Chương 153: Chương 92 (4)
Tây Đại Tần
26/04/2022
Lần này Bạch Trừng đem theo mười mấy người, trừ 4 người gồm chính anh
ta, Giang Hiểu Thiên, Từ Ly, Trình Kỳ Nam thì còn mười lăm người nữa, ai cũng là dị năng giả mạnh mẽ. Mười chín người, thêm một đám động thực
vật biến dị chen nhau trên bốn chiếc xe, trong đó có một chiếc là xe tải nhỏ. Chỗ ngồi vốn chỉ vừa đủ, nhưng thêm một phi công, một Hàn Anh nửa
chết nửa sống, giờ thêm cả Diệp Tiêu và Lâm Đàm Đàm lại càng chật chội.
Thời gian cấp bách, cũng không kịp sắp xếp chỗ ngồi, cuối cùng Lâm Đàm Đàm và Diệp Tiêu lại chen lách cùng nhau, không ngồi thoải mái được. Để Lâm Đàm Đàm không quá khó chịu, Diệp Tiêu ôm cô vào lòng.
Cô dựa vào người anh, kề sát quần áo ẩm dính, ngửi thấy mùi máu tươi dày đặc, dùng ánh mắt lo lắng nhìn anh, chuyển năng lượng mộc hệ cho anh. Mới nãy lúc bị treo bằng dây thừng, siết chặt như vậy không biết có làm anh bị thương không nữa.
Diệp Tiêu im lặng vỗ về trấn an cô.
Xe chạy một đường nhanh như chớp, đụng độ zombie cũng trực tiếp chạy qua. Tính năng của bốn chiếc xe này rất tốt, tông thế nào cũng không sao, chỉ cơ hơi xốc nảy. Lâm Đàm Đàm sợ Diệp Tiêu bị xốc nảy bèn lặng lẽ đặt sau lưng và phía dưới mông một miếng đệm lót bằng nước, phòng chấn động.
Diêp Tiêu cảm giác được, vẻ mặt cứng lại, sau đó cũng không biết làm sao. Lâm Đàm Đàm mặc kệ anh nghĩ thế nào, im lặng cúi đầu.
Họ đến nơi rất nhanh.
Lâm Đàm Đàm chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, sau đó phát hiện nơi này là Cục Công An.
Xe lái vào sân, mọi người xuống xe, nhanh chóng giải quyết mấy con zombie trong sân, đồng thời đóng cửa lớn lại, đi vào trong tòa nhà.
Trong nhà cũng có mấy con zombie, mấy người Diệp Tiêu, Lâm Đàm Đàm, Bạch Trừng, Giang Hiểu Thiên và Trình Kỳ Nam được bao bọc ở giữa, vốn không đến lược Lâm Đàm Đàm ra tay, mấy dị năng giả chỉ loạt xoạt một chút đã giải quyết xong đám zombie rồi. Có hai người khiêng phi công trên máy bay trực thăng và một người vác Hàn Anh.
Đám động thực vật biến dị cũng theo họ vào trong, náo nhiệt cực kỳ.
Cục Công an này có năm tầng, bọn họ chọn lầu 4 để qua đêm. Lúc này, trời đã tối đen, đương nhiên không có điện. Cũng may trong không gian của Bạch Trừng cái gì cũng có, anh ta lấy ra mấy cái đèn pin công suất lớn, phát cho mỗi người một cái.
Kiểm tra toàn bộ lầu 4 một lần, không thấy có dấu hiệu của nguy hiểm, họ chọn một gian phòng lớn, kéo sát cửa sổ, dọn ra một chỗ để nghỉ ngơi, Bạch Trùng còn lấy ra hai cái đèn lớn đặt trên sàn để chiếu sáng.
Chờ họ dọn phòng xong, những người đến tầng khác cũng đã trở lại, cả Cục Công an đã được thanh lý sạch sẽ.
Lâm Đàm Đàm lo lắng nhìn Diệp Tiêu, nhỏ giọng hỏi: “Anh ổn không?”
Diệp Tiêu giơ tay lên xoa mặt cô, mặt cô lúc nãy dán lên người anh, có dính vết máu, mọi người nhìn theo động tác của Diệp Tiêu mới chú ý đến mặt của Lâm Đàm Đàm, cả đám kinh ngạc, Bạch Trừng hỏi: “Em bị thương à?”
Lâm Đàm Đàm lắc đầu, nhìn về phía Diệp Tiêu. Vừa rồi tình huống khẩn cấp, mọi người cũng không đặc biệt chú ý đến anh, giờ Diệp Tiêu bị ngọn đèn chiếu vào, ai cũng kinh ngạc khi thấy người anh toàn là máu, trên quần áo, cổ, tay, thậm chí những nơi anh đi qua cũng để lại vết máu nhàn nhạt.
Bạch Trừng sợ hãi: “A Tiêu, cậu...”
“Không sao đâu.” Diệp Tiêu thản nhiên nói: “Chuyện nhỏ thôi, đừng để ý, qua một thời gian nữa sẽ ổn.” Anh lại nói với Lâm Đàm Đàm: “Anh không sao, đừng lo lắng.”
Bạch Trừng cau mày, những người khác cũng không hỏi nhiều.
Lâm Đàm Đàm ngẫm nghĩ một hồi, nói: “Lúc nãy em thấy tường vây bên ngoài hơi thấp, hay em đi gia cố một chút?”
Từ Ly đứng ra: “Anh đi cùng em.”
Hai dị năng giả khác nhìn nhau, cũng nói: “Chúng tôi cũng đi cùng Lâm tiểu thư.”
Diệp Tiêu do dự một hồi: “Em cẩn thận một chút.” Sau đó lại kêu thêm mấy người đi chung với cô.
Lâm Đàm Đàm vừa đi, Diệp Tiêu mệt mỏi dựa vào mặt bàn, từ lúc bị treo trên khinh khí cầu đến giờ, anh chịu đựng rất cực nhọc. Bây giờ là lúc anh nên tịnh dưỡng nhất, chịu chút xốc nãy cũng hơi miễn cưỡng rồi.
Bạch Trừng nhíu mày nhìn anh, ngọn đèn chiếu lên tay áo anh, trong tay áo đang có máy chảy ra: “Rốt cuộc là có gì, thương thế của cậu Đàm Đàm cũng không trị được sao?”
“Không phải ngoại thương, là một chút vấn đề trong cơ thể, cũng không phải chuyện xấu, chỉ là thoạt nhìn có hơi dọa người thôi.” Diệp Tiêu cố gắng chịu đựng cảm giác suy yếu, đứng lên: “Có khăn không?”
Bạch Trừng đưa khăn lông cho anh, Diệp Tiêu cầm lấy lau vết máu trên tay, trên cổ, trên người, trên bàn, anh nói khẽ: “Đàm Đàm biết tình huống của tôi, lúc tình hình đáng sợ hơn cũng đã thấy, nhưng tôi không muốn cô ấy lo lắng quá mức.”
Bạch Trừng hiểu, cũng cố gắng làm giảm mức độ nghiêm trọng.
Diệp Tiêu lại nói: “Có quần áo sạch sẽ không? Giống bộ tôi đang mặc ấy.”
Bạch Trừng trừng mắt, thầm nói quần áo của anh vốn khác nhau mấy đâu? Trời nóng lên từ mặc áo trong mày đen y như nhau, quả thực cứ như cả tháng chỉ mặc một bộ đồ, ngay cả nút áo cũng không khác nhau là mấy, ai không biết còn tưởng anh lấy hàng bán sỉ từ chợ nào đó.
Lúc Diệp Tiêu đang thay quần áo, Lâm Đàm Đàm đã xuống dưới lầu, làm cho tường vây quanh Cục Công an càng dày càng cao, cao đến chừng ba tầng lầu, dùng hết dị năng thổ hệ trong cơ thể luôn.
Những dị năng gia khác ngạc nhiên, bọn họ tự nhận mình mạnh mẽ, nhưng so với trình độ làm bức tường cao lên đến chừng này vẫn thấy mặc cảm.
Lâm Đàm Đàm kiểm tra một lượt, thấy không có vấn đề gì liền xoay người về. Chợt nghe có tiếng cạc cạc, chít chít, chiếu đèn qua, hai con ngỗng lớn và một đám chuột biến dị, còn có Tam Căng đang nằm trên mặt đất cách đó không xa, cả đám đều đang nhìn cô, cô thấy lòng mình thật ấm áp, vội bước đến sờ chúng nó: “Sao mấy đứa cũng xuống đây? Nào, chúng ta đi lên.”
Một đám động vật xuống xong lại lên chúng nó leo cầu thang cũng chẳng dễ dàng, ngỗng đong đong đưa dưa, Tam Căn thì cố trườn bò, đám chuột biến dị nhảy nhót, Lâm Đàm Đàm thấy vừa buồn cười vừa cảm động.
Trở lại tầng 4, trên đất trên bàn có hai cái đèn lớn, soi sáng một mảnh. Cô nhìn Diệp Tiêu, thấy anh đang ngồi nói chuyện với Bạch Trừng nên cũng không đến gần. Cô ngồi trên đất, chuẩn bị một tấm đệm, bị một đám động vật xoay quanh liền ôm chúng, lần lượt cho bọn nó năng lượng mộc hệ.
Cô vừa cho chúng ăn vừa nói: “Mấy đứa tới tìm chị hả, ngoan quá, chị cảm ơn nhe.” “Eo, cưng bẩn quá, về phải tắm cho cưng mới được.” “Có đói không? Nhà kho nhỏ à, cho mấy quả hạch đi.”
Cho chúng ăn mộc hệ dị năng là phong trào cho Tam Căn phát động, đám chuột biến dị vì tranh thủ tình cảm cũng đòi ăn mộc hệ dị năng. Lâm Đàm Đàm không phải ngày nào cũng cho chúng năng lượng, mỗi khi bọn nó làm được chuyện gì đáng khen cô mới cho chúng, lúc này cả đám vui đến điên luôn rồi.
Hai con ngỗng được cho ăn mấy lần cũng giương mắt nhìn.
“Đừng nóng đừng nóng, ai cũng có phần.” Lâm Đàm Đàm cũng không biết tại sao dị năng mộc hệ lại có lực hấp dẫn lớn với bọn nó như vậy, trừ Tam Căn ra chắc chỉ là ham náo nhiệt, nhưng cô cũng càng cảm nhận đươc sự trọng yếu của dị năng mộc hệ, quyết định sau này sẽ không dùng năng lượng hệ này bừa bãi nữa.
Mấy người xung quanh thấy cô như vậy cũng không trách, còn thấy tò mò. Diệp Tiêu ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt lấp lánh ý cười dịu dàng.
Anh lại nói tiếp: “Nói vậy tức là Lữ Kiếm Bình không tham dự vào chuyện này.” Bọn họ vừa nhận được điện báo từ căn cứ, Từ Thấm nói ngắn gọn thu hoạch của hôm nay, đám đàn em của Hàn Anh đã bị tóm, từ khẩu cung của họ có thể thấy chỉ những kẻ trung thành với Hàn Anh nhất mới động thủ với Diệp Tiêu, Lữ Kiếm Bình không có tham gia.
Đương nhiên cũng có người muốn kéo Lữ Kiếm Bình xuống nước nhưng đã bị Từ Thấm nhìn thấu.
Thấy hai chiếc máy bay mãi không quay về điểm xuất phát, Diệp Tiêu và Hàn Anh cũng không về, đại đội Chính Dương còn truy bắt người của Hàn Anh, đương nhiên Lữ Kiếm Bình cũng nhận ra có chuyện mới vội vàng tra xét tình huống bên đại viện, biểu hiện này cho thấy ông ta hoàn toàn không biết gì cả.
Bạch Trừng nói: “Hẳn là không, làm như vậy chả có lợi gì cho ông ta cả.” Anh ta cười cười: “Dù sao người nhận nhiệm vụ là Hàn Anh, không phải ông ta.”
Vẻ mặt Diệp Tiêu lạnh đi, cái gọi là nhiệm vụ A017 là do Tư Lệnh trưởng đích thân ra lệnh, đúng là để anh vào mắt.
Anh hỏi: “Hàn Anh đâu?”
“Ở cách vách, nhưng không ổn lắm.”
Diệp Tiêu đứng lên: “Qua đó xem.”
Lâm Đàm Đàm thấy họ đứng lên, kinh ngạc hỏi: “Các anh đi đâu vậy?”
Diệp Tiêu nói: “Đi xem Hàn Anh.”
Lâm Đàm Đàm vô cùng kinh ngạc: “Sao anh ta còn chưa chết? Chiến cơ không phải đã nổ mạnh, đứt thành hai nửa rồi sao?”
“Bây giờ vẫn còn một hơi, mà nhắc mới nhớ.” Bạch Trừng hỏi: “Đàm Đàm, em có biết sao chiến cơ lại rơi xuống không?” Anh ta vừa hỏi Diệp Tiêu, anh chỉ biết chuyện sau khi chiến cơ bắn đạn pháo xuống, chuyện sau đó thì không biết, chuyện gì đã xảy ra khiến một chiếc chiến cơ có thể rơi xuống tan tành?
Lâm Đàm Đàm sờ mũi, ngượng ngùng nói: “Là em túm nó xuống.”
Bạch Trừng: “?”
Diệp Tiêu: “...”
Diệp Tiêu cho rằng mình nghe không rõ: “Gì cơ?”
“Khụ khụ, thì... em thấy bọn họ thế mà lại dám bắn về phía Diệp Tiêu, tức quá nên khi thấy chiến cơ muốn chạy liền kéo nó từ trên trời xuống.” Lâm Đàm Đàm cười gượng, ngẫm lại hình như có chút khoa trương.
Mắt Bạch Trừng dại ra: “Em làm thế nào vậy?”
“Biến dị năng mộc hệ thành dây thừng á.” Lâm Đàm Đàm ngẫm nghĩ, sau đó nói đúng thực tế: “Lúc đó chiến cơ bay thấp, tốc độ cũng không nhanh, nếu không em cũng không tóm được nó.”
Bạch Trừng:... Lời này thật khiêm tốn nhỉ?
Diệp Tiêu hỏi tiếp: “Còn đúng lúc đập lên chiếc cầu luôn hả?”
“À, này cũng vừa khéo, sau khi em túm lấy chiến cơ, chỉ ném nó đi theo quán tính, cũng không nghĩ nó sẽ đập xuống cầu.”
Diệp Tiêu: “...”
Bạch Trừng: “...”
Mọi người: “...”
Không chỉ hai người Bạch Trừng và Diệp Tiêu, mọi người nghe xong lời này cũng cảm thấy cạn lời. Dùng dị năng túm chiến cơ từ trên trời xuống, còn ném đi? Đây thật sự là chuyện con người có thể làm sao? Rõ ràng đều là dị năng giả, sau lại có người ưu tú đến vậy?
Thời gian cấp bách, cũng không kịp sắp xếp chỗ ngồi, cuối cùng Lâm Đàm Đàm và Diệp Tiêu lại chen lách cùng nhau, không ngồi thoải mái được. Để Lâm Đàm Đàm không quá khó chịu, Diệp Tiêu ôm cô vào lòng.
Cô dựa vào người anh, kề sát quần áo ẩm dính, ngửi thấy mùi máu tươi dày đặc, dùng ánh mắt lo lắng nhìn anh, chuyển năng lượng mộc hệ cho anh. Mới nãy lúc bị treo bằng dây thừng, siết chặt như vậy không biết có làm anh bị thương không nữa.
Diệp Tiêu im lặng vỗ về trấn an cô.
Xe chạy một đường nhanh như chớp, đụng độ zombie cũng trực tiếp chạy qua. Tính năng của bốn chiếc xe này rất tốt, tông thế nào cũng không sao, chỉ cơ hơi xốc nảy. Lâm Đàm Đàm sợ Diệp Tiêu bị xốc nảy bèn lặng lẽ đặt sau lưng và phía dưới mông một miếng đệm lót bằng nước, phòng chấn động.
Diêp Tiêu cảm giác được, vẻ mặt cứng lại, sau đó cũng không biết làm sao. Lâm Đàm Đàm mặc kệ anh nghĩ thế nào, im lặng cúi đầu.
Họ đến nơi rất nhanh.
Lâm Đàm Đàm chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, sau đó phát hiện nơi này là Cục Công An.
Xe lái vào sân, mọi người xuống xe, nhanh chóng giải quyết mấy con zombie trong sân, đồng thời đóng cửa lớn lại, đi vào trong tòa nhà.
Trong nhà cũng có mấy con zombie, mấy người Diệp Tiêu, Lâm Đàm Đàm, Bạch Trừng, Giang Hiểu Thiên và Trình Kỳ Nam được bao bọc ở giữa, vốn không đến lược Lâm Đàm Đàm ra tay, mấy dị năng giả chỉ loạt xoạt một chút đã giải quyết xong đám zombie rồi. Có hai người khiêng phi công trên máy bay trực thăng và một người vác Hàn Anh.
Đám động thực vật biến dị cũng theo họ vào trong, náo nhiệt cực kỳ.
Cục Công an này có năm tầng, bọn họ chọn lầu 4 để qua đêm. Lúc này, trời đã tối đen, đương nhiên không có điện. Cũng may trong không gian của Bạch Trừng cái gì cũng có, anh ta lấy ra mấy cái đèn pin công suất lớn, phát cho mỗi người một cái.
Kiểm tra toàn bộ lầu 4 một lần, không thấy có dấu hiệu của nguy hiểm, họ chọn một gian phòng lớn, kéo sát cửa sổ, dọn ra một chỗ để nghỉ ngơi, Bạch Trùng còn lấy ra hai cái đèn lớn đặt trên sàn để chiếu sáng.
Chờ họ dọn phòng xong, những người đến tầng khác cũng đã trở lại, cả Cục Công an đã được thanh lý sạch sẽ.
Lâm Đàm Đàm lo lắng nhìn Diệp Tiêu, nhỏ giọng hỏi: “Anh ổn không?”
Diệp Tiêu giơ tay lên xoa mặt cô, mặt cô lúc nãy dán lên người anh, có dính vết máu, mọi người nhìn theo động tác của Diệp Tiêu mới chú ý đến mặt của Lâm Đàm Đàm, cả đám kinh ngạc, Bạch Trừng hỏi: “Em bị thương à?”
Lâm Đàm Đàm lắc đầu, nhìn về phía Diệp Tiêu. Vừa rồi tình huống khẩn cấp, mọi người cũng không đặc biệt chú ý đến anh, giờ Diệp Tiêu bị ngọn đèn chiếu vào, ai cũng kinh ngạc khi thấy người anh toàn là máu, trên quần áo, cổ, tay, thậm chí những nơi anh đi qua cũng để lại vết máu nhàn nhạt.
Bạch Trừng sợ hãi: “A Tiêu, cậu...”
“Không sao đâu.” Diệp Tiêu thản nhiên nói: “Chuyện nhỏ thôi, đừng để ý, qua một thời gian nữa sẽ ổn.” Anh lại nói với Lâm Đàm Đàm: “Anh không sao, đừng lo lắng.”
Bạch Trừng cau mày, những người khác cũng không hỏi nhiều.
Lâm Đàm Đàm ngẫm nghĩ một hồi, nói: “Lúc nãy em thấy tường vây bên ngoài hơi thấp, hay em đi gia cố một chút?”
Từ Ly đứng ra: “Anh đi cùng em.”
Hai dị năng giả khác nhìn nhau, cũng nói: “Chúng tôi cũng đi cùng Lâm tiểu thư.”
Diệp Tiêu do dự một hồi: “Em cẩn thận một chút.” Sau đó lại kêu thêm mấy người đi chung với cô.
Lâm Đàm Đàm vừa đi, Diệp Tiêu mệt mỏi dựa vào mặt bàn, từ lúc bị treo trên khinh khí cầu đến giờ, anh chịu đựng rất cực nhọc. Bây giờ là lúc anh nên tịnh dưỡng nhất, chịu chút xốc nãy cũng hơi miễn cưỡng rồi.
Bạch Trừng nhíu mày nhìn anh, ngọn đèn chiếu lên tay áo anh, trong tay áo đang có máy chảy ra: “Rốt cuộc là có gì, thương thế của cậu Đàm Đàm cũng không trị được sao?”
“Không phải ngoại thương, là một chút vấn đề trong cơ thể, cũng không phải chuyện xấu, chỉ là thoạt nhìn có hơi dọa người thôi.” Diệp Tiêu cố gắng chịu đựng cảm giác suy yếu, đứng lên: “Có khăn không?”
Bạch Trừng đưa khăn lông cho anh, Diệp Tiêu cầm lấy lau vết máu trên tay, trên cổ, trên người, trên bàn, anh nói khẽ: “Đàm Đàm biết tình huống của tôi, lúc tình hình đáng sợ hơn cũng đã thấy, nhưng tôi không muốn cô ấy lo lắng quá mức.”
Bạch Trừng hiểu, cũng cố gắng làm giảm mức độ nghiêm trọng.
Diệp Tiêu lại nói: “Có quần áo sạch sẽ không? Giống bộ tôi đang mặc ấy.”
Bạch Trừng trừng mắt, thầm nói quần áo của anh vốn khác nhau mấy đâu? Trời nóng lên từ mặc áo trong mày đen y như nhau, quả thực cứ như cả tháng chỉ mặc một bộ đồ, ngay cả nút áo cũng không khác nhau là mấy, ai không biết còn tưởng anh lấy hàng bán sỉ từ chợ nào đó.
Lúc Diệp Tiêu đang thay quần áo, Lâm Đàm Đàm đã xuống dưới lầu, làm cho tường vây quanh Cục Công an càng dày càng cao, cao đến chừng ba tầng lầu, dùng hết dị năng thổ hệ trong cơ thể luôn.
Những dị năng gia khác ngạc nhiên, bọn họ tự nhận mình mạnh mẽ, nhưng so với trình độ làm bức tường cao lên đến chừng này vẫn thấy mặc cảm.
Lâm Đàm Đàm kiểm tra một lượt, thấy không có vấn đề gì liền xoay người về. Chợt nghe có tiếng cạc cạc, chít chít, chiếu đèn qua, hai con ngỗng lớn và một đám chuột biến dị, còn có Tam Căng đang nằm trên mặt đất cách đó không xa, cả đám đều đang nhìn cô, cô thấy lòng mình thật ấm áp, vội bước đến sờ chúng nó: “Sao mấy đứa cũng xuống đây? Nào, chúng ta đi lên.”
Một đám động vật xuống xong lại lên chúng nó leo cầu thang cũng chẳng dễ dàng, ngỗng đong đong đưa dưa, Tam Căn thì cố trườn bò, đám chuột biến dị nhảy nhót, Lâm Đàm Đàm thấy vừa buồn cười vừa cảm động.
Trở lại tầng 4, trên đất trên bàn có hai cái đèn lớn, soi sáng một mảnh. Cô nhìn Diệp Tiêu, thấy anh đang ngồi nói chuyện với Bạch Trừng nên cũng không đến gần. Cô ngồi trên đất, chuẩn bị một tấm đệm, bị một đám động vật xoay quanh liền ôm chúng, lần lượt cho bọn nó năng lượng mộc hệ.
Cô vừa cho chúng ăn vừa nói: “Mấy đứa tới tìm chị hả, ngoan quá, chị cảm ơn nhe.” “Eo, cưng bẩn quá, về phải tắm cho cưng mới được.” “Có đói không? Nhà kho nhỏ à, cho mấy quả hạch đi.”
Cho chúng ăn mộc hệ dị năng là phong trào cho Tam Căn phát động, đám chuột biến dị vì tranh thủ tình cảm cũng đòi ăn mộc hệ dị năng. Lâm Đàm Đàm không phải ngày nào cũng cho chúng năng lượng, mỗi khi bọn nó làm được chuyện gì đáng khen cô mới cho chúng, lúc này cả đám vui đến điên luôn rồi.
Hai con ngỗng được cho ăn mấy lần cũng giương mắt nhìn.
“Đừng nóng đừng nóng, ai cũng có phần.” Lâm Đàm Đàm cũng không biết tại sao dị năng mộc hệ lại có lực hấp dẫn lớn với bọn nó như vậy, trừ Tam Căn ra chắc chỉ là ham náo nhiệt, nhưng cô cũng càng cảm nhận đươc sự trọng yếu của dị năng mộc hệ, quyết định sau này sẽ không dùng năng lượng hệ này bừa bãi nữa.
Mấy người xung quanh thấy cô như vậy cũng không trách, còn thấy tò mò. Diệp Tiêu ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt lấp lánh ý cười dịu dàng.
Anh lại nói tiếp: “Nói vậy tức là Lữ Kiếm Bình không tham dự vào chuyện này.” Bọn họ vừa nhận được điện báo từ căn cứ, Từ Thấm nói ngắn gọn thu hoạch của hôm nay, đám đàn em của Hàn Anh đã bị tóm, từ khẩu cung của họ có thể thấy chỉ những kẻ trung thành với Hàn Anh nhất mới động thủ với Diệp Tiêu, Lữ Kiếm Bình không có tham gia.
Đương nhiên cũng có người muốn kéo Lữ Kiếm Bình xuống nước nhưng đã bị Từ Thấm nhìn thấu.
Thấy hai chiếc máy bay mãi không quay về điểm xuất phát, Diệp Tiêu và Hàn Anh cũng không về, đại đội Chính Dương còn truy bắt người của Hàn Anh, đương nhiên Lữ Kiếm Bình cũng nhận ra có chuyện mới vội vàng tra xét tình huống bên đại viện, biểu hiện này cho thấy ông ta hoàn toàn không biết gì cả.
Bạch Trừng nói: “Hẳn là không, làm như vậy chả có lợi gì cho ông ta cả.” Anh ta cười cười: “Dù sao người nhận nhiệm vụ là Hàn Anh, không phải ông ta.”
Vẻ mặt Diệp Tiêu lạnh đi, cái gọi là nhiệm vụ A017 là do Tư Lệnh trưởng đích thân ra lệnh, đúng là để anh vào mắt.
Anh hỏi: “Hàn Anh đâu?”
“Ở cách vách, nhưng không ổn lắm.”
Diệp Tiêu đứng lên: “Qua đó xem.”
Lâm Đàm Đàm thấy họ đứng lên, kinh ngạc hỏi: “Các anh đi đâu vậy?”
Diệp Tiêu nói: “Đi xem Hàn Anh.”
Lâm Đàm Đàm vô cùng kinh ngạc: “Sao anh ta còn chưa chết? Chiến cơ không phải đã nổ mạnh, đứt thành hai nửa rồi sao?”
“Bây giờ vẫn còn một hơi, mà nhắc mới nhớ.” Bạch Trừng hỏi: “Đàm Đàm, em có biết sao chiến cơ lại rơi xuống không?” Anh ta vừa hỏi Diệp Tiêu, anh chỉ biết chuyện sau khi chiến cơ bắn đạn pháo xuống, chuyện sau đó thì không biết, chuyện gì đã xảy ra khiến một chiếc chiến cơ có thể rơi xuống tan tành?
Lâm Đàm Đàm sờ mũi, ngượng ngùng nói: “Là em túm nó xuống.”
Bạch Trừng: “?”
Diệp Tiêu: “...”
Diệp Tiêu cho rằng mình nghe không rõ: “Gì cơ?”
“Khụ khụ, thì... em thấy bọn họ thế mà lại dám bắn về phía Diệp Tiêu, tức quá nên khi thấy chiến cơ muốn chạy liền kéo nó từ trên trời xuống.” Lâm Đàm Đàm cười gượng, ngẫm lại hình như có chút khoa trương.
Mắt Bạch Trừng dại ra: “Em làm thế nào vậy?”
“Biến dị năng mộc hệ thành dây thừng á.” Lâm Đàm Đàm ngẫm nghĩ, sau đó nói đúng thực tế: “Lúc đó chiến cơ bay thấp, tốc độ cũng không nhanh, nếu không em cũng không tóm được nó.”
Bạch Trừng:... Lời này thật khiêm tốn nhỉ?
Diệp Tiêu hỏi tiếp: “Còn đúng lúc đập lên chiếc cầu luôn hả?”
“À, này cũng vừa khéo, sau khi em túm lấy chiến cơ, chỉ ném nó đi theo quán tính, cũng không nghĩ nó sẽ đập xuống cầu.”
Diệp Tiêu: “...”
Bạch Trừng: “...”
Mọi người: “...”
Không chỉ hai người Bạch Trừng và Diệp Tiêu, mọi người nghe xong lời này cũng cảm thấy cạn lời. Dùng dị năng túm chiến cơ từ trên trời xuống, còn ném đi? Đây thật sự là chuyện con người có thể làm sao? Rõ ràng đều là dị năng giả, sau lại có người ưu tú đến vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.