Chương 8
Tây Đại Tần
06/03/2020
Lúc này, Lâm Đàm Đàm không biết nam thần nhà mình đang dùng camera giám
sát theo dõi mình từ một nơi cách xa 20 cây số, nên với màn nhảy cửa sổ
không đứng vững, cô không hề cảm thấy xấu hổ, mắt cá chân trái vẫn còn
hơi đau đây này.
Bên ngoài hàng rào, cách cô chỉ khoảng 4, 5 mét, một con zombie vì sự xuất hiện của cô mà vô cùng kích động, cô mượn ánh đèn bên ngoài biệt thự nhìn thử, phát hiện con kia không có tài trèo tường, không thèm liếc nó thêm một cái.
Cô đến trước mặt con zombie đã bị hạ gục, nhặt một nhánh cây chọc chọc vào óc nó, chọc đến một thứ cứng rắn, cô lấy nó ra, cọ xát trong bụi cỏ một hồi rồi mới dùng khăn tay bao nó lại, nhặt lên.
Màu này, hình như là mộc hệ, nhưng cũng không phải?
Cô lau sạch sẽ vết bẩn trên tinh hạch, soi dưới đèn đường, lại soi dưới ánh đèn một chút, rốt cuộc xác định, đây không phải màu lục, là màu xanh.
Tinh hạch phong hệ.
Zombie phong hệ đó, hèn gì có thể trèo tường sớm như vậy, chạy nhanh như trộm.
Tinh hạch này cô không dùng được nhưng nam thần dùng được, tiếc là nam thần không có ở đây, với năng lực của anh ấy cũng không thiếu mấy viên tinh hạch cấp 1 đâu nhỉ?
Cô nghĩ vậy nhưng lại hồn nhiên không biết nam thần nhà mình đang ngồi trước màn hình, nhìn thứ trên tay cô, lòng đầy nghi hoặc.
“Đó là gì?” Câu này không phải câu hỏi của Diệp Tiêu, mà là câu hỏi trong lòng của các đội viên không biết tụ lại phía sau từ lúc nào.
Những người này khi nãy ai ăn thì ăn, ai ngủ thì ngủ, ai nằm ngay đơ thì nằm ngay đơ. Bây giờ, trừ người đang tắm, những đội viên khác bu hết lại đây, chỉ lên màn hình xám trắng, bàn về cái thứ đang tản mác ra màu xanh trên tay Lâm Đàm Đàm.
“Hình như lấy ra từ trong đầu.”
“Trong đầu zombie có cái gì à? Trước kia cậu không để ý tới sao Mai Mai?”
“Ai lại giết thứ đồ chơi đó rồi còn mở óc nó ra làm gì, chưa kể làm vậy tốn không ít thời gian.”
“’Không phải cậu toàn bắn bể đầu nó à, không có gì bay ra sao?”
Diệp Tiêu không muốn bọn họ ầm ĩ: “Bên ngoài còn nhiều xác zombie các cậu ra đó nhìn thử xem.”
“Khoan đã.” Mai Bách Sinh là người sôi nổi nhất, vừa móc gỉ mắt vừa cười hì hì: “Zombie đâu có chạy, xem cô bé này muốn làm gì đã. Mà cũng phải nói gan con nhóc này lớn thật, zombie đứng cách có một cái hàng rào mà vẫn không sợ.”
“Cậu không thấy cô ấy giết con zombie này thế nào rồi.” Người vừa rồi đi ngang sau ghế sofa thấy đủ một màn giết zombie- Giang Hiểu Thiên nói, chính tên này đã gọi những người khác tới.
“Giết như thế nào?”
“Cực kỳ trâu bò, để kể cho nghe…”
Bên kia, Lâm Đàm Đàm có chút tiếc nuối thu lại tinh hạch phong hệ, đến bên cạnh tường, muốn nhổ cây rìu trên tường xuống, cô cho rằng chỉ cần rút một cái nó sẽ ra, kết quả là nó lại chẳng hề nhúc nhích.
Cô quay đầu nhìn lại, cả phần lưỡi khảm vào tường, việc này cũng không lạ, vừa rồi cô cho dị năng kim hệ bám vào lưỡi rìu, bén biết bao nhiêu, cắt đầu zombie cấp 1 như cắt tàu hủ, tường xi- măng cũng đỡ không được, cây rìu khảm vào tường như thể nó vốn mọc ra ở đó.
Cô dùng thêm sức nhưng cây rìu vẫn nằm ở đó không nhúc nhích, cô đành xoắn tay áo, hai tay cùng nắm, dùng chân để hỗ trợ, cố gắng đạp lên tường, chân trái đạp không thuận thì đổi sang chân phải, chân phải đạp mỏi rồi thì đổi lại chân trái, hì hục định rút nó ra ngoài.
Biểu hiện của cô truyền qua màn hình theo dõi bỗng có một loại cảm giác khôi hài không nói nên lời.
Giang Hiểu Thiên đang định thổi phòng Lâm Đàm Đàm ghê gớm cỡ nào có chút thổi không nổi: “…”
“…” Diệp Tiêu vẫn chăm chú nhìn màn hình, sống lưng thẳng tắp đã hơi thả lỏng, đôi mắt biết cười trời sinh cũng lộ ý cười.
Những người khác vẫn lo lắng cho cô nhóc này: “…”
Nói sao đây? Cô nhóc này sao gan to quá vậy? Nhiều zombie với tay qua lan can cào về phía cô như vậy, tuy bức tường kia có vẻ rộng rãi, hai bên lan can có khoảng cách, zombie không bắt được cô, nhưng cảnh này nhìn thôi cũng khiến người ta mướt mồ hôi.
Thực ra, Lâm Đàm Đàm cũng gấp lắm nha, mấy con zombie này giống như bị kích thích đến điên rồi, cứ cố nhào về phía cô, cô lại không muốn bỏ qua cái rìu chữa cháy này, trong khoảng thời gian ngắn biết tìm đâu ra một vũ khí thích hợp như vậy?
Nhưng mắt thấy zombie càng bu càng đông, cuối cùng cô cũng đành bỏ qua, lui về phòng.
Thấy người trong màn hình trở về về phòng, dien/ dan. Le.Quý, Đon những người bên này cũng thở phào, Diệp Tiêu cầm điện thoại, định liên lạc với biệt thự bên kia nhưng không biết tại sao lại không kết nối được.
Giang Hiểu Thiên nói chyện này cũng không có gì, từ lúc biến cố xảy ra tín hiệu lúc có lúc không, bây giờ phần lớn thời gian vẫn có thể liên hệ được, chỉ sợ sau này sẽ ngày càng tệ hơn.
Diệp Tiêu nhìn bầy zombie kêu gào qua màn hình, nói với những người khác: “Nhanh nghỉ ngơi đi, tìm được tuyến đường hợp lý thì xuất phát.”
Mai Bách Sinh hỏi: “Đến chỗ đó?”
“Ừ.”
“Vậy tôi đi với, cô bé này thật thú vị.”
Bạch Trừng nhìn Diệp Tiêu: “Tôi tìm đường, cậu ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi đi.” Đội trưởng của họ là người bận rộn nhất, những người khác có thể luân phiên nghỉ ngơi, anh thì hành động gì cũng có mặt, một hồi khẳng định anh lại tự dẫn đội.
Diệp Tiêu không từ chối nhưng anh không nghỉ ngơi, cũng không ăn, đứng dậy cầm chút công cụ rồi ra ngoài.
Vì sợ lũ zombie lúc trước bị họ giết sẽ thi biến làn thứ hai nên ở mỗi tầng, họ dùng một phòng chứa thi thể, khóa chặt cửa lại. Diệp Tiêu mở cửa căn phòng chứa xác ở lầu 2, một mùi hôi thối phả vào mặt.
dien/ dan. Le.Quý, Đon Anh mặt không đổi sắc, mở đèn, nhìn đống thi thể dị dạng nằm ngổn ngang, rút một cây dao găm bên đùi, xuống tay với cái xác gần nhất.
Chốc lát sau, anh thật sự tìm được thứ gì đó, dùng nước rửa sạch, là một viên bảo thạch trong suốt, màu xanh biếc xinh đẹp.
Anh cẩn thận nhìn một hồi, không nhìn ra bí ẩn gì, bỏ nó vào trong một cái bát, con tiếp theo.
Tiếng bước chân trên hành lang truyền đến, những người khác cũng qua đây, bắt đầu bận bịu.
Đen, đỏ, lam, không màu, không màu, tím….
Rốt cuộc Diệp Tiêu đào ra một viên màu xanh, trong lòng vừa động, có chút cảm ứng với viên này, đồng thời, dưới phòng nghiên cũng báo một tin, họ vô tình phát hiện trong đầu zombie có một thứ, nó ẩn chứa một loại năng lượng kỳ diệu.
Diệp Tiêu xuống đó một chuyến.
Hai nhà khoa học hưng phấn nói ra phát hiện của họ, nhưng nói đi nói lại cũng chỉ là phát hiện một loại năng lượng vô cùng đặc biệt, trước đây chưa từng thấy, cụ thể ra sao thì không biết. Dù sao thứ này không nằm trong chuyên môn của họ, dụng cụ thiếu thốn.
“Chúng tôi đã báo lại cho bên trên biết, thì ra viện khoa học cũng đã bắt đầu nghiên cứu thứ này, đáng tiếc, chúng ta không giúp được gì.” Giáo sư Trình nói.
Diệp Tiêu nghe thấy lời này, nhìn bọn họ một cái.
Nếu không thấy được đoạn theo dõi kia, anh có thể sẽ cho hai người này biết mình có siêu năng lực, phối hợp với họ làm một số thí nghiệm để tìm ra nguyên lý của nó.
Nhưng bây giờ anh không định làm như thế, chỉ cho bọn họ các loại tinh hạch khác màu, để bọn họ tự mày mò.
Hai giờ sáng, Bạch Trừng cuối cùng cũng tìm ra được con đường tốt nhất.
Diệp Tiêu lập tức dẫn người xuất phát, lần này vẫn là 4 người, ngoại trừ Diệp Tiêu còn có Mai Bách Sinh, Từ Ly và Chung Hùng. Bốn người cực mạnh đồng thời ra quân vì cần phải tranh thủ thời gian. dien/ dan. Le.Quý, Đon
Thật sự muốn đi 20 km, đối với những người như họ thì rất nhanh, nhưng dù quy hoạch lộ tuyến tỉ mỉ cũng không thể nào không gặp thứ gì cả, cuối cùng khi đến nơi, trời đã sắp sáng rồi.
Lúc này, Lâm Đàm Đàm đang rầu rĩ, không biết phải rời khỏi biệt thự bằng cách nào.
Xung quanh biệt thự vẫn đầy rẫy zombie, nhưng không giam được cô, chỉ cần nhảy lên biệt thự bên cạnh rồi trốn ra là được, vấn đề là nên nhảy sang tòa nhà bên trái, hay nên nhảy sang tòa bên phải?
“Cháu gái, con muốn đi thật sao?” Bà Từ lo lắng hỏi Lâm Đàm Đàm.
“Dạ, con đi. Bà Từ, thật ngại quá, con đang vội. Lúc con đi, con sẽ cố gắng dẫn một ít zombie bên ngoài đi, không phải bà nói hôm nay cứu viện sẽ đến à? Mọi người cố gắng chờ một ngày là được cứu rồi.”
Thật ra cô rất lo lắng cho già trẻ lớn bé trong nhà, nhưng cô không thể ở lại bảo vệ họ. Mọi người đều đang gặp khó khăn, tự cầu nhiều phúc vậy, cô cũng không chắc mình có thể thuận lợi đến được khu đại học thành Bắc.
Đoạn đường này, cô cũng phải lấy mạng mình ra cược.
Bà Từ thở dài, nhét chút thức ăn vào balo của Lâm Đàm Đàm. Cô để ý thấy sắc mặc của những người khác thay đổi, ánh mắt của người nữ trung niên dẫn theo một cô bé và ông bà nội của hai đứa trẻ khác đều nhìn chằm chằm vào đống thức ăn.
Dù sao thức ăn trong biệt thự cũng không nhiều, bà Từ lại chuẩn bị cho cô cả đống.
“Bà Từ, bà không cần cho con nhiều vậy đâu.” Lâm Đàm Đàm lấy một ít ra ngoài, chỉ chừa lại 3 phần thức ăn cho hôm nay.
Xem ra cô cũng đừng mong tìm vũ khí gì đó, mắc công phải coi sắc mặt của người ta, biệt thự này cũng không có vũ khí nào vừa ý cô.
Vác balo, leo lên lầu, trèo lên nóc nhà, trời tờ mờ sáng, gió trên nóc nhà rất lớn. Cô quan sát tình huống xung quanh biệt thự, sơ đồ địa hình do ông Từ vẽ cho trên tay bị gió thổi phần phật.
Đi thôi, đi tới đâu hay tới đó.
Lâm Đàm Đàm chọn một hướng, phóng ra sợi dây mộc hệ, móc lấy một căn biệt thự gần đó, chạy lấy đà trên nóc nhà, vút -- ầm!
Cô quăng mình sang nóc nhà màu hồng ở phía đối diện, bây giờ cô đã ném mình thành quen, độ dốc của nóc nhà bên này có hơi lớn, cô trượt xuống một đoạn, dùng cả tay và chân mới có thể ổn định cơ thể.
Sau khi đứng lên, cô nghĩ: Đã hứa với người ta dẫn một ít zombie đi, bây giờ mình nên hét lên mấy tiếng hay là ném xuống vài thứ để hấp dẫn sự chú ý của bọn nó?
Vừa nghĩ như thế, cô giật mình phát hiện đám zombie đang bao vây bốn phía xung quanh nhà họ Từ bỗng quay đầu về phía cô, giống như một mình cô còn thơm ngon hơn cả một căn nhà đầy người sống.
“Mẹ ơi!” Có cần nhiệt tình vậy không? Lâm Đàm Đàm lập tức chạy trên nóc nhà, zombie bên dưới bám riết không tha, đuổi theo từng bước chân cô. Cuối cùng cũng nhìn thấy cửa lớn của khu biệt thự, Lâm Đàm Đàm nhảy xuống đất, xông ra ngoài.
Vạn hạnh là đường phố bên ngoài vô cùng an tĩnh, cô chạy thẳng một mạch, đến ngã rẽ trực tiếp nhảy vào ngõ tắt của một vành đai xanh hóa, đá ngã một cái thùng rác.
Lúc cái thùng rác “binh binh bang bang” lăn ra, Lâm Đàm Đàm buộc phải thắng gấp.
Xém chút nữa cô đã tông vào mấy người ở phía đối diện.
Là mấy người đàn ông, họ có mang súng, cô lao tới quá nhanh, bọn họ lập túc giơ súng lên, Lâm Đàm Đàm bị mấy họng súng tối om chỉa vào.
Trái tim như muốn nhảy lên tới cổ họng.
Loại vũ khí có sức sát thương như súng này dù là ai đối diện với nó cũng sẽ thấy lành lạnh.
“Đừng bắn, là người!” Lâm Đàm Đàm giơ hai tay lên, sợ người ta kích động sẽ bóp cò.
Chỉ cần cho cô chút thời gian hòa hoãn, ai đánh ai vẫn còn chưa biết được.
Cho nên đồng thời lúc cô kêu lên, lực lượng cũng đã xuất hiện nơi tay, tay trái mộc hệ chuẩn bị quấy nhiễu và trói buộc, tay phải kim hệ chuẩn bị công kích.
Nhưng may mắn là sau khi cô phát ra tiếng, đối phương không có ý nổ súng, ngược lại hạ súng xuống. Người đứng đầu đội ngũ, có lẽ là thủ lĩnh lên tiếng: “Sao cô lại ra đây? Trong biệt thự xảy ra chuyện gì rồi hả?”
“Hả?” Lâm Đàm Đàm mờ mịt, thất lễ, đại ca ơi anh nhầm người hả? Cô không chút nghĩ ngợi hỏi ngược lại: “Anh là ai?”
Lúc này cô mới có thời gian nhìn mặt đối phương, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, ánh sáng mờ mờ, mấy người này còn đứng ngược sáng, cô chỉ có thể thấy được một cái bóng và mơ hồ thấy một đôi mắt sáng. Cảm giác đầu tiên của Lâm Đàm Đàm chính là: Gương mặt người này trông hơi quen quen.
Tiếp đó, cô nghe thấy đối phương bình tĩnh, ung dung trả lời: “Tôi là Diệp Tiêu, đến đón người nhà họ Từ, tối hôm qua cô vẫn còn ở biệt thự nhà họ Từ phải không?”
Diệp Tiêu nhìn người đối diện, tuy hình ảnh trên camera giám sát có hơi mơ hồ, nhưng đại khái vẫn thấy rõ dáng người, anh không nhận nhầm người.
Lâm Đàm Đàm: “...”
Hồn phách Lâm Đàm Đàm đã lìa hỏi xác sau khi nghe thấy hai chữ “Diệp Tiêu”, trong đầu như nổ “ầm” một tiếng.
Mình là ai? Mình đang ở đâu? Mình vừa nghe thấy cái gì? Giả, tất cả chỉ là giả dối, đúng, chắc là mình đang nằm mơ!
Bên ngoài hàng rào, cách cô chỉ khoảng 4, 5 mét, một con zombie vì sự xuất hiện của cô mà vô cùng kích động, cô mượn ánh đèn bên ngoài biệt thự nhìn thử, phát hiện con kia không có tài trèo tường, không thèm liếc nó thêm một cái.
Cô đến trước mặt con zombie đã bị hạ gục, nhặt một nhánh cây chọc chọc vào óc nó, chọc đến một thứ cứng rắn, cô lấy nó ra, cọ xát trong bụi cỏ một hồi rồi mới dùng khăn tay bao nó lại, nhặt lên.
Màu này, hình như là mộc hệ, nhưng cũng không phải?
Cô lau sạch sẽ vết bẩn trên tinh hạch, soi dưới đèn đường, lại soi dưới ánh đèn một chút, rốt cuộc xác định, đây không phải màu lục, là màu xanh.
Tinh hạch phong hệ.
Zombie phong hệ đó, hèn gì có thể trèo tường sớm như vậy, chạy nhanh như trộm.
Tinh hạch này cô không dùng được nhưng nam thần dùng được, tiếc là nam thần không có ở đây, với năng lực của anh ấy cũng không thiếu mấy viên tinh hạch cấp 1 đâu nhỉ?
Cô nghĩ vậy nhưng lại hồn nhiên không biết nam thần nhà mình đang ngồi trước màn hình, nhìn thứ trên tay cô, lòng đầy nghi hoặc.
“Đó là gì?” Câu này không phải câu hỏi của Diệp Tiêu, mà là câu hỏi trong lòng của các đội viên không biết tụ lại phía sau từ lúc nào.
Những người này khi nãy ai ăn thì ăn, ai ngủ thì ngủ, ai nằm ngay đơ thì nằm ngay đơ. Bây giờ, trừ người đang tắm, những đội viên khác bu hết lại đây, chỉ lên màn hình xám trắng, bàn về cái thứ đang tản mác ra màu xanh trên tay Lâm Đàm Đàm.
“Hình như lấy ra từ trong đầu.”
“Trong đầu zombie có cái gì à? Trước kia cậu không để ý tới sao Mai Mai?”
“Ai lại giết thứ đồ chơi đó rồi còn mở óc nó ra làm gì, chưa kể làm vậy tốn không ít thời gian.”
“’Không phải cậu toàn bắn bể đầu nó à, không có gì bay ra sao?”
Diệp Tiêu không muốn bọn họ ầm ĩ: “Bên ngoài còn nhiều xác zombie các cậu ra đó nhìn thử xem.”
“Khoan đã.” Mai Bách Sinh là người sôi nổi nhất, vừa móc gỉ mắt vừa cười hì hì: “Zombie đâu có chạy, xem cô bé này muốn làm gì đã. Mà cũng phải nói gan con nhóc này lớn thật, zombie đứng cách có một cái hàng rào mà vẫn không sợ.”
“Cậu không thấy cô ấy giết con zombie này thế nào rồi.” Người vừa rồi đi ngang sau ghế sofa thấy đủ một màn giết zombie- Giang Hiểu Thiên nói, chính tên này đã gọi những người khác tới.
“Giết như thế nào?”
“Cực kỳ trâu bò, để kể cho nghe…”
Bên kia, Lâm Đàm Đàm có chút tiếc nuối thu lại tinh hạch phong hệ, đến bên cạnh tường, muốn nhổ cây rìu trên tường xuống, cô cho rằng chỉ cần rút một cái nó sẽ ra, kết quả là nó lại chẳng hề nhúc nhích.
Cô quay đầu nhìn lại, cả phần lưỡi khảm vào tường, việc này cũng không lạ, vừa rồi cô cho dị năng kim hệ bám vào lưỡi rìu, bén biết bao nhiêu, cắt đầu zombie cấp 1 như cắt tàu hủ, tường xi- măng cũng đỡ không được, cây rìu khảm vào tường như thể nó vốn mọc ra ở đó.
Cô dùng thêm sức nhưng cây rìu vẫn nằm ở đó không nhúc nhích, cô đành xoắn tay áo, hai tay cùng nắm, dùng chân để hỗ trợ, cố gắng đạp lên tường, chân trái đạp không thuận thì đổi sang chân phải, chân phải đạp mỏi rồi thì đổi lại chân trái, hì hục định rút nó ra ngoài.
Biểu hiện của cô truyền qua màn hình theo dõi bỗng có một loại cảm giác khôi hài không nói nên lời.
Giang Hiểu Thiên đang định thổi phòng Lâm Đàm Đàm ghê gớm cỡ nào có chút thổi không nổi: “…”
“…” Diệp Tiêu vẫn chăm chú nhìn màn hình, sống lưng thẳng tắp đã hơi thả lỏng, đôi mắt biết cười trời sinh cũng lộ ý cười.
Những người khác vẫn lo lắng cho cô nhóc này: “…”
Nói sao đây? Cô nhóc này sao gan to quá vậy? Nhiều zombie với tay qua lan can cào về phía cô như vậy, tuy bức tường kia có vẻ rộng rãi, hai bên lan can có khoảng cách, zombie không bắt được cô, nhưng cảnh này nhìn thôi cũng khiến người ta mướt mồ hôi.
Thực ra, Lâm Đàm Đàm cũng gấp lắm nha, mấy con zombie này giống như bị kích thích đến điên rồi, cứ cố nhào về phía cô, cô lại không muốn bỏ qua cái rìu chữa cháy này, trong khoảng thời gian ngắn biết tìm đâu ra một vũ khí thích hợp như vậy?
Nhưng mắt thấy zombie càng bu càng đông, cuối cùng cô cũng đành bỏ qua, lui về phòng.
Thấy người trong màn hình trở về về phòng, dien/ dan. Le.Quý, Đon những người bên này cũng thở phào, Diệp Tiêu cầm điện thoại, định liên lạc với biệt thự bên kia nhưng không biết tại sao lại không kết nối được.
Giang Hiểu Thiên nói chyện này cũng không có gì, từ lúc biến cố xảy ra tín hiệu lúc có lúc không, bây giờ phần lớn thời gian vẫn có thể liên hệ được, chỉ sợ sau này sẽ ngày càng tệ hơn.
Diệp Tiêu nhìn bầy zombie kêu gào qua màn hình, nói với những người khác: “Nhanh nghỉ ngơi đi, tìm được tuyến đường hợp lý thì xuất phát.”
Mai Bách Sinh hỏi: “Đến chỗ đó?”
“Ừ.”
“Vậy tôi đi với, cô bé này thật thú vị.”
Bạch Trừng nhìn Diệp Tiêu: “Tôi tìm đường, cậu ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi đi.” Đội trưởng của họ là người bận rộn nhất, những người khác có thể luân phiên nghỉ ngơi, anh thì hành động gì cũng có mặt, một hồi khẳng định anh lại tự dẫn đội.
Diệp Tiêu không từ chối nhưng anh không nghỉ ngơi, cũng không ăn, đứng dậy cầm chút công cụ rồi ra ngoài.
Vì sợ lũ zombie lúc trước bị họ giết sẽ thi biến làn thứ hai nên ở mỗi tầng, họ dùng một phòng chứa thi thể, khóa chặt cửa lại. Diệp Tiêu mở cửa căn phòng chứa xác ở lầu 2, một mùi hôi thối phả vào mặt.
dien/ dan. Le.Quý, Đon Anh mặt không đổi sắc, mở đèn, nhìn đống thi thể dị dạng nằm ngổn ngang, rút một cây dao găm bên đùi, xuống tay với cái xác gần nhất.
Chốc lát sau, anh thật sự tìm được thứ gì đó, dùng nước rửa sạch, là một viên bảo thạch trong suốt, màu xanh biếc xinh đẹp.
Anh cẩn thận nhìn một hồi, không nhìn ra bí ẩn gì, bỏ nó vào trong một cái bát, con tiếp theo.
Tiếng bước chân trên hành lang truyền đến, những người khác cũng qua đây, bắt đầu bận bịu.
Đen, đỏ, lam, không màu, không màu, tím….
Rốt cuộc Diệp Tiêu đào ra một viên màu xanh, trong lòng vừa động, có chút cảm ứng với viên này, đồng thời, dưới phòng nghiên cũng báo một tin, họ vô tình phát hiện trong đầu zombie có một thứ, nó ẩn chứa một loại năng lượng kỳ diệu.
Diệp Tiêu xuống đó một chuyến.
Hai nhà khoa học hưng phấn nói ra phát hiện của họ, nhưng nói đi nói lại cũng chỉ là phát hiện một loại năng lượng vô cùng đặc biệt, trước đây chưa từng thấy, cụ thể ra sao thì không biết. Dù sao thứ này không nằm trong chuyên môn của họ, dụng cụ thiếu thốn.
“Chúng tôi đã báo lại cho bên trên biết, thì ra viện khoa học cũng đã bắt đầu nghiên cứu thứ này, đáng tiếc, chúng ta không giúp được gì.” Giáo sư Trình nói.
Diệp Tiêu nghe thấy lời này, nhìn bọn họ một cái.
Nếu không thấy được đoạn theo dõi kia, anh có thể sẽ cho hai người này biết mình có siêu năng lực, phối hợp với họ làm một số thí nghiệm để tìm ra nguyên lý của nó.
Nhưng bây giờ anh không định làm như thế, chỉ cho bọn họ các loại tinh hạch khác màu, để bọn họ tự mày mò.
Hai giờ sáng, Bạch Trừng cuối cùng cũng tìm ra được con đường tốt nhất.
Diệp Tiêu lập tức dẫn người xuất phát, lần này vẫn là 4 người, ngoại trừ Diệp Tiêu còn có Mai Bách Sinh, Từ Ly và Chung Hùng. Bốn người cực mạnh đồng thời ra quân vì cần phải tranh thủ thời gian. dien/ dan. Le.Quý, Đon
Thật sự muốn đi 20 km, đối với những người như họ thì rất nhanh, nhưng dù quy hoạch lộ tuyến tỉ mỉ cũng không thể nào không gặp thứ gì cả, cuối cùng khi đến nơi, trời đã sắp sáng rồi.
Lúc này, Lâm Đàm Đàm đang rầu rĩ, không biết phải rời khỏi biệt thự bằng cách nào.
Xung quanh biệt thự vẫn đầy rẫy zombie, nhưng không giam được cô, chỉ cần nhảy lên biệt thự bên cạnh rồi trốn ra là được, vấn đề là nên nhảy sang tòa nhà bên trái, hay nên nhảy sang tòa bên phải?
“Cháu gái, con muốn đi thật sao?” Bà Từ lo lắng hỏi Lâm Đàm Đàm.
“Dạ, con đi. Bà Từ, thật ngại quá, con đang vội. Lúc con đi, con sẽ cố gắng dẫn một ít zombie bên ngoài đi, không phải bà nói hôm nay cứu viện sẽ đến à? Mọi người cố gắng chờ một ngày là được cứu rồi.”
Thật ra cô rất lo lắng cho già trẻ lớn bé trong nhà, nhưng cô không thể ở lại bảo vệ họ. Mọi người đều đang gặp khó khăn, tự cầu nhiều phúc vậy, cô cũng không chắc mình có thể thuận lợi đến được khu đại học thành Bắc.
Đoạn đường này, cô cũng phải lấy mạng mình ra cược.
Bà Từ thở dài, nhét chút thức ăn vào balo của Lâm Đàm Đàm. Cô để ý thấy sắc mặc của những người khác thay đổi, ánh mắt của người nữ trung niên dẫn theo một cô bé và ông bà nội của hai đứa trẻ khác đều nhìn chằm chằm vào đống thức ăn.
Dù sao thức ăn trong biệt thự cũng không nhiều, bà Từ lại chuẩn bị cho cô cả đống.
“Bà Từ, bà không cần cho con nhiều vậy đâu.” Lâm Đàm Đàm lấy một ít ra ngoài, chỉ chừa lại 3 phần thức ăn cho hôm nay.
Xem ra cô cũng đừng mong tìm vũ khí gì đó, mắc công phải coi sắc mặt của người ta, biệt thự này cũng không có vũ khí nào vừa ý cô.
Vác balo, leo lên lầu, trèo lên nóc nhà, trời tờ mờ sáng, gió trên nóc nhà rất lớn. Cô quan sát tình huống xung quanh biệt thự, sơ đồ địa hình do ông Từ vẽ cho trên tay bị gió thổi phần phật.
Đi thôi, đi tới đâu hay tới đó.
Lâm Đàm Đàm chọn một hướng, phóng ra sợi dây mộc hệ, móc lấy một căn biệt thự gần đó, chạy lấy đà trên nóc nhà, vút -- ầm!
Cô quăng mình sang nóc nhà màu hồng ở phía đối diện, bây giờ cô đã ném mình thành quen, độ dốc của nóc nhà bên này có hơi lớn, cô trượt xuống một đoạn, dùng cả tay và chân mới có thể ổn định cơ thể.
Sau khi đứng lên, cô nghĩ: Đã hứa với người ta dẫn một ít zombie đi, bây giờ mình nên hét lên mấy tiếng hay là ném xuống vài thứ để hấp dẫn sự chú ý của bọn nó?
Vừa nghĩ như thế, cô giật mình phát hiện đám zombie đang bao vây bốn phía xung quanh nhà họ Từ bỗng quay đầu về phía cô, giống như một mình cô còn thơm ngon hơn cả một căn nhà đầy người sống.
“Mẹ ơi!” Có cần nhiệt tình vậy không? Lâm Đàm Đàm lập tức chạy trên nóc nhà, zombie bên dưới bám riết không tha, đuổi theo từng bước chân cô. Cuối cùng cũng nhìn thấy cửa lớn của khu biệt thự, Lâm Đàm Đàm nhảy xuống đất, xông ra ngoài.
Vạn hạnh là đường phố bên ngoài vô cùng an tĩnh, cô chạy thẳng một mạch, đến ngã rẽ trực tiếp nhảy vào ngõ tắt của một vành đai xanh hóa, đá ngã một cái thùng rác.
Lúc cái thùng rác “binh binh bang bang” lăn ra, Lâm Đàm Đàm buộc phải thắng gấp.
Xém chút nữa cô đã tông vào mấy người ở phía đối diện.
Là mấy người đàn ông, họ có mang súng, cô lao tới quá nhanh, bọn họ lập túc giơ súng lên, Lâm Đàm Đàm bị mấy họng súng tối om chỉa vào.
Trái tim như muốn nhảy lên tới cổ họng.
Loại vũ khí có sức sát thương như súng này dù là ai đối diện với nó cũng sẽ thấy lành lạnh.
“Đừng bắn, là người!” Lâm Đàm Đàm giơ hai tay lên, sợ người ta kích động sẽ bóp cò.
Chỉ cần cho cô chút thời gian hòa hoãn, ai đánh ai vẫn còn chưa biết được.
Cho nên đồng thời lúc cô kêu lên, lực lượng cũng đã xuất hiện nơi tay, tay trái mộc hệ chuẩn bị quấy nhiễu và trói buộc, tay phải kim hệ chuẩn bị công kích.
Nhưng may mắn là sau khi cô phát ra tiếng, đối phương không có ý nổ súng, ngược lại hạ súng xuống. Người đứng đầu đội ngũ, có lẽ là thủ lĩnh lên tiếng: “Sao cô lại ra đây? Trong biệt thự xảy ra chuyện gì rồi hả?”
“Hả?” Lâm Đàm Đàm mờ mịt, thất lễ, đại ca ơi anh nhầm người hả? Cô không chút nghĩ ngợi hỏi ngược lại: “Anh là ai?”
Lúc này cô mới có thời gian nhìn mặt đối phương, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, ánh sáng mờ mờ, mấy người này còn đứng ngược sáng, cô chỉ có thể thấy được một cái bóng và mơ hồ thấy một đôi mắt sáng. Cảm giác đầu tiên của Lâm Đàm Đàm chính là: Gương mặt người này trông hơi quen quen.
Tiếp đó, cô nghe thấy đối phương bình tĩnh, ung dung trả lời: “Tôi là Diệp Tiêu, đến đón người nhà họ Từ, tối hôm qua cô vẫn còn ở biệt thự nhà họ Từ phải không?”
Diệp Tiêu nhìn người đối diện, tuy hình ảnh trên camera giám sát có hơi mơ hồ, nhưng đại khái vẫn thấy rõ dáng người, anh không nhận nhầm người.
Lâm Đàm Đàm: “...”
Hồn phách Lâm Đàm Đàm đã lìa hỏi xác sau khi nghe thấy hai chữ “Diệp Tiêu”, trong đầu như nổ “ầm” một tiếng.
Mình là ai? Mình đang ở đâu? Mình vừa nghe thấy cái gì? Giả, tất cả chỉ là giả dối, đúng, chắc là mình đang nằm mơ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.