Chương 144: Chương 90 (2)
Tây Đại Tần
19/03/2022
Mỗi căn cứ đều có tháp tín hiệu trung tâm riêng, kết nối bằng vệ tinh
trên bầu trời, nếu măn mắn có thể tiến hành trao đổi tin tức đơn giản.
Sở dĩ phải nói nếu may mắn là vì những thiết bị trên tháp cũng hỏng
nhiều rồi, thông tin với nhau ở cự ly xa là một chuyện khá xa xỉ, có đôi khi rõ ràng đã kết nối nhưng lỡ đang truyền tin tức giữa chừng lại
zombie phá hoại thì phải tu sửa lại lần nữa.
Hai mươi phút sau, Lữ Kiếm Bình đã đưa ra câu trả lời, đã liên hệ được cho căn cứ Tú Sơn, nhưng quả thật căn cứ đã bị diệt, hiện nay trong căn cứ chỉ có mấy trăm người sống sót, những người khác đều chết cả rồi. Không, phải nói là bị biến thành zombie, đại đa số đã di chuyển theo thi triều.
Bạch Trừng lập tức làm ra một loạt tính toán: “Thi triều bao vây Nguyệt Thành ước chừng khoảng 500 000, căn cứ Nguyệt Thành có 350 000 người, ước chừng trốn đi một phần ba, trừ đi số lượng tiêu hao của thi triều và số zombie mới gia tăng sẽ khoảng 600 000. Căn cứ Tú Sơn có hơn 400 000 người, gần như tất cả đã bị biến thành zombie, lần này thi triều tăng lên đến khoảng 1 triệu con, kéo đến đây hướng đông nam, trên đường lại lôi kéo thêm một ít zombie… Vậy khi chúng kéo đến chỗ chúng ta phỏng chừng sẽ có tận 1 triệu rưỡi.
Anh ta nhíu mày, vẻ mặt rất nghiêm túc, đợt này khác lần zombie vây thành sau hai tháng mưa to trước. Khi đó tuy cũng là thi triều, nhưng kỳ thực có thể nói là từng đợt từng đợt, số lượng du đãng bên ngoài căn cứ vẫn ở mức khoảng hơn 10 000 con.
Nhưng 1 triệu rưỡi con zombie đồng thời ùa lên… xếp chồng lên nhau cũng có thể dễ dàng xếp qua đầu tường.
Tệ nhất chính là, đợt thi triều này đương nhiên có kẻ lãnh đạo, thôn tính hai căn cứ nhỏ trước rồi mới đến căn cứ Ninh thị, nó đang tích tụ lực lượng đó, nếu trên đường lại lôi kéo thêm nhiều zombie một chút…
Có tất cả bao nhiêu zombie rải trong nội thành Ninh thị? Đó chắc chắn là một con số đáng chú ý, nhưng chúng nó không có người dẫn dắt nên cũng không đoàn kết lại tấn công căn cứ, dù sao zombie cũng có bản năng tìm lợi tránh hại, zombie cấp cao thậm trí còn có trí tuệ, sẽ không chọc vào đối tượng không dễ trêu.
Nhưng lúc có thi triều khổng lồ, ai có thể khẳng định những con zombie khác sẽ không gia nhập?
Diệp tiêu nheo mắt, không thể để bọn zombie đến được căn cứ, phải đánh tan bọn nó trước.
Lúc này, Giang Hiểu Thiên đang điên cuồng gõ bàn phím, nói: “Em đã làm ra bản đồ vệ tinh, hiện có một tin tốt và một tin xấu. Tin xấu là theo tốc độ hiện nay, thi triều sẽ đến đây sau hai ngày nữa. Tin tốt là chúng còn chưa qua sông.”
Căn cứ Tú Sơn và căn cứ Ninh thị thuộc cùng một tỉnh nhưng ở giữa cách nhau một con sông, trên sông có xây mấy cây cầu lớn, nếu hủy đi những cây cầu kia, việc qua sông sẽ trở nên khó khăn, muốn đi đường vòng sẽ phải vòng một đường lớn như một thành thị.
“Nhưng phải nhanh một chút.” Giang Hiểu Thiên lại nói: “Chúng nó sắp đến bờ sông rồi.”
Diệp Tiêu lại liên hệ cho Lữ Kiếm Bình, mở miệng liền hỏi: “Thủ trưởng Lữ, trong căn cứ có phải có một chiến máy bay chiến đấu không?”
Một lát sau, trong quân doanh ở trung tâm căn cứ, Lữ Kiếm Bình và Diệp Tiêu đứng trước một chiếc máy bay chiến đấu dẹt có màu bạc, Lữ Kiếm Bình trầm giọng nói: “Lúc mạt thế vừa bùng nổ, vì bảo vệ người sống sót trong căn cứ, khu cảnh bị của chúng ta đã phái ra tất cả máy bay chiến đấu, không ngờ lại đụng phải đàn zombie chim, bất ngờ không kịp đề phòng, gần như tất cả chiến cơ đã hy sinh, chỉ còn lại một chiếc này. Sau này, nó lại chấp hành một ít nhiệm vụ khác, đạn đạo trang bị cho nó đã dùng hết rồi, chỉ còn lại một quả đặc biệt và hai quả bom thường. (Editor: một quả XX và hai quả XX, chả biết là gì nên tui chế đó)
Lữ Kiếm Bình nói với Diệp Tiêu: “Giờ cậu cứ mang nó đi đi, phải cẩn thận nguy hiểm từ không trung, đạn dược cũng chỉ có 3 quả, có 4 chiếc cầu lớn, tôi sẽ phái thêm một chiếc máy bay trực thăng hỗ trợ cậu.”
Diệp Tiêu còn chưa trả lời, một giọng nói từ đàng xa vang lên: “Lão Lữ, tôi vừa nhận được lệnh hỗ trợ căn cứ Ninh thị phá hủy cầu lớn.”
Hai người nhìn lại, người tới chính là nhóm người Hàn Anh. Hàn Anh liếc mắc nhìn Diệp Tiêu, cười với vẻ xin lỗi rồi đưa cho Lữ Kiếm Bình một văn kiện điện tử, ý chính chủ yếu là muốn để Hàn Anh điều khiển máy bay chiến đấu của căn cứ Ninh thị cho nổ cầu lớn, do Tư lệnh Viên đương nhiệm ký tên.
Lữ Kiếm Bình nhất thời có hơi tức giận, lạnh lùng đáp: “Căn cứ chúng tôi có phi công riêng.”
Hàn Anh nhìn sang một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đứng bệnh cạnh mình. Người nọ đứng nghiêm chân, hành quân lễ, giọng vang dội: “Không quân XX, phó đội trưởng đội hai bộ đội phi hành, Quách Đào!
Hàn Anh trình ra căn cứ xác thực về Quách Đào, nói: “Quách Đào đi lính đã 15 năm, là một phi công cực kỳ xuất sắc, chắc chắn chuyên nghiệp hàng đầu.”
Gã nhìn Lữ Kiếm Bình, khu cảnh bị của Ninh thị lúc trước không hề có phi công nào có thâm niên hơn Quách Đào, giờ đương nhiên cũng không có.”
Gã lại vô cùng thành khẩn nói với Diệp Tiêu: “Diệp Tiêu, anh biết cậu là nhân tài toàn năng, nhưng việc này rất quan trọng, vẫn nên giao cho người chuyên nghiệp nhất làm đi. Dù sao lúc nào cũng có thể có uy hiếp từ không trung, chỉ có người chuyên nghiệp nhất mới có thể đưa ra đối sách hoàn mỹ.”
Lữ Kiếm Bình cũng đồng ý: “Được, nói vậy thì các cậu nhanh xuất phát đi.”
Máy bay chiến đấu lập tức xuất phát bằng đường băng dự lưu trong quân doanh. Máy bay trực thăng quân dụng cũng đến trước đại đội Chính Dương, Từ Thấm nhận được tin từ Diệp tiêu đã chuẩn bị bom xong, lúc này đã đặt chúng lên máy bay trực thăng.
Máy bay trực thăng lần nữa cất cánh, bay về hướng Tây Bắc.
Diệp Tiêu kiểm tra bốn trái bom Từ Thấm đã chuẩn bị, bỗng dưng cảm thấy là lạ, quay ngoắc về phía góc cabin, thất thanh gọi: “Đàm Đàm? Em lên đây làm gì?!”
Lâm Đàm Đàm đã cố gắng cuộn cuộn cuộn cuộn mình thành một quả cầu, còn lấy dây thừng linh tinh các thứ che trước mình, không ngờ vẫn bị anh phát hiện, cô cười cười: “Hồi nãy á, em leo lên lúc anh lấy bom.”
Diệp Tiêu phát hiện thế mà mình chẳng hề hay biết: “Em lên đây làm gì?”
Lâm Đàm Đàm sờ mũi: “Cái đó… ừm, khó có dịp được ngồi máy bay trực thăng nên em lên đây trải nghiệm á.”
Dưới ánh mắt nghiêm túc của Diệp Tiêu, cô nhỏ giọng xuống: “Được rồi, là do em sợ anh gặp phải zombie chim, em lên đây để cho anh thêm một tầng bảo hiểm mà!”
Ngực Diệp Tiêu phập phồng, muốn bắt cô đi xuống, nhưng máy bay đã bay khỏi căn cứ, bây giờ trở lại sẽ làm trễ nãi thời gian, trong lúc nhất thời anh không biết phải nói gì cho phải, lát sau chỉ có thể tức giận nói: “Ra đây, còn trốn ở đó làm gì?”
Lâm Đàm Đàm nhìn vẻ mặt anh, cười hì hì chui qua. Diệp Tiêu giúp cô vỗ bớt tro bụi trên người, xoa đầu cô: “Em đó!”
Lâm Đàm Đàm chỉ biết anh đã đồng ý, nói thật ra, cô đã leo đến tận đây, máy bay trực thăng đã cất cánh rồi, anh không đồng ý cũng không được, cô cười gian, lấy máy truyền tin ra báo cho Từ Ly đã bị cô bỏ lại. Anh ta vừa mới bị cô bỏ lại, bây giờ chắc đã phát hiện không thấy cô đâu rồi.
Từ Ly đúng là đang tìm cô, biết cô đi theo Diệp Tiêu mới an tâm lại. Lâm Đàm Đàm cảm thấy hơi có lỗi với anh ta, báo cho anh ta xong liền đứng ở cửa khoang nhìn ra bên ngoài, mặt đất ngày càng xa, cô hỏi: “Chừng nào chúng ta mới tới?”
“Tốc độ tối đa của chiếc máy bay trực thăng này là 400km/h, nửa tiếng nữa có thể đến.”
“Ồ dạ.” Lâm Đàm Đàm gật đầu, lại nhìn phi công phía trước, nhỏ giọng hỏi Diệp Tiêu: “Anh ta là ai vậy?”
Diệp Tiêu trả lời: “Phi công Lữ Kiếm Bình phái tới.”
“Sao không để người của chúng ta lái?”
Diệp Tiêu cũng nhỏ giọng trả lời cô: “Vốn anh định tự lái máy bay chiến đấu, không dẫn theo người khác, Lữ Kiếm Bình cũng sắp xếp máy bay trực thăng hỗ trợ anh phá hủy bốn chiếc cầu lớn, sau này máy bay chiến đấu bị người của Hàn Anh lái đi, anh đổi sang máy bay trực thăng, phi công đã có, cũng không cần cố ý thay đổi người.”
Nếu không sẽ có vẻ không tin tưởng Lữ Kiếm Bình.
Bây giờ bay trên không trung rất nguy hiểm nên Diệp Tiêu không muốn cho ai theo cả, ít đi một người sẽ bớt một phần nguy hiểm, thế mà cô lại leo lên rồi.
Anh bất đắc dĩ nhìn cô nhóc có vẻ rất hiếu kỳ đang sờ chỗ này xem chỗ kia bên cạnh.
Hai mươi phút sau, Lữ Kiếm Bình đã đưa ra câu trả lời, đã liên hệ được cho căn cứ Tú Sơn, nhưng quả thật căn cứ đã bị diệt, hiện nay trong căn cứ chỉ có mấy trăm người sống sót, những người khác đều chết cả rồi. Không, phải nói là bị biến thành zombie, đại đa số đã di chuyển theo thi triều.
Bạch Trừng lập tức làm ra một loạt tính toán: “Thi triều bao vây Nguyệt Thành ước chừng khoảng 500 000, căn cứ Nguyệt Thành có 350 000 người, ước chừng trốn đi một phần ba, trừ đi số lượng tiêu hao của thi triều và số zombie mới gia tăng sẽ khoảng 600 000. Căn cứ Tú Sơn có hơn 400 000 người, gần như tất cả đã bị biến thành zombie, lần này thi triều tăng lên đến khoảng 1 triệu con, kéo đến đây hướng đông nam, trên đường lại lôi kéo thêm một ít zombie… Vậy khi chúng kéo đến chỗ chúng ta phỏng chừng sẽ có tận 1 triệu rưỡi.
Anh ta nhíu mày, vẻ mặt rất nghiêm túc, đợt này khác lần zombie vây thành sau hai tháng mưa to trước. Khi đó tuy cũng là thi triều, nhưng kỳ thực có thể nói là từng đợt từng đợt, số lượng du đãng bên ngoài căn cứ vẫn ở mức khoảng hơn 10 000 con.
Nhưng 1 triệu rưỡi con zombie đồng thời ùa lên… xếp chồng lên nhau cũng có thể dễ dàng xếp qua đầu tường.
Tệ nhất chính là, đợt thi triều này đương nhiên có kẻ lãnh đạo, thôn tính hai căn cứ nhỏ trước rồi mới đến căn cứ Ninh thị, nó đang tích tụ lực lượng đó, nếu trên đường lại lôi kéo thêm nhiều zombie một chút…
Có tất cả bao nhiêu zombie rải trong nội thành Ninh thị? Đó chắc chắn là một con số đáng chú ý, nhưng chúng nó không có người dẫn dắt nên cũng không đoàn kết lại tấn công căn cứ, dù sao zombie cũng có bản năng tìm lợi tránh hại, zombie cấp cao thậm trí còn có trí tuệ, sẽ không chọc vào đối tượng không dễ trêu.
Nhưng lúc có thi triều khổng lồ, ai có thể khẳng định những con zombie khác sẽ không gia nhập?
Diệp tiêu nheo mắt, không thể để bọn zombie đến được căn cứ, phải đánh tan bọn nó trước.
Lúc này, Giang Hiểu Thiên đang điên cuồng gõ bàn phím, nói: “Em đã làm ra bản đồ vệ tinh, hiện có một tin tốt và một tin xấu. Tin xấu là theo tốc độ hiện nay, thi triều sẽ đến đây sau hai ngày nữa. Tin tốt là chúng còn chưa qua sông.”
Căn cứ Tú Sơn và căn cứ Ninh thị thuộc cùng một tỉnh nhưng ở giữa cách nhau một con sông, trên sông có xây mấy cây cầu lớn, nếu hủy đi những cây cầu kia, việc qua sông sẽ trở nên khó khăn, muốn đi đường vòng sẽ phải vòng một đường lớn như một thành thị.
“Nhưng phải nhanh một chút.” Giang Hiểu Thiên lại nói: “Chúng nó sắp đến bờ sông rồi.”
Diệp Tiêu lại liên hệ cho Lữ Kiếm Bình, mở miệng liền hỏi: “Thủ trưởng Lữ, trong căn cứ có phải có một chiến máy bay chiến đấu không?”
Một lát sau, trong quân doanh ở trung tâm căn cứ, Lữ Kiếm Bình và Diệp Tiêu đứng trước một chiếc máy bay chiến đấu dẹt có màu bạc, Lữ Kiếm Bình trầm giọng nói: “Lúc mạt thế vừa bùng nổ, vì bảo vệ người sống sót trong căn cứ, khu cảnh bị của chúng ta đã phái ra tất cả máy bay chiến đấu, không ngờ lại đụng phải đàn zombie chim, bất ngờ không kịp đề phòng, gần như tất cả chiến cơ đã hy sinh, chỉ còn lại một chiếc này. Sau này, nó lại chấp hành một ít nhiệm vụ khác, đạn đạo trang bị cho nó đã dùng hết rồi, chỉ còn lại một quả đặc biệt và hai quả bom thường. (Editor: một quả XX và hai quả XX, chả biết là gì nên tui chế đó)
Lữ Kiếm Bình nói với Diệp Tiêu: “Giờ cậu cứ mang nó đi đi, phải cẩn thận nguy hiểm từ không trung, đạn dược cũng chỉ có 3 quả, có 4 chiếc cầu lớn, tôi sẽ phái thêm một chiếc máy bay trực thăng hỗ trợ cậu.”
Diệp Tiêu còn chưa trả lời, một giọng nói từ đàng xa vang lên: “Lão Lữ, tôi vừa nhận được lệnh hỗ trợ căn cứ Ninh thị phá hủy cầu lớn.”
Hai người nhìn lại, người tới chính là nhóm người Hàn Anh. Hàn Anh liếc mắc nhìn Diệp Tiêu, cười với vẻ xin lỗi rồi đưa cho Lữ Kiếm Bình một văn kiện điện tử, ý chính chủ yếu là muốn để Hàn Anh điều khiển máy bay chiến đấu của căn cứ Ninh thị cho nổ cầu lớn, do Tư lệnh Viên đương nhiệm ký tên.
Lữ Kiếm Bình nhất thời có hơi tức giận, lạnh lùng đáp: “Căn cứ chúng tôi có phi công riêng.”
Hàn Anh nhìn sang một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đứng bệnh cạnh mình. Người nọ đứng nghiêm chân, hành quân lễ, giọng vang dội: “Không quân XX, phó đội trưởng đội hai bộ đội phi hành, Quách Đào!
Hàn Anh trình ra căn cứ xác thực về Quách Đào, nói: “Quách Đào đi lính đã 15 năm, là một phi công cực kỳ xuất sắc, chắc chắn chuyên nghiệp hàng đầu.”
Gã nhìn Lữ Kiếm Bình, khu cảnh bị của Ninh thị lúc trước không hề có phi công nào có thâm niên hơn Quách Đào, giờ đương nhiên cũng không có.”
Gã lại vô cùng thành khẩn nói với Diệp Tiêu: “Diệp Tiêu, anh biết cậu là nhân tài toàn năng, nhưng việc này rất quan trọng, vẫn nên giao cho người chuyên nghiệp nhất làm đi. Dù sao lúc nào cũng có thể có uy hiếp từ không trung, chỉ có người chuyên nghiệp nhất mới có thể đưa ra đối sách hoàn mỹ.”
Lữ Kiếm Bình cũng đồng ý: “Được, nói vậy thì các cậu nhanh xuất phát đi.”
Máy bay chiến đấu lập tức xuất phát bằng đường băng dự lưu trong quân doanh. Máy bay trực thăng quân dụng cũng đến trước đại đội Chính Dương, Từ Thấm nhận được tin từ Diệp tiêu đã chuẩn bị bom xong, lúc này đã đặt chúng lên máy bay trực thăng.
Máy bay trực thăng lần nữa cất cánh, bay về hướng Tây Bắc.
Diệp Tiêu kiểm tra bốn trái bom Từ Thấm đã chuẩn bị, bỗng dưng cảm thấy là lạ, quay ngoắc về phía góc cabin, thất thanh gọi: “Đàm Đàm? Em lên đây làm gì?!”
Lâm Đàm Đàm đã cố gắng cuộn cuộn cuộn cuộn mình thành một quả cầu, còn lấy dây thừng linh tinh các thứ che trước mình, không ngờ vẫn bị anh phát hiện, cô cười cười: “Hồi nãy á, em leo lên lúc anh lấy bom.”
Diệp Tiêu phát hiện thế mà mình chẳng hề hay biết: “Em lên đây làm gì?”
Lâm Đàm Đàm sờ mũi: “Cái đó… ừm, khó có dịp được ngồi máy bay trực thăng nên em lên đây trải nghiệm á.”
Dưới ánh mắt nghiêm túc của Diệp Tiêu, cô nhỏ giọng xuống: “Được rồi, là do em sợ anh gặp phải zombie chim, em lên đây để cho anh thêm một tầng bảo hiểm mà!”
Ngực Diệp Tiêu phập phồng, muốn bắt cô đi xuống, nhưng máy bay đã bay khỏi căn cứ, bây giờ trở lại sẽ làm trễ nãi thời gian, trong lúc nhất thời anh không biết phải nói gì cho phải, lát sau chỉ có thể tức giận nói: “Ra đây, còn trốn ở đó làm gì?”
Lâm Đàm Đàm nhìn vẻ mặt anh, cười hì hì chui qua. Diệp Tiêu giúp cô vỗ bớt tro bụi trên người, xoa đầu cô: “Em đó!”
Lâm Đàm Đàm chỉ biết anh đã đồng ý, nói thật ra, cô đã leo đến tận đây, máy bay trực thăng đã cất cánh rồi, anh không đồng ý cũng không được, cô cười gian, lấy máy truyền tin ra báo cho Từ Ly đã bị cô bỏ lại. Anh ta vừa mới bị cô bỏ lại, bây giờ chắc đã phát hiện không thấy cô đâu rồi.
Từ Ly đúng là đang tìm cô, biết cô đi theo Diệp Tiêu mới an tâm lại. Lâm Đàm Đàm cảm thấy hơi có lỗi với anh ta, báo cho anh ta xong liền đứng ở cửa khoang nhìn ra bên ngoài, mặt đất ngày càng xa, cô hỏi: “Chừng nào chúng ta mới tới?”
“Tốc độ tối đa của chiếc máy bay trực thăng này là 400km/h, nửa tiếng nữa có thể đến.”
“Ồ dạ.” Lâm Đàm Đàm gật đầu, lại nhìn phi công phía trước, nhỏ giọng hỏi Diệp Tiêu: “Anh ta là ai vậy?”
Diệp Tiêu trả lời: “Phi công Lữ Kiếm Bình phái tới.”
“Sao không để người của chúng ta lái?”
Diệp Tiêu cũng nhỏ giọng trả lời cô: “Vốn anh định tự lái máy bay chiến đấu, không dẫn theo người khác, Lữ Kiếm Bình cũng sắp xếp máy bay trực thăng hỗ trợ anh phá hủy bốn chiếc cầu lớn, sau này máy bay chiến đấu bị người của Hàn Anh lái đi, anh đổi sang máy bay trực thăng, phi công đã có, cũng không cần cố ý thay đổi người.”
Nếu không sẽ có vẻ không tin tưởng Lữ Kiếm Bình.
Bây giờ bay trên không trung rất nguy hiểm nên Diệp Tiêu không muốn cho ai theo cả, ít đi một người sẽ bớt một phần nguy hiểm, thế mà cô lại leo lên rồi.
Anh bất đắc dĩ nhìn cô nhóc có vẻ rất hiếu kỳ đang sờ chỗ này xem chỗ kia bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.