Xuyên Đến Mạt Thế Làm Vợ Đại Lão
Chương 15
Nguyệt Bách
10/08/2024
Dưới sự ngầm đồng ý của tiểu đội,
nam nhân chặn đường xe của họ vui vẻ dẫn bọn bọ đi về phía một ngôi nhà
có sân lớn, bên ngoài có hàng rào sắt cũ kỹ, cây cối chết khô che chắn
miễn cưỡng xem như an toàn.
"Mấy nhà xung quanh đều bị làm cho tan nát, chỉ có nhà này là còn nguyên. Bên trong có bốn phòng ngủ, nếu chia ra thì có thể đủ cho chúng ta." Nam nhân nói chuyện đến lưu lót, nhìn bốn người bọn họ vừa bước xuống xe.
Hai người ngồi ghế phía trước có vẻ là đàn em của nam nhân ngồi ghế sau, còn một thiếu niên,...trông nhỏ tuổi như vậy, chắc là em trai lão đại này đi?
Thiếu niên đi xuống có gương mặt nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, mềm mại một đoàn làm cho người ta có cảm giác y rất ngoan.
Nam nhân bất giác có cảm tình thầy giáo học trò với y, dù sao học sinh của hắn cũng cỡ độ tuổi này. Đáng tiếc, đa số đều đã chết.
"Tôi tên Doãn Bình, hân hạnh được làm quen." Nam nhân giới thiệu nói, bản thân dẫn họ đi vào ngôi nhà.
"Chào anh, tôi là Ngụy Nhâm, tên ngốc này là Lục Kỳ Ân. Còn nam nhân kia là lão đại chúng tôi, Kỷ Lâm Hạo và....người lão đại yêu, Mạt Kỳ Miểu." Ngụy Nhâm nở nụ cười công nghiệp như thường lệ, ánh mắt đánh giá xung quanh ngôi nhà xem thử có an toàn không.
Doãn Bình nghe được đoạn sau thầm kinh ngạc, thế mà là người yêu của nhau?
Một người như tản băng, cao to lại sắt bén, một người mềm mại đáng yêu, nho nhỏ một đoàn..... Cặp này, cũng thật thú vị.
Két-----
Cửa gỗ của ngôi nhà mở ra, bên trong là tro bụi do lâu ngày chưa quét dọn sạch sẽ.
"Quân Ý, Thiệu Châu, hai người mau xuống đây!." Doãn Bình phía dưới hô lên, không tới một phút hai người một nam một nữ đỡ nhau đi xuống, người nữ có vẻ bị thương ở chân khá nặng đi lại không được thuận tiện.
"Bọn họ sẽ giúp chúng ta sao...?."Cô gái mái tóc đen dài buộc thành đuôi ngựa cao ráo mát mẻ phía sau đầu, gương mặt xinh xắn đáng yêu nhỏ giọng hỏi.
"Chắc là vậy." Doãn Bình cười cười nói, cũng không nói chắc là sẽ giúp.
Ngụy Nhâm thầm khen ngợi, thầy giáo này còn rất biết điều.
Kỷ Lâm Hạo từ lúc xuống xe vẫn im lặng, liếc ngang ba người xa lạ một cái liền nắm tay nhỏ của Mạt Kỳ Miểu đi đến cái ghế sô pha giữa phòng khách ngồi xuống.
Mạt Kỳ Miểu muốn ngồi bên cạnh liền bị bàn tay to lớn áp tới, chớp mắt một cái đã ngồi trên đùi nam nhân.
"Không cần, tôi có thể tự ngồi...." Mang tai nhanh chóng đỏ lên thất thường, ánh mắt nhìn về hướng nam nhân cầu xin.
"Dơ." Một tay kéo vòng eo nhỏ nhắn lại gần mình, hắn dụi đầu vào cổ y ngửi mùi hương thơm mát trên người thiếu niên.
Từ lúc có không gian, Mạt Kỳ Miểu không để mình chịu thiệt tắm rửa rất sạch sẽ, hơn nữa mỗi khi đem nước ra ngoài tắm y đều cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của nam nhân nhìn mình. Đợi y vừa mới tắm ra, chưa kịp mặc đồ vào liền bị bế lên ôm hôn hơn cả tiếng mới được tha.
Mạt Kỳ Miểu nghe hắn nói liền ngẩn người, là vì ghế dơ cho nên muốn y ngồi trên người hắn sao?.
Tất nhiên đó chỉ là một lí do chính đáng, còn lí do sâu xa là do hắn muốn tuyên bố chủ quyền. Hai người theo hắn thì không sao, gã nam nhân mới gặp cũng không sao, nhưng hai người vừa mới bước xuống này trên người có loại khí chất xuất sắc khiến hắn không thích.
Nhưng mọi người ở đây đều sống trong mạt thể đã lâu nhìn được nhiều thế sự, tất nhiên nhìn ra được nam nhân này là muốn đánh dấu chủ quyền, tuyên bố thiếu niên là của hắn.
"Khụ, mời ngồi." Ngụy Nhâm đánh vỡ im lặng xấu hổ, tự mình ngồi vào một bên ghế khác.
Những người khác cũng lục đục làm theo, xem như không thấy gì lúc nãy.
"Thế mọi người tại sao lại ở chỗ này? Không đi đến căn cứ khác sinh sống sao?." Ngụy Nhâm bat đầu công cuộc thâm dò của mình, nhẹ giọng tiếp cận đối tượng, dù trên mặt vẫn là ý cười công nghiệp nhưng trong lòng đã sớm nâng cảnh giác lên cao độ.
"Chúng tôi vốn là người của căn cứ X, cũng là nơi mọi người muốn đến. Do thi triều nên căn cứ đà đỗ sập, số người sống sót không quá hai mươi, đa số đều là trụ cột của căn cứ..
Sở dĩ không rời đi là vì Quân Ý, cô ấy bị thương khá nặng. Thiệu Châu là bác sĩ nói cần ít nhất nửa tháng mới có thể đi lại bình thường, chúng tôi cũng chưa muốn đi ngay nên liều mình ở lại. Thức ăn nước uống sớm đã hết, tôi đang đi tìm thì liền gặp mọi người." Doãn Bình đại diên trở lời, trên gương mặt không tỏ cảm xúc gì. Chuyện này sớm muộn rồi cũng đến, họ đã sớm liệu trước được.
"Sao mọi người biết tối nay sẽ có thi triều một lần nữa tại căn cứ X?." Ngụy Nhâm trầm ngâm nghe xong cũng không bài tỏ thương tiếc gì, mở miệng hỏi thêm vấn đề khác.
"Chúng tôi nghe thấy!." Thiếu niên tên Thiệu Châu lúc này nói, ánh mắt căm phẫn, bàn tay siết chặt lại.
"Nghe ai?." Ngụy Nhâm ồ một tiếng.
"Thủ lĩnh căn cứ cùng một gã lạ mặt nói chuyện, chúng tôi vô tình nghe thấy. Lúc căn cứ xảy ra chuyện, thủ lĩnh liền sớm đã biến mất. Tất cả mọi người cho rằng hắn chết nhưng tôi thì không, trong lúc hỗn loạn tôi đã nhìn thấy hắn bỏ trốn giữ thân mình trước tiên!." Cô gái tên Quân Ý trả lời, vè mặt căm hận.
"Chân của tôi là do bị hắn phát hiện làm bị thương, nếu không có Thiệu Châu cùng Doãn Bình giúp đỡ, tôi bây giờ đã chết rồi." Quân Ý hốc mắt hơi đỏ, bờ môi do thiếu nước sớm đã khô khan nứt nẻ.
"Đây." Lục Kỳ Ân không biết lấy đâu ra chai nước, rất đúng thời điểm đưa cho Quân Ý.
Ngụy Nhâm liếc hắn một cái, "Còn nghe được gì không?.".
"Còn, chuyện này rất quan trọng...." Doãn Bình nghiêm trọng, ánh mắt liếc nhìn nam nhân đang ôm thiếu niên ngồi trên ghế.
Từ lúc ngủ dậy Mạt Kỳ Miểu phát hiện nam nhân tên Doãn Bình luôn nói chuyện cùng đội bọn họ, nhưng cậu không xen vào. Cũng không biết làm sao cho nên liền xem như không nghe, không thấy làm một bé ngoan còn muốn ngủ.
Kỷ Lâm Hạo tốt tính cho hắn một ánh mắt, bảo người tiếp tục.
"Chúng tôi phát hiện,...đại dịch zombie mấy năm trước là do một tổ chức gây ra. Sau khi thử nghiệm thuốc thất bại, vật thí nghiệm liền nổi điên đi cắn người khắp nơi. Thông qua các vết thương do nó gây nên, tế bào virus nhanh chóng lan rộng trong cơ thể sống, lây nhiễm dịch bệnh."
Ngụy Nhâm kinh ngạc, nhưng không quá ngạc nhiên, từ sớm hắn đã đoán ra được việc này.
Lục Kỳ Ân tức giận mắng, " Lũ điên này! Rảnh không có việc gì làm liền đi nghiên cứu bậy bạ!."
Kỷ Lâm Hạo không nói gì, muốn nghe tiếp.
"Chúng tôi chính là nghe được từ miệng thủ lĩnh căn cứ nói ra, hắn ta cũng có tham gia trong vụ việc này. Ngoài ra, sau đó tôi phát hiện một số giấy tờ thông tin liên quan đến loại virus này, chỉ tiếc đã bị thủ lĩnh căn cứ dốt trụi." Thiệu Châu bình tĩnh nói, nhớ lại sự việc hôm đó không khỏi kinh hồn. Thật không nghĩ bản thân vừa nghe được cái chuyện lớn như vậy.
"Gã tên gì?." Kỷ Lâm Hạo không có hứng thú với việc này lắm, dù sao thế giới cũng đã ngập tràn tang thi có làm gì cũng không thể như trước. Đây là chọn lọc tự nhiên mà ông trời ban xuống để trừng phạt con người.
Nhưng cũng nên đề phòng, chỉ cần người không phạm ta, ta sẽ không đụng người. Hai bên chuyện ai nấy lo.
"Hồ Chính, thủ lĩnh căn cứ X." Quân Ý mở miệng nói, bờ môi đã có lại sức sống vốn có không còn khô hốc như lúc nãy.
"Mấy nhà xung quanh đều bị làm cho tan nát, chỉ có nhà này là còn nguyên. Bên trong có bốn phòng ngủ, nếu chia ra thì có thể đủ cho chúng ta." Nam nhân nói chuyện đến lưu lót, nhìn bốn người bọn họ vừa bước xuống xe.
Hai người ngồi ghế phía trước có vẻ là đàn em của nam nhân ngồi ghế sau, còn một thiếu niên,...trông nhỏ tuổi như vậy, chắc là em trai lão đại này đi?
Thiếu niên đi xuống có gương mặt nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, mềm mại một đoàn làm cho người ta có cảm giác y rất ngoan.
Nam nhân bất giác có cảm tình thầy giáo học trò với y, dù sao học sinh của hắn cũng cỡ độ tuổi này. Đáng tiếc, đa số đều đã chết.
"Tôi tên Doãn Bình, hân hạnh được làm quen." Nam nhân giới thiệu nói, bản thân dẫn họ đi vào ngôi nhà.
"Chào anh, tôi là Ngụy Nhâm, tên ngốc này là Lục Kỳ Ân. Còn nam nhân kia là lão đại chúng tôi, Kỷ Lâm Hạo và....người lão đại yêu, Mạt Kỳ Miểu." Ngụy Nhâm nở nụ cười công nghiệp như thường lệ, ánh mắt đánh giá xung quanh ngôi nhà xem thử có an toàn không.
Doãn Bình nghe được đoạn sau thầm kinh ngạc, thế mà là người yêu của nhau?
Một người như tản băng, cao to lại sắt bén, một người mềm mại đáng yêu, nho nhỏ một đoàn..... Cặp này, cũng thật thú vị.
Két-----
Cửa gỗ của ngôi nhà mở ra, bên trong là tro bụi do lâu ngày chưa quét dọn sạch sẽ.
"Quân Ý, Thiệu Châu, hai người mau xuống đây!." Doãn Bình phía dưới hô lên, không tới một phút hai người một nam một nữ đỡ nhau đi xuống, người nữ có vẻ bị thương ở chân khá nặng đi lại không được thuận tiện.
"Bọn họ sẽ giúp chúng ta sao...?."Cô gái mái tóc đen dài buộc thành đuôi ngựa cao ráo mát mẻ phía sau đầu, gương mặt xinh xắn đáng yêu nhỏ giọng hỏi.
"Chắc là vậy." Doãn Bình cười cười nói, cũng không nói chắc là sẽ giúp.
Ngụy Nhâm thầm khen ngợi, thầy giáo này còn rất biết điều.
Kỷ Lâm Hạo từ lúc xuống xe vẫn im lặng, liếc ngang ba người xa lạ một cái liền nắm tay nhỏ của Mạt Kỳ Miểu đi đến cái ghế sô pha giữa phòng khách ngồi xuống.
Mạt Kỳ Miểu muốn ngồi bên cạnh liền bị bàn tay to lớn áp tới, chớp mắt một cái đã ngồi trên đùi nam nhân.
"Không cần, tôi có thể tự ngồi...." Mang tai nhanh chóng đỏ lên thất thường, ánh mắt nhìn về hướng nam nhân cầu xin.
"Dơ." Một tay kéo vòng eo nhỏ nhắn lại gần mình, hắn dụi đầu vào cổ y ngửi mùi hương thơm mát trên người thiếu niên.
Từ lúc có không gian, Mạt Kỳ Miểu không để mình chịu thiệt tắm rửa rất sạch sẽ, hơn nữa mỗi khi đem nước ra ngoài tắm y đều cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của nam nhân nhìn mình. Đợi y vừa mới tắm ra, chưa kịp mặc đồ vào liền bị bế lên ôm hôn hơn cả tiếng mới được tha.
Mạt Kỳ Miểu nghe hắn nói liền ngẩn người, là vì ghế dơ cho nên muốn y ngồi trên người hắn sao?.
Tất nhiên đó chỉ là một lí do chính đáng, còn lí do sâu xa là do hắn muốn tuyên bố chủ quyền. Hai người theo hắn thì không sao, gã nam nhân mới gặp cũng không sao, nhưng hai người vừa mới bước xuống này trên người có loại khí chất xuất sắc khiến hắn không thích.
Nhưng mọi người ở đây đều sống trong mạt thể đã lâu nhìn được nhiều thế sự, tất nhiên nhìn ra được nam nhân này là muốn đánh dấu chủ quyền, tuyên bố thiếu niên là của hắn.
"Khụ, mời ngồi." Ngụy Nhâm đánh vỡ im lặng xấu hổ, tự mình ngồi vào một bên ghế khác.
Những người khác cũng lục đục làm theo, xem như không thấy gì lúc nãy.
"Thế mọi người tại sao lại ở chỗ này? Không đi đến căn cứ khác sinh sống sao?." Ngụy Nhâm bat đầu công cuộc thâm dò của mình, nhẹ giọng tiếp cận đối tượng, dù trên mặt vẫn là ý cười công nghiệp nhưng trong lòng đã sớm nâng cảnh giác lên cao độ.
"Chúng tôi vốn là người của căn cứ X, cũng là nơi mọi người muốn đến. Do thi triều nên căn cứ đà đỗ sập, số người sống sót không quá hai mươi, đa số đều là trụ cột của căn cứ..
Sở dĩ không rời đi là vì Quân Ý, cô ấy bị thương khá nặng. Thiệu Châu là bác sĩ nói cần ít nhất nửa tháng mới có thể đi lại bình thường, chúng tôi cũng chưa muốn đi ngay nên liều mình ở lại. Thức ăn nước uống sớm đã hết, tôi đang đi tìm thì liền gặp mọi người." Doãn Bình đại diên trở lời, trên gương mặt không tỏ cảm xúc gì. Chuyện này sớm muộn rồi cũng đến, họ đã sớm liệu trước được.
"Sao mọi người biết tối nay sẽ có thi triều một lần nữa tại căn cứ X?." Ngụy Nhâm trầm ngâm nghe xong cũng không bài tỏ thương tiếc gì, mở miệng hỏi thêm vấn đề khác.
"Chúng tôi nghe thấy!." Thiếu niên tên Thiệu Châu lúc này nói, ánh mắt căm phẫn, bàn tay siết chặt lại.
"Nghe ai?." Ngụy Nhâm ồ một tiếng.
"Thủ lĩnh căn cứ cùng một gã lạ mặt nói chuyện, chúng tôi vô tình nghe thấy. Lúc căn cứ xảy ra chuyện, thủ lĩnh liền sớm đã biến mất. Tất cả mọi người cho rằng hắn chết nhưng tôi thì không, trong lúc hỗn loạn tôi đã nhìn thấy hắn bỏ trốn giữ thân mình trước tiên!." Cô gái tên Quân Ý trả lời, vè mặt căm hận.
"Chân của tôi là do bị hắn phát hiện làm bị thương, nếu không có Thiệu Châu cùng Doãn Bình giúp đỡ, tôi bây giờ đã chết rồi." Quân Ý hốc mắt hơi đỏ, bờ môi do thiếu nước sớm đã khô khan nứt nẻ.
"Đây." Lục Kỳ Ân không biết lấy đâu ra chai nước, rất đúng thời điểm đưa cho Quân Ý.
Ngụy Nhâm liếc hắn một cái, "Còn nghe được gì không?.".
"Còn, chuyện này rất quan trọng...." Doãn Bình nghiêm trọng, ánh mắt liếc nhìn nam nhân đang ôm thiếu niên ngồi trên ghế.
Từ lúc ngủ dậy Mạt Kỳ Miểu phát hiện nam nhân tên Doãn Bình luôn nói chuyện cùng đội bọn họ, nhưng cậu không xen vào. Cũng không biết làm sao cho nên liền xem như không nghe, không thấy làm một bé ngoan còn muốn ngủ.
Kỷ Lâm Hạo tốt tính cho hắn một ánh mắt, bảo người tiếp tục.
"Chúng tôi phát hiện,...đại dịch zombie mấy năm trước là do một tổ chức gây ra. Sau khi thử nghiệm thuốc thất bại, vật thí nghiệm liền nổi điên đi cắn người khắp nơi. Thông qua các vết thương do nó gây nên, tế bào virus nhanh chóng lan rộng trong cơ thể sống, lây nhiễm dịch bệnh."
Ngụy Nhâm kinh ngạc, nhưng không quá ngạc nhiên, từ sớm hắn đã đoán ra được việc này.
Lục Kỳ Ân tức giận mắng, " Lũ điên này! Rảnh không có việc gì làm liền đi nghiên cứu bậy bạ!."
Kỷ Lâm Hạo không nói gì, muốn nghe tiếp.
"Chúng tôi chính là nghe được từ miệng thủ lĩnh căn cứ nói ra, hắn ta cũng có tham gia trong vụ việc này. Ngoài ra, sau đó tôi phát hiện một số giấy tờ thông tin liên quan đến loại virus này, chỉ tiếc đã bị thủ lĩnh căn cứ dốt trụi." Thiệu Châu bình tĩnh nói, nhớ lại sự việc hôm đó không khỏi kinh hồn. Thật không nghĩ bản thân vừa nghe được cái chuyện lớn như vậy.
"Gã tên gì?." Kỷ Lâm Hạo không có hứng thú với việc này lắm, dù sao thế giới cũng đã ngập tràn tang thi có làm gì cũng không thể như trước. Đây là chọn lọc tự nhiên mà ông trời ban xuống để trừng phạt con người.
Nhưng cũng nên đề phòng, chỉ cần người không phạm ta, ta sẽ không đụng người. Hai bên chuyện ai nấy lo.
"Hồ Chính, thủ lĩnh căn cứ X." Quân Ý mở miệng nói, bờ môi đã có lại sức sống vốn có không còn khô hốc như lúc nãy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.