đi thì mất mặt quá, cô quyết định... xây phòng xong một mình cô ở, dù anh có tới cũng phải đạp anh ra ngoài.
Diệp Tiêu thấy cô tức giận, vội kéo cô lại: “Đàm Đàm, anh không có ý gì khác... anh... Lúc sáng anh chỉ đùa thôi.”
Lâm Đàm Đàm ‘A’ một tiếng, sau đó chậm rãi hiểu ra, hay cho ban ngày anh nói muốn ở chung với với nhau, ra toàn chọc cô thôi!
Cô giận, hại cô rối rắm lâu như vậy, còn xây dựng tâm lý, sao anh xấu xa vậy!
Thế là cô đảo mắt, mím môi, ôm gối ngồi xuống giường: “Thì ra là anh đùa, làm em còn chờ mong nữa chứ. Em đã nghĩ xong phải trang trí nhà chúng ta thế nào, nói ở chung với nhau thì phải có đồ đôi, tốt nhất còn là đồ tình nhân. Còn có một phòng ngủ một phòng khách, phải to một chút, em nghĩ khoảng 30 mét vuông như cái phòng này còn chưa đủ, định nhờ thợ làm to hơn một chút...”
Cô đếm ngón tay như đang tính toán: “Em còn nghĩ hai chúng ta không thể xuống bếp, vậy phòng bếp cũng không cần thiết, nhưng phòng tắm phải làm to một chút, làm cho anh cái bồn tắm lớn, đếm lúc đó em có cũng có thể ngâm bồn, em đã sớm muốn có một cái bồn tắm thật to... Đúng rồi, nhất định phải có giường lớn, 1m8 vẫn khá chật, giường siêu to ba mét, có thể tha hồ lăn, tốt nhất có hình tình yêu nữa, trải nệm mềm mềm, chăn đỏ rực, anh thấy sao?”
Diệp Tiêu nghe thấy hai mắt trợn trừng, theo bản năng nhìn vào cái tay trắng như tuyết cứ lắc tới lắc lui của cô, theo lời cô nói, suy nghĩ của anh cũng bất giác thay đổi, cuối cùng trong đầu cứ lặp đi lặp lại ngâm bồn tắm lớn, quay cuồng tít mù, xoay tròn... Khụ khụ, sao có thể suy nghĩ đen tối vậy chứ!
Cuối cùng, Lâm Đàm Đàm lại mím môi: “Thì ra anh chọc em, anh không muốn ở chung với em xíu nào, làm hại em vui vẻ cả buổi, đau lòng quá!”
Diệp Tiêu há hốc, nửa ngày mới thốt ra một câu: “Anh không nghĩ là...”
“Hừ, anh còn dám!” Lâm Đàm Đàm hung dữ nhìn lỗ tai hồng hồng và vẻ mặt luống cuống của anh, trong lòng cười: Hì hì hì, cho anh trêu em nè!
Diệp Tiêu nhíu mày cả buổi: “Vậy chúng ta...”
“Nghĩ hay nhỉ, anh đã mất đi một lần cơ hội! Em muốn thay phiên ngủ chung với mấy bạn nhỏ dễ thường của em, anh đừng có ở chung với em, có rất nhiều bạn ở chung với em!” Cô kiêu ngạo lắc đầu rồi vùi mặt vào gối nằm, lén mở một mắt ra, nhìn Diệp Tiêu lộ vẻ mặt buồn bực, trong lòng cười ha ha ngã tới ngã lui.
Chọc Diệp Tiêu vui ghê, sao lại có thể đáng yêu vậy chứ!
Đáng yêu thì đáng yêu, đến 9 giờ Diệp Tiêu lại phải ngâm mình trong tâm trạng ảo não vì đã đánh mất một cơ hội tốt, nhưng cũng không mấy khó chịu, có thể thấy phương pháp làm dời sự chú ý vẫn rất hữu hiệu, chỉ là lúc trước không tìm đúng chỗ để dời.
Sau 3 giờ, Lâm Đàm Đàm không chút lưu luyến ôm gối của mình đi, Diệp Tiêu nhìn cánh cửa đóng lại, nhấc chăn mình đã xếp gọn gàng, chậm rì rì chui vào, trong lòng còn đang nghĩ tới chiếc giường lớn 3 mét rộng rãi có màu đỏ tình yêu.
Xong rồi, giường lớn đã mọc cánh bỏ anh đi.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.